Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Chương 28: Chương 28




Đàm Tĩnh túc trực cả đêm trong bệnh viện, chủ nhiệm khoa Ngoại não nói với cô, nếu trong vòng hai mươi tư giờ kể từ sau khi phẫu thuật mà Nhiếp Vũ Thịnh không tỉnh lại, thì sau này khả năng tỉnh lại là vô cùng thấp. Cô ngồi bên cạnh anh, nhìn y tá làm việc, cô thử gọi đi gọi lại tên anh, kể cho anh nghe những chuyện trước đây. Cô chỉ rời đi một lát, vì tài xế đến đón Tôn Bình, Tôn Bình mới bị một phen kinh hãi, cô cũng không muốn con ở lại bệnh viện cùng mình. Hình ảnh hành lang khoa Ngoại Tim mạch lênh láng máu me chắc hẳn đã trở thành nỗi sợ hãi cả đời của thằng bé.

Cô ghi âm giọng Tôn Bình vào di động, mở đi mở lại cho Nhiếp Vũ Thịnh nghe, giọng thằng bé có chút e dè: “Chú Nhiếp ơi, mau tỉnh dậy đi, dậy chơi với con.” Ngập ngừng một lát, Tôn Bình lại nói tiếp: “Mẹ bảo chú là bố của con, bố Nhiếp ơi, bố đừng ngủ nữa, mau tỉnh dậy đi.”

Thế nhưng, bất chấp những nỗ lực của cô và các bác sĩ, sau hai mươi tư giờ đồng hồ Nhiếp Vũ Thịnh vẫn hôn mê, nghiêm trọng hơn, sọ não lại có hiện tượng bị nhiễm trùng. Khoa Ngoại tiến hành hội chẩn một lần nữa, Đàm Tĩnh thấy Chủ nhiệm Phương cầm trên tay kết quả chụp CT sọ não mà tay run lẩy bẩy, thỉnh thoảng ông lại gỡ mắt kính ra lau. Cuối cùng cô cũng nhận ra một sự thật rằng, có lẽ Nhiếp Vũ Thịnh sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Thư Cầm có đến bệnh viện thăm Nhiếp Vũ Thịnh mấy lần, lần cuối cùng cô đến là để khuyên Đàm Tĩnh, vì Đàm Tĩnh đã liên tục hai ngày hai đêm không chợp mắt. Thư Cầm nói: “Đàm Tĩnh, cô phải ráng lên, bây giờ chúng ta vẫn còn một việc quan trọng nữa. Thịnh Phương Đình và Tập đoàn Khánh Sinh ngày mai sẽ triệu tập đại hội cổ đông, yêu cầu phát hành thêm cổ phiếu. Bây giờ cả hai bố con ông Nhiếp Đông Viễn đều đang hôn mê, như vậy có thể nhận định là không còn năng lực hành vi dân sự, Bình Bình hiện là cổ đông lớn nhất, mà cô lại là người giám hộ cho nó, cô nhất định phải ngăn bọn họ lại.”

Thấy Đàm Tĩnh không phản ứng gì, Thư Cầm lại nói tiếp: “Cô nhất định phải làm bằng được, bởi đây là Đông Viễn, là tâm nguyện của Nhiếp Vũ Thịnh, sau khi bố anh ấy bị hôn mê, anh ấy vẫn luôn hy vọng có thể sống một cuộc sống yên bình, đợi cho đến khi bác trai tỉnh lại.”

Thư Cầm hết sức lo lắng cho tình trạng hiện tại của Đàm Tĩnh, lo cô không thể đến tham gia đại hội cổ đông, nên ngày hôm sau, Thư Cầm đến công ty từ sáng sớm. Trong hành lang, cô tình cờ chạm mặt với Thịnh Phương Đình, kể từ sau lần đ

i co trước, cô chẳng buồn nói năng gì với Thịnh Phương Đình nữa, đôi bên giờ chẳng khác gì người xa lạ. Nhưng hôm nay cô lại chủ động tiến tới, bảo Thịnh Phương Đình: “Anh làm vậy là giậu đổ bìm leo, trong khi Nhiếp Vũ Thịnh còn trong bệnh viện, mấy người nhất định không chịu hoãn đại hội cổ đông, khăng khăng đòi triệu tập họp đúng thời gian dự định. Các người bắt nạt mẹ góa con côi như thế, có thể vẻ vang không?”

Thịnh Phương Đình thản nhiên đáp: “Cô cũng nói rồi đấy thôi, bây giờ Nhiếp Vũ Thịnh vẫn nằm trong bệnh viện, vậy thì Tôn Bình và Đàm Tĩnh là mẹ góa con côi cái gì? Nhiếp Vũ Thịnh còn chưa chết cơ mà.”

Nghe vậy, Thư Cầm tức đến run rẩy, Thịnh Phương Đình nói tiếp: “Tôi biết bây giờ cô thay lòng đổi dạ rồi, cô nảy sinh tình cảm với Nhiếp Vũ Thịnh, nên đến phút chót lại trở mặt với tôi. Có điều, tôi cũng phục cô thật đấy, sao cô có thể giương mắt nhìn hắn và bạn gái cũ gương vỡ lại lành được thế? Đến tận bây giờ cô vẫn một lòng một dạ bảo vệ cho quyền lợi của hắn, cô làm vậy có ngốc nghếch không? Có đáng không hả?”

Thư Cầm phẫn nộ đến tột cùng, nhưng vẫn bình thản đáp: “Có người khi yêu một người nào đó, nếu đối phương không yêu mình, bèn dùng đủ mọi thủ đoạn, kể cả làm thương tổn đối phương, cũng quyết chiếm đoạt cho bằng được. Nhưng cũng có người khi yêu mà không được đối phương đáp lại, họ lại hy vọng người mình yêu được hạnh phúc, bình an, không muốn tình cảm của mình ảnh hưởng hoặc làm đảo lộn cuộc sống của đối phương. Thật bất hạnh, tôi thuộc tuýp người thứ hai nên anh có thể nói tôi ngốc nghếch. Có điều bản thân tôi lại thấy mình thật may mắn, vì đã gặp được một người mình thực lòng yêu thương, một người khiến tôi sẵn sàng cho đi tất cả, dù là ngọt ngào hay cay đắng, tôi đều cam lòng chấp nhận. Ngược lại, tôi thấy anh thật đáng thương, có lẽ cả đời này anh cũng không biết được, thật lòng yêu một người là như thế nào.”

Thịnh Phương Đình im lặng một lát rồi nói: “Sao cô biết được từ trước đến giờ tôi chưa từng thật lòng yêu ai?”

Thư Cầm cười nhạt: “Thôi đi, loại người như anh lúc nào cũng đặt lợi ích lên trên hết, dù là tình yêu đích thực thì tình yêu đích thực của anh chắc chắn cũng sẽ phải nhường chỗ cho lợi ích. Đừng tưởng tôi không biết anh từng rung động với ai, có thể bây giờ anh vẫn yêu cô ấy, nhưng liệu anh có thể vì cô ấy mà vứt bỏ những lợi ích mà mình sẽ có được ở Đông Viễn hay không?”

Thịnh Phương Đình thở dài: “Anh yêu em!”

“Cảm ơn!” Thư Cầm đi thẳng, không hề quay đầu lại.

Đến khi hội nghị chuẩn bị bắt đầu, vị trí ở phía đầu bàn vẫn bỏ trống, theo truyền thống của công ty, đó là vị trí dành cho cổ đông lớn nhất. Đại diện Tập đoàn Khánh Sinh tràn đầy tự tin, Thịnh Phương Đình đăm chiêu suy nghĩ, các cổ đông khác thì thầm to nhỏ. Chuyện Nhiếp Vũ Thịnh bị tấn công ở bệnh viện đã trở thành tin nóng nhất trên các kênh truyền thông đại chúng suốt mấy ngày nay, mâu thuẫn giữa bệnh viện và bệnh nhân kết thúc như vậy, dường như mọi người đều có phần xúc động, có người còn lớn tiếng bênh vực cho tội phạm, nói cảnh sát không nên bắn chết hắn, loại bác sĩ tồi tệ đấy, giết được tên nào bớt tên nấy. Nhưng những người có chính nghĩa vẫn nhiều hơn cả, họ phản bác rằng lúc đó Nhiếp Vũ Thịnh còn đang bế một đứa bé, tên tội phạm thoạt đầu tấn công anh ta, sau đó lại định ra tay cả với đứa bé kia, Nhiếp Vũ Thịnh vì muốn bảo vệ đứa nhỏ nên mới phải chịu mười bốn nhát dao, bất luận thế nào, đây cũng là hành vi phạm tội hết sức tàn nhẫn.

Nhưng với Tập đoàn Đông Viễn, vụ án lần này đã khiến công ty một lần nữa phải đối diện sóng to gió lớn, ai cũng cảm thấy nhà họ Nhiếp sắp đến hồi kết, giờ hai bố con họ Nhiếp đều đang hôn mê trong bệnh viện, xem ra đại hội cổ đông lần này sẽ không có gì bất ngờ cả.

Vậy mà, vào thời khắc cuối cùng trước khi hội nghị bắt đầu, Đàm Tĩnh lại đột ngột xuất hiện, mang theo cả luật sư. Thần sắc Đàm Tĩnh tiều tụy, cặp mắt đầy tơ máu, nhưng cô không chút do dự ngồi ngay vào vị trí dành cho cổ đông lớn nhất, đưa mắt nhìn khắp lượt những người có mặt trong cuộc họp, mọi người vốn tưởng cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, nhưng chạm phải ánh mắt của cô, họ lại cảm thấy ít nhất cô cũng là người hết sức bình tĩnh.

Đàm Tĩnh cất giọng khản đặc, nói: “Xin lỗi vì tôi đến muộn, cảm ơn mọi người đã chờ tôi. Sự có mặt của luật sư không khiến các vị thấy bất tiện chứ? Vì tôi không hiểu nhiều về công việc của công ty, nên cần có sự trợ giúp của luật sư.”

Cô đã nói đến thế, tất cả cổ đông cũng cảm thấy nếu bắt nạt một người phụ nữ yếu đuối như vậy thì quá hạ lưu, nên đều chấp thuận sự có mặt của luật sư trong cuộc họp. Chủ trì hội nghị, Phó Tổng giám đốc Đỗ Cao Hoa mở đầu: “Xin giới thiệu với mọi người, cô Đàm là người giám hộ cho cổ đông Tôn Bình, ông Nhiếp Đông Viễn trước khi bị hôn mê đã ủy quyền cho ông Nhiếp Vũ Thịnh toàn quyền giải quyết công việc trong công ty và tài sản cá nhân, hiện tại ông Nhiếp Vũ Thịnh bị kẻ xấu đâm trọng thương, đang hôn mê tại bệnh viện, nên không có năng lực hành vi dân sự… Tôn Bình là người thừa kế duy nhất của ông ấy… Cũng tức là cổ đông lớn nhất của công ty…”

“Tôi phản đối.” Thịnh Phương Đình lên tiếng, “Luật sư hiện đang ở đây, xin phép cho tôi hỏi về luật Thừa kế trong nước.”

Luật sư Kiều chủ động nói: “Luật Thừa kế trong nước rất đơn giản, nếu không có di chúc, sẽ áp dụng hình thức tự động thừa kế, mà ông Nhiếp Đông Viễn đã ủy quyền cho ông Nhiếp Vũ Thịnh…”

Thịnh Phương Đình nói: “Ông Nhiếp Đông Viễn hiện nay đã không còn năng lực hành vi dân sự.”

“Đúng vậy.”

Thịnh Phương Đình lại nói tiếp: “Con trong giá thú và con ngoài giá thú, theo luật Thừa kế trong nước, được hưởng quyền thừa kế như nhau.”

“Đúng vậy.”

Thịnh Phương Đình hỏi: “Cô Đàm, chắc hẳn luật sư của cô đã chuẩn bị sẵn tài liệu chứng nhận huyết thống để chứng minh Tôn Bình là con trai ngoài giá thú của cô và Nhiếp Vũ Thịnh, và nó vẫn có quyền thừa kế?”

“Đúng vậy.” Luật sư nói, “Chỉ cần là giấy chứng nhận có giá trị pháp lý, thì có thể để Tôn Bình thay mặt ông Nhiếp Vũ Thịnh thực hiện quyền lợi về tài sản…”

“Tốt lắm.” Thịnh Phương Đình giơ tập tài liệu trong tay lên, “Ở đây tôi cũng có một bản chứng nhận có giá trị pháp lý, chứng minh tôi là con ngoài giá thú của ông Nhiếp Đông Viễn, tôi cũng có quyền thừa kế tài sản của ông Nhiếp Đông Viễn ngang với Nhiếp Vũ Thịnh. Toàn bộ tài sản và cổ phần đứng tên ông Nhiếp Đông Viễn, tôi có quyền được hưởng một nửa. Vì vậy, trong thời gian ông Nhiếp Đông Viễn mất năng lực hành vi dân sự, tôi yêu cầu ông Nhiếp Vũ Thịnh không được độc chiếm quyền thừa kế.”

Hắn đặt giấy chứng nhận lên bàn: “Các vị, luật sư hiện đang ở đây, nếu có vấn đề gì, xin cứ thoải mái thỉnh giáo.”

Tất cả mọi người trong hội nghị, kể cả Đàm Tĩnh đều vô cùng kinh ngạc, cả phòng họp im phăng phắc, tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ mồn một. Thịnh Phương Đình cười nói: “Tôi muốn có Đông Viễn một cách danh chính ngôn thuận, bởi nó vốn dĩ phải thuộc về tôi.” Đoạn, hắn quay ra bảo Đàm Tĩnh: “Cô Đàm, quyền thừa kế là một trận chiến lâu dài, nếu quyền thừa kế của cổ đông lớn nhất có vấn đề, tôi thấy hội nghị cổ đông có thể tạm thời không xem xét phiếu bầu của cổ đông lớn nhất.”

Cuộc họp buộc phải gián đoạn, luật sư Kiều bắt đầu gọi điện, mong tìm được lời giải thích về mặt pháp lý. Trong sự nghiệp luật sư của mình, ông chưa gặp phải vụ kiện quyền thừa kế phức tạp thế này bao giờ. Thịnh Phương Đình làm ra một việc kinh thiên động địa như vậy, nhưng vẫn rất điềm tĩnh ung dung, thậm chí trước khi rời khỏi phòng họp còn quay ra hỏi Đàm Tĩnh: “Có muốn qua phòng tôi uống tách trà không?”

Đàm Tĩnh điềm đạm đáp: “Được thôi, nhưng tôi mời anh uống trà, chúng ta qua phòng làm việc của Chủ tịch.”

“Ok.

Đây là lần đầu tiên Đàm Tĩnh tới phòng làm việc của Nhiếp Đông Viễn, cô thấy trên bàn làm việc còn đặt bức ảnh Nhiếp Vũ Thịnh, anh đội mũ tiến sĩ, tay cầm bằng tốt nghiệp, phía sau là phong cảnh vui vẻ trong vườn trường đại học tại Mỹ, nhưng anh không cười, thậm chí gương mặt còn đượm vẻ u buồn của người già trước tuổi. Đàm Tĩnh chưa bao giờ trông thấy tấm hình này, nghĩ tới anh giờ đây đang nằm trên giường bệnh, mất hết tri giác, khắp người cắm đầy ông dẫn, cô lại thấy cay cay nơi sống mũi, nhưng cô lập tức kiềm chế tình cảm của mình, nói với Thịnh Phương Đình: “Mời ngồi.”

Thịnh Phương Đình ngồi đối diện với bàn làm việc, thấy cô ung dung ngồi xuống chiếc ghế da kiểu Pháp, hắn chợt sinh lòng tán thưởng, buột miệng khen: “Cô quả là người thông minh, khi đàm phán phải chiếm lấy vị trí có lợi, không ngờ cô không cần ai chỉ bảo cũng biết.”

“Tôi đâu có đàm phán với anh.” Đàm Tĩnh nhấc điện thoại, bảo thư ký: “Phiền cô cho chúng tôi hai tách trà.”

“Tôi từng nói, trên đời này có một loại phụ nữ, thoạt trông thì yếu đuối, nhưng vì con và vì người mình yêu, cô ta sẽ trở nên mạnh mẽ ngay tức khắc, biến thành một viên kim cương cứng rắn, cắt được cả thủy tinh.”

Đàm Tĩnh cuối cùng cũng phì cười, nói: “Anh Thịnh nói chuyện thật thú vị.”

Thư ký bưng trà vào, lúc ra còn tiện tay đóng cửa lại, tuân thủ đúng quy định của ông Nhiếp Đông Viễn. Đàm Tĩnh nói: “Anh Thịnh, tôi không biết đây là mưu kế của anh hay Tập đoàn Khánh Sinh, nhưng nó đã động đến giới hạn cuối cùng của tôi rồi. Bởi vậy, tôi sẽ bất chấp tất cả để kẻ chủ mưu thực thụ phải chịu hình phạt đích đáng.”

Thịnh Phương Đình nhún vai: “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

“Người nhà bệnh nhân lúc đầu chỉ vì muốn tiết kiệm mấy vạn mà kiên quyết đòi làm phẫu thuật theo chương trình CM, không hiểu sao khi bệnh nhân chết, họ lại sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để thuê công ty truyền thông mạng tạo ra scandal?”

“Làm sao tôi biết được. Có thể họ mong kiếm một khoản bồi thường cao hơn, nên muốn gia tăng áp lực dư luận.”

Đàm Tĩnh gật đầu: “Anh nói vậy cũng có lý. Nhưng trong buổi điều trần công khai, người nhà bệnh nhân còn biết rất tường tận về đời tư của Nhiếp Vũ Thịnh, thậm chí cả việc anh ấy từng đi gặp bác sĩ tâm lý ở Mỹ họ cũng biết, đây không phải là chuyện người bình thường có thể tìm hiểu được.”

Thịnh Phương Đình lại cười: “Có thể họ có người thân ở Mỹ. Người Hoa bên đó ít như vậy, nghe ngóng dễ lắm.”

Đàm Tĩnh nói: “Ngày tôi và Tôn Chí Quân đi làm thủ tục ly hôn, anh ta nói rằng anh đã cho anh ta tiền, để anh ta ly hôn với tôi vào ngày hôm đó. Anh làm vậy là có mục đích gì?”

“Cô Đàm, chuyện cô và Tôn Chí Quân ly hôn, chẳng có lợi gì cho tôi và Tập đoàn Khánh Sinh cả, tại sao tôi lại phải cho Tôn Chí Quân tiền, điều này chẳng hợp logic chút nào.”

“Vâng, đúng là chẳng hợp logic chút nào, nhưng cũng chính hôm đó Nhiếp Vũ Thịnh đưa con đến bệnh viện tái khám, bị anh trai của bệnh nhân tấn công, đâm mười bốn nhát dao. Anh muốn tôi và Tôn Chí Quân ly hôn vào đúng hôm đó, bởi anh biết rõ hôm đó là ngày mà con tôi phải đi bệnh viện khám lại, anh sợ tôi sẽ đưa con đi khám nên đã lợi dụng Tôn Chí Quân, dùng kế điệu hổ ly sơn để tách tôi ra, như vậy bất luận thế nào Nhiếp Vũ Thịnh cũng sẽ phải đưa con đến viện, thật tiện cho hung thủ ra tay!”

“Cô Đàm, tôi có thể kiện cô về tội vu khống đấy. Tôi không quen biết kẻ tấn công Nhiếp Vũ Thịnh, tôi cũng không có lý do gì để thuê người ta ra tay với anh ta. Anh ta bị người nhà bệnh nhân đâm trọng thương, tôi cũng rất lấy làm tiếc. Cô Đàm, tâm trạng của cô tôi rất hiểu, nhưng cô không thể nhận định rằng tôi là kẻ chủ mưu tấn công Nhiếp Vũ Thịnh được, đây là tội hình sự nặng, cô nói bừa như vậy thật không nên chút nào.”

Đàm Tĩnh khẽ hít vào một hơi, lặng thinh không đáp. Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Được thôi, tôi cũng không nên gán hành vi ác ý như vậy vào anh, nhưng anh là anh em cùng cha khác mẹ với Nhiếp Vũ Thịnh, vậy tại sao lúc này anh không hỗ trợ anh ấy, mà lại giúp đỡ Tập đoàn Khánh Sinh?”

Thịnh Phương Đình gập lưng xuống, đáp: “Tôi họ Thịnh, theo họ mẹ tôi, họ này rất hiếm, cô không biết cũng chẳng có gì là lạ, bởi cô không hiểu gì về ngành hàng dược liệu và tiêu dùng nhanh. Có điều thấy Nhiếp Vũ Thịnh không liên tưởng ra được, tôi cũng bất ngờ. Gia tộc họ Thịnh là cổ đông lớn nhất đứng đằng sau công ty Dược phẩm Khánh Sinh. Tập đoàn Khánh Sinh do rất nhiều công ty nắm giữ cổ phần, những công ty này đều đăng ký ở quần đảo Cayman, phía sau là rất nhiều quỹ tư nhân nắm giữ cổ phần, mà các quỹ này đều thuộc một gia tộc, đó chính là gia tộc họ Thịnh. Tổ tiên dòng họ Thịnh đã tạo ra thương hiệu ‘Lạc Sinh Ký’, thế hệ sau lại gia nhập ngành sản xuất y dược, Tập đoàn Khánh Sinh chính là công ty liên doanh giữa Trung Quốc và nước ngoài do ông ngoại tôi từ nước ngoài về đầu tư thành lập, nói thật với cô, tôi luôn bị coi như nghịch tử của gia tộc, nên tôi đã quyết phải làm điều gì đó ra trò cho dòng họ mình thấy.”

Đàm Tĩnh nói: “Trừ trước đến giờ tôi không biết hóa ra anh lại có thân phận như vậy một việc tôi muốn cho anh biết, dù Nhiếp Vũ Thịnh không biết anh là ai, nhưng năm đó khi anh ấy biết mình còn có một người anh em khác, thoạt đầu anh ấy đã phản ứng rất gay gắt, thậm chí không thể chấp nhận được sự thật này. Nhưng về sau anh ấy đã hiểu ra, anh ấy từng nói với tôi rằng: có anh chị em là một chuyện tốt, bởi vì như thế anh ấy sẽ không còn cô độc trên cõi đời này nữa, chỉ có điều anh ấy không biết người đó đang ở đâu, sống như thế nào.”

Thịnh Phương Đình vẫn giữ giọng điệu đầy khách khí, nói: “Cám ơn cô đã nói cho tôi biết những điều này, nhưng tôi sẽ không thay đổi chủ ý đâu. Tuy rằng trước kia tôi đã từng yêu cô.”

Đàm Tĩnh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng giọng Thịnh Phương Đình vẫn thản nhiên như đang thảo luận về thời tiết vậy: “Ngày trước khi cô mới vào công ty làm việc, tôi thấy cô rất đặc biệt, nhưng thật không ngờ cô lại là người yêu cũ của Nhiếp Vũ Thịnh. Khi cô kể cho tôi nghe mọi chuyện, tôi đã nhận ra rằng giữa hai ta không thể có kết quả gì. Cả đời này, những thứ tôi theo đuổi dường như chẳng bao giờ có thể đạt được, bất luận tôi có cố gắng thế nào chăng nữa. Tôi nhớ tôi đã không biết cha mình là ai, xung quanh tôi người ta đều có gia đình toàn vẹn, chỉ riêng tôi là không có, thậm chí tôi còn không dám hỏi mẹ, bởi tôi sợ bà sẽ buồn. Mẹ tôi là người phụ nữ xuất thân trong một gia đình Hoa kiều giàu có và danh tiếng, năm đó bà quyết tâm sinh ra tôi, cũng đã phải chịu rất nhiều áp lực. Mặc dù bà không bị cả họ tộc phỉ nhổ, nhưng vẫn có rất nhiều người trong dòng họ không chấp nhận việc làm đó của bà, bao gồm cả ông ngoại tôi nữa. Ông ngoại tôi ngoài việc kinh doanh, còn là một họa sĩ vẽ tranh quốc họa có tiếng, cũng vì thế, từ nhỏ tôi đã nỗ lực học vẽ, có lẽ cô không biết, tôi đã từng học vẽ quốc họa mười năm, bút vẽ tòe ngòi chất đầy mấy thùng to, chật cả tầng hầm ngôi nhà bên Mỹ. Giữa các anh chị em ngang hàng trong họ tộc, tôi là người có năng khiếu nhất, nhưng ông ngoại tôi nhất định không chịu dạy tôi, ông nói dục vọng của tôi quá lớn, không phù hợp ý cảnh của tranh quốc họa. Thật là một lý do nực cười phải không? Ngày nhỏ người mà tôi ngưỡng mộ nhất là anh họ mình, bởi vì anh ấy được ông ngoại cho phép vào phòng họa của ông, xem ông vẽ. Còn tôi, dù có nỗ lực đến đâu, dù có vẽ đẹp hơn anh họ bao nhiêu lần, ông cũng không cho tôi bước vào trong phòng họa nửa bước. Khi lớn lên, tôi càng cố gắng hơn nữa, thi đỗ vào một trường đại học nổi tiếng thế giới, vào làm ở một công ty đa quốc gia danh tiếng, tôi đã chọn công ty bán hàng tiêu dùng nhanh, bởi Tập đoàn Đông Viễn đi lên từ ngành này. Tôi muốn chứng minh mình xuất sắc hơn tất cả mọi người, nhất là, tôi muốn chứng minh rằng mình xứng đáng thừa kế Đông Viễn hơn Nhiếp Vũ Thịnh. Vì thế, tôi đã cố gắng gấp trăm lần người khác, nhưng tất cả những gì Nhiếp Vũ Thịnh có, bao giờ cũng đến với anh ta một cách quá dễ dàng. Trên đời này vốn không có gì là công bằng hết, nỗ lực phấn đấu có thể thu được nhất định, nhưng người thực sự đứng trên đỉnh cao, ngoài sự cố gắng nỗ lực ra, dường như còn phải có chút may mắn nữa.” Cuối cùng hắn cười cười, nói: “Đàm Tĩnh, tôi không tin vận may của mình lại kém đến thế, chuyện đến ngày hôm nay, tôi thấy vận may của Nhiếp Vũ Thịnh đã cạn rồi.”

Đàm Tĩnh nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Anh Thịnh, tôi là một người mẹ, nên thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi thấy thực ra anh chỉ muốn chứng minh rằng mình xứng đáng làm con trai của Nhiếp Đông Viễn hơn Nhiếp Vũ Thịnh mà thôi.”

Thịnh Phương Đình nhún vai đáp: “Phải, cũng có thể nói như vậy.”

Đàm Tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nhưng đây không phải là lý do để anh sát hại Nhiếp Vũ Thịnh, anh là anh em của anh ấy, lẽ ra anh không nên hại anh ấy.”

“Tôi chưa bao giờ hại anh ta.”

“Phán quyết thực sự, không cần quan tòa, chỉ cần lương tâm. Đúng vậy, tôi không có chứng cứ, dù tôi vẫn thấy một loạt những sự kiện ngẫu nhiên đó quá ư trùng hợp. Anh và Tập đoàn Khánh Sinh hành sự quá khéo léo, hung thủ đã bị cảnh sát bắn chết, mà cho dù hắn không bị bắn chết, hắn cũng sẽ không cho rằng mình đã bị ai đó kích động, hoặc biết được tin Nhiếp Vũ Thịnh tới bệnh viện hôm ấy từ một nguồn tin bất ngờ nào đó. Đúng thế, có thể cả đời này cũng không thể tìm thấy một bằng chứng nào chứng minh anh hay Tập đoàn Khánh Sinh có liên quan tới vụ việc này. Thế nhưng, anh Thịnh này, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”

Thịnh Phương Đình nói: “Cô cứ hỏi đi.”

“Năm anh mười sáu tuổi, từng bị bệnh máu trắng cấp tính phải không?”

Thấy Thịnh Phương Đình hơi chau mày, Đàm Tĩnh nói tiếp: “Lúc anh nhập viện, cũng rất nhanh chóng tìm được người có tủy phù hợp, sau khi phẫu thuật, anh đã hồi phục rất nhanh, đến tận bây giờ, xem ra anh cũng không có bất cứ di chứng nào.”

Thịnh Phương Đình chau mày không đáp, dường như đang thắc mắc tại sao Đàm Tĩnh biết được chuyện này. Ngày đó hắn phẫu thuật tại Mỹ, vả lại lúc đó hắn vẫn còn đang đi học, trong nước dường như chẳng ai biết bệnh tình của hắn. Vì bí mật về bệnh tình của công dân được bảo vệ nghiêm ngặt, nên cho dù là ở Mỹ, cũng chỉ có người nhà hắn biết hắn đã từng bị bệnh nặng như vậy mà thôi.

“Anh có biết tại sao Nhiếp Vũ Thịnh biết được mình còn có một người anh em không? Bởi lúc đó khi anh bị bệnh máu trắng, mẹ anh đã thông báo cho Nhiếp Đông Viễn bay sang Mỹ để hiến tủy cho anh, nhưng không thành công. Tìm không được tủy ghép phù hợp, bệnh của anh sẽ ngày một nặng, sau khi về nước, ông Nhiếp Đông Viễn vẫn giấu Nhiếp Vũ Thịnh, chỉ bảo anh ấy tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Nhân cơ hội đó nhờ bệnh viện xét nghiệm máu cho anh ấy luôn, kết quả tủy anh ấy phù hợp với anh. Thực ra, lúc đầu Nhiếp Đông Viễn định bụng nếu tủy của hai người không hợp nhau, ông ấy sẽ tiếp tục giấu anh ấy chuyện mình có con riêng. Thế nhưng tủy của Nhiếp Vũ Thịnh lại hợp với anh, nên ông không thể không nói cho anh ấy biết, để anh ấy cứu anh. Lúc đầu Nhiếp Vũ Thịnh rất sốc, cảm thấy điều đó quá đột ngột, anh ấy không thể chấp nhận được, thậm chí còn vì chuyện này mà bỏ nhà ra đi. Nhưng sau này anh ấy nói với tôi, dù sao đi nữa đây vẫn là anh em ruột của anh ấy, xét về đạo nghĩa hay về lương tâm, anh ấy đều phải đi. Thế là anh ấy bay qua Mỹ, hiến tủy cho anh, đi về bốn vạn cây số, bất chấp nguy cơ mắc bệnh, hiến đi tủy của mình. Anh ấy chủ động yêu cầu bệnh viện phải giữ bí mật, anh ấy không muốn gặp anh, thậm chí còn không biết anh là nam hay nữ, anh ấy chỉ biết anh là một người con khác của bố mình mà thôi. Anh ấy nói cứ như vậy cũng được, sau này nếu có duyên ắt sẽ gặp lại nhau. Nhưng tôi nghĩ anh ấy cũng không ngờ hai người lại gặp nhau trong tình cảnh này. Cái gọi là phán quyết, vốn không cần quan tòa, chỉ cần lương tâm. Nếu anh cảm thấy mình không có lỗi với Nhiếp Vũ Thịnh, thấy mình chưa từng làm tổn thương Nhiếp Vũ Thịnh thì tôi tin rằng, nửa đời còn lại của anh, lương tâm anh sẽ được thanh thản, bằng không, suốt đời này, anh sẽ bị chính bản thân mình phán xét.”

Mặt Thịnh Phương Đình tối sầm lại, lần đầu tiên hắn không biết phải đối đáp ra sao. Ngày đó, khi hắn được ghép tủy, bệnh viện chỉ nói người hiến tủy là một người lạ, nên không thể tiết lộ thân phận. Ở Mỹ, đây cũng là chuyện bình thường. Lúc đó hắn cũng thấy mình thật may mắn, vì số lượng người Hoa ở Mỹ cũng có hạn, hơn nữa rất nhiều người không muốn hiến tủy, tìm được tủy phù hợp là một điều vô cùng may mắn. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ rằng người hiến tủy cho hắn hóa ra lại là Nhiếp Vũ Thịnh.

Họ là hai anh em cùng cha khác mẹ, lúc đó mẹ hắn cũng hy vọng các anh em họ ngoại của hắn có thể đi xét nghiệm máu, có người tán đồng nhưng cũng có người từ chối, cuối cùng trong gia tộc bên mẹ hắn chẳng tìm được ai có tủy phù hợp. Đó cũng là nỗi đau chôn sâu trong lòng hắn, cũng bởi vậy nên hắn luôn cho rằng mình bị gia tộc ruồng bỏ. Giá mà lúc đó có bố bên cạnh, có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Có điều hắn cũng không ngờ ông Nhiếp Đông Viễn đã từng đến Mỹ, ông đã dùng sức mạnh của một người cha để cứu hắn, thậm chí không nề hà tiết lộ bí mật lớn nhất đời mình cho một đứa con khác. Còn Nhiếp Vũ Thịnh, hắn càng không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng ra gương mặt không giống hắn là mấy của anh.

“Giờ đây Nhiếp Vũ Thịnh đang nằm trong bệnh viện, bác sĩ nói anh ấy rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, dù có tỉnh lại thì hoặc là mất trí, hoặc là trí n sẽ bị ảnh hưởng. Anh đã làm gì với Đông Viễn, có phải anh muốn được chia đôi tài sản không, có phải anh muốn nắm quyền kiểm soát Đông Viễn không, những điều đó bây giờ chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả, lại càng không có ý nghĩa gì với Nhiếp Vũ Thịnh hết. Nếu như anh ấy có thể tỉnh lại, tôi sẵn sàng đem hết tài sản của mình cho anh, bao gồm cả cổ phần đứng tên Bình Bình, chỉ cần anh có thể làm cho anh ấy tỉnh lại, tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả.” Đàm Tĩnh rưng rưng nước mắt, “Yêu là cho đi chứ không phải cướp đoạt.”

Thịnh Phương Đình không còn nhớ mình đã rời công ty Đông Viễn như thế nào, hắn chỉ nhớ mình loạng choạng bước đi, rồi lấy chìa khóa cắm vào ổ khóa. Chiếc xe lao vun vút trên đường, bỏ lại sau lưng hết cái đèn đỏ này đến cái đèn đỏ khác, hắn không biết nên đi về hướng nào, nhưng trong khoảnh khắc tỉnh táo sau cùng, hắn phát hiện mình đã đến bệnh viện từ lúc nào.

Hắn lấy hết dũng khí, bấm vào thang máy lên tầng trên, đến khoa Ngoại Tim mạch, trực tiếp hỏi thăm phòng bệnh của Nhiếp Vũ Thịnh. Cô y tá đang trực nghe nhắc đến tên Nhiếp Vũ Thịnh thì hai mắt đỏ hoe, hỏi: “Anh đến thăm bác sĩ Nhiếp ạ?”

Hắn dùng hết sức mới có thể gật đầu.

Cô y tá nói: “Anh ấy đang ở trong phòng Chăm sóc đặc biệt, không vào thăm được, nhưng anh có thể nhìn anh ấy một lát qua tấm kính, anh phải đăng ký thì tôi mới có thể đưa anh đi được.” Cô lấy sổ ra, hỏi: “Anh là gì của bác sĩ Nhiếp?”

Thịnh Phương Đình thấy cả cuộc đời mình đã bị hủy diệt bởi hai chữ này, giọng hắn khàn đặc, toàn thân run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn thốt ra thành tiếng: “Em trai.”

Cô y tá lại nhìn hắn, tưởng hắn là em họ, bởi cả bệnh viện đều biết Nhiếp Vũ Thịnh là con một. Nghe nói là em trai của bác sĩ Nhiếp, y tá cũng tỏ vẻ thông cảm, dẫn hắn đến phòng Chăm sóc đặc biệt, vừa đi vừa nói với hắn: “Bác sĩ Nhiếp thật sự là người tốt, ai ngờ ở hiền lại không gặp lành. Trong khoa ai cũng nói, anh ấy đã cứu chữa cho bao nhiêu bệnh nhân, nào ngờ cuối cùng lại bị người nhà bệnh nhân làm hại như thế này, thật là… ài…” Cô y tá lau nước mắt, nói: “Anh đừng buồn nữa, chúng tôi đều tin rằng bác sĩ Nhiếp sẽ tỉnh lại.”

Câu an ủi cuối cùng ấy, thực ra còn tồi tệ hơn không an ủi, nhìn Nhiếp Vũ Thịnh qua tấm kính, Thịnh Phương Đình không khống chế nổi bản thân, hắn loạng choạng lùi về phía sau, dựa lưng vào tường, tựa hồ không còn sức đứng vững nữa. Cô y tá thấy hắn đau lòng như vậy, vội vàng chạy về phòng trực lấy ghế, nói: “Anh ngồi đi, anh đừng lo, thật ra bệnh nhân có thể vẫn còn ý thức, chỉ là hiện thời chưa tỉnh mà thôi.” Cô ta lúng túng an ủi Thịnh Phương Đình, “Chủ nhiệm khoa Ngoại não ngày nào cũng đến mấy lần, y tá của phòng Chăm sóc đặc biệt đều là những đồng nghiệp có kỹ thuật xuất sắc và thành thạo nhất. Chủ nhiệm Phương của chúng tôi nói, Nhiếp Vũ Thịnh không tỉnh lại thì quả là trời không có mắt…”

Thịnh Phương Đình giơ tay bưng mặt, hắn ước gì người nằm trong phòng Chăm sóc đặc biệt kia là mình. Hắn không biết mình đã ngồi ở dó bao lâu, cô y tá lắm lời cũng đi rồi, thỉnh thoảng lại có tiếng bước chân đi qua, nhưng hắn chẳng hề quan tâm, chỉ nhớ đến câu nói của Đàm Tĩnh: “Cái gọi là phán quyết, vốn không cần quan tòa, chỉ cần lương tâm. Nếu anh cảm thấy mình không có lỗi với Nhiếp Vũ Thịnh, thấy mình chưa từng làm tổn thương anh ấy, thì tôi tin rằng nửa đời còn lại của anh, lương tâm anh sẽ được thanh thản, bằng không, anh sẽ bị chính bản thân mình phán xét.”

Lần đầu tiên trong đời, Thịnh Phương Đình cảm thấy hối hận.

Hắn đã ngồi suốt đêm trong bệnh viện, đến lúc trời sáng mới rời khỏi đó.

Cuộc họp cổ đông tạm hoãn lại được triệu tập, Thịnh Phương Đình toại nguyện trở thành Quyền Chủ tịch. Đa số cổ đông đều ủng hộ hắn, huống hồ hắn còn có Tập đoàn Khánh Sinh làm hậu thuẫn. Phiếu phản đối của Đàm Tĩnh không có tác dụng gì nhiều, sau khi nghe tuyên bố kết quả, cô chỉ đứng dậy nói: “Tôi đã cố gắng hết sức, cảm ơn các vị.”

Thịnh Phương Đình tiếp quản việc quản lý công ty, đương nhiên rất bận rộn, sau khi tình hình ổn định một chút, hắn đã có một chuyến đi đặc biệt tới Hồng Kông.

Ông Nhiếp Đông Viễn đã không còn hy vọng hồi phục, chỉ còn nhờ vào máy móc để duy trì sự sống. Luật sư Khương biết hắn đến Hồng Kông nên đã chủ động hẹn gặp riêng, đưa cho hắn một chiếc túi: “Ông Nhiếp đã sớm lập di chúc, chiếc túi này là dành cho cậu. Bây giờ ông ấy đã không còn năng lực hành vi dân sự nữa, nên tôi giao cái này cho cậu.”

Thịnh Phương Đình rất ngạc nhiên, hắn không ngờ ông Nhiếp Đông Viễn còn có thứ muốn để lại cho mình, bèn mở túi ra xem, là một chiếc chìa khóa. Luật sư Khương chủ động nói với hắn: “Đây là chìa khóa két an toàn của ngân hàng HSBC, có lẽ ông Nhiếp để lại cho cậu một số thứ.”

Thật ra Thịnh Phương Đình thấy rất khó chịu, hơn hai mươi năm coi như người xa lạ, cho dù bây giờ có để lại cho hắn một món tiền lớn, cũng có ý nghĩa gì. Hắn tiện tay quẳng chiếc túi sang một bên, cho đến khi nhận được điện thoại của mẹ, bà Thịnh Mỹ.

Giọng bà Thịnh Mỹ vẫn rất tao nhã, bà hỏi: “Mẹ nghe nói con đang ở Hồng Kông?”

“Con có chút việc phải xử lý mẹ

“Con đã đi bệnh viện thăm ông ấy chưa?”

“Ông ta là ai hả mẹ?”

“Con đã đạt được tất cả những gì con muốn, không tới trước giường bệnh của ông ấy để ra oai thì đâu giống tính cách của con.”

“Ra oai với một người đã mất hết tri giác thì có gì thích thú chứ?”

Bà Thịnh Mỹ khẽ cười: “Thật ra con rất giống bố con, tại sao hai bố con không chịu thừa nhận nhỉ, ở trên đời này, có điều gì thật sự quan trọng với hai người không?”

“Mẹ, ông ta không phải là bố con!”

“Bất kể con có thừa nhận hay không, đó vẫn là người cho con một sinh mệnh. Năm đó khi con ốm, mẹ đã gọi điện cho ông ấy, ông ấy không chút do dự, lao đến ngay lập tức, hy vọng có thể cứu được con. Sau khi con phẫu thuật xong, mẹ rất biết ơn ông ấy, bởi ông ấy đã bảo một người con khác của mình hiến tủy cho con, cứu sống con. Nhưng ông ấy lại nói, ông ấy đã nợ con rất nhiều, vì vậy ông ấy chỉ hy vọng trong thời gian ông ấy còn sống, nếu con biết được tất cả, thì đừng hận ông ấy.”

“Con không hận ông ấy.”

“Ông ấy từng nói sẽ để lại cho con thứ gì đó trong két an toàn ở ngân hàng, còn bảo nếu ông ấy gặp điều gì bất trắc thì luật sư sẽ chuyển nó cho con.”

“Con không đi xem mấy thứ đó đâu.”

Bà Thịnh Mỹ chậm rãi nói: “Chẳng lẽ con lại nhát gan đến thế, không có cả dũng khí đến ngân hàng xem thử một lần sao?”

Dù sao bà vẫn là người hiểu rõ Thịnh Phương Đình, bị bà khích như vậy, Thịnh Phương Đình liền nói: “Mẹ không cần phải khích con, dù ông ấy để lại cả chục tỷ tài sản ở ngân hàng cho con thì con cũng không hối hận đâu!”

Trong cơn giận dữ, hắn đến thẳng ngân hàng, giám đốc phụ trách chăm sóc khách hàng VIP đón tiếp hắn, sau khi kiểm tra cẩn thận danh tính và chìa khóa, liền dẫn hắn đến kho bạc mở két an toàn.

Trong két an toàn là một chiếc hộp gỗ, hắn lắc lắc, thấy tiếng loạt xoạt, hình như bên trong là giấy tờ. Hắn mang chiếc hộp trở về phòng khách sạn, tự thưởng cho mình một ly rượu vang rồi mới mở chiếc hộp ra.

Dù trong hộp thật sự là tài sản đáng giá hàng chục tỷ thì hắn cũng không ngạc nhiên. Thế nhưng trong hộp không hề có thứ gì đáng giá như thế, đặt trên cùng là một bức ảnh rất lớn - ảnh đầyháng của hắn. Hắn sinh thiếu tháng nên vừa sinh ra đã rất yếu ớt, khuôn mặt bé nhỏ gầy tóp, thế nhưng đôi mắt lại rất to, bức ảnh này từng được mẹ hắn phóng to lồng vào khung, nhưng hắn không ngờ ông Nhiếp Đông Viễn cũng có một cái như vậy.

Phía dưới toàn bộ là ảnh của hắn, mỗi năm một bức, đều được chụp vào ngày sinh nhật, mẹ hắn có thói quen cứ đến sinh nhật hắn lại mời thợ ảnh đến nhà, chụp ảnh cho hắn. Hóa ra tấm nào bà cũng gửi cho Nhiếp Đông Viễn.

Ngoài ảnh ra, còn có vài món đồ lặt vặt cũ. Hắn nhìn thấy một con vịt bằng nhựa hắn từng chơi hồi nhỏ, còn có một quả bóng chày đã cũ, dưới đáy hộp là một xếp bảng điểm. Những trường hắn học đều là trường nổi tiếng, trường nào cũng yêu cầu rất khắt khe, bảng điểm gốc mẹ hắn đều phải ký tên vào rồi gửi lại cho nhà trường, ở đây chỉ là bản sao bảng điểm hàng năm, tuy nhiên phía dưới góc phải, chỗ phụ huynh ký tên, Nhiếp Đông Viễn đều nắn nót ký tên mình vào đó.

Hắn nhìn thấy đơn nguyện vọng đại học của mình, lúc đó có hai vị Hoa kiều rất nổi tiếng trong cộng đồng người Trung Quốc đảm bảo giới thiệu cho hắn vào Đại học Ivy danh tiếng, hắn cứ tưởng đó là nhờ vào vị thế của gia tộc bên nhà mẹ, nhưng hắn nhìn thấy lời nhắn của Nhiếp Đông Viễn đằng sau bản giới thiệu, Nhiếp Đông Viễn căn dặn luật sư phải sử dụng mọi mối quan hệ, thay mình tìm người giới thiệu.

Cuối cùng hắn giở đến một bức thư, sau khi nhìn quen nét chữ Nhiếp Đông Viễn, thì thấy nét chữ này rất lạ, có nằm mơ hắn cũng không ngờ bức thư này lại là do Nhiếp Vũ Thịnh viết.

Gửi em trai/em gái thân yêu:

Hãy thứ lỗi cho anh khi anh gọi em như thế, bởi vì anh vẫn chưa hỏi bố, rốt cuộc em là con trai hay con gái. Thật ra trong lòng anh mong là một cô em gái, như vậy người anh trai này sẽ rất rất chiều em, rồi chờ khi nào em lớn lên, trở thành một cô gái xinh đẹp, có rất nhiều rất nhiều chàng trai tới tán tỉnh em, mấy thằng quỷ sứ ấy, anh sẽ tẩn từng thằng một, cho đến khi nào anh tìm thấy một người có thể tin cậy được, anh mới giao em cho cậu ta. Ở quê mình, có phong tục là khi em gái xuất giá, anh trai nhất định phải cõng ra cửa, có vậy hôn nhân mới hạnh phúc viên mãn. Em gái bé nhỏ à, nếu như em thật sự là em gái của anh, thì xin em thứ lỗi cho anh nhé, có lẽ khi em lấy người em yêu, anh trai không thể tham dự hôn lễ của em được, cũng không có cách nào cõng em ra cửa. Nhưng anh vẫn chân thành cầu chúc cho em được hạnh phúc. Nếu có duyên, em đọc được bức thư này trước khi kết hôn, thì hãy gọi điện thoại cho anh, anh nhất định sẽ đến tham dự hôn lễ của em, cõng em ra cửa, dành tất cả những lời chúc phúc của anh cho em. Nếu người em yêu có chút gì không tốt với em, anh trai sẽ thay xử lý cậu ta!

Nếu như em là con trai, thật ra cũng không sao cả. Từ nhỏ anh đã chỉ có một mình, em đừng cười, có một thời gian, anh rất lo sợ, anh sợ bố sẽ kết hôn, sợ ông ấy sẽ rời xa anh, hay không thương anh nữa. Nhưng sau khi anh nghe nói mình có một người em, anh lại cảm thấy yên lòng, thật sự cũng không có gì không tốt, phải không em? Hai anh em chúng ta đều là con của bố, là máu mủ, là tay chân. Nếu như em là một đứa em trai, anh sẽ đưa em đi leo núi, chơi bóng, đi gặp cô người yêu xinh đẹp của anh, cũng là chị dâu tương lai của em. Đây là bí mật đấy nhé, ngay cả bố chúng ta cũng không biết đâu đấy, nhưng anh thấy nên nói cho em biết. Bởi vì trên thế giới này, em chắc là người thân thiết nhất của anh. Bố chúng ta thì không nói làm gì rồi, giữa ông ấy và chúng ta có khoảng cách thế hệ mà.

Em trai thân yêu của anh, anh mong em có thể hạnh phúc, may mắn giống như anh, gặp được người con gái mà em thích. Đợi em lớn lên, gặp một cô gái xinh đẹp, anh trai nhất định sẽ tư vấn cho em, giúp em cưa đổ cô ấy. Yên tâm đi, nam nhi luôn giúp nam nhi mà, nếu như em có khó khăn gì, nếu như em đọc được bức thư này, thì hãy liên lạc với anh ngay nhé. Dù em gặp phải khó khăn lớn nhường nào, anh cũng sẽ đến bên em ngay lập tức để tư vấn cho em. Cũng giống như anh nghĩ, nếu như anh gặp bất kỳ khó khăn gì, nếu một ngày nào đó em biết được sự tình, chắc chắn em cũng sẽ chạy đến bên cạnh anh, ủng hộ anh, an ủi anh, cùng anh vượt qua khó khăn.

Em trai/em gái yêu quý của anh, bất kể trước đây anh có bao nhiêu suy nghĩ ngớ ngẩn, thì cuối cùng bây giờ anh cũng đã hiểu ra, huyết thống vẫn là huyết thống, anh em vẫn là anh em, chúng ta có chung một nửa dòng máu, lần này có thể giúp được em chính là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh. Bởi vì có em, nghĩ đến trên thế giới này còn có em, anh cảm thấy mình không còn cô đơn nữa, mong rằng em cũng như anh, không còn thấy cô đơn nữa. Anh hy vọng em biết rằng, anh sẽ mãi yêu quý em như một người anh đích thực.

Mong em sớm khỏe lại!

Người anh trai luôn chúc phúc cho em.

Bàn tay cầm phong thư của Thịnh Phương Đình bắt đầu run lên, hắn đặt bức thư xuống, tấm ảnh cuối cùng trong tập ảnh đó là ảnh hắn chụp khi đang học ở trường đại học của Mỹ, lúc đó hắn đã khỏi bệnh từ lâu, có thể tham gia tất cả những hoạt động mà hắn thích. Trong tấm ảnh đó, hắn đang đấu bóng bầu dục, một đống các đồng đội của hắn đè hắn xuống dưới cùng, hầu như cả gương mặt hắn đều bị mặt nạ che kín, nhưng vẫn có thể trông thấy nụ cười rạng rỡ. Hắn dường như đã quên mất mình chụp bức hình này vào lúc nào, là các bạn chụp cho hắn ư?

Hắn lật bức ảnh lại, định tìm xem xét phim chụp hoặc dấu vết của việc rửa ảnh, nhưng lại thấy mặt sau b ảnh có hai dòng chữ viết bằng bút bi: “Ngày 19 tháng 5 năm 2004, ảnh chụp ở Stanford, Tiểu Tông, hôm nay bố chụp trộm con, suýt nữa thì bị con phát hiện, nếu con phát hiện ra chắc sẽ tức giận lắm nhỉ? Nhưng, bố mãi mãi yêu con.”

Hắn nhận ra nét chữ của Nhiếp Đông Viễn, Tiểu Tông là tên ở nhà của hắn, ngoài mẹ ra từ trước đến giờ không có ai gọi hắn như thế cả, hắn mân mê hàng chữ này, nhất là sáu chữ cuối cùng, như thể đó là một câu thần chú vậy. Một lúc lâu sau, một giọt nước mắt rơi trên dòng chữ đó.

Hắn nhớ lại hình ảnh ông Nhiếp Đông Viễn trong bệnh viện mà mình nhìn thấy mấy ngày trước, ông đã mất hết tri giác, cơ thể cắm đầy ống truyền, im lìm nằm đó, hệt như Nhiếp Vũ Thịnh. Hai người hắn từng căm ghét nhất trên đời, đều đã cận kề cái chết. Vậy mà trong lúc này, lòng hắn lại thấy phức tạp khôn tả. Những thứ mà hắn khao khát bao nhiêu năm nay, đến khi giành được, mới vỡ lẽ từ lâu đã không cần tranh đoạt.

Rời Hồng Kông, hắn quay về phòng làm việc của mình ở Tập đoàn Đông Viễn. Sau khi hắn đi, công việc đã dồn đống lại, thư ký vừa nhìn thấy hắn, liền bám sát theo sau, báo cáo từng việc một. Hắn nghe xong, thấy không có việc gì cấp bách, bèn nói: “Gác hết lại đã, chiều nay tôi có chút việc riêng, muốn giải quyết trước.”

Thư ký thấy sắc mặt hắn trầm tĩnh nghiêm nghị, không dám hỏi nhiều, chỉ nói: “Ngài có cần gọi tài xế không ạ?”

“Không cần, cảm ơn. Cho tài xế về nghỉ đi, tôi tự lái xe.”

Hắn lái xe đến gần khu chung cư mới, ở đó có một tiệm bánh mì, chập tối chính là giờ cao điểm, hai người trong tiệm đang lúi húi tính tiền gói hàng cho khách, bận đến chóng cả mặt.

Vừa nhìn thấy hắn, Vương Vũ Linh lập tức đanh mặt lại: “Họ Thịnh kia, anh còn muốn gì nữa đây? Tôi đã nói rồi, tôi với anh không có chuyện gì để nói cả! Anh tránh xa tôi ra!”

Lương Nguyên An vẫn chưa biết chuyện gì, thấy cô giận, sợ đắc tội với người ta, liền vội vàng kéo cô lại: “Có chuyện gì thì cứ nói tử tế!”

“Chả có gì phải nói tử tế với hắn ta hết!” Vương Vũ Linh tức tối đặt phịch hộp bánh ga tô trong tay lên quầy: “Tên khốn này lần trước cầm mười vạn tệ tới tìm em, bảo em lừa con trai của Đàm Tĩnh ra ngoài, còn nói sau này sẽ đưa tiếp cho em mười vạn nữa! Tôi nói cho anh biết! Trên đời này có những thứ tiền cũng không mua nổi đâu! Đừng nói là mười vạn, anh có mang một triệu hay mười triệu đến, tôi cũng không hại Đàm Tĩnh!”

Lương Nguyên An nghe đến đây liền giận dữ, giơ khay sắt nướng bánh ga tô về phía Thịnh Phương Đình quát lớn: “Mày có cút đi không thì bảo? Không cút tao lấy khay bánh đập chết mày bây giờ!”

Thịnh Phương Đình không nói gì, chỉ vào những chiếc bánh ga tô trong quầy, nói: “Mấy chiếc bánh ga tô này, tôi mua hết.”

“Chúng tao không bán cho mày!”

Thịnh Phương Đình cười điềm nhiên như không: “Các bạn đừng hiểu nhầm, thật ra hôm nay tôi đến đây là để cảm ơn mọi người. Các bạn đã dạy tôi một bài học, hóa ra trên thế giới này, thật sự có những thứ mà tiền không thể mua được.”

Vương Vũ Linh bán tín bán nghi nhìn hắn, nói: “Dù thế nào tôi cũng không bán bánh cho anh đâu! Chúng tôi cũng không cần anh cảm ơn! Anh mau biến đi!”

“Cho tôi một chiếc bánh ga tô.” Bên cạnh có tiếng người xen vào, Thịnh Phương Đình quay lại nhìn, không ngờ lại là Thư Cầm, không biết cô đến từ lúc nào, đang đứng cách đó khá xa. Vương Vũ Linh rất lịch sự với Thư Cầm, vội vàng chào hỏi: “Cô Thư, sao hôm nay đến sớm thế? Vào đây, vào đây, hôm nay cô muốn ăn gì tôi mời!”

Thư Cầm cười nói: “Cho tôi một miếng Tiramisu.” Cô lấy ra 10 tệ đặt lên quầy, nói: “Hai người chỉ buôn bán nhỏ, làm sao lần nào cũng mời tôi được, ngày nào tôi cũng đến, trả tiền đúng giá mới là kế lâu dài chứ.”

Cô đón lấy chiếc bánh, rồi nói với Thịnh Phương Đình: “Đi thôi, đưa tôi đến bệnh viện, tôi muốn đi thăm anh trai anh.”

Thịnh Phương Đình đi thẳng ra xe, rồi mới hỏi cô: “Tại sao ngày nào cô cũng đến cửa hàng bánh này vậy?”

“Bạn bè Đàm Tĩnh rất ít, tôi biết anh sẽ không dễ dàng buông tay. Vì thế tôi muốn đến khuyên ngăn anh.”

“Nếu tôi muốn làm gì, thì đã làm từ lâu rồi.” Thịnh Phương Đình nói, “Lạ thật, tôi đã mua chuộc Tôn Chí Quân, thậm chí cả Vương Vũ Linh để họ lừa Tôn Bình ra ngoài, nhưng cả hai đều không chịu. Đàm Tĩnh có gì tốt, mà bọn họ lại vì cô ta đến vậy?”

Thư Cầm “bộp” một tiếng ném thẳng chiếc bánh Tiramisu vào mặt Thịnh Phương Đình, khiến bột chocolate dính đầy đầu đầy mặt hắn. Thịnh Phương Đình nhấn phanh xe theo bản năng, chiếc xe phanh “két” một tiếng, gần như xoay ngang trên mặt đường, khiến những chiếc xe phía sau cuống quýt né tránh, có người còn bấm còi nháy đèn liên hồi, vài ba tài xế ló đầu ra khỏi cửa xe, mắng: “Chán sống rồi hả?”

Thịnh Phương Đình đang lau bột chocolate trên mặt thì Thư Cầm đã chỉ mặt hắn mắng: “Bố anh đang nằm trong bệnh viện! Anh trai anh cũng n bệnh viện! Vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị anh cũng giành được rồi, vậy mà vẫn không nỡ bỏ qua cho một đứa trẻ con! Anh còn muốn làm gì nữa? Đàm Tĩnh có lỗi gì với anh, Nhiếp Vũ Thịnh có lỗi gì với anh? Một kẻ như anh, quả là mất hết nhân tính, táng tận lương tâm rồi! Tôi vô cùng hối hận, ngày xưa đúng là tôi bị mù mới đem lòng yêu anh!”

Thịnh Phương Đình cầm khăn giấy, thong thả lau bột chocolate trên mặt, nói: “Cô mắng đủ chưa? Tôi đâu đã làm gì thằng bé.”

“Anh muốn mà không làm được đấy thôi! Hôm nay anh đến gây sự với Vương Vũ Linh làm gì?”

“Tôi gây sự với cô ta, tôi chỉ thấy lạ thôi, theo những thông tin mà luật sư giúp tôi tìm hiểu, rõ ràng ban đầu Lương Nguyên An thích Đàm Tĩnh, tại sao Vương Vũ Linh vẫn tình nguyện một lòng đi theo anh ta, thậm chí khi tôi đề nghị cho cô ta một khoản tiền lớn, chỉ cần cô ta hại Đàm Tĩnh một chút, vậy mà cô ta vẫn thẳng thừng từ chối.”

Thư Cầm trừng mắt nhìn hắn, hồi lâu mới nói: “Thế thì đã sao, Vương Vũ Linh tình nguyện! Tôi đã nói với anh rồi đấy thôi, có người khi yêu một người nào đó, nếu đối phương không yêu mình, bèn dùng đủ mọi thủ đoạn để làm tổn thương, bằng mọi cách phải chiếm đoạt đối phương cho bằng được. Nhưng cũng có người khi yêu mà không được đối phương đáp lại, họ lại hy vọng người mình yêu được hạnh phúc bình an. Vương Vũ Linh tình nguyện ở bên Lương Nguyên An cho đến khi Lương Nguyên An toàn tâm toàn ý yêu thương cô ấy. Anh muốn Vương Vũ Linh làm hại Đàm Tĩnh, tuy Đàm Tĩnh là tình địch của cô ấy, nhưng cũng là bạn của cô ấy, nếu tôi là Vương Vũ Linh, tôi cũng sẽ cho anh một cái tát.”

Thịnh Phương Đình trầm tư hồi lâu mới khởi động lại xe, chạy về hướng bệnh viện. Trước khi xuống xe Thư Cầm còn nói với hắn: “Anh tự lên thăm anh trai của mình đi! Tôi không muốn đi cùng với anh. Đứng cùng anh trước giường bệnh của anh ấy, lương tâm tôi bị cắn rứt!”

Thịnh Phương Đình cũng không giữ cô, hắn một mình lên lầu, đăng ký tên tuổi rồi đi thăm Nhiếp Vũ Thịnh. Bây giờ người tới thăm đã có thể vào phòng Chăm sóc đặc biệt thăm bệnh nhân, có điều Nhiếp Vũ Thịnh vẫn vô thức nằm trên giường bệnh, y như buổi sáng hôm đó khi hắn rời đi. Các nhân viên y tế tất bật đi lại xung quanh, nhưng Nhiếp Vũ Thịnh vẫn lặng lẽ nằm im đó.

Thịnh Phương Đình chợt nhớ đến bức thư của Nhiếp Vũ Thịnh, không biết hơn mười năm trước, khi viết bức thư đó, tâm trạng của anh ra sao? Sau khi hiến tủy của mình. Hắn nhớ lại câu cuối cùng của bức thư: “Anh sẽ mãi yêu quý em như một người anh trai đích thực.”

Hắn tự cười nhạo mình, hóa ra tất cả những việc hắn hao tâm tổn sức, không từ tranh đoạt, lại đã nằm trong tay hắn từ lâu, chỉ là, hắn chưa bao giờ nhận ra.

Hắn đứng lặng bên giường bệnh của Nhiếp Vũ Thịnh rất lâu, mãi tới khi có tiếng bước chân tới gần. Qua tấm kính, hắn nhìn thấy đó là Đàm Tĩnh.

Thấy hắn ở đó, Đàm Tĩnh dường như không hề ngạc nhiên. Từ sau đại hội cổ đông, cô vẫn luôn bình tĩnh như vậy. Cô nói: “Anh về đi, anh đến thăm anh ấy, tôi coi như anh đã hối hận, anh đừng đứng ở đây nữa.”

Thịnh Phương Đình nói: “Đàm Tĩnh, có một việc trước giờ tôi chưa từng nói với cô. Bây giờ nói, không biết có còn kịp không?”

Đàm Tĩnh bình thản nói: “Anh nói đi, tôi đang nghe đây.”

“Cô từng nói, cô luôn nghi ngờ cái chết của bố cô là do Nhiếp Đông Viễn muốn đoạt lấy phương thức bào chế bí mật đó. Ngay cả mẹ cô cũng ôm mối hoài nghi này mà qua đời. Từ trước tới giờ tôi chưa nói cho cô biết, thực ra phương thức bào chế bí mật của Nhiếp Đông Viễn, không phải lấy được từ chỗ của bố cô, cái chết của bố cô không liên quan gì tới ông ấy cả. Bởi năm đó mẹ tôi cùng ông ngoại về nước, chính bà đã mang phương thức bào chế bí mật đó nói cho Nhiếp Đông Viễn. Vì việc này mà ông ngoại nhất định không chịu tha thứ cho mẹ tôi, ông cho rằng bà đã bị tình yêu làm cho mù quáng. Cô không cần vì việc của bố mẹ mà oán hận Nhiếp Vũ Thịnh, gánh nặng ấy nặng nề quá, thật ra anh ấy thật lòng yêu cô, cô cũng thật lòng yêu anh ấy. Tôi không nên ích kỷ giấu cô lâu như vậy, khiến cô luôn cảm thấy yêu Nhiếp Vũ Thịnh chính là phản bội lại bố mẹ.”

Đàm Tĩnh sững sờ nhìn hắn, một lúc lâu sau, cô mới hít một hơi, cố ngăn dòng nước mắt, nói: “Cảm ơn anh! Dù anh không nói cho tôi biết, tôi cũng định cho qua hết mọi chuyện, vì tôi nghĩ rằng tâm nguyện lớn nhất của bố mẹ là mong muốn tôi sống vui vẻ hạnh phúc, chứ không phải sống trong nỗi ám ảnh về cái chết của họ. Mà bây giờ tôi mới biết, tất cả hạnh phúc của tôi chỉ liên quan đến ba chữ Nhiếp Vũ Thịnh mà thôi. Chỉ cần anh ấy tỉnh lại, tôi nguyện từ bỏ tất cả.”

Thịnh Phương Đình lại nhìn Nhiếp Vũ Thịnh đang nằm bất động trên giường bệnh, đột nhiên hắn nhướng mày, gõ mạnh mấy cái vào thành giường như gõ cửa: “Nhiếp Vũ Thịnh! Anh mau tỉnh lại cho tôi! Hiện giờ công ty đang ở trong tay tôi, tôi biết anh không phục! Anh mau tỉnh lại đi, chúng ta sẽ đấu một cách công bằng, phân cao thấp một lần nữa! Bố không để lại di chúc, anh trai ạ! Anh tỉnh lại đi! Nếu không, em sẽ coi như em thắng cuộc! Em nói cho anh biết, anh mà không tỉnh lại, em sẽ đưa cả chị dâu và cháu sang Mỹ, để anh không gặp được họ nữa!”

Nói xong những lời này, hắn nghênh ngang bỏ đi, không hề nhìn Đàm Tĩnh

Đàm Tĩnh nhìn Nhiếp Vũ Thịnh nằm trên giường bệnh, cô cười mà khóc mắt ngấn lệ. Cô hướng về phía bóng lưng Thịnh Phương Đình đang đi xa dần, hét to: “Anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại!”

Tuy Đàm Tĩnh nói chắc chắn như vậy, tuy cô luôn tin điều này là sự thực, tuy mỗi ngày cô đều kiên trì thì thầm bên tai Nhiếp Vũ Thịnh, thậm chí ngày nào cô cũng đưa Bình Bình tới bệnh viện. Bình Bình đã quen gọi Nhiếp Vũ Thịnh là bố, Bình Bình rất nghe lời, không gây mất trật tự, biết tự mình mặc áo khử trùng, ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, đọc thuộc lòng thơ Đường cho bố nghe, nên được bệnh viện đặc cách ngày nào cũng có thể ở trong phòng bệnh chơi với bố nửa giờ. Tuy các nhân viên y tế ở đây đều rất tận tâm, tuy các chuyên gia Ngoại khoa Não đã hội chẩn hết lần này đến lần khác, nhưng thời gian thấm thoắt, hy vọng tỉnh lại của Nhiếp Vũ Thịnh ngày càng ít đi.

Cuối cùng ngay cả Thư Cầm cũng tuyệt vọng, cô khóc lóc ầm ĩ bên ngoài phòng Chăm sóc đặc biệt một trận, sau cùng Đàm Tĩnh phải an ủi: “Cô đừng khóc nữa, anh ấy sẽ tỉnh lại thôi, tôi biết mà, tính khí của Nhiếp Vũ Thịnh tôi là người rõ nhất, dù thế nào đi nữa, anh ấy cũng sẽ kiên trì đến tận phút cuối cùng, đối với mỗi bệnh nhân, anh ấy đều kiên trì tận lực cứu trị, sao đối với chính bản thân mình, anh ấy lại có thể buông xuôi từ bỏ được? Anh ấy còn chưa nhìn thấy Bình Bình trưởng thành kia mà, lần cuối cùng anh ấy cầu hôn tôi, tôi còn cự tuyệt anh ấy, anh ấy có bao nhiêu tâm nguyện chưa thực hiện, sao có thể buông xuôi từ bỏ được chứ!”

Mấy câu này, càng làm Thư Cầm khóc to hơn. Tình hình của Nhiếp Vũ Thịnh dần dần ổn định, nhưng anh vẫn không có chút ý thức nào. Các chuyên gia khoa Ngoại não thông báo với Đàm Tĩnh: “Có lẽ cả đời này Nhiếp Vũ Thịnh cũng chỉ như vậy thôi, phải dựa vào các thiết bị máy móc để duy trì sự sống, cũng chính là… trạng thái người thực vật.”

Chủ nhiệm Phương rất lo lắng cho Đàm Tĩnh, ông an ủi cô mãi, cuối cùng Đàm Tĩnh mới thốt ra một câu: “Chủ nhiệm, cháu đã nói rồi, cháu sẽ đợi. Anh ấy một ngày không tỉnh lại, cháu chờ anh ấy một ngày, một tháng không tỉnh lại, cháu chờ anh ấy một tháng, một năm không tỉnh lại, cháu chờ anh ấy một năm, mười năm không tỉnh lại, cháu chờ anh ấy mười năm, cả đời này không tỉnh, cháu chờ anh ấy cả đời.” Cô thậm chí còn cười: “Được ở bên cạnh chăm sóc người mình yêu cả đời là điều nhiều người muốn mà còn không được ấy.”

Chủ nhiệm Phương thấy cô đau lòng quá đã hóa ra ngơ ngẩn, có an ủi nữa cũng vô ích. Nhưng bản thân ông cũng không chịu từ bỏ, ngày ngày đều tới phòng bệnh thăm Nhiếp Vũ Thịnh, có lúc còn khoe với Nhiếp Vũ Thịnh rằng mình lại làm một đề tài mới, cuối câu chuyện, ông luôn hỏi thăm một câu: “Nhiếp Vũ Thịnh, cậu không t, ai làm phụ mổ thứ nhất cho tôi đây, tôi bực bội lắm rồi đấy. Hai năm nữa tôi về hưu rồi, bao nhiêu đề tài như vậy, cậu không giúp tôi làm, tôi làm sao yên tâm được.”

Đàm Tĩnh cũng thấy Chủ nhiệm Phương đau lòng đến hồ đồ rồi, nhưng hằng ngày chủ nhiệm đến chơi đùa rất vui vẻ với Bình Bình, hai ông cháu vô cùng thân thiết. Chủ nhiệm Phương còn tự đổi tên Tôn Bình thành “Nhiếp Bình”. Mỗi lần nghe thấy ông gọi “Nhiếp Bình”, Bình Bình lại vui vẻ lon ton chạy đến, bởi ông Phương thế nào cũng mang đồ ăn ngon hoặc đồ chơi hay ho cho nó.

Đàm Tĩnh đã quen với việc đến bệnh viện hàng ngày. Rất nhiều việc ở Tập đoàn Đông Viễn cô phải giải quyết, thoạt đầu cô hoàn toàn không biết phải làm sao, các cổ đông cũng đành bó tay bất lực. Nhưng thật không ngờ, Tập đoàn Khánh Sinh, cổ đông lớn thứ hai của Đông Viễn lại ra sức ủng hộ Đàm Tĩnh, ngay cả Thịnh Phương Đình cũng chủ động tư vấn cho cô, Đàm Tĩnh làm Chủ tịch Hội đồng quản trị rất tốt, chỉ là cô thường xuyên mệt quá mà ngủ gật. Hôm nay trong phòng bệnh, vừa tắm cho Nhiếp Vũ Thịnh, cô vừa kể chuyện: “Giá đỗ trồng được hơn hai mươi đĩa rồi, thế mà anh vẫn chưa tỉnh lại, anh cứ như vậy, em sẽ không đợi nữa đâu, em sẽ lấy người khác cho anh xem… Cái tên Nhiếp Bình khó nghe quá, nghe gần giống như tên của vua cờ ấy, đổi thành cái gì Bình bây giờ nhỉ? Phải xem em lấy ai đã… Có điều em bây giờ khó lấy chồng quá, anh bảo, em đi đâu mới tìm được người như anh đây? Em trai anh nói, nếu em dám lấy người khác, cậu ta sẽ tranh quyền giám hộ Bình Bình với em. Bây giờ cậu ấy bảo vệ lợi ích cho nhà họ Nhiếp ghê lắm, phải tội hay cãi cố thôi. Bị ông em trai ghê gớm của anh trông chừng như thế, em muốn lấy người khác cũng khó! Đúng rồi, hôm qua Chủ nhiệm Phương lại mắng người sa sả trong phòng mổ… Anh Đổng bảo anh ấy chịu không nổi nữa rồi, nhất định phải xông tới lay cho anh tỉnh lại, bằng không cứ như thế, các tiến sĩ khoa này chắc cả đời cũng không tốt nghiệp nổi mất. Anh làm ảnh hưởng đến cả đời họ rồi đấy…”

Bình Bình sớm đã quen với việc mẹ lẩm bẩm một mình bên giường bệnh Nhiếp Vũ Thịnh. Cậu bé thay một đĩa nước sạch, cẩn thận đặt vào đó vài hạt đậu, tràn trề hy vọng hỏi Đàm Tĩnh: “Mẹ ơi, đĩa đậu này nảy mầm thì bố sẽ tỉnh lại ạ?”

“Đĩa đậu này nảy mầm, nếu bố vẫn chưa tỉnh thì mẹ con mình sẽ đem số đậu còn lại đi làm sữa đậu nành uống, không ngâm nữa.”

Cái miệng nhỏ xíu của Bình Bình dẩu lên: “Mẹ nói phải đợi bố cả đời mà, thế mà chưa ngâm xong một túi đậu, mẹ đã không chịu đợi nữa rồi.”

“Ngoan nào, một túi đậu những năm cân, năm cân là bao nhiêu? Năm cân phải ngâm bao nhiêu đĩa mới hết… đợi năm cân đậu này mọc mầm hết, Bình Bình cũng phải lấy vợ rồi

Bình Bình đã hơi hiểu chuyện, nghe thấy hai chữ “lấy vợ” liền xấu hổ đỏ cả mặt, vội rúc đầu vào tấm chăn trên giường bệnh. Đàm Tĩnh vội nói: “Bình Bình đừng động vào ống truyền tĩnh mạch của bố con.”

Nào ngờ Bình Bình nói: “Ngón tay bố đang động đậy kìa.”

Đàm Tĩnh rất bình tĩnh, thỉnh thoảng ngón tay của Nhiếp Vũ Thịnh cũng động đậy. Bác sĩ bảo với cô rằng đó là phản xạ thần kinh, không phải do ý thức của anh. Đàm Tĩnh đã quen với thất vọng nên chỉ nói: “Con ngoan, ngón tay bố con vẫn động đậy được đấy chứ… Bố chỉ là đang ngủ, chưa dậy thôi…”

Bình Bình lại kêu lên: “Mi mắt bố cũng động đây này!”

Đàm Tĩnh cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại, cô lấy tay đặt lên ngực, vì mi mắt của Nhiếp Vũ Thịnh quả thực đang động đậy, hai hàng mi dài khẽ run rẩy, như thể anh đang gắng mở mắt vậy.

Bình Bình nắm lấy tay Nhiếp Vũ Thịnh, liên tục gọi: “Bố! Bố!”

Đàm Tĩnh thấy mình như đang nằm mơ, đã vô số lần cô ảo tưởng rằng Nhiếp Vũ Thịnh đã tỉnh lại, thế nhưng sau vô số lần thức tỉnh, cô lại phải quay về với hiện thực nghiệt ngã. Cô nhào đến, nắm chặt lấy bàn tay kia của anh, khẽ gọi tên anh hết lần này đến lần khác. Y tá phòng Chăm sóc đặc biệt thấy có động vội vã chạy vào xem, bỗng hét lên một tiếng, rồi bưng chặt lấy miệng, lao ra ngoài tìm bác sĩ. Nhiếp Vũ Thịnh hết sức chật vật mới mở được mắt ra, nhưng Đàm Tĩnh lại thấy cả đời không có giây phút nào tuyệt vời hơn lúc này. Nhìn hàng mi của anh khẽ động đậy, rồi cặp mắt anh từ từ mở ra, chỉ trong vẻn vẹn nửa giây, vậy mà dường như cô đã phải đợi một đời, một kiếp…

Thấy ánh mắt Nhiếp Vũ Thịnh có vẻ mông lung, cô lại nhớ lời bác sĩ nói, cho dù anh tỉnh lại, cũng có thể mất trí nhớ, càng có khả năng bị ảnh hưởng trí lực. Cô thấy môi mình run run, cô lẩm nhẩm gọi tên anh, như thể đó là câu thần chú duy nhất trên đời. Đang lúc không biết phải làm sao, bỗng nhiên cô túm lấy tay Bình Bình, giơ lên hỏi Nhiếp Vũ Thịnh: “Anh có thể nói được không? Đây là ai?”

Con người Nhiếp Vũ Thịnh hơi chuyển động, vẻ như không hiểu lời cô nói. Đàm Tĩnh lại bắt đầu thất vọng, nhưng cô lập tức xốc lại tinh thần, mỉm cười mà mắt rưng rưng lệ: “Không sao cả, anh tỉnh là tốt rồi, nếu anh không nhớ em là ai, em sẽ để anh làm quen lại với em một lần nữa, khiến anh yêu em một lần nữa. Nếu thật sự trí lực của anh bị ảnh hưởng, cũng không sao cả, em sẽ chăm sóc cho anh cả đời…”

“Con trai

Đàm Tĩnh mở trừng mắt nhìn anh khó nhọc thốt ra hai tiếng yếu ớt. Cô gần như không dám khẳng định, vội nắm lấy tay con mình, hỏi lại một lần nữa: “Đây là ai?”

“Con trai…” Lần này giọng anh vẫn yếu ớt như cũ, nhưng cuối cùng cô đã nghe rõ. Cô đưa tay bưng lấy miệng, không sao ngăn nổi nước mắt tràn ra. Trái lại, Bình Bình có vẻ rất thích thú với trò chơi này, cậu bé hào hứng nói: “Bố, bố, con là con trai của bố! Bố trả lời đúng rồi! Cho bố thêm 10 điểm!” Bình Bình lại chỉ vào Đàm Tĩnh, phấn khích hỏi: “Mẹ là ai?”

Ánh mắt Nhiếp Vũ Thịnh di chuyển tới gương mặt cô, anh thốt ra hai tiếng rất rõ ràng: “Bà xã…”

Đời này kiếp này, Đàm Tĩnh chưa từng nghe thấy âm thanh nào hạnh phúc hơn, tuyệt diệu hơn thế, cô thả lỏng bản thân, mặc cho dòng nước mắt tuôn rơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.