No Choice But Seduction

Chương 11: Chương 11




Katey không hoảng sợ -vẫn chưa.Nàng để ý thấy rằng Judith đã nhận ra và vui mừng nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đã mang cô bé đi, nên nàng không lo lắng về cô bé.Và nàng ngay lập tức nhận ra người đàn ông đã kéo nàng vào một căn phòng khác.Boyd Anderson, chủ của Oceanus.Nàng làm thế nào có thể quên được anh chứ?Anh là người đàn ông đẹp trai đầu tiên từng tỏ ra thích nàng, người đàn ông đẹp trai đầu tiên thực sự mà nàng từng gặp, đó mới là điều quan trọng.Nhưng anh đang làm gì ở đây?

Nàng đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh xộc vào trong phòng nàng khi nàng đã nghĩ rằng nàng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.Nhưng anh rõ ràng nghĩ rằng nàng là kẻ đã bắt cóc Judith, và anh đối xử với nàng như với một tên tội phạm thông thường bởi vì điều đó!Rõ ràng, anh đang khá bối rối và xứng đáng bị vậy khi mà nàng khiến trách anh- nếu nàng có cơ hội.

Điều đó khiến nàng tức điên lên rằng anh đã đe dọa nàng trong im lặng.Anh thực sự sẽ cưỡng đoạt nàng ư? Trước tiên nàng cần giải thích đã , và sau đó..sẽ ra sao nếu anh không tin nàng?Anh dường như quả quyết rằng nàng có tội, và anh khá tức giận về chuyện đó. Nếu anh thà cưỡng đoạt nàng còn hơn là tin nàng thì sao?

Nàng rùng mình.Oh,nàng ước là anh đã không nói ra điều đó.Bây giờ nàng không thể nghĩ ra điều gì cả.Và sau đó nàng nhận ra,một cách đầy ngờ vực, rằng anh đang chạm vào nàng!Nàng đẩy tay anh ra , nhưng tay anh lại quay trở lại để vuốt ve má nàng.Lần xuống lưng và cánh tay nàng.Ngón tay anh di chuyển về phía cổ nàng.Nàng nín thở và giữ lấy nó, chờ đợi…chờ đợi…

Anh nghiêng đầu ra sau.Anh đang đứng rất gần phía sau nàng đến nỗi lưng nàng chạm vào cái khóa dây lưng quần của anh.Và anh đang nhìn xuống nàng bằng đôi mắt tối lại vì kích động .

“Em không thể tưởng tượng được là bao nhiêu-“

Anh đột nhiên dừng lại giữa chừng.Anh đưa đôi mắt của mình ra khỏi gương mặt nàng và thay vào đó nâng chúng lên.Katey lúc này bị kẹt cứng, bị nuốt chửng trong chiếc ghế.Nàng không có muốn bị hành hạ ở trên chiếc ghế này, nhưng nàng vui khi thấy một thanh chắn nhỏ nằm trên sàn nhà giữa họ khi nàng quay lại nhìn anh một cách giận dữ.

“Anh kéo tôi đến đây, đe dọa tôi, sau đó lại có đề nghị không đứng đắn!Nếu tôi không biết anh, Boyd Anderson, tôi sẽ hét lên ngay lúc này.Điều đó vẫn còn là một lựa chọn!Làm sao anh dám đối sử với tôi theo cái kiểu độc đoán như vậy chứ?”

Anh túm lấy cái ghế và kéo nó sang một bên mà không để mắt anh rời khỏi nàng.Đôi mắt tối lại, đầy biểu cảm, từ từ lang thang trên những đường cong của nàng theo một cách làm dạ dày nàng thực sự xốn xang.Nàng nhớ lại lúc họ ở trên tàu.Rất thường xuyện nàng bắt gặp anh nhìn chằm chằm nàng như thế này khi anh không nghĩ là nàng để ý.Grace đã nói rằng anh đang có những suy nghĩ nhục dục về nàng.Vậy thì anh đã có chúng, và lúc này anh đang có chúng.Nhưng giờ anh không cố gắng để che giấu!

“Chuyện xảy ra với anh cho thấy việc làm của em ở đây đã thay đổi mọi thứ,”anh nói với một giọng thấp, khàn khàn.”Em phức tạp hơn là ta nghĩ, đúng không, Katey?”

Khi ánh mắt anh quay trở lại với nàng, nàng không thể giữ mình không đỏ mặt bởi vì nàng hiểu anh đang ám chỉ điều gì.Sự đỏ mặt đó có lẽ khiến anh nghĩ anh đã đoán đúng suy nghĩ không có trong đầu nàng.Nhưng anh nhanh chóng khép lại khoảng cách giữa họ.Quá nhanh.

“Em có biết rằng anh đã mơ thường xuyên như thế nào được có em một mình như thế này không?”anh nói, khum lấy khuôn mặt nàng bằng tay anh.

Trong một lúc, Katey đã bị thôi miên bởi sự đụng chạm của anh.Nó dịu dàng, lãng mạng, và anh không phải là người duy nhất có những giấc mơ như thế kể từ khi họ gặp nhau lần đầu tiên.Anh đã hôn nàng.Nàng biết,chìm sâu xuống, nàng sẽ thua nếu anh làm vậy, bởi vì nàng muốn anh!Anh khiến nàng cảm thấy kích động theo một kiểu khác lạ, và trong lúc rõ ràng nàng không có nhiều để chuẩn bị để đối phó với điều đó lúc này hơn nàng đã như vậy ở trên tàu của anh, nó vẫn vượt xa sự run rẩy.

“Anh gần như mừng vì em đã cho thấy sắc mặt thực sự của mình,”anh tiếp tục.

Điều đó đã làm tan vỡ đi sự say mê của nàng.Anh vẫn buộc tội nàng với điều gì đó mà nàng đã không làm, và anh nghĩ là anh có thể có thái độ coi thường bởi vì điều đó ư?

“Dừng lại!”nàng nói, và đẩy tay ra xa.

Nhưng tay anh không rời đi xa lắm.Thay vào đó chúng đi đến hông nàng.Và trước khi nàng có thể nghĩ để tránh xa khỏi anh, anh đã kéo nàng lại gần mình.Nàng thở hổn hển và để cả 2 tay lên ngực anh để đẩy anh ra xa, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì cả!Khi nàng đẩy, nàng không thể ngăn mình chú ý đến bộ ngực anh vạn vỡ và rắn chắc làm sao, kích thích làm sao khi nàng cảm thấy bị ép chặt lại rất gần anh tì vào cơ thể to lớn của anh.

Liều lĩnh để những cảm giác vặn xoắn nóng bỏng đã nén xuống đó chôn vùi lấy nàng, nàng nói,”Tôi sẽ đánh anh!Anh đã được cảnh báo rồi đó.”

Miễn cưỡng anh thả ra.Nhưng anh trông thích thú!Và trong lúc anh thả nàng ra đủ cẩn thận để nàng không xẩy chận ngã ra sau, sự thích thú của anh làm tăng thêm sự giận dữ của nàng.”Anh là loại người gì vậy,hãy dừng chuyện này lại đí.Anh đang làm gì ở đây vậy?Một người nhà Malory họ hàng của Judith, hay anh không phải!”

Vài từ sau cùng của nàng được nói ra như là một tiếng hét,nàng rất bối rối, điều đó làm cho sự điềm tĩnh của anh dường như một tiếng thì thầm đáp trả nếu so sánh.”Không, tôi không phải, nhưng tôi có một cô em gái và một người anh trai, đều đã được gả vào trong gia đình đó.”

Đó là một điều ngạc nhiên đối với nàng.Nhưng nó cũng nhắc anh nhớ đến điều mà anh đã buộc tội nàng bởi vì mắt anh hẹp lại khi chúng nhìn chằm chằm vào nàng.

“Làm sao cô có thể làm điều này?”anh hỏi.”Cô thậm chí cũng biết là đang khiến ai bực mình phải không?Nhà Malory không bao giờ quên một việc làm sai trái nào chống lại họ cả.Tôi không thể tin là cô cố tính trêu vào cái tổ ong vò vẽ đấy.”

Lưng nàng cứng lại.”Tại sao anh không giải thích điều anh vừa nói?Anh không thể tin điều đó được bởi vì đó không phải là sự thực!Tôi không phải là một phần của chuyện này.”

“Vậy thì hãy giải thích cô đang làm gì trong căn phòng đó với Judith.”

“Ồ, cuối cùng anh đang hỏi điều mà anh nên hỏi tôi ngay lúc đầu ư?”nàng nói gay gắt.”Tôi đang giúp đỡ cô bé!Tôi đang trên đường trở về từ Scotland khi –“

“Chúa tôi,”anh cắt ngang, nét mặt anh giờ hoài nghi như là giọng nói của anh,”Cô là vợ của Geordie Cameron, phải không?”

“Ai cơ?”

Nhưng anh không nghe thấy nàng và tự nói với mình,”Giờ mọi chuyện đã có ý nghĩ.Hắn ta thậm chí đã nói chuyện này là ý của cô.”

“Ai cơ?”nàng hỏi lại, nhưng anh lại dường như không nghe thấy nàng.

“Cô có một phút để giải thích.Nói cho tôi là cô vô tội, rằng cô bị ép buộc, rằng cô tin rằng không ai bị đau bởi việc này cả.”

Anh đang mang cho nàng một danh sách những lời bào chữa để chọn nếu nàng không sẵn có cho anh? Anh đang tự chế nhạo mình?Hoặc anh thực sự đang hi vọng nàng có thể đưa cho anh một lí do hợp lý để thả nàng ra?

“Tôi đã giải thoát cho Judith,”nàng nói nhanh.”Cô bé sẽ nói điều đó với anh.”

Điều đó đủ để anh bắt đầu xin lỗi.Ít nhất điều đó cũng là nguyên nhân làm anh bắt đầu vài sự ngờ vực.Nhưng nàng có thể nói biểu hiện của anh theo cách là nàng đã nói quá muộn, rằng anh không tin nàng.

“Thuận tiện cho cô, là cô bé không ở đây để chứng minh điều đó phải không?”anh nói cộc lốc.”Nhưng để tôi cho cô biết điều gì là rõ ràng nha.Cô đã giữ Judith trong một căn phòng được khóa trái.Chúng tôi đã nghe thấy người đồng hàng của cô nhắc cô khóa cửa khi cô ta rời đi.Nếu cô đã giải thoát cô bé, cô giờ đang mang cô bé về nhà rồi, nhưng cô lại giữ cô bé trong cùng thị trấn nơi mà cô chuẩn bị trao đổi cô bé để đổi lấy số tiền mà cô đã yêu cầu.”

Katey nuốt xuống.Điều đó nghe như thể, như thể- là buộc tội!”Well, trước khi anh hấp tấp làm bất cứ điều gì, hãy đi tìm Judith,”nàng đề nghị đầy hợp lý.”Tôi cho rằng anh sẽ tin cô bé khi cô bé nói với anh là tôi đã lén đưa cô bé thoát khỏi những người đã bắt cóc cô bé và-“

“Jeremy sẽ quay trở lại đây để nói với tôi nếu điều đó xảy ra.Giờ, tôi cho cô một cơ hội để nói với tôi vài điều có lý mà cô không có.”

Điều đó làm Katey mất hết sự kiên nhẫn với anh.”Anh đang lấy cớ là đần dộn hay là điều đó đến một cách tự nhiên với anh?Tại sao lại quay trở lại đây chứ?Judith sẽ nói với người họ hàng của cô bé là tôi đã giúp đỡ cô bé.Anh ta sẽ không giả bộ như anh là tôi có tội.Anh ta giờ chắc chắn đã biết sự thực và anh ta sẽ nghĩ rằng anh cũng như vậy.Nên tại sao anh ta lại quay lại đây chứ?Anh ta không biết rằng anh ngang bướng một cách lố bịch trong việc giam cầm tôi.Nếu là bất cứ điều gì, anh ta sẽ cho rằng anh đã hoàn toàn cảm ơn sự giúp đỡ của tôi và sẽ sớm bắt kịp với anh ta.”

“Cô đã bắt cóc cháu họ của em gái tôi, em họ của Jeremy , và đã khiến cha mẹ của cô bé lo lắng 2 ngày nay.Jeremy sẽ không chậm trễ một giây nào để đưa thẳng cô bé về nhà với gia đình của mình.Đi nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.