Chỉ cần có thể hôn nàng, cho dù trời có sập xuống hắn cũng không sợ.
Bởi vì hắn đã hạ quyết tâm muốn kết hôn cùng nàng, hơn nữa đôi môi nàng hé ra như trái chín trên cành dụ người đến hái, cho nên hắn lớn mật kiềm lòng không được, lưỡi nóng bỏng của hắn luồn sâu vào đôi môi đỏ bừng thơm phưng phức, ra sức tìm kiếm làm nàng thở dốc.
Đôi môi của nàng so với sự tưởng tượng của hắn càng mềm mại hơn nhiều, ngọt ngào mê ly, làm thân thể của hắn ngập đầy lửa nóng, muốn ngừng mà không được.
Hắn chỉ biết, nhấm nháp nàng, thực sự là tiêu tan cả hồn phách, hồn hắn lâng lâng tận chín tầng mây.
Đến khi hắn chấm dứt nụ hôn kéo dài thật lâu kia, lặng lẽ rời ra một chút khoảng cách, nhìn chăm chú phản ứng của nàng.
Hắn nghĩ đến, mình sẽ nhận một gương mặt giận dữ thở phì phì , một bạt tay , hoặc là một trận chửi ầm lên, cũng có thể sẽ là hạ mê dược, bất cứ chuyện gì hắn đều đã chuẩn bị nhận, nhưng……
Giai nhân bình tĩnh hơn cả sự tưởng tượng của hắn, không khóc nháo, không có mắng chửi người, ngay cả cái giận trừng mắt cũng chưa có, chính là lặng yên theo dõi hắn.
Nhìn gương mặt trong sáng kia, hắn kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của nàng, chờ đợi lời nàng nói, nhưng nàng im lặng, sự im lặng quỷ dị lâu đến mức làm hắn bắt đầu dao động, hoài nghi có chuyện gì đó không đúng.
Kỹ xảo hôn của hắn không tốt sao?
Nụ hôn sâu của hắn , đã dồn hết tâm tư, cùng kĩ xảo suốt đời mà hắn biết, tưởng sẽ làm nàng mê mẩn, hoặc ít nhất là phải bối rối đỏ bừng mặt, hoặc gương mặt lạnh nhạt của nàng sẽ nổi lên cơn sóng gió động trời… Hắn chăm chú nhìn thật kĩ gương mặt của nàng xem thử những biểu hiện của nàng chứng tỏ được sức ảnh hưởng của hắn.
Hắn để ý cảm xúc của nàng, phi thường để ý, nhớ ngày đó khổ luyện võ công tuyệt học của Long Môn bảo Diễm Vân công, cũng chưa từng quan tâm đến như thế.
Rốt cục, giai nhân đã có động tác, nàng chậm rãi vươn tay, cũng không đánh hắn một cái tát, mà là sờ nhè nhẹ lên môi hắn, dùng những ngón tay mảnh khảnh, như lông chim khẽ vuốt, hết sức ôn nhu lướt nhẹ theo đường viền môi của hắn.
Chỉ một hành động đơn giản này đã dễ dàng làm cho hắn đầu hàng không điều kiện, làm cho hắn si ngốc ngóng nhìn nàng, tâm thần bay lên đến tận chín từng mây.
Giờ khắc này cho dù chết, cũng không tiếc .
“ Buông được không?” Nàng thỉnh cầu.
Hắn luyến tiếc cảm giác sự mềm mại của nàng trong vòng tay của hắn, cũng không muốn buông tay, ngay cả ánh mắt cũng luyến tiếc không muốn rời khỏi cánh môi sưng đỏ kia còn lưu ấn kí của hắn.
“ Ngươi đi về trước nghỉ ngơi, một lát nữa, ta trở về giúp ngươi thay thuốc, được không?”
Hắn vừa mừng vừa sợ, đối với biểu hiện thẹn thùng nhu nhược của nàng là rất hiếm có, làm cho tâm hắn luôn cứng rắn như sắt, bỗng chốc mềm nhũn ra.
“ Một lời đã định.” Hắn buông nàng ra, hiện tại mặc kệ nàng nói cái gì, hắn đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
“ Ta trở về trước đây.”
“ Ừm.” Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
“ Ngươi phải cẩn thận.”
“ Ta biết.”
Giọng nói mềm mại êm ái của nàng làm hắn cảm thấy quý giá vô cùng, nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng một luc thật lâu, sợ hiếm khi được nhìn thấy lúm đồng tiền mà hắn luôn mơ tưởng, nhưng lại cũng sợ rằng nàng cho hắn là một nam nhân bám riết chẳng rời. Một lúc lâu sau mới hạ được quyết tâm, lưu luyến rời đi.
Lúc vào thì hắn vào bằng đường cửa sau, đến lúc ra hắn lại muốn quang minh chính đại mà ra khỏi cửa chính.
Long Khiếu Thiên cảm thấy vui vẻ thoải mái, đi trên đường mà toàn thân cảm thấy như bay bổng tận trời xanh. Lúc trước hắn thường xuyên nhạo báng những nam nhân vì lụy tình mà bỏ ngủ quên ăn. Rốt cuộc hắn đã lĩnh ngộ được câu: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Nụ hôn đính ước vừa rồi, có ý nghĩa thật phi phàm, đó chính là dấu hiệu giai nhân đã đồng ý trao thân cho hắn, trên thế gian này còn gì có thể vui vẻ hơn?
Trên đường đi về phủ của viên ngoại, cứ nghĩ mãi đến bóng dáng ngại ngùng e thẹn của giai nhân mà cứ cười ngây ngô, hoàn toàn không để ý trên phố lớn ngõ nhỏ, phần đông những người đi đường, không hiểu vì sao lại chỉ trỏ hắn thầm thì.
Về đến phủ của Vương viên ngoại, người gác cổng bước ra mở cổng, v ừa muốn mở miệng để nghênh đón hắn, bỗng trợn to mắt ú ớ không thốt nên lời, đôi mắt trợn to như muốn rớt tròng ra ngoài.
Long Khiếu Thiên không nhận thấy được sự khác thường, bước nhanh vào trong.
Lão Trương đang phụ trách việc quét dọn, ngước lên nhìn thấy hắn, động tác cứng lại, Long Khiếu Thiên lại nghĩ rằng lão Trương tuổi lớn, động tác không còn linh hoạt nhạy bén nữa nên cũng không thèm để ý.
Đi xuyên qua giữa đình nghỉ mát, trên hành lang dài dưới mái hiên tinh xảo, những người trên đường mà hắn gặp, nếu không vô ý đánh nghiêng khay trà, thì cũng là không cẩn thận té ngã,có người bước hụt một bước trên bậc thang, thậm chí còn có người đang đi trên cầu nhỏ bắc ngang hồ, vì nhìn thấy hắn mà rơi luôn xuống hồ cá chép.
Những nha hoàn đang xì xầm đùa nghịch, đột nhiên cũng im bặt miệng há to mắt trợn trừng, gắt gao nhìn hắn.
Long Khiếu Thiên cảm nhận được một bầu không khí quỷ dị, tựa hồ như tất cả mọi người đang nhìn hắn, nhưng khi hắn vừa quay đầu lại , những ánh mắt này lại đột ngột thu hồi, quét rác quét rác, sửa lá cây sửa lá cây, lau lan can lau lan can, giống như bình thường, không có gì khác thường.
Là hắn đa tâm sao? Sau hắn cảm thấy tất cả mọi người hôm nay có điểm gì là lạ .
Rất nhanh , hắn liền đem cảm giác bỏ sang một bên, bởi vì tâm tình của hắn thật sự tốt lắm! Chỉ cần nghĩ đến, một lát nữa sẽ gặp được giai nhân, tinh thần hắn liền bay vút lên cao, vui, không chú ý tới kia phần đông ánh mắt lại lần nữa gắt gao dõi theo hắn.
Dương Trung cùng Triệu Kiệt đang ở trong phòng ngóng trông bảo chủ trở về, xa xa đã nhìn thấy bóng dáng của chủ tử, cuối cùng cũng như nhấc được tảng đá lớn trong lòng, bước lên phía trước nghênh đón.
“ Bảo chủ, ngài đã trở lại, làm chúng tôi lo lắng đến mức ──” Hai mồm há hốc, bốn con mắt trợn tròn, cả hai trông thật kinh dị, lời nói đã thốt ra một nửa, giống như có người điểm huyệt câm, ú ớ không nói nên lời.
Long Khiếu Thiên kỳ quái quay lại nhìn bọn họ, mày nhăn lại.
“ Các ngươi làm sao vậy? Giống như nhìn thấy quỷ không bằng?”
“ Lớn, thật sự lớn ── Đại bảo chủ ──”
“ Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ── Miệng của ngươi ──”
“ Miệng của ta? Miệng của ta làm sao vậy?”
“ Miệng của ngươi…… Miệng…… Miệng……”
Long Khiếu Thiên thần sắc buồn bực, vừa lúc bên cửa sổ có bồn rửa tay chưa kịp đem dẹp, vì thế hắn đi lên phía trước, muốn nhìn một cái rốt cuộc là nguyên nhân gì, làm cho cả hai bọn họ ngạc nhiên, lắp bắp cả buổi.
Nhưng khi nhìn thấy, ngay cả hắn cũng khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm!
Môi của hắn chảy xệ ra, hai cánh môi trương to như hai khúc thịt thừa.
Không có khả năng! Nhất định là nhìn lầm rồi!
Khi hắn nghĩ như thế, hắn hé miệng ra, hai cánh môi của hắn đang trương to như hai khúc lạp xưởng cũng mở ra, khi hắn mím miệng lại , hai khúc thịt cũng khép lại.
Đúng vậy, hai khúc thịt thô kệch nằm ở trên mặt hắn, đúng là môi của hắn, hắn cũng rốt cục tỉnh ngộ, dọc theo đường đi mọi người dùng ánh mắt quái dị cùng với những cử chỉ kì lạ vì sao mà có.
Không cần hỏi, hắn cũng hiểu được là chuyện gì đã xảy ra .
Không cần hoài nghi , đây chính là kiệt tác của nàng.
Long Môn bảo danh tiếng ở trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, địa vị bảo chủ của Long Môn bảo luôn được võ lâm tôn kính.
Trên gương mặt tuấn tú nghiêm nghị của hắn luôn tỏ ra khí thế khiếp người, làm cho Long Khiếu Thiên cho dù đi đến đâu, uy phong như vũ bão, không ai dám không phục. Nhưng hôm nay, trên miệng hắn lại mang hai khối thịt to đùng, đừng nói uy phong , bây giờ dù đi đến bất cứ nơi đâu, tất cả mọi người đều bò lăn ra mà cười, một số khác thì sợ chết cố gắng làm ra vẻ nghiêm trang đứng đắn, khắp nơi đều có thể nghe được, những giọng cười nghèn nghẹt ẩn trong một góc nào đó.
“ Ta tìm Thi cô nương.”
Long Khiếu Thiên đứng ở trước cửa Mai viện, nói với Tiểu Thúy nha hoàn chuyên phụ trách hầu hạ Thi Dược Nhi.
Tiểu Thúy hít sâu một hơi, có thể nhìn ra được nàng đang cố gắng dùng sự chịu đựng lớn nhất của mình, cố gắng dùng hết ý lực đè nén phải cười xòa ra, hít một hơi thật sâu, mơi dám đối mặt với Long công tử đang mang hai khối thịt trên mặt kia.
“ Tiểu thư đang nghỉ ngơi.”
“ Ta chờ nàng.” Hai khúc lạp xưởng nhấc lên nói.
“ Nhưng tiểu thư đã dặn dò hôm nay không muốn gặp khách.”
“ Vì sao?” Hai khúc lạp xưởng xệ xuống.
“ Tiểu thư mấy ngày hôm nay xem bịnh không ngừng, lại vừa phải chăm sóc cho Uyển Thanh tiểu thư nên thể xác và tinh thần mệt nhọc, cho nên……” Ý chính là, người ta không muốn thấy hắn đó.
Nghe Tiểu Thúy giải thích, hai khúc lạp xưởng kia càng lúc càng xệ xuống thấp hơn, nhưng cũng có thể nhìn thấy được chủ nhân của hai khối thịt đó lại phi thường không hề biểu lộ chút giận dữ nào.
Tiểu Thúy định lực xem như tốt , không giống những nha hoàn khác, sớm mượn cớ trốn sang bên cạnh rung rung, không phải bởi vì sợ hãi, mà là nghẹn cười đến mức sắp chết.
Long Khiếu Thiên đương nhiên hiểu được, Dược Nhi là cố ý không muốn gặp hắn , nhưng hắn lại không thể xông vào, nhất thời không còn phương pháp, đành phải nén giận vậy.
Ngày đầu tiên không gặp, ngày hôm sau hắn lại đến.
Ngày hôm sau không gặp, ngày thứ ba hắn lại đến.
Đến ngày thứ ba, hắn vẫn là không thể gặp được.
Giai nhân có ý định trốn tránh hắn, việc thay thuốc đều giao cho những người khác, chính là không chịu lộ diện.
Hắn biết, là hắn cưỡng hôn nàng, nhưng mang đôi môi đầy vẻ buồn cười như thế này đã ba ngày rồi, cũng đủ thảm đi? Nàng còn tính trừng phạt hắn bao lâu? Hại thanh danh hắn coi như mất sạch, từ trong đến ngoài, khắp nơi mọi người đang cười hắn.
Tại hắn không thể kiềm chế được xúc động, khiến cho mọi người đều biết, toàn dân chúng trong thành Nguyệt Hồ đều biết hắn hôn nàng, nên phải lãnh hậu quả là hai khối thịt thế này.
Nhưng hắn không hối hận vì đã hôn nàng, nhưng mà giai nhân đã tránh né không muốn gặp mặt hắn, vấn đề thật sự phiền não này đã làm cho hắn ngày đêm ảo não, quan hệ hai người sao lại căng thẳng đến thế , hiện tại hắn không biết phải làm gì cho phải với nàng đây? Nhịn không được thật sâu thở dài, hai khúc lạp xưởng kia cũng khò khè khò khè chớp lên .
Hai vị thủ hạ luôn đối với chủ tử trung thành và tận tâm, cũng muốn giúp chủ tử giải nỗi u sầu, bọn họ biết rõ bảo chủ đối Thi đại phu vốn có tình ý, bởi vậy đặc biệt đến dâng lên một kế ──
“ Bảo chủ, chúng tiểu nhân có biện pháp.” Triệu Kiệt nói.
Long Khiếu Thiên ngắm bọn họ liếc mắt một cái. “ Các ngươi có biện pháp nào?”
“ Các cô nương thường thích nam nhân dỗ ngọt.”
“ Người ta hiện tại đang nổi nóng, đương nhiên không muốn gặp bảo chủ ngài .”
“ Nhưng chỉ cần làm cho nàng vui vẻ là có thể nói chuyện.”
“ Cho nên việc cấp bách trước tiên, là phải nghĩ biện pháp làm cho Thi đại phu hết giận.”
“ Hết giận xong, còn phải làm cho nàng vui vẻ.”
Dương Trung cùng Triệu Kiệt bên phụ bên họa, ra dáng rất sành sỏi, hai người bọn họ thường ngày tuy rằng không có sự anh tuấn uy mãnh của bảo chủ, nhưng đối với nữ nhân lại rất được ái mộ, toàn bộ nha hoàn ở phủ của Vương viên ngoại, đều nhất nhất nghe theo lời ngon ngọt của bọn họ.
Long Khiếu Thiên vừa nghe, cảm thấy rất có đạo lý. “ Làm sao có thể dỗ nàng vui vẻ?”
Hắn tuy rằng là Long Môn bảo bảo chủ tôn quý, nhưng những năm gần đây, hắn không phải là bận xử lí việc trong bảo, thì cũng là cùng võ lâm chính nghĩa đồng đạo hợp lực lùng bắt người của Ngọc Linh Cung, nếu có nhu cầu, liền trực tiếp đến kỹ viện dùng tiền để thỏa mãn, đối với việc lấy lòng nữ nhân như thế nào, hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Dương Trung cười hì hì nói: “ Bảo chủ sao không tặng cho nàng chút lễ vật để lấy lòng nàng ?”
Nhắc đến chuyện này, Long Khiếu Thiên hiểu ra, vỗ tay nói: “ Nói đúng lắm, tại sao ta không nghĩ ra vậy kìa?” Hắn muốn theo đuổi người ta, ngay cả một món quà ra mắt cũng chưa tặng, thật sự sơ ý, nhưng đôi mày rậm lại cau chặt. “ Nhưng ta phải tặng nàng cái gì đây?”
Triệu Kiệt rất kinh nghiệm đề nghị: “ Các cô nương thường thích là phấn son, cùng một chút ít vật dụng dùng để trang điểm.”
Long Khiếu Thiên lại lần nữa vỗ tay hoan nghênh, liên tục gật đầu. “ Đúng, đúng, nữ nhân gia đều thích chưng diện, có đạo lý.”
Hắn thực ngốc a, muốn kết hôn với người ta, lại ngay cả một vật đính ước cũng chưa đưa, thật sự là quá sơ ý mà.
Đã nghĩ thông suốt, hắn thả lỏng mày rậm, môi mỉm cười tươi hơn hoa, về chuyện phải tặng lễ vật gì trong lòng hắn đã có quyết định.
Mai viện, là Vương viên ngoại an bài cấp riêng cho Thi Dược Nhi, cho nàng có chỗ thanh tịnh để tạm nghỉ ngơi.
Nàng từ sau sự việc lần đó, đã phân phó cho Tiểu Thúy cùng Đào Nhi báo với bên ngoài là không tiếp khách dài hạn.Mà Vương gia từ trên xuống dưới đều tôn sùng nàng như một vị Bồ Tát sống, không dám chậm trễ liền thực hiện tất cả các yêu cầu của nàng.
May mắn là Vương viên ngoại là nhà giàu nhất tại địa phương này, có đủ năng lực ngăn cản tất cả những người già trẻ bé lớn đến cầu nàng chữa trị, cho nàng có không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Thi Dược Nhi nằm nghiêng ở trên ghế dài, mái tóc dài đen mượt như tơ lụa buông xõa xuống bờ vai, không hề buộc lại xõa rối tung trên ghế dài mà nàng đang nằm, nàng một tay chống đỡ má, một tay cầm một cuốn sách dược thảo, mà đôi mắt to trong suốt long lanh lại chăm chú nhìn ngoài cửa sổ.
Đọc sách thuốc hoặc dược kinh, là thói quen mà nàng yêu thích nhất, nàng có thể xem đến mất ăn mất ngủ, xem suốt toàn bộ buổi tối cũng không chán, nhưng đã nhiều ngày nay, nàng nhưng không cách nào bình ổn tâm tư, mặc kệ là sách thuốc hoặc dược liệu gì trân quý đều không thể làm cho nàng chuyên tâm .
Nguyên nhân của tất cả các chuyện này, đều là do tên Long Khiếu Thiên quái dị kia! Tên đó thật đáng giận mà, dám khinh bạc môi của nàng.
Về việc nam nữ tứ chi đụng chạm, nàng ở trong sách thuốc đã xem qua cũng không ít, cũng từng đọc từng chi tiết, nhưng chưa bao giờ tự mình trải qua, không thể tưởng được, trong lúc không hề chuẩn bị tâm lý, Long Khiếu Thiên đã cho nàng thử nghiệm nụ hôn đầu tiên trong đời nàng.
Nàng lúc ấy ngây dại, càng đừng nói tới chuyện phản kháng giống như là dê con rơi vào miệng cọp, bị hắn đoạt đi đôi môi chưa từng có ai chạm qua của nàng, cho đến tận bây giờ, nàng hoàn toàn nhớ rõ từng chi tiết hương vị của đôi môi hắn ở trên môi nàng, mỗi lần nhớ đến làm nàng ngây ngẩn tâm hồn, hai má lại nóng ửng lên.
Nàng nên tức giận, giận hắn khi nàng chưa cho phép, đã bừa bãi hôn nàng, nhưng nàng lại nhớ rất rõ ràng, chính mình lúc ấy cũng không có đẩy vòm ngực rắn chắc của người ta ra, ngăn cản hắn làm càn, ngược lại có một cảm giác mạnh mẽ chế ngự nàng làm nàng yên lặng hưởng thụ niềm đam mê muốn hòa tan lòng mình. Lòng nàng trước đây luôn yên tĩnh như mặt nước hồ thu bỗng nổi lên gợn sóng lăn tăn, dâng lên một nỗi bâng khuâng thẹn thùng khó tả.
Nói nàng vì tức giận mà không muốn nhìn mặt hắn, hoặc nói chính xác là vì trốn tránh hắn mà thôi.
Nàng không thích chính mình khi nhìn thấy hắn,khuôn mặt đỏ hồng không dám ngẩng lên, không thích khi đối mặt hắn, tim lại đập rộn ràng, lại càng không muốn để cho hắn phát hiện, chính mình càng ngày càng để ý hắn.
Nhìn sách thuốc, nhưng trong đầu toàn nhìn thấy gương mặt tuấn tú của hắn, bộ ngực vững chãi rộng lớn của hắn, cùng với bờ môi của hắn còn vương độ ấm trên môi nàng.
Nàng cảm thấy như nàng đang trở thành một người khác, không biết nên như thế nào cho phải cho nên quyết định để có thể trở nên bình thường là không nhìn thấy hắn là được rồi.
“ Tiểu thư.” Tiểu Thúy đứng ở giữa, một đám nha hoàn từ phía sau nhẹ nhàng đi vào bao xung quanh Thi Dược Nhi.
Tuy rằng Thi tiểu thư tính tình thoạt nhìn lạnh lùng thản nhiên , nhưng ở chung lâu ngày, toàn bộ nha hoàn ở Vương gia tất cả đều hiểu được, tiểu thư chính là lạnh nhạt ở ngoài mặt thôi, kỳ thật tâm địa nàng rất thiện lương, hơn nữa thông minh tuyệt đỉnh, mọi người đều rất thích, cũng rất bội phục nàng.
“ Chuyện gì?”
“ Long công tử lại tới nữa.”
Trái tim của Thi Dược Nhi nhảy lên một nhịp, cúi đầu, lấy vẻ lạnh nhạt để che dấu sự rung động trong lòng. “ Ta nói rồi, không muốn gặp hắn.”
“ Long công tử biết tiểu thư không muốn gặp hắn, cho nên mới cố ý dặn dò nô tỳ đem hộp này giao cho tiểu thư!”
Tiểu Thúy đem một cái hộp gỗ phong cách cổ xưa đưa tới trước mặt nàng, tất cả mọi người đều trợn to ánh mắt chờ đợi, tò mò nhìn thử xem trong hộp gỗ kia đang chứa những gì?
Chuyện Long bảo chủ theo đuổi Thi đại phu, đã truyền ra tất cả mọi người đều biết.
Anh hùng phối mỹ nhân, là chuyện lãng mạn làm rung động lòng người a, làm cho tòa trang viện từ trước đến nay vốn yên tĩnh cũng bắt đầu cuốn hút yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu không khí thật náo nhiệt, những nha hoàn còn chưa lập gia đình lại cũng mơ mộng chuyện lãng mạn, hưng phấn nhón chân lên dòm ngó thử xem, ánh mắt thiết tha chờ đợi nàng mở hộp gỗ ra, so với chính nàng còn có vẻ sốt ruột hơn.
Thi Dược Nhi chần chờ , nếu trong hộp gỗ này tràn ngập phục trang đẹp đẽ, nàng liền không có hứng thú, bởi vì châu báu vàng bạc, chưa bao giờ nàng liếc mắt đến , nhưng đây là một cái hộp gỗ đơn sơ màu đen, khắc chạm hoa văn đơn sơ mà tinh xảo, làm cho nàng bất tri bất giác cảm thấy bị hấp dẫn, vì thế nàng vươn tay, chậm rãi mở hộp ra.
Xung quanh bỗng ồ lên một tiếng, trong hộp gỗ, là một khối ngọc bội long lanh sáng trắng như tuyết, sáng nhưng không cầu kì, mang một cảm giác nhẹ nhàng thần bí.
“ Ngọc bội đẹp thật nha~~”
“ A, trên mặt có chạm chim phượng này.”
“ A! Ta biết rồi!”
Mọi người đều quay sang Đào Nhi. “ Ngươi biết cái gì?”
“ Cái này chắc chắn là Bạch Phượng Ngọc Bội bảo vật của Long Môn Bảo.”
Những người khác vừa nghe thấy, đồng thanh ồ lên, Thi Dược Nhi nhịn không được nghi hoặc hỏi: “ Chỉ là một cái ngọc bội, làm sao ngạc nhiên đến vậy ?”
“ Tiểu thư, đây không phải là ngọc bội bình thường nha, mà là ngọc phượng gia truyền của Long Môn bảo.”
“ Thì tính sao?”
「 Long Môn bảo có một đôi tổ truyền ngọc bội, một cái chạm rồng và cái kia chạm phượng, chạm rồng là Long ngọc truyền cho người kế thừa nghiệp lớn đại bảo chủ, còn chạm phượng là Phượng ngọc, còn lại là truyền cho phu nhân của đại bảo chủ.”
“ Long công tử đem ngọc bội này tặng cho tiểu thư, có thể thấy được tình cảm của hắn là hết sức chân thành, đối tiểu thư tâm ý, không cần nói rõ cũng biết ý tứ hắn là gì .”
Bởi vì Vương viên ngoại cùng Long gia kết nghĩa huynh đệ, cho nên Vương gia đại trạch từ trên xuống dưới, đều hiểu được ngọc bội này tượng trưng cho ý nghĩa trọng đại như thế nào.
Long Khiếu Thiên đem ngọc bội này đến đây, là muốn cưới nàng làm thê tử.
Nàng nhìn chằm chằm ngọc bội, tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên đôi phượng chạm khác tinh xảo kia, nhất thời xuất thần, sau đó phát hiện ánh mắt mọi người bỡn cợt nhìn nàng, lấy lại tinh thần, làm ra vẻ không cần nói:
“ Ai cần ngọc bội mà hắn tặng, trong các ngươi nếu ai thích thì cứ lấy.”
Đùa sao, phượng ngọc này là biểu trưng cho thân phận tôn quý, ai dám mơ tưởng a! Thấy tiểu thư có ý như muốn ném ngọc bội xuống đất, mọi người ba chân bốn cẳng chạy lại ngăn cản.
” Dạ, dạ, dạ, tiểu thư không cần, nhưng đây là tâm ý của người ta, không thể chối từ, hay là Tiểu Thúy giúp người nhận trước, sau đó nhân dịp nào gặp Long công tử, tiểu thư trả lại cho hắn cũng chưa muộn.”
“ Đúng, đúng, đúng, ngọc bội này thật vô giá, đừng làm vỡ nó, tạm cất trước, sau này hẳng tính.” Mọi người nhất trí phụ họa, sợ rằng tiểu thư vì xấu hổ mà đem ngọc bội đánh nát, thì phải làm sao đây?”
Không thể được! Các nàng còn muốn sống a .
Thấy Thi Dược Nhi không phản đối, Tiểu Thúy liền vội vàng thu hồi, miễn cho vạn nhất tiểu thư tức giận đứng lên, cố ý muốn lập tức trả lại cho người ta liền thảm .
Mọi người ngoài miệng mặc dù không ai nói, nhưng tất cả đều ngầm đồng ý với nhau rằng, cố gắng giúp cho Long bảo chủ.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Long Khiếu Thiên mỗi ngày đều mang lễ vật đến, mỗi ngày lễ vật cũng khác nhau, mỗi một thứ đều là tinh tế tuyển chọn.
Sau ngọc bội, ngày hôm sau mang đến một cây trâm thanh lịch.
Tặng xong trâm, hôm sau mang đến một bộ váy thêu, mọi người đều bàn tán say sưa rằng thủ công của bộ váy kia thêu cầu kì và công phu đến như thế nào, đẹp như thế nào.
Lại cách một ngày, lại tặng son phấn phụ trang của nữ tử, nghe nói ngay cả thiên kim đại thần ở trong kinh thành, hay công chúa, phi tần cũng chưa được dùng qua.
Mỗi ngày, mọi người nóng bỏng thảo luận , đó là Long công tử hôm nay tặng đại lễ gì để lấy lòng Thi đại phu, chuyện này đã thành đề tài nóng bỏng trong trà đình tửu quán, và cả những người ngồi lê đôi mách.
Nhưng vấn đề là, ở Mai viện lại không hề phát ra một động tĩnh, Thi đại phu từ đầu đến giờ vẫn tránh không gặ mặt, trong lòng mọi người đều vì Long công tử nóng lòng sốt ruột.
Hôm nay, sau khi ăn xong, Tiểu Thúy cùng Đào Nhi, cảm thấy tâm tình của Thi tiểu thư đặc biệt tốt, nên cố ý mở đề.
“ Tiểu thư, Long công tử vài ngày nay cứ liên tục tặng lễ vật đến, cũng thật là có tâm ý a!”
Thi Dược Nhi nằm ở ghế dựa, dùng giọng nói không chút quan tâm. “ Chỉ là tặng chút lễ vật mà thôi, có cái gì đáng ngạc nhiên .” Đối với vàng bạc châu báu thế tục, nàng vốn dĩ là không động tâm.
“ Tiểu thư, người chỉ biết một, mà chưa biết chuyện thứ hai. Tặng lễ vật thì chỉ cần đai gia có tiền là có thể tặng được, nhưng có một chuyện mà không phải ai cũng có thể làm được.”
“ chuyện gì?”
Tiểu Thúy cùng Đào nhi biết là đã thành công khiến cho tiểu thư quan tâm , bắt đầu nói thêm vào.
“ Việc chọn trâm, son phấn,nghe Dương Trung nói đều là chính tay Long công tử đi chọn cho tiểu thư, không hề nhờ người khác a. Đương nhiên chuyện này không có gì xuất sắc, nhưng tiểu thư đừng quên, miệng Long công tử đến giờ vẫn còn sưng phồng a.”
Tiểu Thúy nhịn không được bật ra cười thành tiếng.
Đào nhi nói tiếp: “ Miệng Long công tử đang sưng như thế, cũng không sợ ánh mắt bên ngoài chê cười, đi từng cửa hàng để chọn lựa, kết quả là chưởng quầy, tiểu nhị, ngay cả khách đến mua hàng cũng đều trợn to mắt mà nhìn chằm chằm Long công tử, rồi quay sang chỉ trỏ thì thầm.”
“ Đúng đó tiểu thư, thân phận của Long công tử vô cùng tôn quý, kỳ thật hắn chỉ cần tùy tiện phái một hạ nhân đi chọn mua là được rồi, nhưng hắn kiên trì muốn đích thân chọn lựa lễ vật, nói như vậy mới có thành ý.”
“ Bây giờ mọi người lớn nhỏ trong thành tất cả mọi người đều biết được Long công tử mang hai khối thịt dị dạng trên mặt.”
Hai nha hoàn cười rũ rượi, liền ngay cả tính tình lạnh lẽo như Dược Nhi, cũng nhịn không được cúi đầu hé ra nụ cười nhợt nhạt.
Tiểu Thúy trộm ngắm liếc mắt một cái, biết là đến lúc, liền nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“ Tiểu thư nha, chúng ta đều thực kính nể Long công tử, lấy thân phận hắn là bảo chủ của Long Môn bảo tôn quý, lại cam tâm nguyện ý vì tiểu thư làm như vậy, có thể nói , tâm ý mãnh liệt của hắn đối với tiểu thư là thành ý hiếm có rồi.”
Thi Dược Nhi nghe những lời này , ở mặt ngoài tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào xen lẫn lo lắng. Long Khiếu Thiên mấy ngày nay cố gắng lấy lòng, nàng không phải không biết, kỳ thật trong lòng sự buồn giận đã sớm tiêu tan , chỉ là nàng có chút xấu hổ thôi.
“ Tiểu thư, nhìn hắn có thành ý như vậy, hay là nên tha thứ cho hắn đi.”
“ Đúng vậy đó, tiểu thư, Dương Trung cùng Triệu Kiệt nói hai môi của Long công sưng phồng như thế ăn uống rất bất tiện, có đôi khi ngủ nước miếng đều chảy đầy a.” ( Dơ quá tác giả ơi, giữ hình tượng, giữ hình tượng….)
Khi tưởng tượng đến hình ảnh kia, người không quen biểu lộ buồn vui ra ngoài mặt như nàng cũng nhịn không được cúi gầm mặt, che dấu nụ cười.
Nàng xoay lưng về phía hai nha hoàn vì nhịn cười mà hai vai run run, thật lâu sao mới kiềm nén lại được, quay đầu lại làm ra vẻ bình thản nói với các nàng: “ Pha một ly trà sâm, hòa tan thuốc này vào, đưa cho hắn uống.” Nàng lấy trong tay áo một gói thuốc nhỏ đưa cho các nàng.
Tiểu Thúy cùng Đào Nhi vui sướng đồng thanh đáp: “ Dạ, tiểu thư!” Hai nha hoàn cầm gói thuốc, vô cùng vui vẻ rời đi.
Các nàng đi rồi, Thi Dược Nhi một mình lẳng lặng trầm tư, nghĩ rằng, nàng ở Vương gia cũng đủ lâu rồi, những dược liệu quý hiếm trong thành nàng đã sưu tập gần hết. Chỉ còn một việc chính nàng cần phải làm là đi tìm loại kì hoa tên Hùng Thất, vì vậy nàng bước ra khỏi Mai viện, hướng về phía Lan viện đi tới.
Lan viện, chính là nơi ở của Vương tiểu thư, khuê phòng của Vương Uyển Thanh, xuyên qua một cây cầu nhỏ, đi vào vườn hoa lan, thẳng đến một cái sân, nha hoàn ở Lan viện vừa nhìn thấy nàng lập tức cung kính dẫn nàng vào phòng.
“ Thi tỷ tỷ.” Vương Uyển Thanh vừa thấy nàng đến, lập tức vui vẻ chào đón.
“ Ngươi hôm nay cảm thấy như thế nào?”
“ Ta cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.” Vương Uyển Thanh năm nay mười hai tuổi, là một tiểu cô nương xinh đẹp hoạt bát, nàng lôi kéo tay của Thi Dược Nhi, nhiệt tình mời nàng ngồi xuống.
Nàng là con gái một, không có huynh đệ tỷ muội, xem Thi Dược Nhi như tỷ tỷ của mình.
“ Thi tỷ tỷ, ta khi nào thì có thể đi chơi nha? Bệnh cũng dưỡng đã đủ lâu, ta ở đây buồn lắm a.”
Vương Uyển Thanh vốn là con gái hoạt bát, nay gặp thần y, chữa khỏi quái bệnh của nàng, đã sớm khẩn cấp muốn xuất môn chơi đùa, chỉ là sợ Thi Dược Nhi , không thể không ngoan ngoãn đợi ở trong phòng.
Thi Dược Nhi bắt mạch cho nàng xong, cong lên cười yếu ớt.” Ngươi phục hồi rất nhanh.”
“ Bởi vì ta rất ngoan nghe lời Thi tỷ tỷ a, ở trong phòng ngoan ngoãn uống thuốc.”
“ Ngươi làm tốt lắm.” Thi Dược Nhi tán thưởng gật đầu. “ Ngươi muốn đi ra ngoài chơi.”
Vương Uyển Thanh trợn tròn mắt lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
“ Muốn, đương nhiên muốn! Nói thật cứ ở trong này hoài, ta buồn sắp chết rồi.”
“ Đi ra ngoài cũng được, nhưng ngươi phải nghe lời ta.”
“ Không thành vấn đề, chỉ cần Thi tỷ tỷ phân phó, ta cái gì cũng nghe!”
Thi Dược Nhi hé môi anh đào mê người, gợi lên một chút thần bí lúm đồng tiền mờ ảo.
“ Thật tốt.”
( Trong truyện nàycác bạn hay thấy ta để Thi Dược Nhi cười yếu ớt, không phải vì nàng bệnh mà vì nàng rất ít cười, nên nụ cười của nàng đa phần là gượng gạo, nhưng nếu để gượng gạo thì không được hay, nên ta để nguyên văn.)