No Choice But Seduction

Chương 15: Chương 15




Katey đã khám phá ra rằng mua một cỗ xe ngựa tiện nghi của Anh- ít nhất là một cỗ xe mới- như Judith Malory đã gợi ý, không phải là việc gì đó có thể hoàn thành trong một ngày.Người đàn ông ở xưởng đóng xe ngựa đầu tiên mà nàng ghé thăm đã nói là phải mất 3 tuần.Người chủ thứ 2 nói là ông ấy có thể làm một chiếc cho nàng trong vòng một tháng.Ông ta có một danh sách những người đang chờ!

Điều đó đã đủ tồi tệ khi tất cả những hành khách đi tàu rời khỏi Continent đến trong vài ngày tới đã lấp đầy cái danh sách đó.Việc tốt nhất Katey có thể làm là mua 2 vé trên một chiếc tàu sẽ khởi hành vào tuần sau.Nàng vẫn còn quá đau đớn vì điều đó, nên nàng không muốn hoãn lại việc rời London đi lâu hơn nữa bởi vì một cỗ xe ngựa.Tất cả những việc này là do lỗi của Boyd Anderson.Ông Calderson đã không thả họ ra cho đến chiều hôm qua, xin lỗi rất nhiều khi người đàn ông mà ông đã gửi đến London quay trở lại và nói là những người nhà Malory đã chứng thực câu chuyện của Katey.

Trên đường quay trở lại khách sạn của họ ở London, Katey nói với Grace,”Tôi nghĩ là chúng ta sẽ trở lại với ý tưởng ban đầu của chúng ta và mua một chiếc xe ngựa sau khi chúng ta đến Pháp.”

“Cô không nghĩ là chúng ta sẽ gặp phải vấn đề như ở đây sao?”Grace hỏi.

“Đúng vậy, nhưng ít nhất chúng ta có thể bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh đất nước trong khi chúng ta chờ đợi.”

Grace gật đầu.”Vậy thì vấn đề tiếp theo cần thảo luận ở đây là chúng ta cần những gì trước khi khởi hành?Một tủ quần áo mới?Thuê một người đánh xe ngựa cho cỗ xe không phải là của cô ?”

Katey nhướn một bên lông mày lên trước lời mỉa mai của cô hầu gái. Tâm trạng của chính nàng cũng đang đi xuống.Nàng ghét việc phụ thuộc vào thời gian biểu của người khác.Nàng muốn rời Anh ngay bây giờ, không phải tuần sau.Nàng cũng muốn mua một cỗ xe ngựa ngay ngày hôm nay, không phải là tháng sau.Nàng nghĩ nhanh là sẽ mua một con tàu của chính nàng để nàng không phải giải quyết thời gian biểu với vài người khác nữa và có thể bám dính vào con thuyền của mình.Nhưng nàng có thể tưởng tượng là mất bao lâu để đóng một con tàu!

Nàng chỉ hơi nghiêm trọng hóa vào ngày hôm qua khi mà nàng nói với Grace là trong vòng nhiều hơn là 6 ngày nữa họ sẽ chưa rời đi và kết luận bằng,”Tôi nên mua một chiếc tàu vậy thì chúng ta sẽ không gặp phải sự chậm trễ như thế này nữa.”

Grace đảo tròn mắt nhìn nàng và đáp,”Mua một cỗ xe ngựa là một ý tưởng hay, mua một con tàu thì không.Chúng ta không thể lái tàu đi vòng quanh thế giới.Chúng ta chỉ cần một con tàu để đến lục địa tiếp theo thôi.”

“Và sau đó lại như thế này.”

“Đúng, nhưng sẽ chậm hơn bao nhiều tháng cơ chứ?”Grace lại hỏi.”Cô nói vậy bởi chính bản thân cô, rằng đi qua Châu Âu sẽ mất bao nhiều thời gian cơ chứ.Ngoài ra, không có nhiều lục địa cho chúng ta tới thăm – phải không?”

Dù cho sự dạy dỗ mà Grace nhận được ở Danbury không bao gồm địa lý.Cô cũng sẵn lòng thừa nhận cô chỉ ở trường học đủ lâu để học đọc và viết.Sự giáo dục của Katey thì bao quát hơn nhiều, và trong khi gia sư của nàng đã chuyên cần trong việc dạy cho nàng về thế giới, nàng không có những quyển sách ảnh để cho nàng thấy điều mà ông ấy nói, nên thật khó cho việc nàng tưởng tượng về sự khác biệt giữa Châu Âu và Châu Phi đến Châu Mỹ như thế nào.Gia sư của nàng chỉ cho nàng một sự thưởng thức phía chân trời xa xăm, mà không cho nàng thấy nó.Nàng biết từ những bài giảng của gia sư là sẽ có nhiều thuận lợi khi đi tàu từ đất nước này đến đất nước khác hơn là đi du lịch ở trên đất liền.

“Thật là tệ nếu chúng ta không thuê được một con tàu,”Katey kết thúc bằng một tiếng thở dài.

Grace cười khúc khích.”Điều đó thật buồn cười.Chờ con tàu tiếp theo đến bến cảng mà cô muốn đến chỉ có một chút bất tiện,đó là một cái giá nhỏ phải trả cho việc nhìn ngắm thế giới.”

Nhưng Katey thì dứt khoát thấy rằng tính kiên nhẫn không phải là một trong những điểm mạnh của nàng.”Well, thế tủ quần áo mới thì sao?”Grace thục giục.

“Tại sao tôi lại phải cần một tủ quần áo mới?Tôi đã mang theo một chiếc rương quần áo rồi mà.Tôi không dùng, vậy tại sao tôi lại phải mua nhiều hơn nữa?”

”Bởi vì cô không có gì có thể dùng được cả, quần áo hằng ngày mà cô thường mặc được mang theo từ Gardener.Cô không có một chiếc váy dạ hội hay áo choàng nào.Nếu cô được mời đến một bữa tối long trọng hay-“

“Được mời bởi ai cơ chứ?”Katey cười khúc khích.”Chúng ta chính xác không gặp người nào sẽ mời đến những bữa tiệc hào nhoáng cả.”

“Cô có thể được mời.Cô ít nhất là nên chuẩn bị.Hoặc là cô sẽ từ chối những lời mời chỉ bởi vì cô không có bất cứ thứ gì thích hợp để mặc cả?”

Katey thừa nhận điều đó.”Tôi cho rằng điều đó không hại gì khi ít nhất có một chiếc váy dạ hội, phải không?Và tôi muốn mang lại vài điều thoái mái khác cho toàn bộ chuyến du lịch.Có lẽ sẽ có cơ hội cho điều đó nếu hôm nay chúng ta tìm được một cô thợ may.Tốt lắm,hãy kêu người đánh xe chuyển hướng.Tôi nghĩ là tôi đã để ý thấy vài cửa hàng ở vài con phố trước.”

Grace nói với người đánh xe, nhưng sau khi cô ngồi lại ghế, cô nói,”Giờ chúng ta phải làm một danh sách những việc cần làm ngay, cô sẽ đi thăm đứa bé, để chắc chắn rằng cô bé đã về đến nhà chưa?”

“Tôi thực sự - không biết, tôi nghĩ là không.Tôi không thích kết cục của chuyến phiêu lưu nhỏ đó, nên tôi sẽ sớm quên nó.Mặc dù,cô bé là một bé gái thú vị.Tôi ít nhất sẽ gửi một bức thư ngắn đến-“

”Nhát gan.”

Katey cứng lại.”Xin lỗi?”

“Cô nghe đúng rồi đấy.Cô sợ rằng nếu cô đến bất cứ đầu gần một ngôi nhà Malory cô sẽ kết thúc với việc đụng phải anh ta lần nữa.”

“Cô hoàn toàn sai rồi.Tôi thích lại đụng phải Boyd Anderson bởi tôi có thể cho khẩu súng lục mà tôi mua một cơ hội sử dụng tốt.”

Grace khịt mũi.”Cô sẽ không bắn anh ta.”

“Tôi treo cổ anh ta phải không?”

Grace cười phá lên, nhưng khi cô ngừng lại, cô nói với một một nụ cười trìu mến,”Cô đã khiến những câu chuyện bịa đặt mà cô dựng lên trở nên viên vông quá rồi, Katey.Khả năng tưởng tượng thuần túy như vậy không thể chịu đựng được điều mà cô thực sự làm nếu có cơ hội.Nhưng điều đó thật khôi hài, cách mà cô treo cổ anh ta ý.Nó khá tệ với việc chỉ là trí tưởng tượng của cô trong lúc tức giận.”

“Tôi không hiểu vì sao cô lại nghĩ vậy.Tôi không thể tức giận, cô mới là người trải qua những cảm xúc đó.Tôi giận dữ với điều đó vì toàn bộ chuyện đó đều là rắc rối.”

“Có lẽ vậy, nhưng cô tránh xa vấn đề đó.”

“Có lẽ bởi vì tôi không muốn tranh luận với anh ta?”Katey đáp lại một cách nhanh chóng.

“Tôi muốn nói về đứa bé.Viết một bức thư ngắn không mong đợi hồi đáp không nói cho cô biết rằng cô bé đã về nhà an toàn.Nếu đó không phải thực sự là một người họ hàng đã cứu thoát cô bé ngày hôm đó thì sao?Nếu Anderson là một trong những tên bắt cóc và anh ta đã đưa cô đi một đường khác để cô không nghi ngờ điều gì thực sự xảy ra thì sao?Nếu Judith chưa bao giờ về nhà thì sao?”

Lúc này Katey cười.”Cô đã nghe quá nhiều những câu chuyện hoang tưởng của tôi rồi!”

“Tôi đang nghiêm túc.”

“Vậy thì hãy chọn ra một điều không quá ngớ ngấn đi. Oceanus thuộc về anh ta.Và trong suốt cuộc hành trình chúng ta đã được nghe kể rằng đó chỉ là một trong nhiều con tàu thuộc về công ty hàng hải của chính gia đình anh ta.Người đàn ông đó không nghèo túng, Grace.”

“Giống cô, nhưng điều đó không ngăn anh ta khỏi nghi ngờ, đúng không?”

Lời tuyên bố này có vài hiệu lực.”Tốt thôi, tôi sẽ chắc chắn rằng tôi đã xác nhận đúng khi bức thư của tôi được đưa đi.Tôi cho rằng mọi việc điều ổn về phần Judith.Nhưng tôi không đi đến nơi ở của nhà Malory đâu .”

“Rất thẳng thắng,”Grace nói.”Tôi chỉ không muốn nhìn cô cuối cùng lại buông thả mình ở đây – nói về điều đó, chúng ta sẽ có thời gian trước khi chúng ta có một cuộc đi chơi khác đến Gloucestershire.”

“Không “Katey nói ngay lập tức.”Thực sự thì, tôi đang nghĩ về một chuyến đi xe dọc theo bờ biển phía Nam, có lẽ cho đến tận Dover, hoặc có thể là đến tận Cornwall, nếu chúng ta không lãng phí thời gian.Chúng ta đã không có cơ hội đến thăm những quận ở phía Nam trước khhi chúng ta đi đến Scotland.”

Grace bắt chéo tay, nhìn ương bướng, trước khi cô nói,”Tôi sẽ không nghĩ đó là trách nhiệm của tôi nếu tôi không đề cập rằng cô có thể không bao giờ quay trở lại Anh một khi chúng ta rời đây đi.Cô có thể đến Ý và quyết định rằng đó là đất nước mà cô muốn dừng chân.Cô đã nói Scoltand là một nơi đẹp để sống, nên tôi biết cô sẽ xem xét tất cả những quốc gia chúng ta đến thăm với một con mắt đánh giá đó là nơi mà cô có kế hoạch dừng chân khi cô kết thúc việc ngắm nhìn thế giới.”

“Nghĩ về điều đó,”Grace tiếp tục.”Cô biết cô sẽ kết thúc với sự hối tiếc cho việc cô đã không cố gắng để gặp gia đình mẹ cô , khi mà chúng ta ở phía bên kia của thế giới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.