Đàm Tĩnh nhận được điện thoại của Vương Vũ Linh, nói Tôn Chí Quân đã tìm đến
cô, hỏi số điện thoại của Đàm Tĩnh. Hóa ra Tôn Chí Quân đến bệnh viện thăm Tôn
Bình mà không gặp, y tá cho hắn biết Tôn Bình đã xuất viện, nhưng hắn về nhà
cũng không thấy hai mẹ con đâu, bèn tìm đến tiệm bánh ngọt mà Đàm Tĩnh và Vương
Vũ Linh từng làm khi trước, mới hỏi được địa chỉ cửa hàng mới của Vương Vũ
Linh.
Vương Vũ Linh không cho hắn số điện thoại của Đàm Tĩnh, còn gọi điện tới hỏi
cô. Đàm Tĩnh nghĩ mình cũng không nên né tránh Tôn Chí Quân mãi, liền nói:
“Không sao, cậu cứ cho anh ta số của mình đi.”
Tôn Chí Quân gọi điện cho Đàm Tĩnh, cũng không hỏi rốt cuộc hiện nay cô và
Tôn Bình đang ở đâu, chỉ nói là có chuyện, bảo Đàm Tĩnh về nhà một chuyến.
Đàm Tĩnh tưởng hắn cần tiền, nhưng trong tay cô cũng chẳng có đồng nào. Tuy
hôm đó khi ký kết thỏa thuận bồi thường, theo điều kiện mà Thịnh Phương Đình
giúp cô đề ra. Nhiếp Đông Viễn ngoài việc tặng cổ phần cho Tôn Bình, còn phải
bồi thường một khoản tiền mặt lớn cho cô. Mặc dù số tiền đó được gửi vào ngân
hàng dưới tên cô, nhưng cô vẫn cảm thấy đó không phải tiền của mình, mà là tiền
sinh hoạt và học phí sau này của Bình Bình.
Sau khi nghỉ việc, cô toàn ở bệnh viện chăm sóc cho Bình Bình, không phải
tiêu gì đến tiền nhưng cô cũng không có khoản tích lũy nào. Lần này Tôn Chí Quân
tìm đến, cô đành nghiến răng đến ngân hàng rút tất cả số tiền mà cô tiết kiệm từ
trước ra, mang về nhà bọc vào một túi giấy lớn, rồi tới gặp hắn.
Thấy cô muốn ra ngoài, cô Lý hỏi: “Cô có cần lái xe đưa đi không?”
“Không cần đâu ạ, cháu đi mua ít đồ cho Bình Bình. Cháu đi tàu điện ngầm cũng
nhanh mà.”
Cô Lý nghe vậy liền đuổi theo đưa cho cô một chiếc phong bì: “Tiểu Thịnh có
dặn khi nào cô đi mua đồ cho Bình Bình thì cứ dùng thẻ của cậu ấy, đừng tiết
kiệm.”
Hôm ấy sau khi ra viện, Nhiếp Vũ Thịnh chu đáo nghĩ, tuy hai mẹ con cô về ở
nhà anh, nhưng Đàm Tĩnh còn nhiều khoản phải tiêu, cô cũng thiếu rất nhiều đồ
dùng cá nhân, nên anh muốn đưa cho Đàm Tĩnh một chiếc thẻ phụ. Sợ cô khô
ng lấy, anh bèn đưa cho cô Lý, dặn khi nào cô có dịp thì giao cho Đàm Tĩnh.
Cô Lý là người khôn khéo, sợ Đàm Tĩnh không nh nên một mực đuổi theo nhét phong
bì vào tay cô, còn nhấn mạnh một câu: “Tiền nào của nấy, mua đồ cho con trẻ, cái
nào đắt thì chất lượng thường tốt hơn.”
Đàm Tĩnh biết đây là ý của Nhiếp Vũ Thịnh, nhưng trước mặt cô Lý, cô không
tiện nói gì, chỉ nhận lấy thẻ cho vào túi, dù sao cô cũng không định dùng nó. Cô
nói với cô Lý: “Nếu Bình Bình tỉnh dậy hỏi cháu, cô cứ bảo cháu đi ra phố mua
quần áo cho nó, lát nữa sẽ về nhé.”
“Ừ, được rồi.”
Đàm Tĩnh mang theo mấy vạn tệ trong người, sợ đi tàu điện ngầm chen lấn sẽ bị
móc mất như lần trước, nên cô vẫy một chiếc taxi. Tôn Chí Quân không có nhà mà
đang ăn cơm ở một quán ăn trên con phố nhỏ bên ngoài khu chung cư. Mặt tiền
những quán ăn nhỏ chạy dọc hai bên đường này không lớn, từ trong cửa kính nhìn
ra, có thể thấy rõ cảnh tượng bên ngoài. Con đường đã nhỏ, hai bên đường còn bày
vài ba sập hàng tạp hóa, xe taxi không đi vào được. Đàm Tĩnh đành xuống xe ở đầu
phố, Tôn Chí Quân ngẩng đầu lên, thấy cô từ taxi bước xuống, liền buông đũa đi
ra, châm chọc: “Này, đổi sang đi taxi rồi à, rủng rỉnh quá nhỉ!”
Nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của Tôn Chí Quân, đủ biết hắn vừa uống rượu, Đàm
Tĩnh không thèm đếm xỉa đến hắn, chỉ nói: “Chẳng phải anh nói tìm tôi có việc
gấp sao? Rút cuộc là chuyện gì, nói luôn ở đây đi.”
Tôn Chí Quân đứng trước cửa quán, ông chủ quán bên trong đã chạy theo hắn ra
ngoài từ bao giờ, vừa nhìn thấy Đàm Tĩnh, ông ta vội vàng nói: “Mẹ Bình Bình về
rồi đấy à? Mẹ Bình Bình về là tốt rồi, mấy hôm nay Tôn Chí Quân ăn cơm ở quán
chúng tôi, nợ tổng cộng ba trăm sáu mươi bảy tệ…”
Đàm Tĩnh cố nén giận, lấy tiền trả cho ông chủ, ông ta rối rít cảm ơn, còn
hỏi: “Bình Bình đâu? Sao mấy hôm nay tôi không trông thấy nó?”
Đàm Tĩnh chưa kịp nói gì, đã bị Tôn Chí Quân cướp lời: “Tặng cho người ta
rồi!”
Ông chủ ngơ ngác không hiểu, nhưng Tôn Chí Quân vẫn dửng dưng: “Con trai của
tôi, tôi muốn tặng cho ai chẳng được!”
Đàm Tĩnh thấy hắn ta chẳng nói được lời nào tử tế, liền phân trần với ông
chủ: “Anh ấy uống say rồi, bác mặc kệ anh ấy. Bình Bình vừa được làm phẫu thuật,
hai hôm nay đang ở nhờ nhà bà con. Cảm ơn bác, thằng bé phục hồi tốt lắm.”
“Ồ, làm phẫu thuật rồi à? Thế thì tốt rồi!” Chủ quán hồ hởi: “Tốt quá
rồi.”
“Vâng ạ, cảm ơn bác.” Đàm Tĩnh đáp, rồi quay sang bảo Tôn Chí Quân, “Đi thôi,
có chuyện gì thì về nhà nói.”
Tôn Chí Quân im lặng không nói, theo cô về nhà. Đàm Tĩnh nhiều ngày không về,
nhìn thấy nhà cửa bừa bãi lộn xộn, quần áo bẩn, tất quăng khắp nơi, trên bàn còn
một đống xoong nồi bát đĩa bẩn, cô có thể đoán được, Tôn Chí Quân đã về nhà ở
vài ngày, nếu không thì không thể bừa bãi đến mức này. Đàm Tĩnh chẳng có tâm sức
đâu mà dọn dẹp, cô lấy luôn tiền ra đưa cho Tôn Chí Quân: “Tôi chỉ có chừng này
thôi…”
Tôn Chí Quân thấy cô đưa nhiều tiền như vậy, sững sờ một thoáng, rồi cười
nhạt: “Có mấy đồng tiền này mà định đuổi tôi đi ư?”
Đàm Tĩnh không muốn cãi nhau với hắn, nên nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ có chừng
này thôi. Anh biết đấy, mấy năm nay lương của tôi có nhiều nhặn gì đâu, bình
thường lại phải tiêu mất bao nhiêu cho Bình Bình, còn phải trả nợ cờ bạc cho anh
nữa, số tiền này tôi cắn răng tiết kiệm mấy năm nay mới dành dụm được, anh chê
ít thì tôi cũng hết cách.”
Tôn Chí Quân ngồi phịch xuống sofa, trên sofa còn chất một đống quần áo, bít
tất bẩn hắn thay ra, hắn cũng chẳng buồn để ý, gạt đống quần áo bẩn sang một bên
lấy chỗ ngồi. Nghe chiếc sofa cũ kêu răng rắc, Đàm Tĩnh e nó sắp sập đến nơi,
Tôn Chí Quân có vẻ rất vui, hắn móc bao thuốc nhàu nát trong túi ra, lấy một
điếu vuốt cho phẳng, rồi bật lửa châm thuốc, rít một hơi thật sâu, bảo Đàm Tĩnh:
“Cô không muốn phát tài thì cũng đừng ngăn tôi phát tài chứ.”
Thấy bộ dạng hắn như vậy, Đàm Tĩnh đã sớm cảnh giác: “Anh nói câu này có ý
gì?”
“Giám đốc cũ của cô, chính cái thằng họ Thịnh ấy, hôm qua đến tìm tôi, nói
muốn mua cổ phần của chúng ta.”
“Cổ phần nào?”
“Đừng vờ vịt nữa, tôi biết hết rồi, hóa ra lão già nhà họ Nhiếp kia để lại
cho Bình Bình một khoản cổ phần lớn, nghe nói đáng giá lắm!”
Đàm Tĩnh vừa ngạc nhiên vừa tức giận, cô ngạc nhiên vì tại sao Thịnh Phương
Đình lại có thể giao du với Tôn Chí Quân, còn giận vì giọng điệu đểu giả của
hắn. Cô nói: “Đó là của Bình Bình, không phải của tôi, càng không phải của anh,
anh đừng có nhằm vào đó.”
Tôn Chí Quân phì phèo điếu thuốc liếc cô: “Tên họ Thịnh kia đã nói với tôi
rồi, hiện nay tôi và cô đều là người giám hộ của Tôn Bình, chỉ cần hai chúng ta
đồng ý, hắn ta có thể trả giá cao. Bây giờ cổ phiếu của Đông Viễn đã rớt giá
không đáng một xu, trên thị trường chỉ có mỗi hắn ta chịu trả giá chúng ta không
bán, thì sớm muộn nó cũng thành đống giấy lộn. Hơn nữa nhà họ Nhiếp không còn cơ
hội lật lại tình thế nữa đâu, Nhiếp Đông Viễn sắp chết, Nhiếp Vũ Thịnh cũng tiêu
đời đến nơi rồi.”
Đàm Tĩnh nói: “Giám đốc Thịnh không thể nói như vậy được, anh đừng lừa
tôi.”
Tôn Chí Quân khinh bỉ liếc cô: “Không tin thì đi mà hỏi tay họ Thịnh ấy, cô
mới là kẻ ngu ngốc nhất trên đời, cô biết gã Thịnh kia lai lịch thế nào không?
Cái giá mà gã ta đưa ra, cô nghe cũng phải khiếp vía ấy!”
Đàm Tĩnh bán tín bán nghi, nhưng cô vẫn tin Thịnh Phương Đình, chứ không muốn
tin Tôn Chí Quân. Bèn nói: “Tôi tuyệt đối không thể bán số cổ phiếu ấy được, anh
từ bỏ hy vọng đó đi!”
Nghe cô nói câu này, Tôn Chí Quân nổi giận đứng phắt dậy, lớn tiếng: “Mẹ
kiếp, cô có từ bỏ hy vọng được không? Nhiếp Vũ Thịnh xong đời rồi! Chính gã họ
Thịnh đó nói cho tôi biết, gã ta có bản lĩnh khiến Nhiếp Vũ Thịnh ngay cả bác sĩ
cũng không làm nổi nữa! Nhiếp Vũ Thịnh, Nhiếp Vũ Thịnh! Cô tưởng hắn ta ghê gớm
lắm, tài giỏi lắm hả? Hắn chỉ là thằng công tử bột cậy thế hiếp người thôi, nếu
không có ông già hắn, không có tiền, hắn chẳng là cái thá gì cả! Cô hãy nghe lời
tôi, bán số cổ phần đó lấy tiền rồi mang con cao chạy xa bay, đừng xen vào mấy
chuyện vớ vẩn của nhà họ Nhiếp nữa! Cô tưởng nhà họ Nhiếp còn hiển hách được như
ngày trước sao? Chưa chi cô đã vội mang con đến nhà họ Nhiếp ở, lẽ nào cô định
gương vỡ lại lành với thằng họ Nhiếp kia à? Đàm Tĩnh, tôi nói cho cô biết, mẹ
kiếp, cô đừng có mơ mộng hão huyền nữa!”
“Bốp!” Đàm Tĩnh dồn hết sức giáng cho Tôn Chí Quân một bạt tai đau điếng.
Toàn thân run rẩy vì tức giận, cô nhìn sững bàn tay mình, có nằm mơ cô cũng
không ngờ mình lại có thể ra tay tát Tôn Chí Quân. Tôn Chí Quân cũng bất ngờ,
nhưng hắn chỉ nhếch mép cười nói: “Được đấy, Đàm Tĩnh! Cô cũng học được thói
vung tay đánh người của thằng họ Nhiếp rồi cơ đấy!”
Đàm Tĩnh định thần lại, nói: “Tôi không muốn nói với anh về việc này nữa, cổ
phiếu là của Bình Bình, khi nào nó lớn lên sẽ do nó tự quyết định, bán hay không
đều là chuyện của Bình Bình. Tôi sẽ không can dự vào chuyện nhà họ Nhiếp, nhưng
anh cũng đừng mơ tưởng bán cổ phiếu của Bình Bình. Tôi sẽ không bán số cổ phiếu
này cho bất cứ ai, anh cũng đừng hòng bán số cổ phiếu này cho ai! Dù nó có thành
đống giấy lộn thì cũng là đống giấy lộn của Bình Bình, không phải của tôi, càng
không phải của anh.”
Tôn Chí Quân vứt mẩu thuốc trong tay, khinh bỉ liếc cô: “Đồ ngu!”
Đàm Tĩnh cũng biết mình ngốc, song đi từra, cô lập tức gọi điện cho Nhiếp Vũ
Thịnh, có điều anh ta tắt máy. Đàm Tĩnh nhớ ra hôm nay anh có cuộc họp điều trần
gì đó, nên lại gọi cho Thịnh Phương Đình. Thịnh Phương Đình vui vẻ đồng ý gặp
cô, hơn nữa còn hẹn ngay tại văn phòng của anh ta ở công ty Đông Viễn.
Đàm Tĩnh nghe anh ta nói vậy cũng thấy bình tĩnh phần nào. Thịnh Phương Đình
đã đồng ý gặp cô, lại hẹn gặp ở Đông Viễn, như vậy có lẽ những lời của Tôn Chí
Quân toàn là bịa đặt. Nếu Thịnh Phương Đình muốn gây bất lợi cho Nhiếp Vũ Thịnh
thì khi hành sự chắc chắn phải có chỗ giấu giếm, ít nhất cũng không thể hẹn gặp
cô ở Đông Viễn được.
Cô đã bỏ sót một khả năng khác, đó chính là Thịnh Phương Đình đã khống chế
được toàn cục, nên không phải ngại ngần gì nữa.
Đàm Tĩnh tới bên ngoài văn phòng của Thịnh Phương Đình thì bắt gặp Thư Cầm
đùng đùng lao ra từ bên trong, cô cất tiếng chào, nhưng hình như Thư Cầm không
hề nghe thấy. Đàm Tĩnh đang lấy làm thắc mắc, thì Thư Cầm đã như một cơn lốc đi
thẳng vào thang máy.
Trong văn phòng của Thịnh Phương Đình, trước hàng loạt câu hỏi của Đàm Tĩnh,
Thịnh Phương Đình chỉ cười nói: “Đúng vậy, tôi đã nói chuyện với Tôn Chí Quân,
đồng thời đề nghị anh ta trao đổi với cô, có điều xem ra anh ta làm không được
tốt cho lắm.”
Đàm Tĩnh choáng váng: “Giám đốc Thịnh…”
“Chắc cô đang rất thắc mắc tại sao tôi lại làm như vậy, nói thật, tôi chỉ
muốn đoạt lấy quyền khống chế Đông Viễn mà thôi. Thực ra tôi là người của Tập
đoàn Khánh Sinh, một cổ đông lớn khác của Đông Viễn, phần lớn mọi người trong
Ban lãnh đạo đều ủng hộ tôi, hơn nữa tôi còn là thành viên mới được bầu vào Hội
đồng quản trị. Vì thế bây giờ tôi hy vọng có được 5% cổ phần của Bình Bình,
đương nhiên nếu cô không muốn bán, thì tôi và Tập đoàn Khánh Sinh cũng chỉ phải
vất vả hơn một chút mà thôi. Chúng tôi có thể mở đại hội cổ đông đặc biệt, đề
xuất phát hành thêm cổ phiếu, pha loãng số cổ phiếu đứng tên Nhiếp Đông Viễn,
cũng chính là số cổ phiếu mà Nhiếp Vũ Thịnh đang nắm giữ, đến lúc đó, thái độ
của cô ra sao, đối với chúng tôi, cũng chẳng còn quan trọng.
Đàm Tĩnh hoàn toàn chết lặng, có nằm mơ cô cũng không ngờ Thịnh Phương Đình
lại có thể thốt ra những lời này. Thịnh Phương Đình nói: “Cô từng kể cho tôi
nghe một câu chuyện từ nhiều năm trước, vậy hôm nay tôi cũng kể cho cô nghe một
câu chuyện từ nhiều năm trước nhé. Thời điểm xảy ra câu chuyện này còn sớm hơn
câu chuyện của mẹ cô nhiều.” Giọng anh ta rất bình tĩnh. “Cô cũng biết đấy, tiền
thân của xưởng đồ uống Lão Tam là công ty nước khoáng Khang Lạc ‘Lạc Sinh Ký’ do
một Hoa Kiều thành lập năm ấy công ty nước khoáng Khang Lạc ‘Lạc Sinh Ký’ được
tiêu thụ rộng rãi tại thị trường Đông Nam Á, là thương hiệu nổi tiếng từ một
trăm năm trước. Bây giờ Nhiếp Đông Viễn tay trắng lập nghiệp cũng dựa vào việc
sản xuất loại thức uống dinh dưỡng này, hơn nữa còn vì thương hiệu ‘Lạc Sinh Ký’
này mà mấy lần ra tòa kiện tụng với một thương nhân Hồng Kông. Cuối cùng dưới sự
thiên vị của chính phủ, tòa án quyết định cho xưởng sản xuất của Nhiếp Đông Viễn
được sử dụng thương hiệu đó.”
“Sở dĩ ‘Lạc Sinh Ký’ lấy tên đó làm thương hiệu là vì tên vị Hoa Kiều già
sáng lập ra xưởng đó có chữ ‘Sinh’, nên mới đặt tên cho đồ uống là ‘Lạc Sinh
Ký’. Tuy đến tận bây giờ, Tập đoàn Đông Viễn vẫn nắm giữ thương hiệu ‘Lạc Sinh
Ký’ trên toàn cầu, nhưng thật ra cách đây mấy chục năm, thương hiệu này thuộc
quyền sở hữu của gia tộc Hoa Kiều đã sáng lập ra ‘Lạc Sinh Ký’. Không bao lâu
sau khi tiến hành công tư hợp doanh, gia tộc Hoa Kiều này định rút vốn kinh
doanh và chuyển sang sinh sống tại Hồng Kông, sau đó hầu hết các thành viên
trong gia tộc đều sang Mỹ định cư. Đời thứ hai của gia tộc sinh ra và lớn lên
trên đất Mỹ, gây dựng lại cơ nghiệp từ đầu. Lần này họ vẫn chọn chữ ‘Sinh’ trong
tên của ông cha làm tên công ty, thành lập một công ty y dược. Trải mấy chục năm
cố gắng phấn đấu, quy mô công ty ngày càng mở rộng, người đứng đầu thế hệ thứ
hai của gia tộc rất có tầm nhìn, từ đầu những năm 90 đã quay về nước đầu tư,
thành lập công ty liên doanh y dược trong và ngoài nước, công ty này trong tên
cũng có chữ ‘Sinh’, chính là Tập đoàn Khánh Sinh lừng danh trên thị trường chứng
khoán ngày nay. Bây giờ cô đã hiểu chưa? Tại sao Tập đoàn Khánh Sinh lại là cổ
đông lớn thứ hai của Tập đoàn Đông Viễn, tại sao tập đoàn Khánh Sinh lại muốn
giành lấy quyền kiểm soát Đông Viễn? Vì ‘Lạc Sinh Ký’ vốn thuộc về họ! Họ chỉ
muốn giành lại thứ đã bị buộc phải vứt bỏ mấy chục năm trước mà thôi.” Sau cùng
anh ta mỉm cười nói: “Đàm Tĩnh, thực ra giữa cô và Nhiếp Đông Viễn có món nợ
máu, cô đã quên cái chết của mẹ mình rồi sao? Cả cái chết của bố cô nữa, không
chừng Nhiếp Đông Viễn cũng là kẻ đứng sau thao túng. Không lẽ cô có thể tha thứ
cho kẻ đã sát hại cha mẹ mình dễ dàng vậy ư? Tôi thực sự không tài nào hiểu nổi,
tại sao cô không chịu hợp tác với Tập đoàn Khánh Sinh, cái giá mà chúng tôi đưa
ra tuyệt đối hợp lý. Nguồn vốn của Đông Viễn hiện giờ quá eo hẹp, bọn họ không
có thực lực để lật ngược thế cờ đâu. Nhiếp Vũ Thịnh cũng không có bản lĩnh đó,
anh ta là một kẻ ngoài ngành.”
Đàm Tĩnh trầm tư giây lát mới cất tiếng: “Anh Thịnh, tôi không biết những
điều anh vừa nói là thật hay giả, tuy anh nói nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng tôi
cảm thấy sự việc không tuân theo logic này. Không sai, giữa tôi và Nhiếp Đông
Viễn có ân oán không thể bỏ qua, đây cũng là lý do vì sao năm ấy tôi rời bỏ
Nhiếp Vũ Thịnh. Nhưng nếu như không có Nhiếp Đông Viễn, xưởng sản xuất bị tay
thương nhân Hồng Kông thu mua, có thể ‘Lạc Sinh Ký’ sẽ ăn nên làm ra hơn hẳn bây
giờ, nhưng cũng có thể đã phá sản từ lâu. Tôi còn nhớ mẹ mình từng kể, năm đó
xưởng sản xuất đồ uống của thương gia Hồng Kông không cạnh tranh được với Nhiếp
Đông Viễn, sau đó bị phá sản. Tập đoàn Đông Viễn ban đầu đi lên bằng việc sản
xuất loại thức uống dinh dưỡng đó, nhưng về sau, bọn họ lại thực sự nổi tiếng
nhờ hai sản phẩm: nước khoáng và trà sữa. Tuy tôi là kẻ ngoài ngành, nhưng cũng
hiểu vấn đề này. Nếu đồ uống của Đông Viễn không bán chạy như vậy, liệu Tập đoàn
Khánh Sinh có quyết tâm thu mua bằng được Đông Viễn không? Những điều anh nói
nghe chừng có vẻ rất xúc động, nhưng anh Thịnh à, tôi không thể hợp tác cùng anh
được.”
“Tôi đã đoán trước cô sẽ từ chối hợp tác với chúng tôi, nhưng điều này chẳng
ảnh hưởng gì tới đại cục cả. Đời người như một cuộc cờ, mỗi nước đi đều đã được
chuẩn bị sẵn, mà cô cũng chẳng phải con cờ quan trọng. Tôi thấy cô nên thức thời
một chút, bây giờ Đông Viễn bất ổn như vậy, giá cổ phiếu liên tục rớt, cô giữ cổ
phần cũng chẳng được lợi lộc gì. Chi bằng thuận nước xuôi thuyền, kịp thời
chuyển nó thành tiền mặt rồi chuồn, ôm tiền ẵm con hưởng cuộc sống an lành!”
Đàm Tĩnh nhìn đăm đăm Thịnh Phương Đình, chậm rãi nói: “Giám đốc Thịnh, tôi
rất cảm ơn anh trước đây từng giúp đỡ tôi.”
Thịnh Phương Đình thẳng thắn: “Không cần cám ơn, lúc đó tôi cũng chẳng có ý
tốt gì. Nhưng dù có nói gì đi nữa, tôi và Tập đoàn Khánh Sinh cũng không thay
đổi chủ ý đâu.”
“Giám đốc Thịnh, ý tôi không phải muốn anh thay đổi chủ ý, mà chỉ muốn anh
biết rằng, tôi cũng không định thay đổi chủ ý của mình.” Đàm Tĩnh hít một hơi
thật sâu, nói tiếp: “Bất kể Nhiếp Vũ Thịnh quyết định thế nào, tôi cũng sẽ ủng
hộ anh ấy, vì việc kinh doanh tôi không hiểu nhưng cổ phần là do ông nội thằng
bé để lại cho nó, tôi không thể bán được. Tuy số cổ phần ấy là do anh giúp tôi
giành được, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, tôi tuyệt đối không hợp tác cùng anh
hay Tập đoàn Khánh Sinh.”
Thịnh Phương Đình gật đầu nói: “Thật đáng tiếc, tôi thực sự không muốn làm kẻ
thù của cô.”
Thấy Đàm Tĩnh nhìn mình vẻ thắc mắc, anh giải thích: “Có một loại phụ nữ,
thoạt trông có vẻ yếu đuối, nhưng ở trong hai hoàn cảnh sau, cô ấy sẽ trở nên vô
cùng mạnh mẽ. Một là để bảo vệ con mình, hai là để bảo vệ người mình yêu thương.
Thật bất hạnh, cô lại đúng là kiểu người phụ nữ đó, cũng vì thế mà tôi thực sự
không muốn trở thành kẻ thù với cô.”
Đàm Tĩnh nói: “Anh đánh giá tôi cao quá rồi. Anh cũng biết đấy, thật ra tôi
chẳng biết gì cả, cũng chẳng có tài cán gì hết.”
Thịnh Phương Đình cười nói: “Không cùng chí hướng, thì nói với nhau nửa câu
cũng là thừa, cô Đàm, với tư cách là người giám hộ của Tôn Bình, cổ đông lớn của
Tập đoàn Đông Viễn, tôi trân trọng thông báo cho cô biết, cuộc họp cổ đông đặc
biệt do cổ đông lớn thứ hai là Tập đoàn Khánh Sinh đề nghị tổ chức sẽ diễn ra
vào tuần sau, đề án chủ yếu của chúng tôi là phát hành thêm cổ phiếu để khỏa lấp
lỗ hổng vốn hiện thời của Đông Viễn. Dự kiến sẽ phát hành thêm khoảng 20 triệu
cổ phiếu, theo điều lệ công ty, cổ đông có quyền ưu tiên mua cổ phiếu, cô và
Nhiếp Vũ Thịnh cũng có quyền ưu tiên mua cổ phiếu, chỉ là số tiền dự tính điều
động sẽ vượt quá vài trăm triệu. Tập đoàn Khánh Sinh đã sẵn sàng rồi. Nếu cô có
điều gì thắc mắc, có thể liên lạc với thư ký của Hội đồng quản trị, anh ta sẽ
giải thích cho cô.”
Đàm Tĩnh lúc này mới trầm tĩnh lại, cô hỏi: “Tôi cũng có thể đại diện cho Tôn
Bình, bác bỏ đề án này đúng không?”
“Đương nhiên. Cô có quyền bỏ phiếu, nhưng xem xét tương quan lực lượng bây
giờ thì dù cô và Nhiếp Vũ Thịnh có hợp tác với nhau cũng chẳng phủ quyết nổi đề
án này đâu. Về cơ bản, tất cả các cổ đông đều đồng ý phát hành thêm cổ phiếu,
bởi điều này có lợi cho công ty. Thâm hụt tiền tệ nhiều như vậy, Nhiếp Vũ Thịnh
giật gấu vá vai cũng chỉ là kế nhất thời mà thôi, hơn nữa, các nhà phân phối đều
rất không hài lòng với cách làm của anh ta, thay một vị Quyền Chủ tịch Hội đồng
quản trị khác, mọi người đều không có ý kiến gì cả.” Thịnh Phương Đình nhấn
giọng, thậm chí còn cười, “Quan trọng nhất là, Tôn Chí Quân, người giám hộ còn
lại của Tôn Bình, đã nhận tiền của tôi, đổi lại, anh ta đồng ý trong phiên bỏ
phiếu tại cuộc họp cổ đông sắp tới, sẽ không tán thành ý kiến của cô. Nếu hai
người giám hộ của Tôn Bình bất đồng ý kiến, thì lá phiếu của hai người về cơ bản
tại cuộc họp cổ đông là vô hiệu.”
Đàm Tĩnh lại nhìn chằm chằm Thịnh Phương Đình rồi hỏi: “Hồi trước, anh nhất
định dặn tôi phải đòi Nhiếp Đông Viễn tặng cổ phần, có phải đã tính trước ngày
hôm nay không?”
Thịnh Phương Đình bình thản: “Đúng thì sao, không đúng thì thế nào? Cô nên
biết rằng, trên đời không có bữa trưa nào là miễn phí cả, tôi giúp cô đương
nhiên phải có mục đích của tôi.”
Đàm Tĩnh gật đầu nói: “Trong công việc, anh đã chỉ bảo cho tôi rất nhiều
điều, hôm nay tôi lại học được thêm một chiêu nữa, cảm ơn anh.”
Thịnh Phương Đình khách sáo hỏi: “Cô có cần tôi cho tài xế đưa về không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Đứng trong thang máy, Đàm Tĩnh vẫn rất bình tĩnh, nhanh chóng nghĩ cách đối
phó. Cô không dám nhờ luật sư Thịnh Phương Đình giới thiệu khi trước tư vấn,
nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhớ ra Thư Cầm đùng đùng giận dữ hồi nãy. Trước kia khi
cô còn đi làm, trong danh bạ công ty có số di động của Thư Cầm. Cô bấm máy gọi
thử, không ngờ Thư Cầm ở đầu bên kia đang sốt ruột, vừa nghe điện thoại nhận ra
giọng Đàm Tĩnh, Thư Cầm vội hỏi: “Cô Đàm, cô có gặp Nhiếp Vũ Thịnh không?”
Kể từ sau buổi tối đó, Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì với Đàm Tĩnh cả, cô chỉ
lõm bõm nghe được dăm ba câu thông tin về anh từ cô Lý. Cô biết hôm nay anh có
buổi họp điều trần, nhưng không rõ mức độ quan trọng và nội dung cụ thể ra sao,
vì Nhiếp Vũ Thịnh rất ít khi nói chuyện công việc với người nhà, cô Lý cũng là
nghe lỏm đoán mò mới biết được đôi chút mà thôi. Thấy Đàm Tĩnh chẳng hay biết gì
cả, Thư Cầm không chịu nổi, bèn kể hết đầu đuôi câu chuyện với cô, còn bồi thêm
một câu: “Đàm Tĩnh, việc đã đến nước này, tôi bất kể giữa cô và Nhiếp Vũ Thịnh
có quan hệ gì, đang xích mích chuyện gì, vừa nãy tôi gọi điện cho anh ấy thấy
tắt máy suốt. Chủ nhiệm Phương ra khỏi phòng phẫu thuật, tìm không thấy anh ấy,
lại đến nỗi tăng huyết áp, bệnh viện vừa gọi điện đến chỗ tôi tìm. Nhiếp Vũ
Thịnh là người cố chấp, không cho anh ấy làm bác sĩ còn tệ hơn là giết anh ấy.
Hồi xưa, cũng vì học lâm sàng mà hai cha con họ mâu thuẫn với nhau. Đàm Tĩnh, cô
có biết vì sao anh ấy lại học lâm sàng không? Cô có biết vì sao anh ấy lại học
Ngoại khoa Tim mạch không?”
Đàm Tĩnh lặng đi giây lát rồi đáp: “Tôi biết.”
“Cô biết? Cô biết thì tốt rồi! Xem như tôi cầu xin cô được không, công ty bên
này cũng còn một đống việc, thư ký không tìm thấy anh ấy, Tập đoàn Khánh Sinh
muốn lập tức triệu tập họp cổ đông để bàn về việc phát hành thêm cổ phiếu, vấn
đề này vô cùng hệ trọng, liên quan tới quyền nắm giữ cổ phần của Đông Viễn.
Thịnh Phương Đình là do tôi giới thiệu đến làm việc ở Đông Viễn, lúc đó tôi… tôi
không ngờ anh ta lại ra tay tàn độc đến vậy… Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích…
Đàm Tĩnh, cô thử nghĩ kĩ xem, liệu Nhiếp Vũ Thịnh đi đâu được cơ chứ?”
Đàm Tĩnh do dự một chút rồi trả lời: “Tôi không biết…”
Thư Cầm nói: “Thôi vậy, để tôi tự đi tìm xem sao!” “Tút” một tiếng, cô ngắt
máy.
Đàm Tĩnh khựng lại mấy giây, rồi rảo chân bước ra ngoài, liền trông thấy tài
xế của Nhiếp Đông Viễn. Anh ta cũng đang gọi điện thoại đi khắp nơi, nhìn thấy
Đàm Tĩnh cứ như chết đuối vớ được cọc, vội hỏi ngay: “Từ sáng tới giờ cô có gặp
cậu Nhiếp không? Sáng nay tôi bảo để tôi lái xe cậu ấy đi, nhưng cậu ấy không
chịu, cứ nhất quyết tự lái xe tới bệnh viện một mình. Bây giờ điện thoại cậu ấy
lại tắt máy, thư ký công ty cũng đang tìm cậu ấy.”
Đàm Tĩnh hỏi: “Nghe nói nghĩa trang chôn cất bà Nhiếp đã di dời, anh có biết
chỗ đó không?”
Tài xế ngây ra một lát, nói: “Tôi biết.”
“Đưa tôi tới đó nhanh lên.”
Nghĩa trang vào lúc hoàng hôn, mặt trời đã lặn, trên núi mọc đầy tùng bách,
thoạt trông âm u rợn cả người, tài xế lo ngại định đi theo Đàm Tĩnh, nhưng cô
kiên quyết khước từ. Cô bước thấp bước cao trong nghĩa trang, cố gắng phân biệt
phương hướng, cuối cùng cũng tìm được đúng đường, một mạch leo thẳng lên núi,
tới khi tìm được số mộ và tấm bia mà tài xế nói, cả người cô đã ướt đẫm mồ
hôi.
Nhiếp Vũ Thịnh quả nhiên đang ở đây, anh lặng lẽ ngồi bên bia mộ, dường như
anh đã ngồi đó rất lâu, rất lâu rồi. Đàm Tĩnh nhẹ nhàng tiến lại, ngồi xuống
trước mặt anh, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Nhiếp Vũ Thịnh ngơ ngác ngẩng lên, nhìn cô, tựa hồ không hề nhận ra cô là ai.
Đàm Tĩnh nói: “Mọi người ở nhà đều lo lắng chết đi được, người ở công ty cũng có
chuyện tìm anh, họ nói di động của anh tắt máy.”
Thần sắc Nhiếp Vũ Thịnh rất mệt mỏi, anh gục đầu vào bia mộ, chẳng buồn để ý
đến cô. Đàm Tĩnh nói tiếp: “Thịnh Phương Đình nói, Tập đoàn Khánh Sinh yêu cầu
phát hành thêm cổ phiếu, Thư Cầm bảo chuyện này rất cấp bách, anh mở di động ra
đi, bao nhiêu người đang lo cuống lên kìa, bệnh viện anh cũng đang tìm anh
đấy.”
Nhiếp Vũ Thịnh vẫn không hề để ý đến cô. Đàm Tĩnh thấy áo khoác của anh vứt
trên đám cỏ liền đánh bạo nhặt lên, quả nhiên tìm thấy điện thoại trong túi áo
khoác, cô mở ra xem, hóa ra đã hết pin.
“Đi thôi, tài xế đang chờ ở dưới. Về nhà ăn cơm được không? Có chuyện gì để
mai nói, lúc em đi, Bình Bình đang ngủ trưa, bây giờ có khi nó đã tỉnh rồi,
không về nó lại khóc tìm em bây giờ.”
Nhắc đến con trai, Nhiếp Vũ Thịnh mới chịu đứng dậy, ngoan ngoãn theo cô
xuống núi. Trái lại, Đàm Tĩnh rất lo lắng, cô cảm thấy Nhiếp Vũ Thịnh không ổn.
Cô bảo anh lên xe thì anh lên xe, cô bảo anh mặc áo khoác thì anh mặc áo khoác,
vẻ như đang bị mộng du vậy. Trên xe, Đàm Tĩnh gọi điện cho Thư Cầm, thông báo cô
đã tìm được Nhiếp Vũ Thịnh, hỏi Thư Cầm có muốn nói chuyện với anh không. Thư
Cầm ngập ngừng một lát rồi nói: “Bây giờ hai người đang ở đâu?”
“Đang trên đường về biệt thự nhà họ Nhiếp.”
“Một lát nữa tôi đến.”
Về đến nhà, quả nhiên Bình Bình đã dậy, trông thấy Nhiếp Vũ Thịnh và Đàm Tĩnh
về cùng một lúc, bé vui mừng khôn xiết, chạy ngay ra phòng khách đòi bế: “Chú
Nhiếp bế cháu!” Nhiếp Vũ Thịnh bế xốc thằng bé lên, cô Lý nói: “Vừa ra vườn
chơi, cả người toàn cát là cát.”
Tôn Bình khoe ngay với Nhiếp Vũ Thịnh: “Trong vườn có bướm, còn có cả bọ ngựa
nữa!”
“Cháu biết cả bọ ngựa cơ à?”
“Đương nhiên cháu biết chứ, nó màu xanh, còn có hai cái chân đầy răng cưa nữa
cơ!”
“Đi tắm với chú được không?”
“Vâng ạ.”
Thấy Nhiếp Vũ Thịnh mở miệng nói chuyện với con, Đàm Tĩnh mới yên tâm phần
nào, cô hỏi: “Có tắm được không?” Từ sau khi xuất viện, sợ làm nhiễm trùng vết
mổ, cô chỉ lấy khăn ấm lau người cho Tôn Bình, nhưng Nhiếp Vũ Thịnh không trả
lời cô, anh ôm Tôn Bình đi thẳng lên lầu. Cô Lý vội vàng đi tìm khăn tắm, Đàm
Tĩnh lấy quần áo cho Tôn Bình rồi để ở phía ngoài phòng tắm, qua khe cửa cô nghe
thấy tiếng nước chảy rào rào, cùng tiếng Nhiếp Vũ Thịnh nói chuyện với thằng bé.
Hai người toàn nói chuyện linh tinh, Tôn Bình thao thao kể cho anh nghe trong
vườn có bao nhiêu loại côn trùng, có những loài hoa gì, hoa nào nở vào buổi
sáng, hoa nào khi mặt trời sắp lặn mới nở… Nhiếp Vũ Thịnh rất kiên nhẫn với con,
bất luận nó hỏi gì, anh đều trả lời.
Đàm Tĩnh đứng bên ngoài nghe một lát rồi rón rén đi ra, gọi điện thoại hỏi ý
kiến luật sư Kiều. Sau đó cô bảo với cô Lý mình phải ra ngoài một chuyến, lát
nữa Thư Cầm đến, nhớ nấu thêm mấy món, mời cô Thư ở lại ăn tối.
Cô Lý còn đang ngơ ngác chưa kịp hiểu cô định làm gì thì Đàm Tĩnh đã vội vội
vàng vàng đi mất.
Cô vội vàng như vậy là để đi tìm Tôn Chí Quân, nhưng về đến nhà mới phát hiện
trong nhà vắng tanh, tuy vẫn bừa bãi như cũ, song Tôn Chí Quân không có nhà. Cô
đến quán ăn tìm, chủ quán nói hôm nay Tôn Chí Quân không đến. Đàm Tĩnh lo toát
cả mồ hôi, không biết đi đâu để tìm Tôn Chí Quân, cuối cùng chủ quán mách với
cô, trong con ngõ phía cuối đường có một sòng bạc, Tôn Chí Quân hay ra đó đánh
tá lả, bảo cô đến đó tìm xem.
Đàm Tĩnh tìm đến sòng bạc, không thấy Tôn Chí Quân lại gặp Phùng Cảnh Huy,
người lần trước bị Tôn Chí Quân đánh gãy mũi. Vừa nhìn thấy cô, mấy người trong
sòng bạc dường như đều nhận ra, có người còn reo lên: “Phùng Cảnh Huy, nhìn kìa!
Đó chẳng phải vợ Tôn Chí Quân ư!”
“Xinh phết nhỉ!”
“Ha! Thằng nhãi này, mày đúng là đũa mốc đòi chòi mâm son! Hồi đó có nhõn năm
nghìn tệ mà đòi ngủ với vợ người ta! Bảo sao Tôn Chí Quân không đấm vỡ mũi mày
ra…”
“Chúng mày nói linh tinh gì thế!” Phùng Cảnh Huy thẹn quá hóa giận, “Đừng có
nói linh tinh!” Vừa nói hắn vừa lủi ra ngoài, nhưng sòng bạc chỉ có một cửa ra
vào, hắn đành lách mình qua người Đàm Tĩnh chuồn mất, như sợ bị cô gọi lại gặng
hỏi vậy.
Đàm Tĩnh không thèm để ý đến hắn, chỉ hỏi đám người kia: “Tôn Chí Quân có ở
đây không?”
Mấy người đó đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng có người bảo cô: “Tôn Chí Quân từ
lâu đã không đánh bạc ở đây nữa rồi, hắn ta ngày nào cũng chơi game ở quán net
Lam Mộng!”
“Cảm ơn!”
Đàm Tĩnh chui ra khỏi sòng bạc mù mịt khói thuốc, lại phải hỏi thăm đường mới
đến được quán net Lam Mộng. Trong quán net cũng mù mịt khói thuốc hệt như sòng
bạc, không biết có bao nhiêu người đang hút thuốc, nhả khói khét lẹt khó chịu
không để đâu cho hết. Đàm Tĩnh tìm khắp một lượt, cuối cùng phát hiện ra Tôn Chí
Quân đang ngồi trong góc chơi game, hắn ta luôn miệng chửi thề, trên bàn còn đặt
một hộp cơm ăn dở. Đàm Tĩnh đứng bên cạnh hồi lâu hắn mới ngoái đầu lại trông
thấy cô.
Thấy cô đến tận đây tìm, Tôn Chí Quân chắc hẳn rất ngạc nhiên, nhưng hắn cũng
chẳng để ý lắm, cầm hộp cơm lên đứng dậy nói: “Chủ quán, vợ tôi đến rồi, kêu cô
ta trả tiền đi.”
Đàm Tĩnh không muốn nhiều chuyện, bèn rút tiền ra trả tiền net. Tôn Chí Quân
vừa đi vừa và cơm ăn nốt, ra khỏi quán net, hắn ném vỏ hộp cơm vào sọt rác, rồi
hỏi: “Nói đi, cô lại có chuyện gì tìm tôi vậy?”
“Anh hứa với Thịnh Phương Đình những gì rồi?”
“Hơ, đến hỏi tội à! Tôi hứa với hắn ta chuyện gì, thì liên quan chó gì đến
cô.”
“Anh cần bao nhiêu tiền?”
“Tôi không cần tiền, tôi chỉ thích mấy thằng họ Nhiếp tàn đời thôi.”
Đàm Tĩnh cách, đành rút trong túi ra một tờ giấy: “Anh ký cái này đi, tôi cho
anh mười vạn.”
Tôn Chí Quân nhận lấy mở ra xem, thấy lá đơn ly hôn, hắn cười nham hiểm, nói:
“Đàm Tĩnh, có mỗi mười vạn mà định tống cổ tôi à?”
“Thế anh cần bao nhiêu?”
“Năm triệu, thiếu một tệ cũng không được.”
Đàm Tĩnh đồng ý ngay, không buồn chau mày: “Được. Chi phiếu tôi có mang theo
đây rồi, tôi sẽ viết cho anh ngay, anh ký vào đây đi.”
Tôn Chí Quân ngớ người, Đàm Tĩnh đã rút chi phiếu và con dấu riêng ra, nói:
“Tiền gửi trong ngân hàng, anh tự tới đó mà rút. Chi phiếu tiền mặt, đi rút là
lấy được tiền ngay. Đây là tiền của Bình Bình, tôi vốn không muốn động tới,
nhưng bây giờ không động vào cũng không được nữa rồi.” Cô tìm một chỗ sáng hơn
bên dưới cột đèn, kê túi lên đầu gối, cẩn thận viết từng nét một vào chi phiếu,
rồi đứng dậy, đưa cho Tôn Chí Quân, “Một tay đưa tiền, một tay ký đơn. Những lời
anh nói, chắc phải tin được chứ?”
Tôn Chí Quân bị cô ép như vậy, ngớ ra một lúc lâu rồi nói: “Tôi không ly
hôn.”
“Anh không muốn ký? Được, vậy để tôi gọi luật sư tới, bây giờ anh không đồng
ý ký vào đơn ly hôn cũng được, tôi vẫn sẽ đưa anh năm triệu, nhưng anh phải từ
bỏ quyền giám hộ Bình Bình.”
Lúc này, Tôn Chí Quân mới hiểu ra mục đích thật sự của Đàm Tĩnh, hắn cười
nhạt nói: “Đàm Tĩnh, cô muốn giúp gã họ Nhiếp đó đến vậy sao?”
Thấy Đàm Tĩnh không đáp, Tôn Chí Quân biết rõ tính cô, lại mỉa mai thêm câu
nữa: “Được lắm, đúng là qua cầu rút ván, bây giờ cô có tiền rồi, định dùng tiền
để đá tôi đi chứ gì! Học được cái kiểu giống y chang gã họ Nhiếp chết tiệt đó,
các người ngoài mấy đồng tiền bẩn thỉu đó ra còn có cái gì? Cô muốn đá tôi đi ư,
không có chuyện dễ dàng thế đâu!”
Nghe những lời này, Đàm Tĩnh không hề nổi giận, chỉ nói: “Tôn Chí Quân, ngay
từ đầu chúng ta đã có thỏa thuận, chẳng qua tôi không muốn mang bản thỏa thuận
đó ra, vì tôi nghĩ anh đã giúp tôi một việc lớn. Trong thỏa thuận, chúng ta đã
giao ước kể từ khi kết hôn sẽ ly thân, hôm nay tôi hỏi qua luật sư rồi, ly thân
tròn ba năm thì có thể ly hôn, đây là quy định trong Luật hôn nhân. Ra tòa, chỉ
cần tôi đưa bản thỏa thuận kia ra, đương nhiên tòa sẽ xử cho tôi ly hôn. Chính
vì nghĩ tới ngày xưa anh từng giúp đỡ tôi, từng giúp Bình Bình nên sau này tôi
mới giúp anh trả nợ cờ bạc, bây giờ anh cần nhiều tiền như vậy, tôi cũng đồng ý
đưa cho anh. S muốn ép tôi đi tìm luật sư, đưa vụ việc ra tòa giải quyết thế
nhỉ?”
Tôn Chí Quân đạp mạnh vào thùng rác, chửi: “Con khốn nạn! Mày định đá ông đi
như thế à, ông không tha cho mày đâu!”
Nghe Tôn Chí Quân chửi rủa, Đàm Tĩnh chỉ cười nói: “Anh Tôn, hồi xưa khi tôi
quen anh, anh không phải loại người như thế này. Hồi đó, anh là người thấu tình
đạt lý, lại nhiệt thành hào sảng, thấy ai khó khăn anh đều sẵn lòng giúp đỡ.
Buổi tối hôm tôi ngất trên vỉa hè, cũng là nhờ anh đưa vào bệnh viện, giúp tôi
trả tiền viện phí, còn mua trứng gà chưng nước đường cho tôi ăn. Trước đây mọi
người đều khen anh tốt bụng, ai gặp chuyện khó khăn gì cũng đều tìm anh giúp đỡ,
vì anh rất nhiệt tình, ngay cả lúc đi mua rau, anh cũng sẽ mua hộ mớ hành cho bà
cụ đau chân bên hàng xóm… Tại sao mấy năm nay anh biến thành con người khác, tại
sao anh cứ muốn hủy hoại tất cả những ấn tượng tốt đẹp ban đầu của tôi về anh
chứ?”
Thấy Tôn Chí Quân nghệt mặt ra, Đàm Tĩnh nói: “Anh suy nghĩ đi, Đông Viễn sắp
triệu tập họp cổ đông rồi, tôi hy vọng sẽ giải quyết xong vấn đề trước ngày đó
mà không phải tìm luật sư đưa nhau ra tòa ly hôn.”
Dứt lời, Đàm Tĩnh quay ngoắt người bỏ đi, đi một quãng thật xa, cô quay đầu
lại nhìn, thấy Tôn Chí Quân vẫn đứng dưới cột đèn đường, ngây người nhìn về phía
chiếc thùng rác.