Nợ Âm Khó Thoát

Chương 305: Chương 305: Sự bất thường của Hoàng Tiểu Tiên




Bởi tôi không thể đồng thời chống trả cả ba đòn tấn công của ba tên Hoàng Quân, nghĩ đến điểm này, gót chân tôi đạp nhẹ xuống đất, thân hình lùi ra sau.

- Sao vậy? sợ chưa? Có giỏi thì đừng chạy!

Chính lúc này, ba Hoàng Quân ở trước mắt cười hà hà đắc ý, đến ngay cả động tác và thần thái đều giống hệt nhau.

Tôi nhìn mà hoa cả mắt, trong lòng bỗng thấy kinh ngạc, không ngờ hắn vẫn còn thủ đoạn kì dị thế này.

“Không được, cứ tiếp tục tránh né cũng không phải là cách.”

Tôi nói thầm trong lòng, sau đó, vội vàng kết ấn, phóng ấn kết vào thẳng bóng người ở giữa.

Khi ấn Phá Sát của tôi đánh ra, thân hình ở giữa cũng biến mất vào trong không trung, ngay sau đó, từ bên phía tay trái thổi tới một làn gió.

Cảm giác được điều này, lòng tôi cả kinh.

Trúng kế rồi!

Ba phân thân, căn bản đều là giả, một người trong đó mới là thật, hai người khác chỉ là để che mắt tôi mà thôi.

Tôi vội vã chống đỡ lại công kích của Hoàng Quân, bởi vì đã kiềm chế bớt đi thực lực của bản thân, cho nên không phân cao thấp với Hoàng Quân, đòn tấn công này, khiến tôi loạng choạng lùi ra sau.

Mặc dù thực lực của tôi mạnh hơn Hoàng Quân, nhưng tôi biết, có nhiều lúc giấu đi thực lực của mình, không phải là chuyện xấu, ngược lại còn có tác dụng rất lớn.

Mà bây giờ tôi về cơ bản cũng đoán ra, Hoàng Tiểu Tiên đột nhiên trở nên kì lạ, trong lòng có tâm sự, chỉ e là có liên quan với Hoàng Quân, đương nhiên tất cả những điều này chỉ là phán đoán của tôi, tôi muốn nhân lúc đang chiến đấu, xem xem có tìm thấy manh mối gì không.

Thấy bản thân đã chiếm thế thượng phong, Hoàng Quân lại bắt đầu tỏ ra kiêu ngạo, nhìn tôi nói:

- Xem ra, mày cũng không khó đối phó!

Tôi lười đi đấu võ miệng với hắn, hiện tại nếu đã biết phân thân của hắn chẳng qua chỉ là thuật che mắt, vậy cũng dễ xử lý hơn rồi.

Lúc này, tôi nhìn thấy bên cạnh Hoàng Quân lại xuất hiện thêm hai bóng người nữa, trông giống hắn như đúc, ngay cả tư thế trên người cũng vậy.

Tôi lại lần nữa nhìn thấy ba bóng người lao tới chỗ mình, lòng tôi không thấy kinh ngạc như lúc trước nữa.

Thấy ba bóng người đã đứng trước mặt mình, trong tay tôi xuất hiện ba lá bùa Liệt Hỏa, ném thẳng vào ba Hoàng Quân.

Ba lá bùa tiếp cận, lập tức, hai bóng người đã biến mất, lúc này, chỉ còn lại một thân hình duy nhất, sắc mặt Hoàng Quân hơi thay đổi, khi tôi đã tiếp cận hắn, đồng thời trong miệng cũng hô một tiếng:

- Thủ đoạn này của mày, vẫn chưa được coi là cao minh đâu!

Dứt lời, ấn kết trong tay tôi, hất mạnh vào người Hoàng Quân.

Sắc mặt Hoàng Quân trắng nhợt, đồng thời cũng vung ra một nắm đấm, có điều ấn kết trong tay tôi đã thay đổi, hóa thành Chưởng ấn (thành hình bàn tay), nắm chặt lấy Hoàng Quân, kéo Hoàng Quân về phía tôi.

Cả người Hoàng Quân mất đà lao lên trước, chân tôi giơ lên, không hề lưu tình.

Chân đạp trúng ngực Hoàng Quân, mặt mày hắn méo xệch, cả người bay ngược ra sau, lúc trên không, còn không nhịn nổi mà phun ra một ngụm máu tươi.

Thấy một màn trước mắt, tôi lại chưa có ý muốn dừng tay, thứ nhất là lời dặn dò của Hoàng Tiểu Tiên, thứ hai là lời “cầu hòa” nghe không lọt tai khi nãy của hắn.

Bảo tôi tự chặt đứt hai tay? Đùa cái gì vậy?

Tôi đi tới trước mặt Hoàng Quân, một tay đưa lên tát vào mặt hắn.

Bốp!

Một âm thanh khô khốc bỗng vang lên, đồng thời, một dấu tay màu đỏ cũng hằn sâu trên gò má Hoàng Quân.

- Mày muốn chết à, mày có biết tao là…

Không đợi hắn nói hết câu, một cái tát như trời giáng của tôi lại rơi xuống mặt hắn.

Lần này là dùng bàn tay khác, hai bên má xuất hiện hai dấu tay rất hoàn hảo, có trái có phải, nhìn thôi cũng thấy sướng mắt.

- Mày…

Không đợi hắn nói tiếp, lại một cái tát nữa giáng xuống, tiết tấu tương đối đồng đều, mỗi lần đều chỉ cho hắn nói hai chữ, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt quãng.

- Chặt hai tay của tao à?

Bốp!

- Chặt đi! Tao cho mày cơ hội đây này!

Bốp!

Những cái tát cứ lần lượt giáng vào mặt hắn, tôi cũng không biết mình đã tát hắn bao nhiêu cái, nhưng mặt hắn đã sưng vù lên như cái thớt.

Sau đó tôi lấy tay đẩy ngã Hoàng Quân xuống đất, đưa mắt sang nhìn người con gái ở một bên, lập tức, người con gái đó thét lên thất thanh, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, dưới đất xuất hiện dịch thể màu vàng.

Đây là sợ ‘tè ra quần’ trong truyền thuyết đấy hả? coi như tôi đã được mở mang tầm mắt, vốn dĩ đang định dạy dỗ cô ta, bởi miệng cô ta thực sự rất thối.

Nhưng thấy cô ta như vậy, đến tâm tư dạy dỗ cũng không còn nữa, nhìn đã thấy buồn nôn, tôi sợ làm bẩn tay mình.

Hạng người này, cho rằng mình đã dựa vào được ngọn núi cao, tưởng mình muốn làm gì thì làm, nghĩ ông trời là anh cả, thì bọn chúng là anh hai.

Kì thực những loại người như vậy ở đâu cũng có thể nhìn thấy, chỉ là có người đã bị trừng phạt, còn có người vẫn đang ung dung tự tại mà thôi.

Tôi lại nhìn Hoàng Quân, sau đó lạnh giọng nói:

- Lần sau trước khi nói gì, thì phải nghĩ xem bản thân có cái năng lực đó không!

Nghe thấy tôi nói vậy, Hoàng Quân không đáp lời, nhưng tôi thấy trong ánh mắt hắn là niềm oán hận vô tận.

Xem ra trong lòng hắn vẫn không phục, có điều tôi không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này, trực tiếp quay người, chính lúc này, sau lưng truyền tới tiếng nói không rõ ràng của Hoàng Quân.

- Mày có dám để lại họ tên và tên môn phái của mình không?

Nghe vậy, tôi hơi khựng lại, để lại họ tên? Không phải tôi sợ, mà là tôi không muốn bị người khác làm phiền, khoảng thời gian này tôi muốn yên tĩnh tu luyện hai đạo thuật còn lại.

- Tao chẳng qua chỉ là một tản tu, còn về họ tên, gọi tao là Lôi Phong đi, lúc rảnh rỗi thì sẽ giúp thế giới dọn ít rác thải, cũng coi như là làm chút chuyện tốt!

Nói xong, tôi không muốn nhìn biểu cảm của Hoàng Quân, trực tiếp quay trở về trong xe.

Thấy Hoàng Tiểu Tiên mặt mày vẫn lạnh tanh ở bên ghế lái, tôi cất tiếng hỏi:

- Chị Tiểu Tiên, thế này đã mãn nguyện chưa?

Nói xong, tôi thấy Hoàng Tiểu Tiên quay đầu lại, cười nhẹ, nói:

- Coi như miễn cưỡng mãn nguyện!

Dứt lời, Hoàng Tiểu Tiên đạp chân ga, trực tiếp bỏ lại đám người kia ở đằng sau.

Tôi ngồi trên xe, không nói lời nào, thậm chí trong lòng còn thấy nặng trĩu, bởi lúc chiến đấu, tôi đã cảm nhận thấy, trên người Hoàng Quân, có một luồng khí mùi rất đặc biệt.

Luồng khí này tôi đã cảm nhận thấy trên người của người con gái kia, chỉ có điều khí mùi trên người cô ta là được truyền sang từ trên người Hoàng Quân, rất nhạt, cho nên tôi không chắc chắn lắm.

Quan trọng nhất là, tôi lờ mờ cảm thấy, trên người Hoàng Tiểu Tiên, cũng có một luồng khí giống như vậy, nhưng rất nhạt.

Chỉ là lờ mờ cảm thấy trong một khoảng thời gian ngắn, những lúc khác, lại không thấy gì, chỉ có một khả năng, là đã bị Hoàng Tiểu Tiên che giấu đi.

Nếu vậy, những điều còn lại chỉ e đã không còn khó đoán, chỉ là tôi không hỏi Hoàng Tiểu Tiên, bởi vì có lẽ đó là chuyện riêng của chị ta, nếu chị ta không nói, tôi cũng không cưỡng cầu.

Quay trở về chỗ ở, Hoàng Tiểu Tiên nói cảm thấy hơi mệt, liền trực tiếp về phòng mình trước, tôi biết trong lòng chị ta có tâm sự, cũng không nói gì cả.

ở trong phòng một lát, tôi cũng ra khỏi nhà, bởi vì tôi muốn ra ngoài tìm một nơi để tu luyện đạo thuật.

Tôi biết ở gần đây có một tòa nhà bỏ hoang, chỗ đó ít người qua lại, là một nơi không tồi.

Đến tòa nhà bỏ hoang, tôi tìm một nơi để ngồi khoanh chân xuống, trong đầu mô phỏng cách vận hành kinh lạc của Thiên Canh Chưởng.

Chân nguyên trong người vận chuyển vào trong lòng bàn tay, bắt đầu ngưng tụ.

Mà lúc này, lòng bàn tay tôi cũng hẩy về phía trước.

Thình!

Một tiếng, nhưng tôi cảm thấy lực công kích không quá lớn, tôi cũng chỉ mới thử qua xem thế nào mà thôi.

Tiếp theo đây, tôi bắt đầu tu luyện Thiên Canh Chưởng.

Mãi cho đến lúc trời sắp sáng, tôi mới đứng dậy rời khỏi nơi đây, sau khi về tới nhà, tôi thấy cửa phòng Hoàng Tiểu Tiên khóa chặt, đi tới gõ cửa, bên trong không có bất cứ âm thanh nào phát ra.

Tôi không lo lắng Hoàng Tiểu Tiên xảy ra chuyện, thực lực của chị ta, cảnh giới Nguyên Đan cũng không phải là đối thủ, có lẽ chuyện trong lòng đã ảnh hưởng tới tâm trạng của chị ta.

Tôi không biết tại sao Hoàng Quân lại khiến cho Hoàng Tiểu Tiên nhớ tới tâm sự trong lòng, bọn họ đều mang họ Hoàng, dựa theo khí mùi mà tôi cảm nhận được,Hoàng Quân kia, rất có khả năng cũng không phải con người.

Dưới tình hình như vậy, Hoàng Tiểu Tiên lại có sát ý với Hoàng Quân!

Nguyên do bên trong tôi không đoán ra được, nhưng nhất định không đơn giản, tôi cũng không biết phải mở miệng hỏi kiểu gì.

Lại gọi thêm hai tiếng nữa, hỏi Hoàng Tiểu Tiên có ăn sáng không? Nhưng Hoàng Tiểu Tiên vẫn không trả lời, cuối cùng tôi chỉ đành quay về phòng mình.

Vừa nghĩ đến chuyện Hoàng Tiểu Tiên đang gặp phải có chút phức tạp, tôi lại bỗng nghĩ tới bản thân mình,chuyện xảy ra trong cuộc đời tôi thì làm gì có không phức tạp đâu!

Bố tôi đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi, đến ngay cả mẹ tôi là ai tôi còn không biết, cả thế lực thần bí kia rốt cuộc là những kẻ như thế nào nữa?

Lương Triều Sinh đem theo cánh tay kì lạ đi đến nơi nào rồi? bây giờ tôi đã được coi như là một thành viên của cục số chín, những chuyện này tôi đều phải có trách nhiệm đi suy nghĩ tìm hiểu, chỉ là vẫn cần phải nghe theo chỉ thị của cục số chín bên đó.

Vừa nghĩ tới còn nhiều chuyện như vậy, tôi không kìm được mà lắc lắc đầu, để cho đầu óc mình yên tĩnh một chút.

Sau khi tự nấu cho bản thân một bát mì, tôi trực tiếp nằm dài xuống giường.

Nghỉ ngơi hai tiếng, ngồi dậy lại bắt đầu luyện tập vẽ bùa, vẽ cho mình thêm vài lá bùa Linh Bộc, thứ này trong lúc chiến đấu chưa bao giờ là đủ, càng nhiều càng tốt.

Sau đó, tôi nghĩ một lát, hôm nay phải đi tìm lão Doãn một chuyến.

Bởi trên người tôi không còn tư nguyên để tu luyện nữa, chỗ lão Doãn nhất định sẽ có, cho dù muốn dùng thứ khác để đổi, thì cũng phải đi tìm lão Doãn.

Chuyện này khá gấp rút, không có tư nguyên để tu luyện, tốc độ tu luyện của tôi sẽ bị chậm lại, cho nên phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này.

Thời gian cả một ngày, Hoàng Tiểu Tiên vẫn chưa ra khỏi phòng, tôi ý thức được chuyện này đã ảnh hưởng rất nặng nề tới chị ta, mặc dù tôi không biết cụ thể là như thế nào.

Có điều vẫn cảm nhận được khí mùi của Hoàng Tiểu Tiên ở trong phòng, cảm nhận được điểm này, tôi cũng không thấy quá lo lắng.

Đến tối, tôi nói với Hoàng Tiểu Tiên một tiếng, bèn trực tiếp đi tới phố đồ cổ, đến “túp lều” của lão Doãn, phát hiện vẫn bừa bộn như cũ.

Tôi cũng không biết bình thường lão Doãn có khách đến mua hàng không, có điều lần nào tôi đến cũng không thấy có ai.

- Ô, nhóc con, khách quý!

Tôi vừa vào, lão Doãn đã trêu tôi một câu.

- Được rồi lão Doãn, ông đừng trêu cháu nữa ạ!

Tôi cầm chai rượu trong tay, rót cho lão Doãn một chén, đáp lời lão.

- Nhóc con, tại sao tôi cảm thấy trên người anh nhiều thêm một luồng khí mùi kì lạ thế? Gần đây anh đã đi đến chỗ nào rồi?

Chính lúc này, lão Doãn bỗng cất tiếng hỏi tôi.

Nghe vậy động tác trên tay tôi hơi khựng lại, trong lòng thầm nghĩ tôi cũng có đi đâu đâu?

Đột nhiên, mắt tôi hơi mở lớn, không đúng! Tôi chẳng phải đã đi tới làng Lê gia hay sao? Lẽ nào lão Doãn đã nhìn ra được điều gì đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.