Nợ Âm Khó Thoát

Chương 387: Chương 387: Tiến vào biển lửa




Kẻ thù không đội trời chung, không sai, ông ta chính là kẻ thù không đội trời chung của tôi, bởi vì chuyện xảy ra trong thôn, có liên quan với ông ta, quan trọng nhất là, về sau ông ta còn muốn giết tôi.

Hơn nữa vì đủ các nguyên nhân, ông ta vẫn chưa đạt được mục đích mà thôi, nhưng lúc này, không ngờ tôi lại gặp lại Lương Triều Sinh ở chỗ này.

Cục số chín vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Lương Triều Sinh, nhưng ai mà ngờ rằng, Lương Triều Sinh lại trốn ở một nơi như thế này.

- Đỉnh quá, Lý huynh, không thể không nói, cậu có thể sống đến tận bây giờ, quả là một kì tích!

Lục Thanh Sơn lên tiếng chọc tôi, tôi cười khổ, lại nhìn về phía Lương Triều Sinh, phát hiện, ông ta đã không còn nhìn tôi nữa, mà quay đầu đi rồi.

Chính lúc này, thân người Lương Triều Sinh biến mất khỏi chỗ cũ, giây tiếp theo, ông ta đã xuất hiện ở trước Minh Hỏa, nhưng vẫn không hề dừng lại, mà trước tiếp xuyên qua Minh Hỏa, biến mất.

Ông ta đi xuống phía bên dưới Minh Hỏa?

Trong lòng tôi cả kinh, mục đích của ông ta lẽ nào giống với Phương Trình Chu? vậy thì hai “sư đồ” đụng phải nhau, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có điều lúc này, trong lòng tôi lại càng thêm tò mò, bên dưới Minh Hỏa rốt cuộc có thứ gì.

- Không đúng, Lý Huynh, hai người này có gì đó sai sai!

Đột nhiên, Lục Thanh Sơn thốt ra một tiếng kinh hô, tôi vội vàng nhìn Lục Thanh Sơn, hỏi hắn chỗ nào không đúng?

Lục Thanh Sơn nhíu mày, sau đó nói, trên người Phương Trình Chu và Lương Triều Sinh, hình như không phải chịu kiềm hãm của trận pháp, thực lực của bọn họ, vẫn là thực lực của bản thân, bằng không, chúng tôi không thể cảm nhận thấy nguy hiểm.

Bởi vì hiện tại, chỉ cần là cảnh giới dưới Ngưng Anh, cho dù là Ngưng Anh điên phong, cũng đều sẽ bị kiềm hãm xuống Nguyên Đan cấp một, vậy thì tôi và Lục Thanh Sơn có lẽ đều không cảm thấy sợ.

Nhưng vừa rồi, đầu tiên là chúng tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm trên người Phương Trình Chu, sau đó, lại là Lương Triều Sinh.

Nghe Lục Thanh Sơn nói vậy,cả người tôi mới phản ứng lại, đúng thật, thực lực của hai người đó, không phải chịu kiềm hãm của trận pháp, nhưng tại sao lại như vậy?

- He he, xem ra, nước trong nơi này rất sâu!

Lúc này, Lục Thanh Sơn khẽ híp mắt lại, cười cười, tôi không biết vì sao Lục Thanh Sơn lại nói vậy, giây tiếp theo, Lục Thanh Sơn nhìn vào trong Minh Hỏa, lại nói:

- Mặc dù rất tò mò, nhưng tôi cũng không muốn nhảy vào vũng nước đục này, Lý huynh, tiếp theo đây tôi cũng phải lĩnh giáo một chút uy lực của Minh Hỏa, có thành công hay không, tôi đều sẽ rời đi, còn về phía dưới có gì, tôi của hiện tại, vẫn chưa dám đi thám thính!

Lục Thanh Sơn nhìn tôi, ánh mắt rất nghiêm túc, hắn không hề đùa với tôi, lúc này, tôi thở dài một tiếng.

- Lục huynh, nếu anh đạt được Minh Hỏa rồi, có thể giúp tôi một việc được không?

Mặc dù tôi không biết Lục Thanh Sơn có đạt được Minh Hỏa hay không, nhưng tôi vẫn phải nói với hắn trước, nói không chừng Minh HOả sẽ thật sự nằm trong tay Lục Thanh Sơn, đến lúc đó, Trúc Tẩm Ngưng cũng nhiều thêm một tia hi vọng.

Lục Thanh Sơn hình như hiểu ý của tôi, sau đó nhìn Trúc Tẩm Ngưng:

- Là vì em gái Trúc sao? Lý huynh quả nhiên là một người trọng tình trọng nghĩa, cậu yên tâm, chỉ cần Lục mỗ lấy được Minh Hỏa, nhất định sẽ giúp Lý huynh.

Nói xong, Lục Thanh Sơn còn cho tôi một địa chỉ, nói nếu hắn lấy được Minh Hỏa, sẽ ở đó đợi tôi, nói xong, Lục Thanh Sơn đã xoay người, trong tay đột nhiên xuất hiện một ngọn núi màu xanh, Lục Thanh Sơn nhảy lên, cả người chui vào bên trong ngọn núi.

Mắt tôi khẽ nheo lại, pháp bảo của Lục Thanh Sơn thật không phải phàm vật, có điều Lục Thanh Sơn thân là đệ tử của tứ đại cổ tộc, hơn nữa dựa theo những gì Liêu béo nói, hình như Lục Thanh Sơn còn là một nhân vật đáng gờm trong đệ tử của nhà họ Lục.

Chính lúc này, tôi hít sâu một hơi, Minh Hỏa, tôi cũng muốn đi thử, tôi đặt Trúc Tẩm Ngưng sau lưng xuống, tiếp theo đây phải chui vào trong Minh Hỏa, tôi thực sự không thể mang theo cô ta, nhưng để cô ta một mình bên ngoài, tôi cũng không yên tâm.

Cuối cùng tôi nghĩ tới Liêu béo, nhưng anh ta vẫn đang trốn trong hang động ở phía trên, chưa xuống dưới này, tôi nói với Trúc Tẩm Ngưng, nhưng cô ta lại kiên quyết lắc đầu.

- Tôi không yếu ớt như vậy, thực lực hiện giờ của tôi đủ để tự bảo vệ bản thân, vẫn luôn không ra tay, là bởi vì không muốn điều động năng lượng trong cơ thể mình, còn về cổ độc phát tác, nhưng hiện tại phát tác hay không không quan trọng, đạt được Minh Hỏa, thì tôi có thể sống tiếp rồi, không đạt được, thì kết quả đương nhiên vẫn như thế!

- Nhưng mà…

Tôi vẫn muốn nói gì đó, nhưng giây tiếp theo, tôi phát hiện có cái gì đó ấm ấm mềm mềm che miệng mình lại, có điều không lâu sau đã biến mất. (là lấy tay che miệng nhé )

- Đừng nói nữa, để tôi đi cùng anh đi, kể cả là có nguy hiểm tới tính mạng!

Tiếng nói nhàn nhạt của Trúc Tẩm Ngưng truyền ra, tôi nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần tái nhợt đó, cuối cùng, lại chỉ có thể thở dài.

Giây tiếp theo, dùng một tay ôm lấy eo của Trúc Tẩm Ngưng, trong lòng một bàn tay khác thì xuất hiện một vật màu vàng kim, thứ đó bắt đầu phóng to kích cỡ, cuối cùng hóa thành một cái chuông màu vàng kim, trực tiếp bao trùm tôi và Trúc Tẩm Ngưng vào bên trong. Sau đó, thân người tôi lao ra, nhảy xuống biển lửa Minh Hỏa phía dưới.

Khi rơi vào trong biển lửa Minh Hỏa, vô số lực Minh Hỏa xung quanh lập tức xâm nhập lên cái chuông, phát ra tiếng “xi xi xi”, tôi đặt Trúc Tẩm Ngưng xuống, dặn cô ta cẩn thận một chút.

Trúc Tẩm Ngưng gật đầu, tôi bắt đầu đảo mắt tứ phía, lại phát hiện, xung quanh đến một bóng người cũng không có, sau khi tiến vào trong Minh Hỏa, lại không nhìn thấy người nào, xem ra, mọi người đều đã bị phân tán, mà những người đã vào trong đây, rốt cuộc đang gặp phải chuyện gì.

- Tôi đọc được ở trên một quyển sách cổ, nói nếu muốn thu phục Minh Hỏa, nhất định phải tìm được nơi hỏa linh của Minh Hỏa đang trú ngụ.

Lúc này, Trúc Tẩm Ngưng bỗng lên tiếng, tôi nhìn Trúc Tẩm Ngưng, không đợi tô hỏi, Trúc Tẩm Ngưng lại nói tiếp:

- Nhiều người không tiện nói, lúc ở bên ngoài tôi không nói cho anh nghe, là bởi vì tôi không dám đảm bảo có ai đang giám sát chúng ta hay không, nhưng hiện tại nói ra, cũng chẳng có ai nghe thấy, tin tức này, những người biết không nhiều.

Tôi gật đầu,bảo Trúc Tẩm Ngưng tiếp tục nói.

- Thứ được gọi là hỏa linh của Minh Hỏa,chính là “hạt nhân” của Minh Hỏa, sách cổ ghi chép, mặc dù hỏa linh của Minh Hỏa là hạt nhân, nhưng nó lại không có lực uy hiếp gì cả, nó có thể khủng bố như vậy, là bởi vì nó lẩn trốn ở một góc nào đó trong biển lửa Minh Hỏa, sau đó lợi dụng Minh Hỏa để bảo vệ bản thân, rất khó tìm thấy.

- Nhưng chỉ cần tìm được hỏa linh, khống chế nó, thì có thể khống chế được lực Minh Hỏa khủng bố, từ đó,thu phục được Minh Hỏa!

Trúc Tẩm Ngưng dùng mấy câu đơn giản nhất, nói vào trọng điểm cho tôi nghe, tôi hít sâu một hơi, nhìn xung quanh, lúc ở bên trên tôi đã nhìn rồi, biển lửa Minh Hỏa vô cùng rộng lớn, muốn tìm được hỏa linh trong biển lửa khổng lồ này, rõ ràng là mò kim đáy bể.

Nhưng hiện tại không còn cách nào khác, cho dù có khó khăn, đều nhất định phải thử, có những lúc, còn phải xem vận may của bản thân.

Tôi hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu cùng Trúc Tẩm Ngưng tìm kiếm trong biển lửa, lực Minh Hỏa xung quanh vẫn đang không ngừng tấn công cái chuông, phát ra những âm thanh ghê tai.

Thấy vậy, trong lòng tôi dâng lên cảm giác bất an, bởi vì cứ thế này, cái chuông cũng không chống đỡ được bao lâu nữa!

Mà nếu mất đi bảo hộ của cái chuông, nói không chừng tôi và Trúc Tẩm Ngưng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên trong lòng đã có chút nóng ruột bất an!

Không được, lúc này không được mất bình tĩnh, bởi vì nếu mất bình tĩnh, chuyện đó mới còn nguy hiểm hơn.

Á……

Đột nhiên, tôi nghe thấy trong biển lửa truyền ra một tiếng thét đứt gan đứt ruột, lại là một người nữa mất mạng trong biển lửa, cũng không biết là người nào.

Có điều lúc này không phải lúc để tôi quan tâm nhiều chuyện như thế, tôi bên này vẫn còn chuyện của mình, thời gian trôi đi thật nhanh, tôi cảm thấy tôi và Trúc Tẩm Ngưng tìm rất lâu, nhưng vẫn không tìm thấy manh mối gì.

Cạch cạch!

Đột nhiên, một âm thanh khó chịu vang lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.