Nợ Âm Khó Thoát

Chương 176: Chương 176: Hành lang đá dưới lòng đất




Xung quanh đều là những bức tường đá, trước mắt một mảnh tối đen như mực, có vài âm thanh cực nhỏ khẽ vang lên, chính là tiếng Ngô Quân và Đường Dũng đang lấy đèn huỳnh quang ra, soi sáng chỗ chúng tôi đứng.

Lúc này tôi lấy cây đèn huỳnh quang của mình ra, sau khi đèn sáng lên, khung cảnh xung quanh tôi cũng trở lên rõ nét hơn.

Tôi thấy rồi, trên những bức tường đá có rất nhiều hình điêu khắc, lông mày tôi hơi nhíu lại, những hình điêu khắc này chẳng phải chính là những gì chúng tôi nhìn thấy trong màn hình máy tính lúc ở bên trên đây sao?

Hành lang đá này cũng là thông đạo mà đoàn người nước ngoài kia đi vào, có lẽ đoàn người đó đang ở trước chúng tôi.

Lý Tuyết Nhi sau lưng cũng đã vào trong hành lang đá, tất cả mọi người gần như đều đang chú ý những bức điêu khắc ở trên tường đá.

Tôi nghe thấy Dương Hùng hỏi giáo sư Lâm, trên tường đá khắc những thứ gì?

Giáo sư Lâm im lặng một lúc, sau đó nói hình như là điêu khắc “con đường tơ lụa*”, nghe vậy, tôi lại đưa mắt nhìn những hình ảnh được điêu khắc trên tường.

Bên trên có vài con lạc đà, trên lạc đà có rất nhiều người, còn có cả hàng hóa, công nhận giống con đường tơ lụa thật.

Trong lịch sử, từng có một khoảng thời gian, thành cổ Lâu Lan cũng là một cứ điểm quan trọng trong con đường tơ lụa.

- Đi thôi, những bức điêu khắc này không có giá trị, có điều xem ra nơi này còn có một lối vào khác, cũng không biết vì sao những người ngoại quốc kia lại biết lối vào này.

Không lâu sau, tiếng của giáo sư Lâm vang lên, hình như có chút nghi ngờ, theo lý mà nói, lối vào thành cổ Lâu Lan, không phải người nào cũng tìm được.

Chứ đừng nói là vài người ngoại quốc, điểm này đúng thật khá khó hiểu.

- Từ bây giờ mọi người phải cẩn thận, phía trước lúc nào cũng có khả năng sẽ gặp phải đoàn người nước ngoài, nếu bị giết ở đây, không có ai đoái hoài tới mọi người đâu.

Tiếng nói lạnh lùng không cảm xúc của giáo sư Lâm lại vang lên, đúng vậy, bị giết ở trong hoang mạc, thi thể của bạn sẽ ngay lập tức bị cát chôn vùi, càng đừng nói trong thành cổ kỳ bí này.

Hành lang đá rất rộng, mấy người chúng tôi cũng có thể xếp thành hai hàng song song để đi, nhưng lần này, giáo sư Lâm lại nhìn Lý Tuyết Nhi.

Giáo sư Lâm cũng không nói gì, Lý Tuyết Nhi lại tự mình hiên ngang đi lên phía trước, nhìn thấy vậy tôi hơi ngơ người, lúc trước chẳng phải vẫn luôn là Ngô Quân và Đường Dũng mở đường hay sao?

Nhưng bây giờ lại là Lý Tuyết Nhi dẫn trước, Ngô Quân và Đường Dũng đi theo sau lưng, phía sau là giáo sư Lâm và Dương Hùng, tôi đi sau Dương Hùng.

Lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác, chúng tôi đi được khoảng nửa tiếng, vẫn ở trong hành lang đá, độ dài của hành lang thật không hề ngắn!

Mặc dù chúng tôi đã đi rất chậm, nhưng đã đi nửa tiếng rồi, chắc cũng đi được khá xa rồi chứ? Nhưng vẫn chưa đi tới cuối, đủ để chứng minh hành lang đá này rất dài.

Lúc này, Lý Tuyết Nhi phía trước bỗng dừng lại.

- Phía trước có mùi máu!

Ngay sau đó tiếng nói lạnh lùng của Lý Tuyết Nhi vang lên.

Sau khi cô ta nói xong, tất cả chúng tôi đều đứng khựng lại, im lặng nhìn Lý Tuyết Nhi phía trước.

- Dựa vào thời gian chúng ta đã di chuyển, có lẽ phía trước chính là nơi mà khi nãy đột nhiên mất tín hiệu, xem ra phía trước đã xảy ra chuyện!

Mặt mày giáo sư Lâm u ám, cất tiếng nói với chúng tôi, đúng vậy, suy ngẫm một tý, đoàn người đó xuống dưới đất cũng được khoảng nửa tiếng, về sau chúng tôi thấy bọn họ mất tín hiệu, cũng chính là ở phía trước kia rồi.

Nhất định đã xảy ra chuyện, thì mới bị mất tín hiệu, còn về việc phía trước đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi không một ai biết.

- Đi theo xem là biết rồi.

Ngô Quân nhấc cây súng trường xung kích trong tay lên, lập tức lên tiếng, hình như không hề lo lắng nguy hiểm trước mặt.

Giáo sư Lâm không nói gì, tôi đưa mắt nhìn Lý Tuyết Nhi, hình như ông ta đang trưng cầu ý kiến của Lý Tuyết Nhi, điều này khiến lòng tôi có chút khó hiểu, giáo sư Lâm trưng cầu ý kiến của Lý Tuyết Nhi?

Đây hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường, suốt chặn đường, đều là giáo sư Lâm chủ đạo, nhưng hiện giờ, giáo sư Lâm lại phải trưng cầu ý kiến của Lý Tuyết Nhi là sao?

Ánh mắt đó tôi không thể nhìn nhầm, rõ ràng là đang chờ đợi ý kiến của Lý Tuyết Nhi, nhưng tôi cũng không để ý nữa, bởi vì lúc này, Lý Tuyết Nhi đã cất tiếng.

- Tiếp tục đi, cẩn thận một chút sẽ không sao cả.

Nói xong, Lý Tuyết Nhi đã tiếp tục đi lên trước, đi được một lát, Lý Tuyết Nhi ném cây đèn huỳnh quang trên tay xuống dưới, nhìn thấy không có điều gì bất thường, cô ta mới lại đi tiếp.

Đi thêm một lúc nữa, lại lặp lại động tác như vừa rồi, nhưng chính vào lần thứ ba Lý Tuyết Nhi ném đèn huỳnh quang xuống, một vũng máu bỗng hiện ra trước mắt chúng tôi.

- Ném thêm một cây nữa.

Khi nhìn thấy vũng máu, giáo sư Lâm hô lên một tiếng, Ngô Quân lập tức phản ứng lại, cây đèn trong tay cũng dùng sức ném mạnh ra xa.

Còn xa hơn cả cây đèn của Lý Tuyết Nhi ném ra, lúc này, ngoài những vết máu ra, trước mặt chúng tôi còn nhiều thêm hai cỗ thi thể.

Những vũng máu dưới đất, là chảy ra từ trên người hai thi thể này, tử trạng của hai người nhìn hơi quái dị, một người nằm sấp, một người khác lại nằm ngửa trên đất.

Lông mày tôi nhíu chặt lại, bởi vì tôi nhìn thấy, người nằm ngửa kia máu thịt chỗ phần bụng lẫn lộn vào với nhau, nội tạng bên trong gần như đều đã bị nát bét, nhìn cực kỳ buồn nôn.

- Đây, đây là bị thứ gì giết chết chứ?

Tiếng nói có chút run rẩy của Dương Hùng vang lên, sợ hãi chỉ chỉ vào hai cỗ thi thể.

Nhưng không có ai trả lời Dương Hùng, tất cả đều rơi vào trong im lặng, bỗng lúc này, Lý Tuyết Nhi nhấc chân, đi thẳng lên trước.

Nhìn thấy vậy tôi không tự chủ được mà đưa tay lên hô to:

- Đừng hành động liều lĩnh, tôi có thể cảm thấy phía trước có sát cơ.

Nhưng lời của tôi lại không làm cho thân hình Lý Tuyết Nhi dừng lại, tôi bỗng hiểu ra, xem ra tôi nhiều lời rồi, Lý Tuyết Nhi đương nhiên cũng có thể cảm nhận được sát cơ phía trước, dù sao hai cỗ thi thể đầm đìa máu kia cũng là “kinh nghiệm”.

Mặc dù biết vậy, nhưng cô ta vẫn ung dung đi tiếp, như thế chỉ có hai khả năng, hoặc là đang tìm chết, hoặc là lòng tự tin có thừa.

Đương nhiên Lý Tuyết Nhi không phải là vế trước, lúc này giáo sư Lâm nhìn chằm chằm Lý Tuyết Nhi, như cũng muốn chứng kiến bản lĩnh của Lý Tuyết Nhi.

Lý Tuyết Nhi cứ nhẹ nhàng đi tiếp, càng lúc càng lại gần hai cỗ thi thể, trái tim tôi không kiềm chế được mà đập liên hồi, mặc dù biết Lý Tuyết Nhi có bản lĩnh, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm thấy lo lắng.

Rất nhanh, Lý Tuyết Nhi đã đứng ở giữa hai cỗ thi thể.

Răng rắc!

Một âm thanh không biết từ đâu tới đột nhiên vang lên, chúng tôi ai nấy đều giật nảy cả mình, không ngừng đảo mắt khắp xung quanh, muốn nhìn xem âm thanh vừa rồi đến từ đâu.

Nhưng nhìn rất lâu, vẫn không có kết quả gì, chính vào lúc này, đột nhiên thân hình Lý Tuyết Nhi đi lên thêm nửa bước nữa, lập tức trên hai bức tường đá bên cạnh, xuất hiện hai lỗ đen, một loại vũ khí kỳ lạ mau chóng thò ra từ trong lỗ đen ấy.

Vũ khí này nhìn có chút kỳ lạ, giống như máy xay thịt, dùng mấy lưỡi dao sắt nhọn ghép vào với nhau.

Nhìn thấy vậy, lòng tôi bỗng xuất hiện một hình ảnh, lúc trước hai vũ khí kỳ lạ ấy đã đâm nát phần bụng của hai cỗ thi thể kia, cho nên nội tạng bên trong mới nát vụn ra như vậy, nhìn cực kỳ buồn nôn.

Hiện tại, thân hình Lý Tuyết Nhi nhảy ra khỏi chỗ đó được nửa mét, dưới đất bỗng cũng có những vũ khí giống hệt như vậy thò lên, tốc độ thò ra của vũ khí,đối với người bình thường mà nói, chỉ sợ đã đủ để bị giết chết trong vòng vài nốt nhạc.

Nếu như không cẩn thận, sẽ chôn thân dưới lưỡi dao của loại vũ khí này, mà muốn bò dậy từ dưới đất, thoát khỏi phạm vi của cơ quan này, cũng cần phải có một khoảng thời gian nhất định, hai người vừa rồi, chỉ sợ chính là vì không kịp chạy thoát, nên đã bỏ mạng.

Tôi nhìn Lý Tuyết Nhi, nhưng không ngờ, đã đến lúc này rồi mà cô ta vẫn chưa hành động?

Chú thích*

1, con đường tơ lụa: Trung Quốc là nước đầu tiên tìm ra cách trồng dâu nuôi tằm, lấy kén ươm tơ, dệt lụa sớm nhất trên thế giới vào thế kỷ 3 TCN. Tơ lụa thời đó được dành riêng cho vua chúa và tầng lớp quý tộc, sau này lụa tơ tằm được đưa đi các vùng. Con đường tơ lụa dần dần được hình thành từ đó. Con đường tơ lụa bắt đầu từ Phúc Châu, Hàng Châu, Bắc Kinh (Trung Quốc) qua Mông cổ, Ấn Độ, Afghanistan, Kazakhstan, Iran, Iraq, Thổ Nhĩ Kỳ, Hy Lạp, xung quanh vùng Địa Trung Hải và đến tận châu Âu. Con đường cũng đi đến cả Triều Tiên và Nhật Bản. có chiều dài khoảng 4.000 dặm, hay 6.437 km.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.