No Choice But Seduction

Chương 25: Chương 25




“Ngài muốn nói là nó đã khởi hành!” Katey hét lên với người sửa chữa tàu , người vừa mới nói với nàng là nàng đã lỡ chuyến tàu.

“Nhổ neo sáng nay,”người đàn ông nói với cái liếccông khai về phía nàng khi ông đi về phía những chiếc thùng chứa hàng bên trong một cỗ xe ngựa.”Như hầu hết những con tàu .”

Ông chỉ là một người đang đứng gần chỗ tàu đã đậu lúc nàng đi về hướng của người nàng có thể hỏi.Và phát hiện ra chỗ đỗ trống không, nàng không chính xác ở trong một tâm trạng bình tĩnh.

“Tại sao không ai nói với tôi điều đó! Tại sao nó không in những điều đó trên những tấm vé?!”

“Cô đã xem những tấm vé?” nàng ngậm chặt miệng lại và bỏ đi.Không, nàng không xem xét những tấm vé kĩ càng.Nàng không quen với việc đi tàu.Nàng chỉ đi tàu một lần trước đó! Và nàng không thể tin là nàng đã lỡ chuyến tàu!

“Nó thực sự đã đi?” Grace do dự hỏi khi Katey leo trở lại trong xe.Sự do dự đến từ việc nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại cũng như tiếng la hét xảy ra bên ngoài.

“Đúng vậy.”

“Mặt trời chỉ mới tắt một giờ.Làm sao họ lại cần phải khởi hành sớm như thế ở đây?”

“Quá sớm.Giờ tôi thấy tại sao người bán tấm vé đã đề cập rằng chúng ta có thể ăn tối trước khi khởi hành nếu chúng ta muốn.Ông ta không nên khiến nó nghe như chỉ là một sự lựa chọn.Ông ta nên tuyên bố nó là lựa chọn duy nhất.”

Grace ngồi trở lại với một tiếng thở dài.”Vậy chúng ta trở lại phòng bán vé ư?”

“Và lại chậm trễ lâu hơn ư?Tôi không nghĩ vậy.Thay vào đó tôi sẽ tìm Boyd Anderson.”

“Đề làm gì?”

“Để thuê tàu của anh ta.” Grace bắt đầu cười.Katey thì không.Khi cô hầu gái chú ý đến điều đó, cô nói,”Cô không phải đang nói đùa à?”

“Không, tôi không.Anh ta gần như đã cầu xin tôi ở Haverston cho anh ta biết một cách để đền bù.Và tôi sẽ không yêu cầu sử dụng tàu của anh ta mà không báo đáp.Tôi đã nói là thuê nó, phải không ?”

“Đúng vậy, nhưng cô không thể chỉ thuê một con tàu và toàn hộ đám thủy thủ ngay lập tức được.”

“Tôi có thể nếu nó thuộc quyền sở hữu của anh ta.”

“Tôi đánh cuộc là anh ta sẽ không đồng ý một điều gì đó như thế,”Grace đáp.Katey nhớ lại nét mặt của Boyd khi anh van xin nàng cho phép anh làm điều gì đó , bất cứ điều gì, có ích cho nàng.”Tôi sẽ làm vụ đánh cược này.”

Họ quay trở lại London khá sớm vào hôm qua để lấy những bộ quần áo đã may xong và đưa đến khách sạn của nàng- và tìm một khách sạn mới.Khách sạn mà nàng ở đã không còn trống phòng nào cả.Nàng đã rời đi rất sớm vào buổi sáng đến Gloucestershire và nàng đã không nghĩ đến việc giữ lại phòng của nàng thêm một đêm nào khác cho đến khi nàng trở lại.Nhưng ít nhất nhân viên khách sạn đã giữ hành lý lại cho nàng và chỉ cho nàng đến một khách sạn khác.

Nàng cho rằng nàng sẽ bắt đầu chú ý hơn đến những chi tiết này nếu nàng tiếp tục chuyến du lịch vòng quanh thế giới.Thời gian biểu của tàu, xe ngựa, bảo đảm phòng khách sạn, những thứ nàng đã cho là điều tất nhiên, well, những thứ nàng chỉ không thường sắp xếp.Nàng đã làm tốt cho đến khi họ rời khỏi Scotland, nhưng sau đó họ đã không tình cờ gặp phải chướng ngại vật nào trên chuyến đi thoải mái, tất cả những điều đó đã khiến nàng tin rằng tất cả mọi thứ khác sẽ vẫn diễn ra một cách trôi chảy- thay vào đó là sự tuột dốc không phanh.

Katey thở dài.Nàng biết nàng đang cho phép điều xảy ra ở Gloucestershire ảnh hưởng đến cách nhìn của nàng về mọi thứ khác.Nàng bối rối- well, nàng nhiều hơn như vậy – nhưng nàng để chúng lại phía sau.Sự nôn nóng kinh khủng này, cơn giận dữ đến cùng với nó- nỗi đau- những thứ này rất xa lạ với nàng, và nàng không thích cái cách chúng khiến nàng cảm thấy.

Nàng đã không giải thích một lời nào với Grace về cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với bác của nàng.

Lạy chúa, mẹ nàng đã rất đúng.Họ thực sự là kiểu người hợm hĩnh tồi tề nhất, những người nhà Millard, và đó là tất cả những gì nàng nói với cô hầu của nàng.Nàng đã quá đau đớn để muốn thảo luận về nó.

Nàng chưa bao giờ bị gọi bằng một cái tên kinh khủng như thế trước đây trong cuộc sống của mình.Nàng biết nó có thể sử dụng theo một cách xúc phạm, xấu xa, mà không chỉ ngụ ý về sự không hợp pháp, cái đó trong trường hợp của nàng không có chút ý nghĩa nào cả.Nên bác của nàng đã gọi nàng là một đứa con hoang chỉ để cho nàng nghĩ mình như thế.Nó vẫn thật đau đớn .Thậm chí điều đó làm nàng tổn thương nhiều hơn bởi hi vọng của nàng về chuyện vẫn có một gia đình để nương tựa.

Nàng muốn đi xa, rời xa khỏi nước Anh và những cảm xúc khủng khiếp mà nàng chưa bao giờ trải qua trước khi nàng đến đất nước này.Chờ đợi lịch trình của một con tàu khác ư?Khi mà nàng đã có sự lựa chọn khác ?

Dĩ nhiên, nàng lại cho đó là điều tất nhiên.Grace có thể đúng.Boyd có thể cười vào lời đề nghị anh cho nàng thuê con tàu của anh.Ý tưởng đó thực sự buồn cười nếu nàng thận trọng suy nghĩ về nó.Nhưng nếu anh đồng ý, nàng có thể ra khơi vào sáng nay, hay thậm chí là ngày hôm sau.Nếu anh đồng ý, nàng sẽ không nhìn anh như lần cuối cùng gặp anh nữa, như nàng đã nghĩ lúc sáng nay ở bến tàu.Đó là một suy nghĩ đáng nản lòng, nhưng, mặc dù vậy nàng cũng phải thừa nhận với chính mình, đó một sự kích thích.Nhưng nàng sẽ khăng khăng là anh không lái con tàu của anh.Đó sẽ là một việc làm thông minh.Không thể khả quan nếu như anh là thuyền trưởng của con tàu.Sự sắp đặt đó tốt hơn nhiều, Oceanus tùy ý nàng sử dụng và chủ nhân của nó bị bỏ xa lại phía sau ở tận nước Anh.

Và chắc chắn rằng Grace không thể kết tội nàng như mới đây về việc muốn nhìn thấy Boyd lần nữa, nàng đã dừng lại tại văn phòng bán vé đầu tiên.Nếu nàng có thể có được chuyến đi trên một con tàu khác trong ngày hôm sau hoặc khoảng đó , vậy thì nàng sẽ quên việc dính líu đến Boyd Anderson đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.