Nợ Âm Khó Thoát

Chương 282: Chương 282: Trận chiến cuối




Tôi nhìn thấy rất nhiều người chạy tới chỗ Văn Xương, cả người hắn rơi mạnh xuống dưới đất, khắp người bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.

Tôi còn phát hiện, khí mùi trên người hắn càng lúc càng yếu đi, xung quanh lặng ngắt như tờ, ai nấy cũng nín thở, nhìn tôi trân trân.

- Tên kia, không ngờ lại thắng rồi?

- Thật không thể tin nổi, hắn rốt cuộc là người ở phương nào?

- Ai mà biết, có điều những chuyện này đều không cần chúng ta quản, tộc trưởng và các vị trưởng lão đều chưa ai nói gì, chúng ta bận tâm để làm gì!

Nghe những tiếng bàn tán ở xung quanh, tôi lại không để ý quá nhiều.

Thở hắt ra một hơi, cảm thấy trong người đã thiếu hụt không ít sức lực, cũng thấy mền mệt, cũng may, Thị không làm tôi thất vọng, thành công chống trả lại được Văn Xương đã dùng bí thuật, đồng thời, còn đánh bại hắn.

Không thể không nói, uy lực của Thị chỉ qua một buổi tối mà đã tăng lên khá nhiều, có điều tôi cũng không do dự, mau chóng thu Thị lại.

Bởi vì vừa rồi sử dụng trong khoảng thời gian khá ngắn, mà đã cảm thấy tâm trạng mình bị ảnh hưởng một chút, tôi không muốn có cảm giác này.

Nhưng không còn cách nào khác, hiện tại chỉ cần sử dụng Thị quá lâu, sẽ sinh ra cảm giác như vậy, cũng không biết đến lúc nào tôi mới hoàn toàn thoát khỏi cảm giác bị khống chế cảm xúc.

- Trận đấu vòng 3, Lý Nhất Lượng chiến thắng!

Lúc này, tôi nghe thấy tiếng của Trúc Tuấn, đưa mắt lên phía ngồi của chủ trì, thấy Trúc Tẩm Ngưng đang cười mỉm nhìn mình.

Thấy vậy, tôi cũng cười với cô ta, sau đó bước xuống khỏi võ đài, tôi cũng có một vị trí nghỉ ngơi cho riêng mình, chỉ có điều không to như của đám người kia mà thôi.

Hiện tại đã thắng lợi, phía sau vẫn còn hai trận nữa, tôi cũng không có ý định muốn xem, bởi tôi muốn khôi phục lại thương thế trên người mình. Nếu tiếp theo đây vẫn còn cần phải tranh đấu, vậy trên người có thương thế là điều cực bất lợi đối với tôi.

Do vậy, tôi nhất định phải cố gắng khôi phục lại thương thế trên người, thì mới có thể phát huy được hết sức mạnh tối đa cho trận chiến tiếp theo.

Đến vị trí của mình ngồi khoanh chân xuống, cũng không kiêng dè những người xung quanh, trực tiếp ném rất nhiều Linh Khí đan vào trong miệng.

Bởi vì vừa mới đột phát lên cảnh giới Tiên Thiên, tôi vẫn chưa kịp đi tới chỗ Lão Doãn đổi chút Chân Nguyên đan.

Chỉ đành dùng Linh Khí đan thôi, mặc dù kém hơn chút, nhưng cũng không tồi, rất nhanh, Linh Khí đan trên người đã bị tôi dùng hết, mà thương thế trên người mới hồi phục được khoảng 80 phần trăm, chứ chưa hồi phục hoàn toàn.

Hiện tại nói muốn hồi phục thương thế cũng không thực tế cho lắm, bởi trên người đã không còn Linh Khí đan.

Cuối cùng, tôi không thể không mở mắt, nhìn về phía võ đài, hai người của trận đấu tiếp theo, đã ở bên trên võ đài.

Một bên là tộc Lê Lộc, Lộc Nguyên Thư, một bên lại là tộc Lê Phụ, Phụ Thần.

Hai người đều khó nhìn thấu, cảm giác đều không phải nhân vật đơn giản, khí mùi trên người ẩn ẩn hiện hiện, hình như vẫn chưa lộ hết ra.

Cho nên không biết hai người họ mạnh thế nào, hiện tại ai thắng ai bại cũng chưa thể đoán trước, hai người đứng trên võ đài, không nói lời nào, nhưng khí thế của cả hai bên thì đang dâng lên từ từ, bạo phát đến cực điểm.

Ầm…

Giây tiếp theo, một âm thanh lớn bỗng vang ra từ trong võ đài, tôi cũng nhìn thấy hai bóng người lao vụt lên, thoát ẩn thoát hiện trên sàn đấu.

Đồng tử tôi hơi co lại, thực lực của của hai người đều bạo phát trong nháy mắt, mà còn lên tới cực điểm, không hề nương tay.

Hiện tại trên võ đài đang truyền ra những luồng cuồng phong, sắc mặt của những người trên khán đài đều nặng nề, nhìn trận chiến của hai người không rời mắt.

Mỗi một đòn công kích lại khiến cho mặt đất trên võ đài nứt toác, trận đấu vẫn tiếp tục.

Thực lực của hai người hình như không phân cao thấp, sau khi trận đấu diễn ra được khoảng mười phút, tôi cũng thấy Phụ Thần như đã rơi vào thế hạ phong.

Đang chiếm thế thượng phong, Lộc Nguyên Thư đương nhiên muốn mau chóng kết thúc, cả người lao lên như con thiêu thân, sai một bước, sẽ sai cả nghìn bước, dưới sức ép của Lộc Nguyên Thư, Phụ Thần không có chút cơ hội nào để thở.

Không lâu sau, Phụ Thần đã bị ép ra khỏi vạch vàng.

Phụ Thần thở hồng hộc, thực ra trên người Phụ Thần không có nhiều thương tích, hắn ta là bị công kích liên tục đến mức bị ép ra khỏi vạch vàng, bằng không, có lẽ hắn vẫn có thể chiến đấu.

Không thể không nói, Lộc Nguyên Thư rất biết nắm bắt cơ hội, chứ không, cũng không thể giải quyết mọi việc nhanh đến thế.

- Trận này, Lộc Nguyên Thư thắng!

Tiếp theo, vẫn còn hai thiếu chủ của trận số năm, tộc Lê Bùi, Bùi Quang Nam, và tộc Lê Phá, Phá Quân!

Không thể không nói, Phá Quân, nghe tên, đã thấy rất bá đạo, tên gọi cũng giống như một ngôi sao tinh tú, Phá Quân chính là một chòm tinh tú sát phạt chủ đạo.

Mà lúc này, tôi cảm thấy trên người Phá Quân, có một luồng khí sát phạt rất đáng sợ.

Người này trong vô hình trung, lại có thể khiến người ta cảm thấy có áp lực lớn như vậy, thật không hề đơn giản.

Sắc mặt của Bùi Quang Nam nặng nề, xem ra, hắn cũng đã cảm nhận được luồng áp lực phát ra từ trên người Phá Quân.

Áp lực thế này, thực sự không thể xem thường.

- Anh cho rằng, tôi dùng bao nhiêu chiêu thì có thể đánh bại được anh?

Lúc này, tôi nghe thấy Phá Quân lên tiếng trước, gặng hỏi Bùi Quang Nam.

Bùi Quang Nam nhíu mày, hình như không có ý muốn tiếp lời, nhưng đối với điều đó, Phá Quân lại không có ý định từ bỏ, mà tiếp tục nói:

- Hà hà, phân gia Lê Bùi của anh, đã đươc định sẵn phải xếp sau phân gia Lê Phá chúng tôi, hôm nay, để tôi cho anh thấy anh có thể chống đỡ được mấy chiêu dưới tay của tôi nhé?

Trên miệng Phá Quân xuất hiện nụ cười lạnh giá, nhàn nhạt nói với Bùi Quang Nam.

Lần này, Bùi Quang Nam chắc không còn nhịn được nữa, khóe miệng đã bắt đầu giần giật.

- Phân gia Lê Phá nhà anh ngoài nói khoác ra, thì còn biết làm gì? Lúc trước không phải còn nói muốn khống chế bảy phân gia còn lại sao? Cũng chưa có thấy các người làm được chuyện đó! Không sợ nói xạo nhiều bị thụt lưỡi à?

Bùi Quang Nam nói xong, vẻ chế giễu trên mặt Phá Quân bỗng tan biến sạch sẽ, thay vào đó, là trên người Phá Quân, luồng khí sát phạt lại bạo phát, bay thẳng tới chỗ Bùi Quang Nam.

Đồng thời, một nắm đấm của Phá Quân phóng thẳng vào mặt tiền của Bùi Quang Nam, nắm đấm này, không chỉ đơn giản như những nắm đấm bình thường.

Bên trong còn bao trùm đầy khí sát phạt, đây mới là thứ khiến người ta kiêng dè, Bùi Quang Nam không dám chậm chạp, khí thế trên người hắn bùng lên hừng hực, khí thế mà những người này toát ra đều vô cùng khủng bố.

Tôi từ trước tới nay chưa từng thấy qua, thứ này không phải là linh khí, chân nguyên, cũng chẳng phải khí âm sát.

Năng lượng này hình như còn bá đạo hơn, khiến cho người ta có cảm giác rất kỳ lạ.

Cứ thế, tôi nhìn thấy hai nắm đấm đập vào nhau trên không trung, ‘thình!’ một tiếng, hai người loạng choạng lùi ra sau.

Mà trên không trung, một luồng năng lượng bỗng nổ tung, đây chính là luồng khí còn sót lại của hai nắm đấm.

Có điều khi hai người tách nhau ra, tôi nhìn thấy Bùi Quang Nam nhíu chặt mày, sắc mặt khó coi,nếu tôi đoán không sai, hắn đã chịu thiệt.

Nhìn kĩ, phát hiện cánh tay vừa dùng để chiến đấu của Bùi Quang Nam, không ngờ đang run lên lẩy bẩy.

Sao vậy? Bùi Quang Nam bị thương rồi à?

Tôi biết mặc dù thương tích không quá nghiêm trọng, nhưng mới là đòn đầu tiên, không ngờ Bùi Quang Nam đã bị thương, tôi nhìn Phá Quân, vẻ mặt của hắn khá thoái mái, rõ ràng, hắn không bị làm sao cả.

- Anh yếu hơn nhiều so với trong tưởng tượng của tôi, nếu sau này phân gia Lê Bùi do chúng tôi tiếp quản, cũng là họa chứ chẳng phải phúc!

Phá Quân mặc dù rất mạnh, nhưng đồng thời tôi lại cảm thấy hắn có một cái miệng như đàn bà, cho dù thế nào cũng thích đá xoáy người khác đôi ba câu.

Thói quen này thật khiến người khác muốn đấm vào mặt!

- Hừ, cho dù có thực lực mạnh, cũng chưa chắc có thể quản lí được cả một gia tộc, cái thứ thô lỗ như anh, còn có một cái miệng như mấy mụ đàn bà, anh cho rằng anh đủ khả năng để quản lí tốt tộc Lê Phá sao?

Bùi Quang Nam cũng không quên phản kích một câu, câu nói này đã khiến Phá Quân bị đả kích rất lớn, giây tiếp theo, mặc mày Phá Quân vặn vẹo, ánh mắt bỗng hung ác dị thường.

- Muốn chết, bản thân đã rơi vào tình cảnh thế nào rồi, mà còn dám chọc giận tôi, không thể không khen, anh rất có dũng khí!

Phá Quân nói xong, cả người hắn đã phóng lên, công kích Bùi Quang Nam.

Sắc mặt Bùi Quang Nam u ám, hai mắt nhìn chằm chằm Phá Quân đang tiếp cận mình.

Thấy một màn trước mắt, trong lòng hơi phấn khích, xem ra, đã sắp tới lúc phân thắng bại rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.