“Tôi chắc chắn là ngài sẽ lấy làm vui mừng khi biết rằng ngay khi mẹ tôi cảm thấy khỏe hơn, bà ấy đã đối xử với tôi bằng một thái độ hết sức khắt khe.”
Đó là những lời đầu tiên Letitia Millard nói khi bà ta mở cửa và mở rộng cánh tay với một sự khoa trương quá mức để dẫn Anthony và Katey vào trong nhà.Sự phóng đại quá mức làm cho việc để cho họ vào nhà rõ ràng rằng không phải là lựa chọn của bà ta.
Anthony đã hứa rằng ông sẽ có thái độ tốt nhất vì lợi ích của Katey. Nàng không thực sự chắc chắn điều đó có nghĩa gì, nhưng nó bao gồm cả một cái gật đầu thân mật với Letitia và lời nhận xét “ Chuyện đó thì giúp được gì khi biết rằng tôi có những người họ hàng mà tôi muốn đóng sầm cửa lại?”
“Thật thương cảm phải không, Malory? Hãy giữ lấy nó,” Letitia nói một cách cay đắng.” Anh biết chính xác nơi họ đứng.”
“Không, tôi không biết. Nhưng, đó là lý do tôi ở đây, không phải sao? Để tìm hiểu.”
Letitia làm một âm thanh ghê tởm và bước vào trong phòng khách. Họ đi theo bà ta. Và Sophie Millard ngồi ở đó, bà ngoại còn sống duy nhất của Katey.Đôi mắt và vẻ mặt của Katey lấp đầy bởi sự ngạc nhiên. Bà Sophie không già gần như là nàng mong đợi. Bà chỉ khoảng tầm trên 60 tuổi. Mái tóc đen của bà chỉ mới bắt đầu chuyển bạc. Đôi mắt màu ngọc lục bảo của bà vẫn còn giữ được những tia lấp lánh sinh động. Và Katey nhìn thấy mẹ nàng ở đó rất rõ ràng. Adelien sống đến cái tuổi này, bà sẽ trông như thế này, Katey chắc chắn vậy.
Một sự nghẹn ngào lấp đầy ngực và cổ họng nàng, sau đó nước mắt bắt đầu rơi.Nàng muốn chạy về phía Sophie và ôm chầm lấy bà, nhưng nàng lại chôn chân tại chỗ.Bà Sophie có thể đối xử lịch sự với cha Anthony và Bác James khi họ đến thăm bà một vài tuần trước, nhưng họ thuộc cùng một tầng lớp xã hội với bà. Katie sợ rằng bà Sophie có thể đối xử với nàng giống như bác Letitia đã từng.
Không biết gì về cảm xúc nghẹn ngào của Katey, Anthony dường như cũng ngạc nhiên về vẻ bề ngoài của bà Sophie và nói,” Thưa bà, bà trông thật tuyệt, trẻ hơn bà có thể khi bà phải nằm trên giường bệnh.”
Bà Sophie cười khúc khích với ông.” Thật là một lời khen ngợi kì lạ, nhưng dù sao cũng cảm ơn ngài , Sir Anthony.”
Bà thậm chí không liếc nhìn Katey, nhưng đó là do lỗi của Anthony. Hoàn toàn không cố ý, ông thường xuyên dành được sự chú ý của những người phụ nữ bởi vì ông đẹp trai một cách đáng kinh ngạc, nên có thể hiểu được rằng đôi mắt của bà Sophie đã đi tới chỗ ông khi họ đi vào.
Bà Sophie giờ nhìn vào Katey và đôi mắt bà mở to. Không cần những lời giới thiệu. Cả hai người họ đều nhận ra nhau ngay lập tức.
“Chúa tôi.”
Đó là tất cả những gì bà Sophie nói. Nhiều giây trôi qua, một quãng thời gian dường như là vô tận trong tâm trí của Katey. Nàng không thể thở. Nàng sẽ tự biến mình trở thành một kẻ hoàn toàn ngớ ngẩn và ủy mị.
Và rồi sau đó nàng nghe thầy điều mà nàng đã cầu nguyện được nghe.”Hãy đến đây nào, cháu gái.”
Bà Sophie giang rộng cánh tay của mình ra. Katey không cần lời khuyến khích nào nữa. Nàng lao vút qua căn phòng, quỳ xuống sàn trước mặt bà Sophie và vòng cánh tay mình qua eo bà ngoại nàng, má nàng áp vào ngực bà. Bà cao đủ để làm được điều đó, và những giọt nước mắt của nàng giờ tuôn như mưa khi bà ngoại nàng ôm lấy nàng.
“Có chuyện gì vậy,” bà Sophie trách mắng một cách dịu dàng.” Đừng khóc nữa. Cháu không thể tưởng tượng được ta đã mong đợi giây phút này bao lâu rồi đâu, để cuối cùng cũng được gặp cháu. Ngồi lên đây và hãy để ta nhìn cháu nào.”
Katey ngồi lên ghế sofa với một nụ cười bối rối.Nàng lau một bên má bằng những ngón tay của mình; Bà Sophie lau bên kia.
“Ôi, chúa tôi, nhìn cháu này,” bà Sophie nói trong sự ngạc nhiên.” Cháu có đôi mắt của con bé. Cháu còn có cả má núm đồng tiền của nhà ta nữa.”
Cả hai người họ đều cười toe toét, khiến cho má lúm đồng tiền càng hiện rõ hơn. Chúng hiện sâu hơn một chút bên gò má của bà Sophie do làn da không được căng mọng của bà mấy năm lại đây, nhưng đây là nơi Katey được thừa hưởng từ bà.
Anthony than vãn khi ông ngồi xuống phía đối diện với họ,” Tôi ước rằng tôi đã thấy sự giống nhau sớm hơn. Khi tôi gặp Katey sau khi con bé đến London, cả hai cha con tôi đều không nghĩ gì đến chuyện đó cả.”
“Một người mẹ nhìn thấy những sự khác biệt, và một người bà cũng như vậy,”bà Sophie nói với ông.” Và thật đáng xấu hổ về ngài. Khi ngài có ý nói là ngài sẽ quay trở lại để tìm những câu trả lời, ngài nên nói cho tôi biết là ngài sẽ mang cháu gái tôi đi cùng.”
“Chuyện đó không có gì đảm bảo cả. Trước tiên tôi đã phải đi tìm con bé. Con bé đã rời khỏi nước Anh.”
“À, rất tốt, vậy thì ngài được tha thứ.”
Anthony nhướn một bên lông mày lên với Letitia trước khi ông nói với bà Sophie,”Chuyện đó nghe như là bà đã không biết rằng Katey đã đến đây, và thay vì được chào đón, con bé đã bị tống ra khỏi cửa và nói rằng đừng bao quay trở lại nữa phải không?”
“Không, Letty chỉ thừa nhận sự khiếm nhã của con bé với ngài và anh trai ngài thôi.”
Giờ tất cả ba cặp mắt đều hướng về phía Letitia. Người phụ nữ không trông có một chút xấu hổ nào. Thực tế thì, biểu hiện của bà ta trở nên ương bướng khi bà ta biện hộ cho mình,” Mẹ đã bị suy giảm sức khỏe kể từ khi cố vấn pháp luật mà mẹ thuê ở Mỹ thông báo về cái chết của Adeline.Sau đó Mẹ đã ốm để phải gọi bác sỹ đến ba lần. Sự đau buồn này phải dừng lại. Chuyện đó sẽ giết chết mẹ! Và cô ta”- Letitia chỉ một ngón tay buộc tội vào Katey – “ sẽ chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn. Cô ta sẽ mang tất cả sự thương tiếc và buộc tội quay trở lại – “
“Hãy ngừng lại đi,” bà Sophie cắt ngang.”Ta không phải là người sống với những thương tiếc. Ta không phải là người đã đuổi Adeline đi. Và sự đau buồn của ta bắt đầu từ cái ngày con bé rời khỏi nước Anh.”
Trước khi cuộc tranh luận của họ trở nên xấu hơn, Katey nói,” Tại sao mẹ lại bỏ đi ạ?Mẹ đã nói với cháu rằng bà đã từ mẹ, nhưng cháu đang bắt đầu nghĩ chuyện đó theo một cách khác.”
“Ta chắc chắn là cháu đúng,” Sophie nói với một tiếng thở dài chân thành.” Sai lầm của Adeline là đi xin lời khuyên về đứa bé với chị gái của mình thay vì đến chỗ ta. Với 6 tuổi cách biệt giữa hai đứa chúng, chúng chưa bao giờ gần gũi. Và Adeline không biết rằng Letitie đã thuyết phục chúng ta rằng Ngài Anthony chỉ đang tiêu khiển với con bé trong khi ngài ấy ở Haverston vào kì nghỉ.”
“Điều đó không phải là sự thực,” Anthony khăng khăng.
“Không quan trọng là chuyện đó có đúng hay không con bé tin điều đó đủ để quyết định con bé làm gì thay vào đó.”
“Nhưng tôi đã muốn kết hôn với cô ấy!”
“Ngài có nói với con bé điều đó không?”
“Không, tôi chưa nói với cô ấy.Tôi đang chuẩn bị nói điều đó. Tôi muốn tán tỉnh cô ấy một cách thích hợp trước tiên.”
“Và quyến rũ con bé!”Letitia bỗng xen vào, làm một cái sự ửng đỏ xuất hiện trên mặt Anthony.
Bà Sophie buồn bã lắc đầu. “Tôi nghi ngờ rằng chuyện đó có ý nghĩa với chồng tôi rằng ý định của ngài là ngay thẳng. Letitie là đứa con cưng của chồng tôi, và con bé đã xoay sở để sự tức giận của ông ấy chống lại gia đình ngài kể từ cái ngày đầu tiên ngài đến, đủ để ông ấy không cân nhắc đến một cuộc kết hôn thậm chí nếu ngài có hỏi. Con bé đã đưa ra tất cả những vụ tai tiếng có liên quan đến gia đình ngài mà con bé có thể tìm được, đó là chuyện ngài hầu tước đang nuôi một đứa con hoang như là người kế thừa của ngài ấy, những trận đọ súng tay đôi mà James đã tham gia bởi vì những người phụ nữ, và ngài đã có vô số những vụ tai tiếng tình ái kể từ khi ngài chuyển đến London, chứng minh rằng ngài không phải đang tìm kiếm một người vợ, rằng ngài thay vì đó ngài sẽ nối bước ăn chơi trác táng của anh trai ngài,James.”
“Chuyện kết hôn là không cần thiết đối với James và tôi khi mà cả hai người anh của chúng tôi đã có người thừa kế vào lúc đó,”Anthony biện hộ.”Tôi chắc chắn là không có kế hoạch làm chuyện đó trước khi tôi gặp Adeline. Phải lòng cô ấy đã thay đổi chuyện đó.”
Đôi mắt của Anthony đột nhiên hẹp lại.”Tại sao chuyện đó được phép thậm chí là xảy ra?Nếu bà nghĩ tôi xấu xa, tại sao bà không chỉ đóng sầm cửa lại trước mặt tôi khi mới bắt đầu?”
Bà Sophie nhắc nhở ông,” Ngài là một người nhà Malory. Ngài thực sự cần hỏi điều đó sao? Oliver không muốn xúc phạm đến gia đình ngài. Và ngoài ra chúng tôi tưởng là ngài sẽ sớm buồn chán và quay trở về London.”
“Adeline không có một chút manh mối nào về bất cứ cảm giác xấu xa nào về ngài từ phía gia đình của tôi. Bởi gì sao à?”
“Bởi vì con bé không biết, không cho đến cái ngày chúng tôi nghe tin về đứa bé. Trước đó, chồng tôi đã sợ rằng con bé cuối cùng sẽ xúc phạm ngài, con bé còn rất trẻ và bốc đồng vào lúc đó. Nên con bé chỉ được cảnh báo rằng không được đặt quá nhiều hi vọng vào sự quan tâm của ngài, rằng ngài chỉ là một người hàng xóm. Nhấn mạnh rằng ngài không ở trong thị trường hôn nhân. Và chúng tôi đã chờ đợi, và hi vọng, rằng ngài sẽ ra đi.”
Anthony cào cào một bàn tay vì bối rối qua mái tóc mình.” Chúa tôi, cô ấy nên cho tôi biết, tôi sẽ bảo vệ cô ấy và đứa con của chúng tôi khỏi kế hoạch nhẫn tâm của cha cô ấy. Tôi vẫn không hiểu tại sao cô ấy không nắm lấy cơ hội để đến tìm tôi.”
“Bởi vì con bé tin tôi khi cho rằng ngươi sẽ không kết hôn với nó, và tại sao con bé lại không vậy cơ chứ?”Letitia nói một cách kiêu căng.”Đó là sự thực không thể chối cãi mà, rằng sự quan tâm duy nhất của ngươi là chuẩn bị trở lại cho những cuộc chinh phục sau đó. Con bé đã bị hủy hoại , dĩ nhiên rồi, nhưng điều đó không hơn những gì con bé xứng đáng phải nhận cho sự đáng hổ thẹn khi không chống đỡ nổi sự quyến rũ của ngươi.Và trong khi sự đáp trả của chúng ta có lẽ dường như là vô tình đối với ngươi, ngươi cũng hiểu rõ như ta rằng những mục đích đó sẽ là vô nghĩa nếu không có ai khác hiểu rõ nhà ngươi. Ngươi đã làm gì trong cuộc sống của mình tại thời điểm đó để không cho rằng ngươi không nhanh chóng trở thành một kẻ ăn chơi trác tang, đó, như chúng ta điều biết, ngươi đã thành công nhiều hơn trong nhiều năm.”
Ngay cả Katey cũng biết rằng cha nàng không thể chối cãi điều đó, nhưng bà Sophie cảm thấy thương hại cho ông.” Chuyện đó chỉ đơn thuần là giả định, Sir Anthony, nhưng có những sự thực duy nhất phải kể ra.Chồng tôi và Letty kiểm tra Adeline liên tục,mấy lần trong vòng một giờ, để chắc chắn rằng con bé vẫn bị khóa bên trong phòng. Một người hầu thậm chí đã được sai để theo dõi Haverston và làm trì hoãn cuộc thăm viếng của ngài vào ngày hôm đó, nếu cần thiết. Adeline biết chuyện đó. Vì vậy ngay cả khi con bé tin tưởng ngài bất chấp điều mà Letty đã nói với con bé, con bé rõ ràng nghĩ rằng họ có thể tìm thấy con bé một cách nhanh chóng nếu con bé đến Haverston. Và con bé đã được cho biết rằng Oliver sẽ đưa con bé lên tàu đến lục địa vào ngay buổi sáng hôm sau để mang con bé tránh xa khỏi ngài, rằng con bé sẽ không quay trở về nhà cho đến sau khi đứa con hoang của nó không còn là một nỗi xấu hổ của gia đình chúng tôi nữa. Ông ấy không bao giờ đoán được rằng con bé tuyệt vọng như thế nào để giữ lại đứa bé. Mặc cho sự coi sóc gắt gao của họ, con bé đã trốn ra ngoài qua cửa sổ. Chúng tôi không bao giờ gặp lại con bé nữa. Tôi đã nhận được một bức thư của con bé kể rằng nó đã kết hôn và sẽ nuôi nấng đứa bé ở Mỹ. Tôi không bao giờ tha thứ cho chồng tôi vì đã khiến con bé rời xa khỏi chúng tôi.”
“Mẹ cũng không bao giờ tha thứ cho con,” Letitia nói một cách cay đắng, với một sự đau đớn thoáng qua trên nét mặt của bà ta.
“Dĩ nhiên là ta có.Con cũng là con gái của ta. Ta đã không đặc biệt yêu thích đứa con nào giống như cha con. Và con cũng đã đau khổ đủ rồi. Con không cần ta thêm vào với những lời trách mắng. Ta đã nói với con bao nhiêu lần là hãy để nó qua đi, hãy thoát khỏi quá khứ và tiếp tục cuộc sống của mình? Nhưng con chưa bao giờ ngừng việc căm ghét cả thế giới do cái cách con đã bị đối xử. Nhưng điều đó sẽ ngừng việc con quyết định cho ta. Điều đó đã không nảy ra trong con dù chỉ một lần rằng sự có mặt của Katey trong cuộc sống của chúng ta có thể giúp hàn gắn những vết thương cũ đó sao?Làm thế nào mà con có thể đuổi con bé đi mà thậm chí không nói với ta một lời nào cả?”
“Mẹ bị ốm!”
“Đó không phải là vấn đề, con gái, và con biết điều đó.”
“Cô ta là một người nhà Malory,” Letitia càu nhàu.” Bọn họ sẽ không bao giờ được chào đón ở đây!”
“À, hãy nghe đi kìa,”Anthony nói, và biểu hiện của ông trở nên đe dọa một cách rõ ràng, như giọng điệu của ông khi ông thêm vào,” Nào hãy để cho những người nhà Malory biết là tại sao họ bị ghét cay ghét đằng vậy nào?Những vụ bê bối không thể tạo ra kiểu ác ý cá nhân này.”