Nợ Âm Khó Thoát

Chương 3: Chương 3: Quan tài rơi xuống đất




Thời khắc âm thanh đó truyền tới, tôi nhìn thấy Lương tiên sinh từ trên ghế đứng phắt dậy, còn tôi liền vội vàng chạy đến bên cạnh Lương tiên sinh, hỏi ông ấy đó là tiếng gì?

Lương tiên sinh nhíu chặt lông mày, nhìn tôi lắc lắc đầu, nhưng tôi thấy bàn tay đang cầm cành liễu của ông ấy siết chặt vào hơn.

- Cháu ở đây trông coi, ông ra ngoài xem xem!

Lúc này, Lương tiên sinh đột nhiên lên tiếng nói với tôi, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác muốn kháng cự, không có lí do gì khác, ngoài sợ hãi.

Chính vào lúc Lương tiên sinh chuẩn bị ra ngoài nhà chính, một bóng đen từ bên ngoài vụt vào trong nhà, khi bóng đen tiến vào trong, “ thình thịch” một tiếng, bóng đen ngã xuống mặt đất, không có động tĩnh.

- Bố!

Nhìn thấy bóng người này, tôi phát ra tiếng kêu thất thanh, bóng người bỗng dưng xuất hiện này không phải ai khác, lại chính là bố tôi từ nơi khác trở về, có điều lúc này, cả người bố tôi nhìn rất thảm hại, quần áo trên người lộn xộn, tôi thậm chí còn nhìn thấy trên người bố tôi hình như có rất nhiều dấu tay màu đen.

Tôi vội vàng chuẩn bị tiến đến đỡ bố dậy, lại bị Lương tiên sinh ở bên cạnh ngăn lại.

Tôi quay đầu, phát hiện Lương tiên sinh nhíu chặt lông mày, nhìn tôi lắc lắc đầu.

Lúc này, Lương tiên sinh đột nhiên lên tiếng, nói với tôi:

- Nhất Lượng, mau đi lấy một bát nước đến đây.

Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Lương tiên sinh, tôi không dám chậm trễ, vội vàng đi lấy một bát nước, lúc tôi bê bát nước ra, phát hiện trong tay Lương tiên sinh có một nắm tàn hương.

Lương tiên sinh đem nắm tàn hương này để vào trong bát nước, sau đó đổ vào trong miệng bố tôi.

Bố tôi hình như bị sặc nước, lập tức ho sặc sụa, mở to mắt, Lương tiên sinh nhíu mày gặt hỏi:

- Lý Trăn, trên đường cậu gặp phải thứ gì rồi?

Tôi nhìn thấy bố lắc đầu, nói một lời khó nói hết, lúc này bố hình như ổn hơn rất nhiều, đứng dậy đi về phía quan tài của ông nội, cả người bố bỗng dưng khự lại.

- Mấy nén hương trước quan tài này sao lại đứt?

Nghe thấy vậy tôi bỗng giật mình một cái, Lương tiên sinh đứng bên cạnh khẽ run rẩy, bước lên phía trước hai bước.

- Hương trước quan tài đứt, mà lại còn là hai ngắn một dài tối kị nhất?

Giọng nói trầm trầm của Lương tiên sinh truyền đến, sau đó ông ấy nhìn về phía tôi, tôi vội vàng hậm hực giải thích, lúc trước tôi đang định nói, thì bị tiếng ồn bên ngoài cắt ngang.

- Xem ra sắp xảy ra chuyện lớn rồi, Lý Trăn, ba nén hương này cậu đốt.

Lương tiên sinh nhíu mày, nhìn bố tôi nói.

Bố tôi gật đầu, đúng vào lúc bố đang lấy hương, đột nhiên bên ngoài lại truyền đến một tràng tiếng động, giống như có người đang không ngừng rung cửa.

Nghe thấy tiếng động này, tôi nhìn thấy cả người bố rung mạnh, mắt mở to, nói:

- Nguy rồi, quên không đóng cửa.

Nói xong, bố trực tiếp vất mấy nén hương trong tay xuống đất, cả người xông ra ngoài, Lương tiên sinh nhìn tôi một cái, dặn dò vài câu, bảo tôi trông chừng ông nội, nói xong cũng xông ra khỏi cửa.

Tôi căn bản không kịp phản ứng, bỗng dưng chỉ còn lại một mình, quan trọng hơn nữa là, khi Lương tiên sinh ra khỏi cửa, còn khóa chặt cửa nhà chính lại.

Tôi khẽ nuốt một ngụm nước miếng, nói thật, tôi chỉ là một thằng nhỏ ngơ ngơ ngác ngác, chuyện gì cũng chưa trải qua, ông nội qua đời liên tiếp phát sinh nhiều chuyện kỳ quái, vượt qua hết tất cả những kiến thức trong đầu tôi.

Hiện tại trong nhà chính chỉ còn lại một mình tôi, hơn nữa cửa còn bị đóng rồi, trong lòng chỉ có nỗi sợ bủa vây, tôi cảm nhận được toàn thân của mình đã bắt đầu không tự chủ được mà run lên bần bật.

Nhìn cỗ quan tài đen sì của ông nội, tôi vội vàng lấy ba nén hương đốt lên, nhưng vừa cắm vào trong bát, ba nén hương lại không rõ nguyên do mà đứt mất hai nén.

Tôi bị dọa đứng đờ trên mặt đất, cũng không dám động đậy, chân nhũn ra, trực tiếp hướng về phía quan tài của ông nội quỳ xuống, mà vào lúc này, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng động.

Tiếng động đó càng lúc càng dồn dập, trong lòng tôi không ngừng cầu nguyện, đừng xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.

Nghĩ ngợi một lát, tôi ngẩng đầu nhìn lên quan tài của ông nội, chính vào lúc tôi ngẩng đầu lên, một âm thanh khó chịu đột nhiên phát ra từ trong quan tài của ông.

“ Thùng!”

Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy thi thể của ông nội từ trong quan tài ngồi bật dậy, tờ giấy màu vàng che trên mặt ông rơi xuống, lộ ra gương mặt của ông.

Tôi sợ tới mức vội vàng lăn ra đằng sau, bởi vì tôi nhìn thấy đôi mắt của ông nội lúc trước đã được Lương tiên sinh làm cho nhắm lại, hiện tại lại mở ra, hơn nữa tròng mắt còn lồi ra nhiều hơn trước, đến ngay cả những tia máu trong tròng mắt, cũng càng thêm sậm màu.

Biểu cảm trên mặt của ông nội, lại thay đổi, trở lên càng hung tợn hơn, bộ dạng vô cùng hung ác, đôi mắt hung dữ đó nhìn chăm chăm ra bên ngoài nhà chính.

Nhìn bộ dạng đó, tôi cảm giác ông nội giống như chỉ hận không thể trực tiếp nhảy ra từ trong quan tài, xông ra bên ngoài, kết hợp thêm bộ áo liệm kỳ quái trên người ông, tôi bị dọa sợ tới mức hét lên thất thanh, tôi gần như quên hết sự thương yêu cưng chiều trước đây của ông nội, hiện tại, trong lòng chỉ còn lại sự kinh hãi.

Cửa phòng chính bỗng nhiên bị đẩy ra, Lương tiên sinh và bố đồng thời xuất hiện bên cạnh tôi, bọn họ đều nhìn thấy ông nội trở mình ngồi dậy trong quan tài.

- Con mẹ nó chứ, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Giọng nói u ám đến cực độ của Lương tiên sinh truyền tới, sau đó là đến tiếng nói của bố, bố hỏi Lương tiên sinh định bao giờ hạ táng?

Trầm mặc một lát, Lương tiên sinh mới lên tiếng:

- Lúc đầu định là ngày kia, nhưng với tình hình này, đợi không được rồi, ngày mai lập tức hạ táng, đặt vào trong đất là ổn rồi.

Một lúc lâu sau, tôi mới định thần lại được, lúc này nhìn thấy thi thể của ông nội lại lần nữa nằm vào trong quan tài, lần này, đến ngay cả nắp quan tài đều đã được đậy lên.

Ở địa phương tôi, nắp quan tài nhất định phải vào lúc trước khi hạ thổ mới được đậy lên, bởi vì trước lúc đem chôn, người thân vẫn muốn được nhìn mặt người mất lần cuối.

Có điều, sự ra đi của ông nội, tất cả đều không bình thường. Tôi nghĩ chuyện này nhất định là có lý do, trong phòng chính, Lương tiên sinh vẫn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, còn bố lại đang quỳ trước linh cữ của ông nội, không ngừng đốt tiền giấy.

Nhìn được ra, trên mặt bố, mang đầy sắc vẻ u ám.

Tôi đến bên bố quỳ xuống, cùng bố đốt tiền vàng cho ông nội, lúc này, bố nhìn thấy vết bầm trên cổ tay tôi, hỏi tôi bị làm sao? Tôi nói cho bố biết là bị ông nội nắm.

Nghe thấy vậy, tôi để ý động tác trên tay bố khẽ khự lại, có điều bố cũng không nói gì cả.

Cứ như thế, không biết từ lúc nào trời đã đến sáng, cũng may không xảy ra thêm sự cố gì, mà khi trời vừa sáng, bà nội đã cùng với những người trong thôn kéo về nhà tôi.

Nhìn thấy bố đã trở về, hơn nữa chúng tôi đều không sao, bà nội thờ phào nhẹ nhõm, nhưng không một ai biết, đêm qua bọn tôi đã trải qua những gì.

Lương tiên sinh đến bên bà nội, nói với bà, chiều hôm nay chuẩn bị hạ táng cho ông nội, đợi không được đến ngày kia rồi. Bà nội đương nhiên cũng có chút ngờ vực, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Sau đó, cả nhà tôi bắt đầu bận rộn chuẩn bị tang lễ cho ông nội, giữa chừng tôi về phòng ngủ một giấc, đến chiều bị bà nội gọi dậy, nói chuẩn bị hạ táng cho ông nội rồi.

Tôi vội vàng đứng dậy, dùng nước lạnh rửa qua mặt, đi đến nhà chính, tôi nhìn thấy Lương tiên sinh tay giữ một con gà trống, không ngừng nhảy quanh quan tài của ông nội, xong việc, Lương tiên sinh đặt con gà trống lên phần đầu của cỗ quan tài.

Con gà trống đó giống như bị dính chặt lên phía trên, không hề động đậy.

Lương tiên sinh gọi tôi tới, bê linh vị của ông nội lên, dặn tôi lát nữa đi theo sau ông ấy, đồng thời gọi mười sáu người khiêng quan tài, chuẩn bị cẩn thận gậy khiêng.

Tôi nhìn thấy Lương tiên sinh vốc lên một nắm gạo trắng, hất ra bên ngoài nhà chính.

- Người âm mượn đường, khởi quan.

Âm thanh của Lương tiên sinh vừa truyền ra, những người khiêng quan tài lập tức ra sức, quan tài trong phút chốc được đưa lên cao, mà trong tay Lương tiên sinh là phướn dẫn hồn của ông nội, lại là một nắm gạo trắng được ném ra.

- Người âm mượn đường.

Lương tiên sinh vừa nói, vừa bắt đầu bước ra khỏi bậc thềm, tôi ở sau lưng Lương tiên sinh, theo sát từng bước chân.

Lúc đầu cứ nghĩ mọi chuyện sẽ trôi qua thuận lợi, bởi vì tất cả mọi thứ không hề có chút khác thường nào, nhưng vào đúng lúc này, tiếng gà trống kêu lên thất kinh đột nhiên truyền tới, giống như là bị thứ gì đó dọa.

Sau đó, con gà trống đó trực tiếp bay qua đầu tôi, rơi xuống một bên, mắt tôi nháy một cái, đây không phải là con gà trống trên quan tài của ông nội sao?

Mà lúc này, Lương tiên sinh cũng quay đầu lại, mặt ông ấy tái nhợt, đôi mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng tôi, yên lặng không lên tiếng, tôi cũng quay người theo, nhìn lên quan tài của ông nội.

“cạch cạch”

Đột nhiên, một âm thanh giòn tan phát ra, hai thanh gậy khiêng quan tài không ngờ lại gãy một cách kỳ lạ như vậy?

“ Thình thịch” một tiếng, quan tài của ông nội trực tiếp rơi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.