No Choice But Seduction

Chương 20: Chương 20




Không một ai, ít nhất là không có người lớn nào biết về sự mong muốn được đền bù cho Katey của anh, bận tâm kể cho Boyd rằng nàng đã được mời tới Haverston.Anh đã nghe điều đó từ Jacqueline, bởi vì Judith không nghĩ đến việc rời khỏi thành phố mà không kể cho người bạn thân nhất của cô bé nghe nơi mà cô sẽ đến và bởi vì sao.Nhưng anh đã không nghe về chuyện đó đủ sớm, điều đó đã khiến anh lên đường chạy đua tới Haverston, và anh vẫn không thể cưỡi ngựa đủ nhanh để đến đó trước khi trời tối.

Anh có thể đến sớm hơn nếu anh không đến khách sạn của Katey sáng đó.Mặc dù người phục vụ đã nói với anh rằng nàng mới trả phòng khách sạn , nhưng Boyd không tin hắn ta.Không cần ai phải chỉ ra tối qua Katey đã rời khỏi anh ngay lập tức.Anh nghĩ là nàng có thể yêu cầu nhân viên khách sạn nói với anh rằng nàng đã đi nếu anh đến.Anh biết là nàng giận dữ với anh và không muốn gặp anh.Nhưng sau khi anh bướng bỉnh đứng chờ ở hành lang của khách sạn, hi vọng thoáng nhìn thấy nàng khi nàng đi xuống, anh đã ở lại.

Tức giận với chính bản thân mình vì đã không trông thấy nàng, anh quyết định rằng nàng đã đổi khách sạn chỉ để anh không thể tìm thấy nàng.Sau khi anh đã hỏi thăm những khách sạn gần đó, anh vẫn không thể tìm thấy nàng.

Khi cuối cùng anh trở lại nhà của Georgina, anh đã cảm thấy khuây khỏa khi nghe thấy nàng chỉ đến Haverton thôi.Anh biết đường đến đó bởi vì anh đã đến sản nghiệp của tổ tiên nhà Malory để lại vài lần vào nhiều năm trước khi anh tình cờ đến Anh trong suốt những ngày lễ.Đó là khi toàn bộ gia tộc Malory, bao gồm em gái anh, tụ tập ở Haverston vào ngày lễ Giáng sinh.

Boyd phát hiện thấy chuyến đi ngựa thật dễ chịu với những màu sắc rực rỡ của mùa thu vẫn dải rác trên khắp các cảnh đẹp và nhiệt độ dịu mát, nhưng thời tiết trở xấu,quăng một tấm phủ màu xám lên bất cứ thứ gì, điều đó có thể thấy sắp có trận mưa như trút nước.Tại một vài nơi vào buổi chiểu đó, trời mưa rất to,thật khó khăn đối với anh ngay cả với việc nhận ra con đường phía trước mặt.

Anh đã hoàn toàn ướt sũng trước khi anh đến nơi.Người quản gia nói với anh rằng gia đình vẫn đang ăn tối khi ông ta dẫn Boyd thẳng lên tầng để hong khô và thay quần áo.Người quản gia không cho anh một lựa chọn nào khác, nên Boyd phải kìm nén sự thiếu kiên nhẫn muốn gặp Katey của anh.Dù vậy, anh đã thỉnh cầu rằng việc anh đến không được thông báo. Sau lần gặp cuối cùng của anh với Katey Tyler, anh không nghi ngờ gì nàng sẽ biến mất ngay lập tức với vài lời xin lỗi nếu nàng được báo cho biết rằng anh đã ở đây.Và điều đó khiến anh không có nhiều thời gian để thay quần áo và chạy trở lại tầng dưới.

Tóc anh vẫn khá ướt, cũng như đôi giày ống của anh.Anh chỉ quẳng vài bộ quần áo đặc biệt vào trong vali của mình trước khi anh lao ra khỏi London, nên anh không có áo khoác, bởi vì chiếc duy nhất anh mang vẫn ướt do chuyến đi.Anh biết là anh ăn mặc quá bình thường trong chiếc áo sơmi trắng có tay dài và chiếc quần ngắn màu đen đối với một bữa ăn tối ở Haverston, nhưng điều đó sẽ không giữ anh tránh xa.

Khi anh tiến tới gần phòng ăn tối, anh đã không di chuyển khỏi cánh cửa, ngay cả khi cả gia đình nhận thấy anh và bắt đầu lời chào của họ.Katey ở đó, và anh sẽ không để nàng chạy khỏi anh lần nữa.Nàng chắc chắn nhận ra rằng anh đang là vật cản ở cửa, ngăn cản nàng trốn thoát, bởi vì nàng chỉ liếc nhìn anh một chút trước khi phớt lờ anh đi trong khi nàng tiếp tục ăn.

Well, ít nhất là nàng đã không chạy trốn, hay thậm chí thử làm điều đó.Đó nên là một sự khuây khỏa.Nhưng nó đã không. Và anh không có đủ khả năng để phớt lờ nàng giống như vậy.Thực tế, anh không thể rời mắt khỏi nàng.

Nàng đang mặc một chiếc váy dài màu trắng với một chiếc cổ áo bằng ren xinh xắn, thứ đã được cài khuy cao đến tận cổ.Bộ ngực đầy đặn của nàng đã làm chiếc áo căng ra.Chết tiệt,ngực của nàng làm căng bất cứ thứ gì nàng mặc nhiều hơn cần thiết.

Hãy đưa mắt ngươi ra khỏi bộ ngực của nàng ngay! Anh gầm gừ với chính bản thân mình.

Mái tóc của nàng được chải gọn gàng bên trong bím tóc dài mà nàng đã tết,mặc dù ngày hôm nay phần đuôi của mái tóc không được luồn qua thắt lưng của nàng.Thay vào đó bím tóc của nàng nằm trên bờ vai nàng với phần đuôi tóc ở phía cuối vạt áo.Bím tóc dày đen nhánh đã mang đến một sự tường phản với chiếc áo trắng mềm mại của nàng.Và đôi má hồng của nàng…

Anh bất ngờ nhận ra rằng nàng đang đỏ mặt.Bởi vì nàng biết anh đang nhìn nàng ư? Anh dường như không thể đưa ánh mắt của anh ra xa thậm chí để chấm dứt sự khó chịu của nàng hay là để chào những người họ hàng của anh.Nếu cho anh lựa chọn, anh có thể nhìn nàng trong suốt phần đời còn lại.

Nhưng anh không thể tiếp tục chỉ đứng đó làm vật cản ở cánh cửa.Jason Malory, hầu tước thứ ba của Haverston, ngồi ở đầu chiếc bàn ăn tối dài và, đối đãi với anh giống như bất cứ thành viên nào trong gia đình ngài, nói Boyd hãy lấy một chiếc ghế trong khi ra hiệu cho một trong những người hầu mang cho anh một cái đĩa.Những ngày nhà Malory chuyển về cùng một phía trong một căn phòng để chống lại nhà Anderson ở phía bên kia đã qua lâu rồi.

Đây chỉ là một buổi tụ họp nhỏ.Thêm vào Judith và mẹ cô bé, người đã mang Katey đến Haverston bởi vài lý do, Jason và quản gia của ông ấy, Molly , ở đây, cùng ngồi ở cuối chiếc bàn dài.Molly đã thực sự là vợ của Jason và mẹ của Derek Malory, mặc dù không ai ngoại trừ người trong gia đình biết điều đó, và như Boyd biết, Molly một mực khăng khăng tránh xa điều đó.

Boyd tự hỏi không biết bà có được giới thiệu với Katey như là một quản gia hay không.Không phải điều đó thực sự có ý nghĩ với anh.Sự lo lắng chính của anh lúc này là đảm bảo Katey phải ở lại phòng đủ lâu để nghe lời xin lỗi của anh.

Cuối cùng, anh đã lấy chiếc ghế phía bên kia bàn đối diện với nàng, bởi đó là vị trí khiến anh đủ gần với cánh cửa để cản nàng khỏi trốn ra ngoài căn phòng.Ai đó đã nói đến điều gì đó về cơn mưa khi nghe thấy một tiếng sấm nổ ra từ phía xa.Anh nghe đủ để bình luận, hoặc chỉ trích.Anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào Katey, mong muốn nàng nhìn anh.Nhưng nàng đã không .Dù nàng không quan tâm dù anh có ở trong phòng hay không.

Anh cho rằng chắc chắn là phải vậy.Sau cùng, nàng là một phụ nữ đã kết hôn.Nàng không nên chú ý tới những người đàn ông chưa kết hôn ngoại trừ việc gửi tới sự lịch sự thông thường, nhưng nàng thậm chí không cho anh cơ hội đó.Well, dĩ nhiên là không, nàng vẫn giận dữ với anh.Và người chồng chết tiệt của nàng ở đâu vậy?

Anh cho rằng nàng đã gặp tên con hoang may mắn đó ở Anh, nhưng nàng chưa bao giờ thực sự nói là nàng đã,chỉ đơn thuần là đang đang trên đường đến gặp hắn ta.Đó có phải là lí do cho chuyến du lịch vòng quanh thế giới mà Judith đã đề cập đến trong cuộc thảo luận của Katey không ?Chồng nàng ở một đất nước khác chăng?( anh Boyd này đến lúc này mà vẫn ngốc quá! Người ta chưa có chồng mà! ^ ^. Ngố hết chỗ nói)

Boyd hi vọng là không, bởi vì tận sâu thẳm bên trong anh đang mong giải quyết vài vấn để với chồng nàng , bởi thái độ độc đoán mà anh đã đối xử với nàng.Thực ra, anh hoan nghênh điều đó.Anh cần điều gì đó để làm giảm bớt tội lỗi của anh.Sự tha thứ của Katey sẽ không hoàn toàn làm được điều đó, nhưng một trận đòn bởi chồng nàng – không, điều đó không thể xảy ra.Anh không chỉ ngưỡng mộ các võ sỹ quyền anh, anh xuất sắc với môn thể thao anh thích.Anh chỉ có thể tưởng tượng anh cảm thấy tội lỗi nhiều như thế nào nếu anh đánh chồng nàng đến bất tình thay vào đó.

Anh kìm nén một tiếng cười cay đắng.Anh đang lừa phỉnh ai kia chứ? Nếu anh đánh bất cứ người đàn ông chết tiệt nào, anh sẽ thích thú với người đàn ông nào có thể thừa nhận Katey như là vợ của hắn ta.

Nỗi thất vọng của anh đang thêm vào sự thiếu kiên nhẫn anh đang có.Anh muốn xin lỗi ngay lập tức, nhưng anh không thể.Anh cần làm cho Katey ở một mình trước đã.Anh không thể giải thích tốt ở bàn ăn những lý do khiến anh làm điều đó ở Northampton, không khi mà những lý do có liên quan đến cảm giác đầy dục vọng của anh đối với nàng.Nàng là một phụ nữa đã kết hôn.Chắc chắn là nàng sẽ hiểu.

“Chồng em đâu, phu nhân Tyler?” anh buột mồm nói ra trong sự thật vọng.

Nàng liếc nhìn anh, nhưng chỉ nhướng một bên lông mày lên và hỏi với một sự hiếu kì giả vờ.”Ai cơ?”

Anh ngập ngừng.Anh không thể phủ nhận rằng anh xứng đáng với điều đó.Chỉ đối với người anh mắc nhiều sai lầm mà anh cần xin lỗi, đã nghĩ nàng có thể là vợ của Cameron.

Nhưng Katey không thích câu trả lời của anh.Với ánh mắt nhìn trở lại đĩa thức ăn của mình nàng nói,”Tôi không có chồng.”

Hoài nghi, anh nói, “Em đã lạc mất anh ta ư?”

Anh định nói thêm những lời chia buồn của mình khi cô nói,”Chưa bao giờ có một ai để lạc mất cả.Tôi chưa từng kết hôn.”

Hai điều diễn ra với anh cùng một lúc.Một cảm giác khuây khỏa đã trôn vùi anh.Anh có thể dừng cảm thấy tội lỗi bởi đã khao khát một người phụ nữ đã kết hôn.Nàng vẫn có thể có được!

Nhưng sau đó anh suy nghĩ một cách chết tiệt là anh đã cùng đi hết chuyến du lịch đó với nàng trong khi anh phải ép mình giữ khoảng cách với nàng, bởi vì anh tưởng nàng là một người phụ nữ đã có một gia đình hạnh phúc và là mẹ của 2 đứa trẻ. Và cuộc trạm trán tình cờ của họ tại Northampton sẽ khác đi như là nó có thể vậy nếu cuộc hôn nhân của nàng không còn đứng giữa họ.

Khả năng có thể làm anh choáng váng.Anh có thể còn tán tỉnh nàng vào ngày hôm đó!Và anh sẽ không kéo nàng đi trước sự giận dữ của nhà Malory, phải không? Giải thoát khỏi sự khao khát của anh đối với nàng, anh thấy nàng là một quý cô thú vị và ngọt ngào như nàng đã.Vậy thì anh sẽ không gặp vấn đề trong việc tin tưởng nàng.Nhưng điều đó là không thể bởi vì nàng đã nói dối anh về chuyện đã kết hôn.Tâm trạng của anh trở nên u ám khi anh lấy làm ngạc nhiên là nàng đã nói dối anh điều đó để khiến anh tránh xa nàng.Lời nói của anh như một lưỡi dao sắc nhọn vì giận dữ khi anh hỏi, “Vậy thì tại sao em lại dùng cái tên phu nhân Tyler?”

“Bởi vì thuận tiện.Tôi dùng nó như một cái chiếc áo khoác bảo vệ, để tránh sự quan tâm không mong muốn khi bị dồn vào đường cùng.Nó đã rất được việc,”nàng thêm vào một cách tự mãn, lén nhìn anh để xem phản ứng của anh.Mặt đỏ ửng, Boyd nói,”và hai đứa trẻ của em?”

Nàng dừng việc giả vờ thích thú với đĩa thức ăn của mình và ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh.”Chúng không phải là con tôi.Anh đã đoán đúng về điều đó.Chúng là cháu bà hàng xóm của tôi.Bà ấy cần ai đó đưa chúng đến chỗ một người họ hàng ở Anh.Điều đó đã thúc đẩy tôi cần bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới của mình.”

Những người khác ở trên bàn đang lắng nghe cuộc nói chuyện này, liếc nhìn hết về phía Katey rồi quay trở lại phía Boyd. Jason nhắc nhở họ rằng họ không ở một mình trong phòng khi ông hỏi,”Điều đó nghe như thể hai người đã biết nhau không lâu trước cuộc gặp gỡ.”Boyd đưa mặt khỏi Katey đủ lâu để liếc nhìn vào người lớn tuổi nhất nhà Malory.”Cô ấy là một hành khách trên tàu của tôi trong suốt chuyến đi mới đây của tôi qua Đại tây dương.”

Điều đó đã làm cho Roslynn thở hổn hển.”Cậu đã biết cô ấy và vẫn nghĩ cô ấy có tội ư?”

“Tôi không biết cô ấy,”anh nói với sự bực tức.”Chúng tôi nói chuyện vừa đủ trong chuyến du lịch.”

“Bọn cháu đã nói chuyện rất nhiều,”Katey không đồng ý.

“Không có bất cứ điều gì riêng tư,”Boyd ném trả lại, ánh mắt anh quay trở lại với nàng.

“Bọn cháu đã nói chuyện đủ để cháu lấy làm vui mừng khi để cháu gắn chặt với cái danh xưng phu nhân lên trên tên mình.”

“Oh, tôi-“ Molly bắt đầu, sau một sự cố gắng thay đổi chủ đề.”Có lẽ chúng ta nên tụ họp ở phòng khách để ăn điểm tâm?’

Với sự gợi ý đó những người nhà Malory từng người một đi ra khỏi phòng.Nhưng Boyd không đi theo họ.Katey cũng không di chuyển.Họ quá bận rộn nhìn chằm chằm một cách giận dữ vào người kia để chú ý thấy rằng giờ họ ở một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.