Nợ Âm Khó Thoát

Chương 270: Chương 270: Làm khó




Nghe tiếng Trúc Ngọc Anh, lòng tôi hơi trùng xuống, nhìn về đằng trước, là một khu rừng, căn bản chẳng có chút kiến trúc nào.

Xem ra làng Lê gia cũng ẩn náu trong một không gian riêng biệt, không lộ ra trước mắt người nhân gian.

Bằng không, bây giờ có rất nhiều ‘nhà thám hiểm’, những người đó thích mạo hiệm, đi tới những nơi hẻo lánh hoang vu, nếu không ẩn trốn đi, khả năng gặp phải những người đó là rất lớn.

Chính lúc này, trong tay Trúc Ngọc Anh xuất hiện một miếng lệnh bài, miếng lệnh bài khá kì lạ, hình như làm từ xương.

Trúc Ngọc Anh lầm bầm gì đó trong miệng, lệnh bài bằng xương bỗng bay lên, lơ lửng trên không trung.

Một luồng ánh sáng màu trắng phát ra từ trên miếng lệnh bài, chiếu xuống bên dưới, khi ánh sáng chiếu xuống, tôi cũng nhìn thấy trước mặt xuất hiện một cánh cửa.

Nhưng khi nhìn thấy cánh cửa, tôi không khỏi giật mình, bởi cánh cửa này thực không phải sơ sài bình thường, cứ giống như cánh cửa thô sơ trong thôn quê.

Chỉ dùng vài miếng gỗ ghép lại đơn giản, theo lý mà nói dù gì làng Lê gia cũng là bộ lạc của người tu luyện, sao lại để cho cánh cửa sơ sài đến mức này chứ?

- Anh Nhất Lượng, mau đi thôi, nếu chị Ngưng nhìn thấy anh, nhất định sẽ rất vui!

Bên cạnh truyền tới tiếng nói của Trúc Ngọc Anh, trên mặt con bé còn lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Nói thật, nhìn Trúc Ngọc Anh trước mặt, trong lòng có rất nhiều cảm xúc, không biết có phải là vì do tuổi tác của Trúc Ngọc Anh không, tôi thấy con bé như chẳng có chút phiền não nào cả.

Lúc này cũng trong sáng thơ ngây, còn tôi thì lại không còn cách nào ‘thơ ngây’ được nữa, trên người tôi xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa vẫn còn rất nhiều chuyện đang đợi tôi đi tìm chân tướng.

Nhìn Trúc Ngọc Anh lại bắt đầu linh hoạt bước vào trong buôn làng, tay còn cầm mấy chục cái hamburger mua lúc trước.

Con bé này hình như rất nặng tình với hamburger, có điều mấy chục cái này chắc cũng chỉ đi nó ăn trong vòng hai ba ngày.

Đi theo sau Trúc Ngọc Anh tiến vào làng, tôi cảm thấy, buôn làng này rất lạc hậu thô sơ, thậm chí ở trong này tôi không nhìn thấy thiết bị hiện đại nào cả.

Trong cả thôn, thứ nhìn thấy nhiều nhất chắc là guồng nước, thứ này ở bên ngoài đã rất hiếm rồi, guồng nước trong này cứ xoay tròn, cấp nước cho rất nhiều nơi.

Có không ít người đang bận rộn trước cửa nhà, bây giờ sắc trời đang từ từ tối, vừa hay sắp đến giờ cơm chiều.

- Ngọc Anh, em dẫn anh đi tìm chị Ngưng đi!

Trong lòng nhớ tới Trúc Tẩm Ngưng, tôi cất tiếng nói với Trúc Ngọc Anh.

Trúc Ngọc Anh gật đầu, sau đó dẫn tôi tới một con đường nhỏ trong làng, con đường nhỏ được trải đầy đá, lúc đi dưới chân cứ có cảm giác lồi lõm, rất thoải mái.

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên trong lòng, toàn thân trắng muốt, hai mắt nhắm nghiền, hình như đang ngủ, lúc này, tôi mới chú ý tới, nguyên hình của Hoàng Tiểu Tiên, có ba cái đuôi.

Hình như tôi từng thấy qua trên tivi, liên quan đến hồ ly chín đuôi, đuôi của hồ ly đại diện cho đạo hành, đạo hành càng cao, đuôi càng nhiều.

Hồ tộc khá nổi tiếng trong lịch sử, chính là Đát Kỷ*, Đát Kỷ là hồ ly chín đuôi, có đạo hành vô cùng cao thâm, bằng không cũng không thể mê hoặc Trụ vương độc bá thiên hạ khi đó.

Tôi đang nghĩ, nếu đạo hành của Hoàng Tiểu Tiên sau này cũng lên tới chín đuôi, vậy không biết có phải đến bản thân tôi cũng không chống đỡ lại nổi mê hoặc của chị ta hay không?

Có điều suy nghĩ này vừa xuất hiện, tôi đã lắc mạnh đầu, không biết tại vì sao, sâu trong trái tim tôi, đã sớm có vị trí của một người, cũng không biết đến bao giờ, tôi mới được gặp lại cô ấy.

Nghĩ đến đây, đầu óc tôi cũng tỉnh táo hơn nhiều, chính lúc này, trước mắt lại truyền tới tiếng của Trúc Ngọc Anh.

- Chị Ngưng, em đem anh Nhất Lượng tới rồi!

Nghe vậy, tôi vội vàng nhìn lên trước, hóa ra lúc nãy mải nghĩ ngợi, không biết từ lúc nào đã cùng Trúc Ngọc Anh đứng trước một căn nhà gỗ.

Căn nhà gỗ này khá lớn, vừa nhìn là biết là của một đại gia đình, Trúc Ngọc Anh nói xong, một bóng người đã chạy ra ngoài từ trong nhà.

Nhìn Trúc Tẩm Ngưng đã rất lâu rồi chưa gặp, tôi cười mỉm:

- Chị Ngưng, tôi đến rồi!

Khi tôi vừa nói xong, đã thấy khóe mắt Trúc Tẩm Ngưng đo đỏ, cả người ôm chầm lấy tôi, khi tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta ôm chặt.

Lúc tôi bị Trúc Tẩm Ngưng ôm, rõ ràng cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đang động đậy, có lẽ là Hoàng Tiểu Tiên.

Tôi vẫn chưa biết phải làm thế nào, chỉ đành thò tay lên, vỗ nhẹ lên lưng Trúc Tẩm Ngưng.

- Được rồi chị Ngưng, không sao rồi!

Nhưng khi tôi vừa nói xong, lại nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt truyền ra từ trong nhà.

- Tiểu Ngưng, còn ra thể thống gì nữa? phải biết ngày mai chính là ngày kén rể của con rồi, mau thả ra cho ông!

Giọng nói, rõ ràng vô cùng bình tĩnh, nhưng vô hình trung, tôi cảm thấy có luồng áp lực vô cùng đáng sợ.

Khí thế này, vừa hay khá giống với đám người tôi từng theo dõi, năng lượng của bọn họ giống nhau sao? Hình như có gì đó khác biệt so với chân nguyên mà tôi đang tu luyện.

Kế đó, tôi thấy một thân người hơi gù bước ra từ trong nhà, người này có lẽ đã khoảng bảy tám mươi tuổi.

Trong tay lão còn cầm một tẩu thuốc, cả người mặc một thân áo vải màu xanh, bên trên có những hình vẽ đặc biệt, chắc là hình vẽ riêng biệt của danh tộc bọn họ.

- A công…. (ý chỉ ông nội)

Trúc Tẩm Ngưng vội vàng buông tôi ra, quay người lại đi tới cạnh người già.

Lúc này, sau lưng người già lại xuất hiện thêm một đôi vợ chồng, chắc là bố mẹ của Trúc Tẩm Ngưng.

Bỗng nhiên, tôi đột nhiên cảm thấy mình đang bị tất cả các ánh mắt ở đây khóa chặt, một luồng khí thế lạnh lẽo cũng ập vào người tôi, khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Tôi ngẩng đầu, lại thấy một người đàn ông trung niên mặt mày nghiêm nghị đang nhìn nhìn mình, người này có lẽ là bố của Trúc Tẩm Ngưng, lúc này, tôi vội vàng khom lưng với ba người nọ.

- Vãn bối Lý Nhất Lượng, chào A công, chú, dì ạ!

Lễ tiết phải có là không thể thiếu, tôi cũng không biết nơi này có phải xưng hô như vậy không, vừa rồi nghe Trúc Tẩm Ngưng gọi ông nội cô ta là A công, còn về bố mẹ cô ta, cứ gọi như bên ngoài chắc cũng không sao.

Nhưng khi tôi nói xong, rất lâu sau vẫn chưa có ai đáp lời, lòng lộp bộp một tiếng, thầm nói hay là do mình gọi sao rồi? bởi vì bây giờ tôi đã chào, nhưng lại không ai phản ứng gì, sớm biết sẽ thế này, tôi đã hỏi Trúc Ngọc Anh rồi.

Tôi không ngờ vừa đến đã gặp phải chuyện như thế, có điều lúc này, Trúc Tẩm Ngưng vội vàng đứng ra giải vây.

- A công, A tía, A nương, đây chính là Lý Nhất Lượng mà con nói với mọi người, con nói rồi, chỉ cần anh ấy biết, anh ấy nhất định sẽ đến!

Nói đoạn, Trúc Tẩm Ngưng còn bước gần về phía tôi hai bước, tôi cũng ngẩng đầu lên, nhìn, nở một nụ cười với cô ta.

Cho dù thế nào, cứ phải cố gắng giải quyết xong mọi chuyện, còn về những người khác sẽ nói gì, đó là chuyện của bọn họ.

- Lý Nhất Lượng, cái tên chả ra làm sao!

Ông nội Trúc Tẩm Ngưng nhìn tôi một cái, nhàn nhạt nói.

Khi lão nói xong, sắc mặt Trúc Tẩm Ngưng hơi thay đổi, hình như có chút không hài lòng với những gì ông nội mình nói.

Nhưng tôi không cho rằng như vậy, lời nói của lão, có lẽ vẫn còn một ý nghĩa khác, nếu lão hiểu một chút về mệnh cách có liên với tên gọi, vậy có lẽ đã nhìn được ra tên của tôi đối ứng với mệnh cách không tốt.

Nhưng lão lại không biết, tôi còn một tên gọi khác, Nửa Cân, trong tên này vẫn còn tám lạng mệnh cách, có điều lão nhìn không ra, tôi cũng không cần thiết phải giải thích nhiều.

- Thằng nhóc kia, anh muốn lấy nha đầu nhà chúng tôi?

Người đàn ông trung niên bên cạnh lão già bỗng đứng ra, nhìn tôi, nhàn nhạt phát ra tiếng nói nghiêm khắc.

Mà lúc này, tôi đương nhiên không thể làm mất mặt Trúc Tẩm Ngưng, gật gật đầu, cất tiếng:

- Chú, cháu và Tiểu Ngưng tự nguyện ở bên nhau, còn mong chú dì, và A công thành toàn ạ!

Mục đích tới đây là giúp Trúc Tẩm Ngưng thoát ra ngoài, bây giờ cũng không cần giằng buộc quá nhiều thứ, diễn kịch, nhất định phải diễn giống một tý.

- Tốt, tốt lắm! thằng nhóc kia, anh có biết muốn cưới nha đầu nhà chúng tôi, khó khăn đến thế nào không?

Nhìn tôi chằm chằm, người đàn ông trung niên lại lên tiếng.

Tôi hơi nhíu mày, có ý gì chứ? Chuẩn bị kén rể rồi sao? Nhưng không phải ngày mai mới bắt đầu à?

Có điều nếu ông ta đã hỏi như thế, tôi đương nhiên vẫn phải trả lời.

- Chú, nếu cháu đã đứng ở đây, chứng minh đã chuẩn bị nghênh đón bất kỳ khó khăn nào rồi ạ!

Vừa nói xong câu này, tôi rõ ràng nhìn thấy ánh mắt người già hơi sáng lên.

- Thằng nhóc này, thế anh có biết, muốn lấy người thôn Lê gia chúng tôi, thì nhất định phải có huyết thống với làng Lê gia? Mà anh, hình như là người dân tộc Hán phải không?

Người già đưa tẩu thuốc lên rít một hơi, nhìn tôi nói.

Nghe vậy tôi hơi ngây ra, đáp:

- A công sao lại nói như vậy ạ, chúng ta đều là người Trung Quốc, chẳng lẽ không phải cùng chung huyết thống sao?

Dứt lời, đã thấy Trúc Tẩm Ngưng bên cạnh khẽ giơ ngón tay cái lên với tôi.

- ờ, mồm miệng lanh lợi lắm, có điều trò này không được chấp nhận trong đây, anh không phải người làng Lê gia, muốn tham gia vào đấu trường kén rể trưởng nữ làng Lê gia chúng tôi, thì phải vượt qua bài kiểm tra dành riêng cho anh mà chúng tôi đã bố trí, nếu anh thông qua, sẽ được tiếp tục tham gia đấu trường diễn ra vào ngày mai, ngược lại, nếu bại, thì xin mời đi khỏi làng Lê gia, sau này không được phép liên lạc với nha đầu nhà chúng tôi!

Người già gật đầu, nhàn nhạt nói, nhưng khi người già nói xong, Trúc Tẩm Ngưng bên cạnh bỗng nóng ruột.

- A công, tại sao lúc trước ông không nói sẽ có điều kiện như thế? Mọi người đang cố ý làm khó Nhất Lượng sao? Không được làm như vậy, con kiên quyết không đồng ý.

Trúc Tẩm Ngưng nói xong, tôi cũng hơi bất ngờ, hiểu ngay ra ý tứ trong này, cũng chính là nói, lúc trước, không hề có hạng mục ‘bài kiểm tra dành riêng cho tôi’.

Mà vừa rồi mới làm khó tôi, xem ra những người này đã chuẩn bị từ sớm, chính là không muốn tôi và Trúc Tẩm Ngưng ‘ở bên nhau’.

Chú thích*

1, Đát Kỷ: cá nhân thấy câu chuyện về Đát Kỷ cũng khá hay nên muốn nhân đây kể qua, bạn nào muốn tìm hiểu kỹ có thể tra google nha ^^

Đát Kỷ là một nhân vật có thật trong huyền sử Trung Quốc, Đát Kỷ là vương hậu vủa Trụ Vương ( thời nhà Thương) dựa theo những tác phẩm thời cổ đại thì tương truyền Đát Kỷ là hồ ly tinh chín đuôi, Mỹ nhân xinh đẹp, quyến rũ này khiến Trụ Vương “hồn xiêu phách lạc”, sa đà vào các buổi vui chơi thác loạn để rồi cuối cùng mất cả giang sơn. Trụ vương vô cùng sủng ái nàng, muốn lấy lòng nàng, đổi được nụ cười của nàng mà làm ra những chuyện độc ác trời không dung đất không tha, bỏ bê chính sự ham mê tửu sắc, cuối cùng là đánh mất nhà Thương vào tay nhà Chu. ( ta nói có câu nói rất hay thế này nè: anh hùng khó qua ải mỹ nhân =))) mỹ nhân quá xinh đẹp sẽ gây họa cho quân vương quả không sai khi trong lịch sử có quá nhiều vụ vậy rồi =.=)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.