Nợ Âm Khó Thoát

Chương 15: Chương 15: Mộ rỗng




Nếu như ngọn núi sau nhà không mai táng người chết được, vậy mẹ tôi là như thế nào? Tại sao lại mai táng ở đó?

Tôi phát hiện, nhắc tới ngọn núi sau nhà, sắc mặt của bố và bà nội đều trở lên vô cùng nặng nề, dường như không muốn nhắc tới, hoặc cũng có thể không muốn để cho nhiều người biết.

- Đi thôi!

Bố tôi nói một tiếng, trực tiếp đi thẳng ra bên ngoài, Lão Thi Tượng vội vàng theo sau, tôi đưa mắt nhìn Hạ Mạch bên cạnh một cái.

Cô ấy ra hiệu cho tôi đi cùng, có điều nếu như cô ấy không ra hiệu, tôi cũng sẽ đi theo, đối với ngọn núi sau nhà, tôi phát hiện trong lòng mình, lấp đầy tò mò. Ngọn núi sau nhà rốt cuộc có bí mật gì?

Đi theo suốt dọc đường, cuối cùng chúng tôi cũng đến ngọn núi sau nhà, tôi nhìn thấy trong tay Lão Thi Tượng xuất hiện một cái la bàn, Hạ Mạch đi sau lưng tôi, vẫn im lặng như trước.

Nhưng tôi thấy đôi mắt của Hạ Mạch, luôn luôn hướng lên người Lão Thi Tượng, chưa hề dịch chuyển qua.

Bố tôi theo sát Lão Thi Tượng, rất lâu sau, tôi nhìn thấy la bàn trong tay ông ta không ngừng chuyển động, cuối cùng, thân thể Lão Thi Tượng bỗng khựng lại.

Nhìn thấy vị trí Lão Thi Tượng dừng lại, cả người tôi bỗng run lên, bởi vì chỗ ông ta dừng lại, không ngờ rằng lại chính là trước mộ của mẹ tôi.

- Chính là chỗ này.

Tức khắc, giọng nói thấp trầm của Lão Thi Tượng truyền tới, nói xong, ông ta ngước nhìn bố tôi, mà lúc này, sắc mặt của bố đã trở lên cực kỳ khó coi.

Một lúc lâu sau, bố mới lên tiếng gặt hỏi Lão Thi Tượng:

- Thi tiên sinh, chỗ đã tìm được rồi, tiếp theo đó phải làm gì?

Lão Thi Tượng nhìn chằm chằm vào ngôi mộ của mẹ rất lâu, sau đó mới lên tiếng nói với bố, tiếp theo phải tìm cho chủ của ngôi mộ này một nơi khác, phải đem thi thể của ông nội tôi mai táng tại đây, như vậy mới trấn áp được ông nội.

- Không được, ngôi mộ này không được động vào.

Có điều vào lúc giọng nói của Lão Thi Tượng vang lên, bố trực tiếp lên tiếng, trong giọng nói có chút kiên quyết, rời mộ cho mẹ tôi?

Đừng nói ai khác, đến ngay cả tôi cũng không đồng ý, rời mộ là đại kị, sẽ kinh động đến người chết.

Trên mặt Lão Thi Tượng, biểu cảm không có nhiều thay đổi, dường như đã sớm biết chúng tôi sẽ từ chối thỉnh cầu của ông ta, trầm mặc một lát, ông ta khẽ khàng nói:

- Tôi đi khắp thôn các người rồi, cũng chỉ có chỗ này mới trấn áp được thi sát đó!

Nói xong, Lão Thi Tượng nhìn bố, chờ đợi bố đưa ra quyết định, nhưng bố gần như không cần suy nghĩ, tiếp tục lên tiếng:

- Thi tiên sinh, ngôi mộ này không được động, ông xem xem còn có thể nghĩ thêm biện pháp khác hay không?

Bố nói xong, Lão Thi Tượng rơi vào trầm tư, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngôi mộ đó, chính vào lúc này, bố vội vàng di chuyển, chỉ vào ngôi mộ nhỏ bên cạnh, hỏi Lão Thi Tượng, chỗ này được hay không?

Lão Thi Tượng nhíu mày, hỏi đây là mộ của ai? Bố nói đây là một ngôi mộ vô danh, nếu như có thể, đành tìm cho người nằm trong ngôi mộ này một nơi khác.

- Khoảng cách cũng không quá một thước*, có lẽ cũng mượn được chút ít, đành ở đây thôi, có điều tôi phải nói rõ trước, không dám bảo đảm không xảy ra chuyện gì, dù sao nơi tôi chọn anh cũng không đồng ý.

Lão Thi Tượng nói rất rõ ràng, nếu như thay một ngôi mộ cho mẹ tôi, để ông nội mai táng tại nơi đó, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại lại đổi một nơi khác, cho nên ông ta cũng không dám chắn chắn một trăm phần trăm.

Lúc này, bố tôi trịnh trọng gật đầu, nói chính tại chỗ này rồi, cuối cùng Lão Thi Tượng quyết định, sau đó kêu bọn tôi qua về lấy đồ, trực tiếp đào mộ, việc này thời gian càng kéo dài càng dễ phát sinh sự cố.

Tôi cùng bố vội vàng chạy về nhà, lần này, Hạ Mạch không đi cùng tôi, mà ở lại sau núi, trên đường về nhà, tôi kìm nén không được nghi hoặc trong lòng mình, cất tiếng hỏi bố, mẹ tôi rốt cuộc vì sao mà chết?

Rất rõ ràng, bố không ngờ rằng tôi đột nhiên hỏi tới chuyện này, bố nhíu mày nhìn tôi nói:

- Con hỏi chuyện này làm gì? Không phải đã nói với con rồi hay sao? Mẹ con vào lúc sinh con ra đã đi rồi.

Tôi nhìn biểu cảm của bố, biết bố không muốn nói nhiều với tôi, cho dù bên trong có ẩn tình gì, bố cũng sẽ không nói cho tôi biết, tồi chỉ đành từ bỏ.

Sau khi về đến nhà, dựa theo phân phó của Lão Thi Tượng, tìm một tấm vải đen, và bốn thân tre, chuẩn bị một chút công cụ đào mộ, tôi và bố lại quay lại sau núi lần nữa.

Sau khi tới nơi, Lão Thi Tượng đem thân tre phân thành bốn góc cắm xuống đất, sau đó đem miếng vải đen lớn tạo thành bạt vải che đi ánh sáng mặt trời.

Làm xong, Lão Thi Tượng châm hai ngọn nến và một nén hương trước ngôi mộ nọ, tôi hỏi Hạ Mạch ở bên cạnh, làm như vậy có ý nghĩa gì?

Hạ Mạch nói với tôi, là đang hỏi ý kiến chủ của ngôi mộ, tìm cho người đó một chỗ mới, nếu như đồng ý, trước khi hương tàn, nến sẽ không tắt.

Nếu như giữa lúc đó xảy ra việc ngoài ý muốn, chứng minh ngôi mộ này, không thể động vào.

Tôi gật đầu, trong lòng có phần kinh ngạc, trong này vậy mà lại có nhiều cách thức như vậy.

Nén hương đó rất nhanh đã cháy hết, mà giữa lúc đó cũng không xảy ra chuyện gì, Lão Thi Tượng trực tiếp tiến lên phía trước thu dọn hương nến, trầm giọng nói:

- Đào mộ.

Khi tiếng nói của Lão Thi Tượng truyền ra, tôi và bố lập tức động tay, trong tay cầm cuốc và xẻng, bắt đầu đào ngôi mộ nhỏ trước mắt.

Ngôi mộ này không lớn, rất nhanh bị xẻng san bằng, tiếp theo đó động tác của bố và tôi bắt đầu cẩn thận hơn, bởi vì dưới lớp đất mỏng này là quan tài, không được không cẩn thận mà đụng phải quan tài của người ta, như vậy là không hay.

Nhưng lại đào thêm một lúc, cả bố và tôi đều cảm thấy có chút nghi hoặc, bởi vì chúng tôi vẫn chưa đào thấy quan tài.

- Thi tiên sinh, tình hình này có chút sai sai?

Bố ngẩng đầu, lập tức nói với Lão Thi Tượng, lúc này Lão Thi Tượng nhíu chặt lông mày, hình như có chút khó hiểu, trầm mặc giây lát, ông ta bảo chúng tôi tiếp tục đào.

Tôi và bố nhìn nhau một cái, chỉ có thể tiếp tục đào đất lên.

Nhưng khi chúng tôi tiếp tục đào xuống bên dưới, dù đã xuất hiện hình dáng vị trí của một hố quan tài, nhưng vẫn chưa nhìn thấy quan tài trong ngôi mộ này đâu, việc này khiến tôi bắt đầu có chút kinh sợ.

Ngôi mộ này vậy mà lại không có quan tài?

- Thi tiên sinh, đã ba thước rồi, bình thường hố quan tài cũng chỉ có độ sâu như thế này.

Tiếng nói của bố vang lên lần nữa, Lão Thi Tượng không lên tiếng, trong lòng tôi cũng rất khó hiểu.

Quan tài trong ngôi mộ này đâu? Chính vào lúc này, Hạ Mạch đứng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng:

- Mọi người nói xem, liệu có khả năng, cái nấm đất nhỏ này căn bản không phải là một ngôi mộ? Chỉ là chúng ta đã tưởng nhầm?

Tiếng nói của Hạ Mạch khiến trước mắt của tất cả chúng tôi đều sáng lên, đúng thật, nấm đất nhỏ này đến ngay bia mộ cũng không có, chẳng qua là chúng tôi luôn tự cho rằng đó là mội ngôi mộ, làm tôi lần nào đến cúng bái mẹ cũng đều thắp hương cho.

- Hiện tại xem ra cũng chỉ có khả năng này rồi.

Lúc này, Lão Thi Tượng cũng vội vàng lên tiếng, xem ra ông ta cũng đồng tình với phán đoán của Hạ Mạch, thì ra ngôi mộ này bên trong căn bản là trống rỗng.

Nếu mộ đã rỗng, vậy không cần thiết phải chuyển mộ rồi, trực tiếp đem ông nội chôn vào bên trong mộ phần này là được, hiện tại, quan tài ở chỗ tổ mộ của ông nội cũng không thể đem về được, sẽ bị người khác nhìn thấy.

Sau khi thương lượng, chỉ có thể dùng quan tài của bà nội để hạ táng cho ông, sau khi về đến nhà, lúc đầu tôi vẫn còn lo âu cỗ quan tài này, phải tìm người tới khiêng giúp.

Tôi thấy bố đi về hướng quan tài, giây tiếp theo, miệng tôi há hốc, bố ngồi xổm xuống dưới, hai cánh tay nắm lấy phần đáy của quan tài.

Kêu lên một tiếng, không ngờ bố một mình cõng cỗ quan tài lên lưng, tôi trố mắt đứng nhìn tình cảnh trước mắt, cỗ quan tài này cũng phải nặng đến ba bốn trăm cân, nhưng một mình bố cũng có thể cõng lên được?

Tôi thực sự không hiểu sức mạnh của bố từ đâu mà đến,trong lúc tôi đang đơ đẫn người, bố đã cõng quan tài đi ra ngọn núi sau nhà, Lão Thi Tượng cũng đi theo, lần này tôi không đi cùng, bởi vì lát nữa tôi còn phải cõng ông nội ra sau núi.

Lúc này sắc trời đã tối, sau khi bố tôi và Lão Thi Tượng quay về, trực tiếp kêu tôi cõng thi thể của ông nội ra sau núi, chôn xuống là xong rồi.

Bởi vì có kinh nghiệm từ hai lần trước, tôi cõng thi thể của ông nội cũng không sợ hãi nữa, lần này khoảng cách cũng không xa, đến nơi, mọi người cùng giúp sức đặt thi thể của ông nội vào trong quan tài.

Lúc này, tôi phát hiện, bên dưới quan tài còn có một tấm vải trắng, mà tôi cũng chú ý đến, miếng vải trắng trên chiếc gậy của Lão Thi Tượng mất tích rồi, chính là tấm vải trắng phía dưới quan tài của ông nội sao?

Lão Thi Tượng dùng một tờ giấy màu vàng che lên mặt của ông nội, sau đó trực tiếp đậy nắp quan tài lại, làm xong, tôi nhìn thấy cả người Lão Thi Tượng nhảy lên mặt trên quan tài, kéo hai mép của tấm vải trắng phía dưới vòng lên, trực tiếp buộc chặt vào.

Sau khi làm xong, tôi thấy Lão Thi Tượng lấy ra một lá bùa màu vàng, dán lên nút thắt trên miếng vải trắng, làm xong hết những việc này, Lão Thi Tượng mới nhảy xuống từ phía trên của quan tài.

Lên đến bên trên mặt đất, Lão Thi Tượng thở hắt ra một hơi, nói xong rồi, bảo bọn tôi lấp đất.

Lúc này, lông mày tôi nhăn lại, thông qua khẽ hở giữa quan tài và hố đặt quan tài, tôi nhìn thấy hình như có một dịch thể gì đó chảy ra từ trong đất thẩm thấu ra bên ngoài.

Bởi vì trời tối, đèn pin cũng không quá sáng, tôi vẫn chưa kịp nhìn rõ, bố đã xúc đất trực tiếp lấp xuống.

Tôi nhìn một chút, phát hiện những người xung quanh hình như đều không nhìn thấy, tôi cũng không nghĩ gì nhiều, sau đó cùng bố lấp đất lên, rất nhanh một ngôi mộ mới đã xuất hiện.

Ông nội được hạ táng lần nữa, lần này đã đổi vị trí, có điều không biết vì sao, tôi cứ có cảm giác bất an trong lòng.

Sau khi xong việc, chúng tôi chuẩn bị về nhà, trước khi đi, tôi xoay đầu nhìn hai ngôi mộ phía sau lưng mình, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cụ thể thế nào cũng không nói lên được.

Về tới nhà, bố tôi trực tiếp đi vào phòng, mà Hạ Mạch đi vệ sinh, sau khi tôi đem đồ đạc cất đi xong xuôi, lại phát hiện Lão Thi Tượng không vào nhà, mà đứng bên ngoài đợi tôi.

Tôi hỏi Lão Thi Tượng tại sao không vào nhà? Lúc này bà nội nhất định đã nấu xong đồ ăn đêm, ăn đêm xong còn phải xử lý thi thể của Lương tiên sinh.

Lão Thi Tượng không trả lời câu hỏi của tôi, nhìn tôi một lúc, sau đó khẽ khàng lên tiếng:

- Nhóc con, tâm nữ nhân, như kim đáy biển, cẩn thận chút, đừng để tới lúc đó hối hận cũng không kịp.

Sau khi nói xong, Lão Thi Tượng trực tiếp xoay người đi vào trong nhà.

Để lại một mình tôi đơ người chôn chân tại chỗ, lời nói của Lão Thi Tượng không ngừng vang lên bên tai tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.