Người hầu của Katey, Grace Harford,căn nhằn ngày càng nhiều về việc lên đường trước bình minh.Nhận biết rõ về thói quen thường thêm thắt những sự kiện vào trong những câu chuyện kịch tính, cô không tin một lời nào vào sự giải thích của Katey về chuyện tại sao họ lại dời quán trọ đi rất sớm và đi cùng một cô bé.Không phải họ đã hộ tống tất cả những đứa cháu trái và cháu gái của người hàng xóm của Katey trong suốt quãng đường đến Anh sao?không phải là một chủ quán trọ ở Scotland đã hỏi Katey để hộ tống con trai ông ta đến với mẹ của cậu bé ở Aberdeen khi ông ta nghe rằng nàng đang trên đường đến đó ư?mọi người đã bắt được cái nhìn của Katey Tyler với đôi mắt to màu xanh của nàng, 2 má lúm đồng tiền,với nụ cười quyến rũ và ngay lập tức tin tưởng nàng, ngay cả với những đứa trẻ của họ.Judith Malory, như cô bé đã tự giới thiệu, là một đứa trẻ khác đã được giao phó cho Katey chăm sóc cho một chuyến đi, và đó là điều Grace lo lắng đến tận lúc này.
Mọi người đã có một sự ưa thích với Katey ngay khi họ gặp mặt nàng, nhưng Katey không chắc là tại sao.Không một lần nào nàng nghĩ đó là bởi vì nàng dễ thương.Mẹ nàng xinh đẹp với mái tóc tối màu than và đôi mắt màu ngọc lục bảo.Nhưng trong khi Katey giống bà, thì không ai coi trọng vẻ ngoài của nàng khi nàng lớn, nên nàng không thể thế.Trong quan điểm của nàng, người hầu của nàng với đầy những nốt tàn nhan và mái tóc xoăn đỏ đáng chú ý hơn của nàng.
Katey khá cao với 5 feet 9.Khi cha nàng qua đời, nàng mới 10 tuổi, nàng đã cao bằng ông ấy, và nàng đã kìm lại việc lớn lên sau đó.Nàng hóa ra cao hơn mẹ nàng 5 inch.Adeline đã truyền cho Katey chiều cao từ bên phía gia đình của bà, bởi vì cha của nàng thấp hơn.
Giờ Katey rất ít khi nghĩ về chiều cao của nàng và chỉ cảm thấy lúng túng khi nàng đứng gấn một người đàn ông thấp hơn nàng, nhưng điều đó không thường xảy ra.Điều nàng khó chịu hơn chiều cao là những đường cong của nàng.Nàng đã nghe thấy những người đàn ông miêu tả nàng là một cô gái cao và xinh đẹp.Nhiều lần nàng đã bắt gặp những người đàn ông nhìn chằm chằm vào khoảng giữa ngực áo nàng, thậm chí là những người đàn ông lớn tuổi trong làng!
Nhưng bên cạnh đó, Katey cảm thấy thoải mái trong ngôi làng nhỏ bé Gardener, nàng cởi mởi và luôn luôn vui lòng cho mượn sự giúp đỡ nếu vài người cần nó.Thậm chí cả những người xa lạ cũng bị nàng thu hút.Nàng có thể đang đứng trong một nhóm người, và một người qua đường sẽ hỏi đường nàng và lờ tất cả những người khác đi,nhưng không phải tất cả những người lạ đi ngang qua ngôi làng nhỏ đó.
Nhưng điều giống như vậy có thể nói đến những người hàng xóm của nàng ở Gardener.Họ thường xuyên đến chỗ nàng bởi vì nàng dễ gần, thân thiện, và nếu nàng không có thể giúp vài thứ, nàng thường biết vài người có thể làm điều đó.Và nàng thêm vào một chút khích thích đến cuộc sống của họ bởi những câu chuyện mà nàng kể.
Katey không có một chút ngạc nhiên nào rằng Grace đã kết luận điều này chỉ là câu chuyện khác của Katey.Lớn hơn Katey 5 tuổi, mới chỉ 22 tuổi, Grace đã đến sống ở nhà Tylers 10 năm trước và làm cuộc sống của nàng trở lên vô giá như là một quản gia và một người bạn.Nhưng cô ấy bướng bỉnh với những ý nghĩ của mình, nên Katey không cố gắng để làm cô người hầu của nàng tin khác đi.Nàng chỉ ngồi xuống trong cỗ xe ngựa của họ trên đường đến London và mỉm cười với chính mình, tự thưởng thức rằng một lần nữa câu chuyện thú vị mà cô kể thực sự là thật.
Mặc dù Judith ngạc nhiên, và ngay khi người hầu với mái tóc xoăn ngồi đối diện họ và quay trở lại giấc ngủ, cô bé thì thầm với Katey,”Tại sao cô ấy không tin chị?”
“Em không cần thì thầm,”Katey trả lời.”Cô ấy ngủ rất say.Lay cô ấy là cách duy nhất gọi cô ấy dậy.Thậm chí cả hét lên cũng không.Nhưng tại sao cô ấy nghi ngờ chị ư, well, có một câu chuyện trong đó.”
“Em không mệt,”Judith nói như thể khuyến khích nàng kể câu chuyện.
Katey cười toe tóe với cô bé.”Rất tốt, bắt đầu từ đâu nhỉ? Chị lớn lên ở thị trấn buồn chán nhất mà chị có thể tượng tượng được.Đó thậm chí không phải là một thị trấn, chỉ là một ngôi làng nhỏ.KHông có những cửa hàng khác nhau hơn là cửa hàng chung chung mà gia đình chị làm chủ.KHông có nhà nghỉ, quán rượu.Bọn chị có một cô thợ may, người làm việc ở nhà cô ấy và một người làm nghề thợ mộc,người bán đồ đạc ở bên ngoài chuồng ngựa của ông ấy.Ồ, và bọn chị có một người bán thịt, mặc dù ông ấy không hẳn làm một người bán thịt,chỉ là một người thợ săn bản địa giữ lại những con thú săn mà ông ấy săn được.”
Judith với đôi mắt mở to thích thú nói,”những con vật đi lang thang trên những con đường ư?”
”ồ, đúng vậy.ý của em là không có gì quá nguy hiểm cả, mặc dù đã có một con nai lao vào hang rào của bà Pellum một năm nọ.Điêu đó có thể bị bỏ qua một cách yên ắng nếu bà ấy không cố gắng đuổi theo nó với cái chổi của bà ấy.Nhưng với một ngôi làng không thể nhỏ hơn Gardener.Nếu vài người cần bác sỹ, hoặc luật sư, họ phải đi xuống con đường vào thị trấn Danbury cách đó 20 dặm.Không có những gia đình mới nào đến làng của bọn chị, và những đứa trẻ dời đi ngay khi chúng đủ lớn để làm vậy.”
“Thế chị có làm vậy không?”Judith hỏi.”Dời đi như những đứa trẻ khác í?”
“Chị không làm như vậy.Mẹ chị ở đó, chị hiểu rõ là điều đó không bao giờ xảy ra, việc chị dời đi mà không có bà.Bà không còn ai ngoài chị sau khi cha chị mất.Well, Bà có, nhưng gia đình của bà không thừa nhận bà, nên họ không được tính đến như là gia đình nữa.”
“Tại sao họ lại vậy?”
Katey nhún vai.”chị nghe bà kể rằng, họ là những quý tộc giàu có và rất quan tâm đến giai cấp xã hội.Họ không chấp nhận để mẹ chị kết hôn với cha chị đơn giản là bởi vì ông là một người Mỹ.Well, cũng có lẽ bởi vì ông là một thương nhân.’Nghề buôn bán’là thứ mà mẹ chị đã chọn lựa.Họ cũng ghét điều đó nữa.”
Judith không lấy làm ngạc nhiên.”Đó là một loại tính cách trưởng giả, điểm chung của những quý tộc nhỏ.Nhiều người trong số họ làm ra vẻ kể cả với bất cứ ai làm nghề buôn bán.”
“Họ làm vậy ư?Well, điếu đo nghe vô cùng nhỏ nhen đối với chị.Nếu cha chị không có một cửa hàng của chính mình, ông ấy sẽ không bao giờ đi đến Anh trước tiên, sẽ không gặp mẹ chị, và em có thể tưởng tượng, chị sẽ không bao giờ được sinh ra!”
Judith đưa cho nàng một cái nhìn nói một cách rõ ràng rằng, làm ơn đừng nói như thể em là một đứa trẻ vậy.Katey gần như cười phá lên.Cô bé dường như thực sự nhiều tuổi hơn tuổi thật của cô bé.
“Ông ấy đến để mở một cửa tiệm ư?”Judith hỏi tiếp.
“Không , chị nghi ngờ rằng điều đó từng xảy ra với ông.Chị nhận thấy rằng, ở nhà ông đã có tất cả nhà cung cấp mà ông cần cho cửa hàng của ông từ thị trấn Danbury gần đó, nhưng ông không thật sự bán bất cứ thứ gì được quan tâm, chỉ là những thứ thiết yếu và được làm ra bởi những người dân địa phương.Ông đến Anh để nghiên cứu xem nếu có thể tìm ra vài thứ mới hấp dẫn hơn để bán và thay vào đó đã tìm thấy mẹ chị.Và bà đã trốn đi với ông, em có thể nói rằng mẹ chị đã đốt cháy những cây cầu, và bà không bao giờ trông thấy gia đình người Anh của bà nữa.”
“Em nghĩ em nhận ra giọng của chị.”Judith cười toe tóe.”Em có họ hàng với những người Mỹ.Nhưng tại sao mẹ chị không trở về nhà mẹ chị ở Anh sau khi cha chị mất?”
Katey thở dài.Đó là điều mà nàng muốn mẹ nàng làm, và nàng đã đề cập đến chủ đề này ít nhất là một năm một lần từ 12 năm trước kể từ khi cha nàng mất, nhưng Adeline Tyler xem thường gia đình bà để bà quay trở về, và bà từ chối thẳng thừng để đặt dù là một bước chân lên đất Anh lần nữa.Bên cạnh đó, bà đã tiếp quản việc trông nom cửa hàng và quả thật thích việc đó.Đó như là một cái vỗ xa lên gương mặt những người Millard, họ hàng người Anh của bà, đó chính là giờ bà đã tự mình buôn bán.Không một ai trong gia đình bà từng biết làm điều đó, kể từ khi bà không liên lạc với bất cứ ai trong bọn họ, nhưng bà dường như âm thầm hả hê về nó.
Để thỏa sức tò mò của đứa trẻ đang ngồi bên cạnh nàng, Katey nói,”Khi gia đình mẹ chị không thừa nhận bà , bà cũng ít hay nhiều hơn không thừa nhận họ.Và chị nghĩ bà khinh miệt nước Anh là vì vậy.”
Judith gật đầu.”Nhưng tất cả những điều đó đã dẫn đến việc cô hầu của chị nghi ngờ những gì chị nói ư?”
Katey cười khúc khích.Nàng đã cho rằng cô bé đã quên điều đó, nhưng vì cô bé không vậy, Katey nói với cô bé,”Em đã từng buồn chán bởi hết ngày này đến ngày khác trôi qua, mà không mang lại cho em những kỉ niệm có giá trị gì để nhớ lại chưa?”
”Chưa bao giờ cả,”Judith đáp ngay lập tức.
“Vậy thì em rất may mắn, bởi vì cuộc sống của chị chính là như vậy khi lớn lên ở Gardener.Và chị không phải là người duy nhất thức dậy mỗi ngày mà không có mong ước gì.Những người dân làng ở lại tất cả đều là những người lớn tuổi, và tất cả họ đều không trải qua điều gì trong cuộc sống cả.Họ dường như không quan tâm, nhưng nếu vài thứ hấp dẫn xảy ra, họ dĩ nhiên thích nghe về nó.Nên tất cả những lần đó trong một lúc chị đã mang đến cho họ vài thứ thú vì để nghe.”
“Chị nói dối họ ư?”
Katey nháy mắt.Đứa trẻ không chỉ xinh đẹp, cô bé thông minh và nhận thức khá tốt.Và trong khi Katey không bao giờ mơ rằng sẽ thảo luận những điều về chính bản thân mình với một người lạ, nàng cảm thấy một mối quan hệ không bình thường với cô bé, có thể bởi vì họ đã chia sẽ chuyến phiêu lưu thực sự đầu tiên của nàng trong chuyến du lịch quan trong của nàng
“Vì chúa, chị không bao giờ nghĩ rằng điều đó như là nói dối.Chị chỉ sáng tạo ra những câu chuyện bịa đặt nho nhỏ thôi, thêm thắt thêm vài điều mà chị đã ngẫu nhiên chứng kiến.Chẳng hạn như, khi chị để ý thấy con mèo của bà Cartley ở trên mái nhà bên cạnh, con mèo dường như bán dính trên đó, sợ hãi trở xuống.Mà chị thì yêu những con vật, và chị không thể bỏ mặc nó ở lại trên đó.Và chị biết rằng ông bà Cartley không có ở nhà bởi vì họ đã đi thăm con gái của họ ở Danbury vào sáng đó và sẽ không quay lại trong vài giờ hoặc hơn.Nên chị đã đi và trèo lên trên hàng rào hoa hồng của bà Cartley để lên mái nhà họ, nhưng lúc chị thực sự đã ở trên đó thì con mèo đã đi rồi!”
“Nó đã có can đảm nhảy xuống phải không?”
“Không.”Katey cười khúc khích.”Nó đi xuống bằng đường mà nó đã trèo lên, với một cái thang!Chị quên rằng ông Cartley đang sửa mái nhà tuần mới đó.Ông ấy đã bỏ lại chiếc thang dựa ở phía sau nhà của họ.Sự náo động đã cao hơn, và rất mỉa mai về điều đó.Nên thay vì đề cập đến điều đó với bà Cartley sau đó, chị đã kể rằng con mèo của bà ấy đã treo lên mái nhà của họ,ngày càng cao hơn nhiều, nhà của họ đã có hai tầng, và người hầu của chị đã mạo hiểm cuộc sống và trèo lên cây sồi già cạnh ngôi nhà của họ để cứu nó.Grace đã được kết luận là vị nữ anh hùng của tháng,điều mà cô ấy không bận tâm một chút nào cả, và nó làm tất cả mọi người có vài thứ để nói thay vì thời tiết.”
“Điều đó nghe như anh họ Derek của em nhận con cá anh ấy đã bắt được vào mùa hè này dài 2 feet vậy, nhưng vợ của anh ấy kể lại sau đó rằng con cá họ bắt được chỉ có 6 inch.Điều đó thú vị hơn là nghe rằng nó là một con cá lớn, nhưng điều đó dĩ nhiên buồn cười khi mọi người phát hiện ra nó thậm chí không đủ lớn để giữ lại.Vậy đó là loại câu chuyện mà chị kể ư?”
“Tương tự- nhưng không chính xác vậy.Em thấy đó, chị đã ở tuổi của em khi chị bắt đầu thỉnh thoảng’Sáng tạo’để miêu tả những điều chị nhìn thấy.Chị đã có một thất bại tồi tề vào năm đó.Chị nghĩ chị sẽ đến trường ở Danbury, nơi chị cuối cùng có thể gặp một vài đứa trẻ khác tuổi chị, dù lá nó có nghĩ là 2 lần cưỡi trên con ngựa nhỏ của chị, đến và trở lại.Nhưng một thầy giáo già đã nghỉ hưu đến Gardener năm trước đó, và thay vào đó mẹ của chị xoay sở để nói với ông ấy trở thành gia sư của chị.Nên khi chị trông thấy một người lạ mặt ăn cắp cà chua từ vườn của mẹ chị trong khi chị giúp bà làm bánh quy cho bữa tối, chị chỉ quan sát, hình dung nếu ông ta đủ đói để trộm chúng, ông ta được chào mời có chúng.Nhưng khi bà quay trở lại từ bếp, chị nghĩ rằng bà có thể sẽ khiển trách chị với những quả cà chua bị thiếu, kể từlúc bà biết chị buồn bởi vì bà đang giữ chị ở nhà, nên chị kể với bà rằng chị đã đuổi theo tên trộm với chiếc cán bột mà chị đã dùng.”
“Chị đã phụ giúp ở trong bếp ư?”Judith nói.”Em ước em có thể làm điều đó, nhưng đầu bếp nhà em chỉ cho em ăn một cái kẹo và nói em ở bên.”
Katey cho rằng cô bé thích ở trong bếp hơn là tên trộm.”Nhà chị chỉ có một người hầu, Grace,”Katey nói, ra hiệu về phía người đồng hành đang ngủ của họ.”Nên bọn chị cùng chia sẻ những công việc vặt trong nhà.”
“Mẹ chị thực sự đã chú ý thấy có một vài quả cà chua bị thiếu ư?”Judith hỏi.
“Ồ, đúng vậy, bà biết chính xác có bao nhiêu quả cà chua mà bà đã trống được và chính xác bao nhiêu quả đã được hái.Bà yêu khu vườn của bà.Chị cũng vậy, đến và nghĩ về nó.Chị dành nhiều hơn một giờ với bà ở sân sau nhà chị.”
Cô bé không chú ý thấy sự u sầu đã vào trong Katey với những kí ức đó.Chúa ơi, nàng nhớ mẹ nàng.Một tai nạn ngu ngốc đã mang cuộc sống của bà đi vào mùa đông trước, một cú ngã trên mặt băng.
Judith thở dài bên cạnh nàng.”Đó là những thứ khác mà chúng em không có, vườn rau.Bác Jason của em có nhiều tòa nhà ở Haverston, bất động sản của bác ở nông thôn, chỉ là những mảnh đất ở bên ngoài.Mặc dù vậy, Những khu vườn ở trong khuân viên thành phố chỉ có hoa thôi.Đầu bếp mua tất cả thức ăn của nhà em ở chợ.”
Điều này thật là kì quặc làm sao khi mà một đứa trẻ lại có thể nhìn những công việc vặt trong nhà với sự thèm muốn như vậy, đứa trẻ khác có thể nhìn những công việc này như là một sự phiền toái, và còn những đứa trẻ khác có thể nhìn chúng chỉ đơn thuần như là một sự giải khuây khỏi sự buồn chán.
“Vậy là chị đã nói dối mẹ chị ư?” cô bé hỏi.
Katey đỏ mặt, khi nghe chuyện đó được diễn tả theo cách đó.”Chị đã kể cho bà biết về têb trộm.Hắn ta có thật.Chị chỉ không muốn bà biết rằng chị đã đứng ở đó và không cố gắng làm gì để ngăn hắn lại.Nhưng đó là nguyên nhân cho một chuyện ầm ĩ ở trong làng đó là những người đàn ông đã ra ngoài săn đuổi tên trộm nhiều ngày.Nó đã mang lại cho họ vài thứ để nói trong gần nửa năm.Em nên nhìn thấy chuyện đó đã đặt ‘cuộc sống’ quay trở lại với họ như thế nào, nếu em hiểu cái đó có nghĩa gì.Nên mặc dù mẹ chị đã mang đến cho chị lời trách mắng khủng khiếp về việc mạo hiểm cuộc sống của chị và cảnh báo chị không bao giờ được làm bất cứ thứ gì ngu ngốc như vậy lần nào nữa, chị đã học được vài điều khác từ chuyện đã xảy ra.Chị đã học được làm thế nào để tháo bỏ sự buồn chán khỏi cuộc sống của tất cả mọi người, ngắn ngọn là vậy.”
“Vậy chị thường xuyên thêm thắt vào những sự kiện mà chị chứng kiến à?”Judith hỏi.
“Đúng vậy, Cô ấy có thói quen sáng tạo những điều thú vị bên ngoài bầu không khí buồn chán,”Grace nói khi cô ấy ngồi dậy từ phía bên kia họ với một tiếng ngáp.
“Không thường xuyên đâu,”Katey nói với cô hầu gái của nàng.
“Đủ thường xuyên để khiến tôi trở thành nữ anh hùng của làng,”Grace càu nhàu.
“Cô thích trở thành nữ anh hùng mà.Tại sao mà toàn bộ ngôi làng đã khóc khi cô dời đi chứ.Họ thì chỉ vẫy chào tạm biệt tôi thôi.”
Grace cười khúc khích.”Thật tuyệt, nên tôi đã thích là một phần của điều đó.”
“Em không thể tưởng tượng được điều gì như vậy, không có vài điều thứ thú vị đi qua trong tất cả thời gian,”Judith nhận xét.”Với gia đình em, luôn luôn có vài thứ thú vị diễn ra.Đó Lý do, bác James và bác George đã ra đi vài tháng để tìm kiếm sự riêng tư.Và cuối mùa hè người anh họ Jeremy của em đã kết hôn với một tên trộm, người mà hóa ra là cô con gái bị thất lạc của một nữ Nam tước.”
Katey chớp mắt.Ngay cả Grace cũng nhìn đầy ngờ vực, sau đó chuyển ánh mắt của cô sang Katey như thể để nói,đứa bé này đã bắt được thói quen xấu của cô nhanh như vậy đó? Và nó nghe như thể đứa bé đang thêm thắt vài thứ với chính câu chuyện của cô bé.
Katey cười vì điều đó, nhưng sau đó Judith thêm vào,”Chị đến đây để gặp những người họ hàng người Anh của chị phải không?”
Katey dừng lại.Đó là một chủ đề mà nàng không muốn thảo luận đến.Nnàg đã có mọi mục đích nàng đang làm trong chuyến du lịch xa này và đang mong ước nó.Và sau khi họ đến Anh, nàng đã đi thẳng đến thị trấn Havers,nơi theo ý muốn của mẹ nàng là thị trấn gần nhất để đến di sản của gia đình Milllard ở Gloucestershine.Nhưng một khi ở đó rồi, nàng đã đột ngột thay đổi ý kiến của mình.
“Cô ấy đã vậy, “Grace trả lời cô bé.”Cô ấy chỉ không có can đảm để gõ cửa nhà họ và thay vào đó đưa chúng tôi đến Scotland.”
“Đó không phải là lý do bọn chị đến đây,”Katey nói,bực mình với sự thẳng thừng của cô hầu gái của mình.”Đó chỉ là vài điều để làm trong lúc bọn chị ở đây thôi, và giờ vài điều đó có thể hoàn thành lúc khác- hoặc là có lẽ là không bao giờ.Họ có lẽ không từng biết là chị có tồn tại.Bên cạnh đó, bọn chị đã lên kế hoạch đi du lịch đến Scotland.”
“Làm sao mà chị lại không muốn gặp mặt gia đình của chị vậy?”Judith ngạc nhiên hỏi.
“Họ đã từ mẹ chị.Chị không thể hiểu làm thế nào mà họ có thể muốm làm hơn thế với đứa trẻ của họ chứ.Đó là thứ có ý nghĩ để làm, và chị không chắc chắn là chị muốn thừa nhận mối quan hệ với những người như thế.”
Judith gật đầu, nhưng Grace, nhìn liếc ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên nói,”Cô có thể muốn một chỗ dựa cho mình. Có một người lái xe ngựa liều lĩnh đang tiến xuống con đường, và nếu ông Davis không để ý, ông ta có thể không trách ra ngoài con đường kịp lúc để tránh một sự va chạm.”
Judith hé nhìn ra ngoài cửa sổ và tái nhợt.”Là bà ta!Người phụ nữ đã bắt cóc em đang lại chiếc xe ngựa đó.”
“Vậy Câu chuyện của Katey là thật ư?”Grace hỏi, liếc qua Katey và Judith.
“Đúng vậy, tất cả những điều đó,”Katey đáp.
“Well, điều đó trông như bà đã đang chậm lại,”Grace nói, vẫn đang nhìn chiếc xe ngựa đang đến gần.”Tôi đoán bà ta muốn có một lời với chúng ta.”
Miệng Katey căng ra.”Tôi cũng muốn có một lời với bà ta, nhưng tôi sẽ bỏ bà ta với một mẩu nhỏ trong tâm trí của tôi.Điều quan trọng hơn là chúng ta phải đưa cô bé này về với gia đình của cô bé.”Và sau đó Katey nói với đứa bé,”Cúi xuống để bà ta không thể nhìn thấy em nếu bà ta cố gắng để nhìn vào qua cửa sổ.Và đừng lo lắng.Bọn chị sẽ không cho phép bà ta ở gần em ở bất cứ đâu nữa.”