Nộ Bảo Chủ

Chương 12: Chương 12: Chương 2.6




Nàng đang định lên tiếng phản bác, nhưng một cái gì đó nhanh như chớp lạnh lẽo kề vào cổ nàng, làm nàng không khỏi giật mình đứng im! Bởi vì kề lên cổ nàng là một thanh kiếm, mà người đang cầm chuôi kiếm là nam nhân đang đứng trước mắt kia.

“Các ngươi xác định là nàng?” Long Khiếu Thiên trầm giọng hỏi.

“Đúng vậy bảo chủ, yêu nữ phá địa lao của chúng ta ngày ấy là yêu nữ này, hóa thành tro thuộc hạ cũng nhận ra được!”

Một ánh mắt sắc bén giết không tha hung hăng trừng mắt Thi Dược Nhi.

“Yêu nữ, thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa, ta rốt cục tìm được ngươi ! ”

Trong khoảnh khắc, Long Khiếu Thiên thay đổi đột ngột, toàn thân phát ra hơi thở nguy hiểm, đáy mắt lạnh lẽo vô tình trở nên đỏ sẩm kinh người.

Thi Dược Nhi cũng nhận ra hắn, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Long Khiếu Thiên.

Nam nhân đỉnh thiên lập địa, dáng vẻ khí phách nam nhi đứng trước mặt nàng, người này, đúng là người mà mấy tháng trước từ quỷ môn quan nàng cứu trở về.

“Là ngươi.”

“Xem ngươi còn có thể chạy trốn đi đâu!”

Nàng sở dĩ trong lúc nhất thời không nhận ra được, là vì nàng lần đầu khi nhìn thấy hắn, hắn thương tích đầy mình, chật vật không chịu nổi, hơn nữa lúc ấy ánh mắt của hắn bị thương, máu tươi đầy mặt, nàng một lòng vì hắn trị liệu, cho nên không hề chú ý đến diện mạo của hắn.

Cho tới bây giờ, nàng mới chính thức thấy rõ bộ mặt thật của hắn .

“Ngươi muốn làm gì?” Nàng lui ra phía sau từng bước.

“Ngươi nói đi?” Mũi kiếm cũng tiến lên từng bước.

“Ngươi thật sự là âm hồn không tiêu tan.” Nàng lại lui từng bước.

“Nhện độc “Góa phụ đen” mọi người đều nguyền rủa!”

Mũi kiếm lại lần nữa đuổi kịp từng bước, ánh mắt chán ghét kia, không biết đem nàng ăn sống nuốt tươi bao nhiêu lần.

“Con nhện độc?” Mặt nàng lộ vẻ nghi hoặc.

“Như thế nào, cái này không phải danh hiệu của ngươi sao?”

Người này không chỉ một lần kêu nàng là con nhện gì, nàng vẫn nghĩ đến hắn đang mắngngười khác, nay mới phát hiện sự tình có chút không thích hợp, tên này nhất định đang hiểu lầm cái gì.

“Ta không phải là con nhện độc, cũng không phải là nhện góa phụ đen.”

Hắn hừ lạnh một tiếng.

“ Chẳng lẽ ngươi thích người khác kêu ngươi yêu nữ, hoặc là ──”

Bạc môi gợi lên một nụ cười mai mỉa trào phúng, lạnh lùng phun ra hai chữ. “Kỹ nữ”

Thi Dược Nhi lập tức không nể mặt đến, vốn là đạm mạc vẻ mặt hơn tuyệt lãnh, mắt đẹp lý mạo hiểm lửa giận.

Nàng đã bắt đầu nhớ lại, nam nhân này từng khinh bạc nàng như thế nào, nhục nhã nàng như thế nào! Mặc kệ hắn hiểu lầm hay không có cái gì hiểu lầm, hắn đều đã chọc giận nàng.

Tốt lắm! Nàng không tìm hắn báo thù, hắn bản thân lại đưa đến cửa.

“Yêu nữ hôm nay là ngươi gặp may mắn, ta không muốn máu ngươi làm dơ bẩn nơi này.” Hắn cũng không hiểu vì sao hắn không lập tức xuống tay đâm một kiếm.

Một luồng sát khí toát ra từ mũi kiếm, quỷ dị đến lạnh mình thâm nhập vào da thịt của nàng.

Nàng không có võ công, không có khinh công, cũng không có thuật dịch dung, duy nhất sở trường là luyện dược.

“Muốn bắt ta, cũng phải xem ngươi có bản lãnh hay không.” Nàng lạnh lùng nói, cùng với lời nói vừa dứt, đứng ở hai bên trái phải của Long Khiếu Thiên là Dương Trung cùng Triệu Kiệt, trước sau rơi phịch một tiếng, hai thân thể to lớn rạp trên mặt đất.

Long Khiếu Thiên rất là kinh ngạc, chỉ tiếc hắn phát hiện quá muộn, khi hắn ý thức được có chuyện không hay, dĩ nhiên đã quá trễ.

“Không thể nào …… Khả năng……” Thân thể cao lớn lung lay sắp đổ, lại còn liều mình cố chống cự không chịu nhận thua.

“Ngươi nghĩ rằng trên người ta chỉ có quần áo là tẩm thuốc sao? Cho dù ở một khoảng xa, ta cũng có thể hạ mê dược đối với các ngươi, hừ, ngu ngốc!” Gương mặt đẹp tuyệt trần nhưng vô cùng lạnh lùng của nàng lần đầu tiên trong cuộc đời của nàng lè lưỡi trêu đùa.

Một tiếng hét thật to vang lên, Long Khiếu Thiên bất ngờ không kịp bước lên không kịp phòng bị, làm cho nàng sợ tới mức mặt hoa tái nhợt, không thể tin được người này cư nhiên còn có thể cử động?!

Trong nháy mắt, nàng nghĩ đến mình chết chắc rồi, nhưng may mắn chính là sợ bóng sợ gió một hồi, bởi vì đối phương tiến lên từng bước từng bước sau đó, liền té thật mạnh trên mặt đất, không còn có động tĩnh.

Thi Dược Nhi kinh hồn chưa định trừng mắt hắn, hồi lâu sau, mới chính thức xác định đối phương đã hôn mê thật sự, nhẹ nhỏm trong lòng, chậm rãi thở dài một hơi.

Con tinh tinh thối tha! Trước khi té xỉu không hù chết người là không được mà, thực đáng giận!

Nàng nhịn không được ảo não, lần trước dùng mê hồn thảo, cũng không thể làm cho xú nam nhân này lập tức hôn mê, lần này dùng là thập hoa tán, mặc dù so với mê hồn thảo hữu hiệu hơn, nhưng hình như đối với nam nhân này vẫn không có tác dụng lắm, phải thay đổi cái khác mới được.

Hừ, nam nhân này thật đáng giận mà, dám chửi nàng yêu nữ kỹ nữ, nàng lớn như vậy, còn chưa từng bị nhục nhã như thế này!

Nếu nói có trước có sau, nàng cho hắn một đòn trả đũa có gì là không đúng?

Trên đôi môi như trăng rằm nở lên nụ cười yếu ớt bướng bỉnh, nàng quyết định tặng cho hắn một lễ vật thật tốt a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.