Nộ Bảo Chủ

Chương 10: Chương 10: Chương 2.4




Thường thúc đem những gì mình biết nói lại cho hắn nghe

“ Vị đại phu này kê những đơn thuốc thật là kì lạ, ra tiệm thuốc không mua được, cho dù là bất cứ bệnh gì, từ bệnh nhỏ không nói được, đến bệnh nguy kịch, chỉ cần được nàng xem mạch và cấp thuốc, câm điếc có thể nói lại được, mắt mù cũng nhìn được, người què uống xong thì chạy nhảy được.”

Long Khiếu Thiên cau đôi mày rậm

“ Có chuyện như vậy sao? ”

“ Ngay cả vị Triệu lão gia tưởng đâu đã tuyệt tử tuyệt tôn, nhưng gặp vị đại phu này cho một đơn thuốc, đem về sắc cho con uống, không bao lâu con dâu đã báo có tin vui. Tin tức truyền ra, danh tiếng của nữ đại phu càng lúc càng lớn, trong thành không phân biệt già trẻ hay nam nữ, chỉ cần có bệnh đều cầu nàng. Hôm qua, lão gia đã đặc biệt ra lệnh cho tiểu nhân chuẩn bị một cỗ kiệu lớn tám người khiêng, để thỉnh thần y về, giờ này còn đang chuẩn bệnh cho tiểu thư. ”

Trên đời này làm gì có thần y nào có y thuật cao siêu đến thế, chắc chỉ là truyền miệng, một đồn mười thôi. Long Khiếu Thiên tuy nghĩ vậy , nhưng thấy đại bá chờ mong như thế cũng không dám làm mất hứng.

“ Nếu thật như vậy , Khiếu Thiên sẽ vô cùng vui mừng chúc mừng đại bá.”

“ Nhất định là được, nói cũng thật thần kì, Thanh Nhi chỉ mới uống một thang thuốc nàng sắc cho, hôm nay sắc mặt đã đỡ hơn nhiều rồi. ”

Khó trách hôm nay đại bá đặc biệt vui vẻ như vậy, không giống với vẻ âu sầu lo lắng trước kia.

Long Khiếu Thiên gật đầu. “ Vậy là tốt rồi, hy vọng vị thần y kia có thể chữa khỏi bệnh cho Thanh muội.”

“ Hiền chất khó có dịp mới đến đây, lần này nhất định phải ở lại vài ngày.” Vương lão gia nhiệt tình mời .

“ Cám ơn đại bá đã mời nhưng lần này vào thành Nguyệt Hồ, ngoài việc đưa Linh Chi Thảo cho đại bá, cháu còn có một việc quan trọng khác cần phải làm, không thể ở lâu. ”

Vương viên ngoại nhìn sắc mặt của hắn,quan tâm hỏi : “ Vẻ mặt của hiền chất nghiêm trọng đến thế, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? ”

“ Không dám dấu đại bá, Khiếu Thiên là vì tìm người mà đến. ”

“ Người mà hiền chất cần tìm thuộc địa phương nào? ”

Long Khiếu Thiên trầm sắc mặt, trầm giọng nói :

“ Nữ ma đầu Ngọc Linh Cung. ”

Vương viên ngoại nghe xong cũng biến sắc mặt:

“ Hiền chất là nói … ”

“ Thám tử của ta hồi báo, có người gặp nữ ma đầu đó đang đi hướng thành Nguyệt Hồ.”

Nói đến nữ ma đầu Ngọc Linh Cung tất cả nam nhân đều biến sắc. Bởi vì nữ nhân của Ngọc Linh Cung chuyên lấy việc tra tấn nam nhân làm vui, mà thủ lãnh Ngọc Linh Cung Lãnh Vô Sương, nghe nói nàng ta mỗi một tháng thu một nam thiếp, đem đối phương đùa bỡn, ghét liền giết chết, sau đó lại tiếp tục tuyển nam thiếp kế tiếp.

Chỉ cần nam nhân nào bị nàng nhìn trúng sẽ khó thoát khỏi cái chết, vì vậy trên giang hồ đặt danh hiệu cho nàng là “nhện góa phụ đen” .

Vương Phó Quân hoảng sợ đến toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.

“ Nàng… Nàng ta đến thành Nguyệt Hồ ?!”

“ Có thể, nhưng cháu còn đang tìm.”

“ Hiền chất bị thương mới vừa bình phục, nhất định phải thật cẩn thận, nữ ma đầu kia vô cùng độc ác. ”

Vẻ mặt đầy cương quyết và lạnh lẽo mang đầy sát khí

“ Hừ, nếu cháu không bị thương nặng lúc đó, làm sao có thể để nàng ta chạy thoát được? Để đồng bọn của nàng ta cứu đi.”

Long Khiếu Thiên nắm chặt nắm tay, hắn hận chính mình mắt vào lúc ấy không nhìn thấy gì, không thể biết rõ mặt của nữ ma đầu, nhưng hắn thề, những gì nàng đã nhục nhã hắn, nhất định sẽ đòi lại toàn bộ, nếu không giết nàng, thề không làm người!

“ Nhờ đại bá gởi lời hỏi thăm của cháu đến nghĩa muội, hiền chất cáo từ.”

Long Khiếu Thiên đứng lên, cùng với hai gã thủ hạ , hướng vương viên ngoại chắp tay cáo từ, sau đó nhanh chóng rời đi.

Hắn tuy rằng đã diệt trừ Ngọc Linh Cung, nhưng lại để cho thủ lĩnh chạy thoát, chỉ tiếc là cho đến tận bây giờ vẫn chưa được chỗ trú ẩn của Ngọc Linh Cung, nếu không nhanh chóng tìm được yêu nữ, chỉ sợ không biết lại có bao nhiêu nam nhân sẽ chết trong tay yêu nữ kia.

Vừa mới bước ra đến đại sảnh không bao lâu, Long Khiếu Thiên thốt nhiên cả kinh, có một hương thơm của dược thảo nhẹ thật nhẹ bay đến mũi hắn làm hắn chấn động cả thân mình.

“ Đại bảo chủ?”

“ Các ngươi có ngửi được mùi gì không? ”

Hai gã thủ hạ Dương Trung cùng Triệu Kiệt, hai người nhìn thoáng qua, vẻ mặt buồn bực.

“ Ngửi được gì? ”

“ Mùi hương của dược thảo.”

Bọn họ dùng sức đưa mũi lên ngửi ngửi cả buổi, không ngửi được cái gì, nhưng thật ra đã ngửi được mùi hôi trên người của các gã không ít, cùng nhau lắc đầu.( Sặc… )

Long Khiếu Thiên nhớ rất rõ mùi hương dược thảo rất độc đáo này, cùng với mùi đã ngửi trên người yêu nữ kia rất trùng khớp.

Người bình thường có lẽ sẽ không ngửi được, nhưng hắn là ngoại lệ, bởi vì suốt ba tháng chịu đau khổ sống không bằng chết, mỗi ngày cùng ở chung một phòng với yêu nữ , cũng mỗi ngày ngửi được mùi hương dược thảo trên người của yêu nữ , hơn nữa do lúc ấy hắn nhìn không thấy, nên khứu giác càng thêm nhạy bén, ngoài ra, hắn nội lực thâm hậu, thính giác cùng khứu giác, so với bất cứ ai, có hơn không kém .

Gương mặt tuấn tú lúc này tràn đầy sát khí ──

“ Yêu nữ đang ở đây! ”

Dứt lời, Long Khiếu Thiên lao nhanh đi như một trận cuồng phong, theo hướng mùi hương tỏa ra , cuối cùng hoàng thiên không phụ khổ tâm nhân, rốt cục đã cho hắn tìm được.

Mùi hương dược thảo đặc biệt này, cho dù có lẫn trong rất nhiều mùi vị xung quanh hắn vẫn ngửi được. Sắp gặp được kẻ thù rồi, hắn âm thầm vận nội công khí tụ đan điền, vận nội lực vào lòng bàn tay, đôi mắt lúc trước vốn không nhìn thấy gì nay chuyển sang màu đỏ quỷ dị, giống như hai viên ngọc lưu ly màu đỏ, hai tròng mắt đỏ sẫm, đó chính là dấu hiệu hắn sắp đại khai sát giới.

Hắn dừng lại trên nóc nhà gió vẫn rít ào ào vì sự dừng lại đột ngột, làm tung bay vạt áo của hắn, nhưng hắn vẫn đứng im bất động, vững như núi Thái Sơn, thân hình cao to từ trên cao nhìn khắp xung quanh khu biệt viện của viên ngoại đem hết cả trăm bóng dáng xung quanh, thu hết vào đáy mắt.

Đôi mắt đỏ như máu sắc bén như hai lưỡi đao, xuyên qua đám người đang đi lại, lập tức chợt dừng lại tại một bóng dáng yểu điệu, hắn tức khắc hướng bóng dáng ấy phi thân tới.

Càng là tiếp cận, mùi hương dược thảo kia càng lúc càng nồng nặc hơn, cũng bởi vậy hắn càng thêm xác định.

Hắn rốt cục tìm được nàng !.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.