“Cô bé ở giường 28 hôm nay mổ.” Cô y tá hiểu rõ thói quen của Nhiếp Vũ Thịnh
nên hỏi, “Bác sỹ Nhiếp, anh có muốn đi xem bệnh nhân đó thế nào trước
không?”
“Ừ.”
Đây là thói quen của Nhiếp Vũ Thịnh, trước khi làm phẫu thuật cho mỗi bệnh
nhân, anh đều phải đi đến phòng bệnh nói chuyện với bệnh nhân, một là để cho
bệnh nhân bớt
căng thẳng, hai là để khỏi có điều gì sơ suất, ba là nhằm trao đổi những ý
kiến cuối cùng với người nhà bệnh nhân trước lúc lên bàn mổ.
Bệnh nhân nhí ở giường 28 là một cô bé rất ngoan, rất thích anh, cứ nhìn thấy
anh là chào: “Chào chú Nhiếp!” “Ừ, Mông Mông, hôm nay không được ăn kẹo, nên chú
không mang kẹo cho cháu.”
“Không có kẹo cũng được ạ.” Mông Mông cười toét miệng, cô bé đang thay răng,
nên bị khuyết một chiếc răng cửa, “Mẹ nói đang thay răng không được ăn nhiều
kẹo. Chú Nhiếp, mẹ cháu hôm nói hôm nay mổ, mổ phải mất bao lâu ạ?”
“Ừ, cháu nhắm mắt ngủ một lúc, khi nào mở mắt ra thì ca mổ đã xong rồi.”
“Nhanh thế cơ ạ?”
“Ừ.”
“Chú có món quà tặng cháu.”
“Là gì ạ?”
Nhiếp Vũ Thịnh chìa tay ra, trong tay anh là mấy hạt đậu tương tròn trịa.
“Là đậu ạ!” Mông Mông nói, “Cái này thì cháu biết, là đậu tương.”
“Đúng rồi, Mông Mông giỏi quá, biết cả cái này là đậu tương.” Nhiếp Vũ Thịnh
lấy một chiếc cốc nhựa rất nhỏ loại dùng một lần, bình thường hay dùng để uống
thuốc. Anh cho hạt đậu vào trong, rồi đổ một ít nước vào, nói: “Chờ khi nào Mông
Mông mổ xong, hạt đậu này sẽ mọc mầm, đến lúc Mông Mông tỉnh dậy là có thể nhìn
thấy mầm đậu vừa béo vừa trắng rồi.”
“Òa! Nó có thể mọc mầm cơ ạ?”
“Đúng rồi, còn mọc rất nhanh ấy chứ, cháu vào trong phòng mổ ngủ một giấc,
khi nào tỉnh dậy sẽ thấy mầm đậu.”
Mông Mông vỗ tay: “Chú Nhiếp lợi hại quá!”
“Là hạt đậu tương lợi hại chứ, đừng thấy nó bé, cũng đừng tưởng nó cứng, chỉ
cần cho nó chút nước, nó sẽ mọc mầm ngay. Mông Mông cũng phải kiên cường như nó
nhé.”
“Vâng!” Mông Mông bò dậy, túm lấy Nhiếp Vũ Thịnh, “Chú Nhiếp, cháu thơm chú
một cái! Lát nữa đi ra, cháu muốn xem mầm đậu.”
“Ừ, lát nữa đi ra, chú Nhiếp cùng cháu xem xem mầm đậu mọc dài bao nhiêu, cao
bao nhiêu nhé.”
Đôi môi bé bỏng mềm mại của cô bé áp lên má anh, đem lại một cảm giác dịu
dàng, khiến lòng anh cũng nhẹ đi nhiều. Bước ra khỏi phòng bệnh, cô y tá cứ cười
mãi: “Bác sĩ Nhiếp, anh đúng là khéo dỗ trẻ con. Mỗi lần cầm mấy hạt đậu, đều có
thể dỗ được mấy đứa nhỏ vui vẻ vào phòng mổ.”
Vẻ mặt Nhiếp Vũ Thịnh vẫn thản nhiên, không hề lộ nụ cười, anh chỉ lịch sự
gật đầu. Các cô y tá đã quá quen với thái độ ấy của anh, biết anh thực ra là
người ngoài lạnh trong nóng, kiệm lời ít nói, nên cũng chỉ cười cho qua
chuyện.
Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì là vì anh lại nhớ đến Đàm Tĩnh.
Có một lần Đàm Tĩnh nói với anh, hồi nhỏ mẹ cô hay đánh đàn piano tại sảnh
khách sạn Hoa Kiều, kiếm thêm ít tiền đắp đổi chi tiêu cho gia đình. Còn cô sau
khi tan học, thường hay phải ở nhà một mình. Hồi đó cô cũng chỉ 6,7 tuổi, trong
nhà lại không có ti vi, nên cứ mỗi khi trời tối là cô vội vàng chui ngay vào
chăn, nhưng mãi không ngủ được, đành nằm nghe tiếng tivi đang chiếu hoạt hình từ
nhà hàng xóm vọng lại. Vì thế hồi ấy, tâm nguyện lớn nhất của cô là mua được một
chiếc tivi.
Lúc ấy, anh nghe kể mà xót xa, bèn hỏi: “Em không sợ ư?”
“Sợ chứ,” cô cười mẹ em trước khi đi thường lấy mấy hạt đậu bỏ vào trong đĩa
rồi dỗ em rằng, đừng sợ, khi nào hạt đậu mọc mầm thì mẹ sẽ về. Chờ đến khi em
ngủ dậy thì trời đã sáng, hạt đậu đúng là đã mọc mầm thật, mẹ cũng về nhà từ
lâu, còn chuẩn bị cả bữa sáng cho em nữa.”
Lần đó, anh bị sốt, cô lại có việc bắt buộc phải đi. Trước khi đi, đôi bên cứ
quyến luyến không rời, có lẽ bản tính trẻ con của anh đã làm cô cảm động, cô bèn
tìm mấy hạt đậu tương dùng để xay sữa đậu nành, nhặt ra vài hạt đậu bỏ vào trong
đĩa, đổ thêm ít nước, dặn anh: “Chờ hạt đậu mọc mầm thì em sẽ về, đến lúc đó anh
cũng khỏi bệnh rồi.”
Cô chờ anh ngủ say mới nhẹ nhàng rời khỏi. Anh nửa tỉnh nửa mê, cứ tỉnh dậy
lại chăm chú nhìn xem, nhưng đĩa đậu đó chỉ nở to hơn một chút, chứ vẫn chưa mọc
mầm. Anh cứ mơ màng ngủ như vậy đến tận sáng hôm sau thì hạ sốt, cả người mệt
mỏi như vừa thức trắng đêm, còn mấy hạt đậu trên đĩa, cuối cùng cũng đã nhú ra
chiếc mầm vừa mập vừa trắng.
Vô số lần, khi cô đơn một mình, anh thường có thói quen nhặt mấy hạt đậu bỏ
vào đĩa, rồi đổ thêm ít nước vào đó, im lặng ngồi chờ nó mọc mầm.
Lần nào hạt đậu cũng ra mầm, nhưng Đàm Tĩnh không bao giờ quay về nữa.
Mổ xong, bước ra khỏi phòng phẫu thuật, anh nghe thấy y tá nói: “Chủ nhiệm
Phương có hỏi anh một lần, chắc là tìm anh có việc gì đó, em nói là anh vẫn ở
trong phòng mổ.”
“Ừ, cảm ơn.”
Anh đi đến phòng làm việc của Chủ nhiệm Phương, hai tiến sĩ đang vây lấy ông
thảo luận vấn đề gì đó, Chủ nhiệm Phương ngẩng lên nhìn thấy anh, bèn hỏi: “Mổ
xong rồi à?”
“Xong rồi ạ.”
Chủ nhiệm Phương không hỏi anh kết quả phẫu thuật thế nào, ông luôn tin tưởng
vào tay nghề Nhiếp Vũ Thịnh, nên chỉ bảo anh: “Lại đây, xem cái này.”
Nhiếp Vũ Thịnh bước qua xem, là một bản kết quả chụp X-quang động mạch vành,
Chủ nhiệm Phương hỏi anh: “Thế nào?”
“Tứ chứng Fallot, hẹp động mạch phổi, tình hình nghiêm trọng. Thường thì,
những trường hợp thế này phải mổ từ lúc mới sinh, hiếm thấy ai lần lữa đến tận
bây giờ.”
“Cậu có nắm chắc không?”
Nhiếp Vũ Thịnh hơi bất ngờ, loại phẫu thuật này trong khoa Ngoại Tim mạch của
anh không được coi là quá phức tạp, bác sĩ bình thường cũng là
“Bệnh viện đã thông qua chương trình đó rồi, chương trình mà công ty CM hỗ
trợ tiền đó.”
Thấy Nhiếp Vũ Thịnh ngạc nhiên, Chủ nhiệm Phương cười nói: “Sao cậu lại ngớ
ra thế, hồi đầu khi nhắc đến việc áp dụng chương trình này, thái độ của cậu tích
cực lắm cơ mà.”
“Dạ, chẳng phải nói là còn cần luận chứng…”
“Luận chứng rồi.” Chủ nhiệm Phương nói, “Tuần trước bệnh viện chẳng đã họp
đấy rồi còn gì? Còn mời cả mấy vị chuyên gia trong ngành nữa. Ồ, cậu không tham
gia, hôm đó cậu có hai ca mổ.”
Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì, anh biết đây là mẹo của Chủ nhiệm Phương, tách
anh ra khỏi hội nghị luận chứng chương trình, như vậy dù sau này có bất kỳ sự cố
gì, anh cũng không bị nghi ngờ.
“Chúng tôi chọn bệnh nhân này làm ca đầu tiên,” Chủ nhiệm Phương gõ nhẹ lên
bệnh án, “Bởi vì đây là Tứ chứng Fallot hay gặp nhất, về mặt này chúng ta có rất
nhiều kinh nghiệm lâm sàng có thể sử dụng, dù sao cũng là chương trình mới, cẩn
trọng là số một. Bệnh nhân này do bác sỹ Lý giới thiệu, nghe nói hoàn cảnh gia
đình rất khó khăn, chắc sẽ chấp nhận phương án hỗ trợ kinh phí. Từ bây giờ trở
đi, bệnh nhân này giao cho cậu phụ trách, cậu đi liên lạc với người nhà bệnh
nhân nhé.” Mắt Chủ nhiệm Phương đã hơi kém, lúc không làm phẫu thuật lại không
đeo kính, nên khi cầm bệnh án, phải cố gắng lắm mới đọc được các chữ viết ở
trên: “Tôn… Bình… ừm, cậu bé này là bệnh nhân đầu tiên của dự án chúng ta.”
Tôn Bình?
Nhiếp Vũ Thịnh chỉ thấy cái tên này rất quen, anh nhớ lại, chắc chắn mình đã
trông thấy kết quả chụp X-quang động mạch vành vừa nãy ở đâu rồi, hơn nữa còn
trong một trường hợp rất quan trọng, vì trong đầu anh có ấn tượng về nó. Tuy mỗi
năm anh phải xem đến hàng trăm hàng nghìn bản kết quả chụp X-quang, nhưng bản
kết quả này chắc chắn anh đã nhìn thấy ở tại một nơi quan trọng nào đó. Lớp bồi
dưỡng công khai ư? Không, lớp bồi dưỡng công khai thường hay dùng những trường
hợp phức tạp, không thể dùng Tứ chứng Fallot phổ biến này được. Lúc Chủ nhiệm
Phương hội chẩn ư? Không, cũng không đúng…
Cuối cùng, một tia chớp xẹt qua trong óc, anh sực nhớ ra.
“Cháu phản đối!” Anh buột miệng nói, “Bệnh nhân này không được.”
“Hả?” Chủ nhiệm Phương ngạc nhiên hỏi, “Tại sao?”
Anh không tài nào nêu ra được lý do, vì đó là con trai Đàm Tĩnh ư? Không,
thật quá nực cười, cả bệnh viện chẳng biết Đàm Tĩnh là ai hết, anh cũng làm sao
có thể giải thích cho một người ngoài, một bậc thầy của mình hiểu chuyện tình
cảm trắc trở khó nói của cá nhân mình được.
Trong lúc bối rối, anh đành đáp: “Rủi ro của ca mổ quá lớn, nếu bệnh nhân là
người trưởng thành thì khả năng chịu đựng về mọi mặt sẽ tốt hơn.”
Chủ nhiệm Phương mệt mỏi day trán: “Có phải tôi không tính đến đâu, nhưng cậu
đã bao giờ nghĩ, người lớn tuy khả năng chịu đựng về mọi mặt đều tốt hơn, những
chương trình này chỉ hỗ trợ nhiều kinh phí cho bệnh tim bẩm sinh, mà trong số
những bệnh nhân tim bẩm sinh, gần như không có bệnh nhân trưởng thành thích
hợp.”
Bởi bệnh nhân mắc bệnh tim bẩm sinh nặng, có cơ hội phẫu thuật thì đã làm từ
lâu rồi, ai không có cơ hội phẫu thuật, thì hoặc là không sống được đến khi
trưởng thành, hoặc là về căn bản trên lý thuyết không thể tiến hành phẫu
thuật.
“Cậu bé này lớn nhất trong số các bệnh nhân. Càng lớn thì cơ hội chữa khỏi
càng nhỏ, khả năng chịu đựng của phụ huynh cũng kiên cường hơn,” Chủ nhiệm
Phương quyết định, “Thế này đi, cậu cứ liên lạc với gia đình họ trước, xem xem
họ có muốn nhận tiền hỗ trợ để làm phẫu thuật hay không đã.”
“Cháu vẫn phản đối chọn bệnh nhân này.” Nhiếp Vũ Thịnh đã nhanh chóng sắp xếp
lại tư duy một cách mạch lạc rõ ràng, “Thứ nhất, bệnh nhân này tuổi hơi lớn, xét
một cách tương đối, bệnh tình cũng nghiêm trọng hơn, cháu lo kết quả không được
tốt lắm; thứ hai, Tứ chứng Fallot tuy là bệnh tim bẩm sinh hay gặp, nhưng lại là
loại tương đối phức tạp, chương trình vừa mới bắt đầu, nên chăng bắt đầu từ dễ
đến khó, tuần tự mà tiến; thứ ba, bệnh nhân này cháu gặp qua một lần rồi, là phụ
huynh đưa cháu nhỏ đến, cháu từng nghĩ hoàn cảnh họ khó khăn, nhưng chưa chắc đã
chấp nhận phương án phẫu thuật mạo hiểm như thế này đâu.”
Chủ nhiệm Phương cười: “Vừa nãy cậu còn nói với tôi là tuổi của bệnh nhân
càng lớn càng tốt, bây giờ lại chê bệnh nhân này lớn tuổi quá. Lý do thứ hai của
cậu khá hợp lý, nhưng phẫu thuật tim đơn giản thì chi phí không cao, gia đình
bình thường dù phải đi vay hai vạn tệ cũng gắng làm phẫu thuật cho con, hỗ trợ
kinh phí không có ý nghĩa gì. Còn lý do thứ ba, cậu cứ liên lạc với gia đình họ
đi đã rồi nói, chưa thử làm sao biết được người ta có đồng ý hay không?”
Nhiếp Vũ Thịnh chẳng còn cách nào, đành chấp nhận lấy bệnh án mà Chủ nhiệm
Phương đưa.
Trên bệnh án có viết địa chỉ số điện thoại liên lạc của bệnh nhân, là số điện
thoại cố định, đằng sau còn có nét bút thanh thoát ghi rõ: số điện thoại cửa
hàng nơi mẹ là Đàm Tĩnh làm việc. Đàm Tĩnh, vừa nhìn chữ này, dường như tất cả
bộ phận trên thân thể anh đều nhói lên đau đớn.
Vận mệnh xưa nay luôn thích trêu ngươi, toàn dùng những hình thức kỳ quặc
nhất kéo hai con người từ lâu đã tận duyên lại gần nhau nữa. Có điều, lần này
hoàn toàn là vì công việc.
Anh gần như không thể khẳng định liệu mình có đủ khả năng kiềm chế để tiến
hành mổ cho con trai cô hay không?
Thế nhưng, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, anh không thể không liên lạc với
cô theo như chỉ thị của Chủ nhiệm Phương. Nếu cô từ chối phương án này, thì
chẳng còn gì tốt bằng.
Tối hôm nghỉ việc, trong lòng Đàm Tĩnh rất buồn, nào ngờ sáng sớm hôm sau,
Vương Vũ Linh lại tìm đến nhà cô. Đàm Tĩnh nhớ Vương Vũ Linh phải làm ca sáng,
nên kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại đến vậy? Cậu không đi làm à?”
“Tớ và Lương Nguyên An đều không làm nữa!”
Đàm Tĩnh cuống lên: “Các cậu đang làm tốt như thế, sao lại không làm
nữa?”
“Lương Nguyên An nói, anh ấy không thể để cậu mất việc vì lỗi của anh ấy
được.” Vương Vũ Linh nói, “Anh ấy không làm, tớ cũng không làm nữa. Đằng nào thì
chúng tớ cũng không làm nữa.”
Đàm Tĩnh lo lắng giậm chân nói: “Các cậu làm gì vậy, định làm tôi lo chết
à?”
“Cậu lo cái gì chứ!” Vương Vũ Linh nói, “Hôm qua sau khi cậu đi, Lương Nguyên
An rất buồn, sau đó thì lôi tớ đi uống rượu, lúc ăn đêm anh ấy nói, chúng mình
không được vô tình vô nghĩa như vậy, rõ ràng chiếc bánh đó là anh cầm ra ngoài,
lại để cho cô ấy nhận tội thay. Một mình cậu còn phải nuôi Bình Bình, có thế nào
cũng không được để mất công việc này, vì thế sáng sớm hôm nay, Lương Nguyên An
đã đi tìm Cửa hàng trưởng rồi, còn tớ đến tìm cậu. Đằng nào thì chúng tớ cũng
không làm nữa, cứ nói luôn cho Cửa hàng trưởng biết chuyện này không liên quan
gì đến cậu.”
Đàm Tĩnh nói: “Tớ cũng vì không muốn Lương Nguyên An bị mất việc, nên mới
nhận lấy trách nhiệm về mình, bây giờ các cậu làm thế này, có phải tớ thành ra
công cốc không?”
Vương Vũ Linh cười thoải mái: “Thôi thôi, cốc với ly cái gì, làm ở cửa hàng
thì có tiền đồ gì chứ, cũng chẳng kiếm được mấy đồng.”
“Rõ ràng chuyện này đã qua rồi, sao các cậu lại ngốc thế.”
Vương Vũ Linh bỗng nhìn Đàm Tĩnh, nghiêm túc nói: “Thực ra lúc đầu tớ cũng
khuyên Lương Nguyên An, chuyện này đã qua rồi, không cần thiết phải hi sinh thêm
chúng tớ cố gắng tìm cho cậu một công việc tốt là được rồi. Nhưng Lương Nguyên
An nói, lương tâm anh ấy không cho phép. Lương tâm anh ấy còn không cho phép,
không lẽ lương tâm tớ có thể cho phép ư? Đàm Tĩnh, chúng ta quen biết nhau lâu
như vậy, tớ biết tính cậu trọng nghĩa khí, cậu trọng nghĩa khí, không lẽ chúng
tớ lại không thể trọng nghĩa khí bằng cậu được hay sao? Chuyện này đã nói rõ với
Cửa hàng trưởng rồi, cậu có thể quay trở về làm việc. Cậu nuôi Bình Bình đã vất
vả lắm rồi, lại phải để dành tiền làm phẫu thuật cho nó nữa, Tôn Chí Quân thì
chẳng trông mong gì được, lần này chúng tớ mà không ra mặt, e rằng cả đời chúng
tớ áy náy không yên.”
Đàm Tĩnh thở dài: “Ít ra trước khi làm việc này, các cậu cũng phải bàn với tớ
trước đã chứ.”
“Bàn với cậu, cậu lại không đồng ý.” Vương Vũ Linh nói, “Cái tính ương bướng
của cậu, tớ biết rõ mười mươi.”
“Nhưng cũng không cần thiết lôi thêm cả cậu vào, chuyện này không liên quan
đến cậu.”
“Lương Nguyên An nghĩ kỹ rồi, anh ấy định đi thuê cửa hàng mở tiệm bánh gato.
Một mình anh ấy làm sao mà làm được? Nên tớ sẽ mở cửa hàng cùng anh ấy.” Nhắc
đến chuyện này, mắt Vương Vũ Linh sáng long lanh, hai má đỏ ửng lên, “Dù sao thì
anh ấy đi đâu tớ đi đấy, mở tiệm bánh ga tô suy cho cùng cũng là chuyện kinh
doanh của mình, còn hơn suốt đời làm thuê cho người khác.”
Đàm Tĩnh không ngờ Lương Nguyên An lại có dự định như vậy, thực ra tay nghề
của anh cũng rất tốt, tự mình mở cửa hàng quả là một con đường hay, hơn ngửa tay
lĩnh mấy đồng tiền công ở cửa hàng đó nhiều. Chuyện đến nước này, cô có ngăn
cũng không kịp, thấy Vương Vũ Linh cam tâm tình nguyện cùng phấn đấu với Lương
Nguyên An, Đàm Tĩnh chẳng biết nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay Vương Vũ Linh, lắc
lắc thật mạnh, tỏ ý dù Vương Vũ Linh có quyết định thế nào, cô đều ủng hộ. Vương
Vũ Linh hiểu ý của Đàm Tĩnh, liền nhoẻn miệng cười.
Chuyện này tiến hành thuận lợi, Cửa hàng trưởng vốn rất thích Đàm Tĩnh, nghe
Lương Nguyên An kể rõ đầu đuôi câu chuyện, lập tức đồng ý để cho Đàm Tĩnh quay
trở lại làm việc. Vì cửa hàng rất thiếu người, nên Cửa hàng trưởng còn đích thân
gọi điện giục Đàm Tĩnh đi làm ngay ngày hôm đó.
Đàm Tĩnh quay trở về vừa vặn tiếp nhận ca thu ngân buổi chiều, Vương Vũ Linh
và Lương Nguyên An đã làm xong thủ tục, chính thức nghỉ việc. Vì Vương Vũ Linh
hay cười hay nói, Lương Nguyên An lại rất được lòng mọi người, nên các đồng
nghiệp trong cửa hàng đều quyến luyến bọn họ. Thấy bảo họ sắp mở cửa hàng, lại
càng hò nhau đòi tiền họ, cuối cùng mọi người hẹn buổi tối sẽ cùng nhau đi ăn.
Có người nói: “Tiện thể chúng ta đón Đàm Tĩnh trở về luôn.” Tuy Lương Nguyên An
vì chuyện mà phải nghỉ việc, nhưng vẫn vô tư hùa theo: “Đúng, đúng! Tiện thể đón
Đàm Tĩnh trở về luôn, không say không về!”
Đàm Tĩnh chỉ mím miệng cười, thấy Quản lý xị mặt đứng đó, cô liền nháy mắt ra
hiệu cho mọi người, cả đám vội vàng ai về chỗ nấy làm việc của mình.
Lương Nguyên An và Vương Vũ Linh đi thẳng ra cửa, còn vẫy tay ra hiệu tối gặp
lại. Đàm Tĩnh đứng cạnh Cửa hàng trưởng nên không dám động cựa gì, cả đầu cũng
cúi gằm, bỗng cô nghe thấy Cửa hàng trưởng nói: “Đàm Tĩnh, cô lại đây một
chút.”
Đàm Tĩnh tưởng anh muốn nói chuyện của Lương Nguyên An, thầm nghĩ lại thì Cửa
hàng trưởng đã phê bình cô rồi, nói cô nhận bừa trách nhiệm, không có phép tắc
kỷ luật gì cả. Nhưng nói chung, Cửa hàng trưởng cũng tỏ vẻ khá thân thiện với
cô, sau cùng còn nói, tôi biết ngay là cô không thể nào làm chuyện đó được.
Đàm Tĩnh cứ ngỡ Quản lý sẽ phê bình cô một trận như Cửa hàng trưởng. Ai ngờ
anh ta chỉ lạnh lùng nói: “Trước đây cô làm rất tốt, bây giờ quay trở lại, nhất
định phải duy trì thái độ làm việc trước kia đấy.”
Đàm Tĩnh vâng dạ, gần đây Quản lý hình như có định kiến gì với cô thì phải,
đối xử với cô rất lạnh lùng, thậm chí có lúc còn bới lông tìm vết nữa. Nhưng cô
nghĩ mãi không ra, rốt cuộc mình đã làm gì đắc tội với anh ta. Vả lại, rõ ràng
tuần sau anh ta sẽ lên tổng công ty làm việc, cần gì phải gây khó dễ một cô thu
ngân cấp dưới tép riu như mình chứ? Quản lý còn nói thêm mấy câu nữa, rồi đột
nhiên hỏi cô: “Đàm Tĩnh, hòm thư đó của cô là gì?”
Đàm Tĩnh chẳng hiểu sao anh ta lại nói vậy, lúng túng hỏi: “Anh hỏi cái hòm
thư nào ạ?”
“Là hòm thư lần trước gửi bản tường trình đi ấy.”
Nghe Quản lý nói, cô mới chợt nhớ ra, vội đáp: “Ồ, đó là em đăng ký bừa ấy
mà.” Lúc đó cần gấp, cô đã lên mạng đăng ký bừa một hòm thư miễn phí, không ngờ
bấy nhiêu ngày qua đi, tự nhiên Quản lý lại hỏi đến.
“Tổng công ty gửi một số tài liệu đến hòm thư lần trước dùng, cô cho tôi địa
chỉ hòm thư đó đi.”
Đàm Tĩnh không suy nghĩ gì nhiều, liền viết cho Quản lý tên tài khoản của hòm
thư, cả mật mã cũng viết luôn. Lúc này, anh ta mới gật đầu nói: “Cô đi làm việc
đi.” Đàm Tĩnh vừa đi được mấy bước, Quản lý bỗng gọi giật cô lại bảo: “Chuyện
này đừng nói cho ai biết.”
Đàm Tĩnh gật đầu đồng ý, rồi quay trở về quầy thu ngân. Đã là buổi chiều,
thời tiết oi bức, khách ghé qua rất thưa thớt. Điều hòa trong cửa hàng mát rượi,
các đồng nghiệp người thì lau khay đựng bánh, người đang sắp xếp lại quầy hàng,
không ai chú ý đến cuộc nói chuyện của họ.
Nhưng đến lúc tối đi ăn, không khí lại rất náo nhiệt, Vương Vũ Linh là người
thích náo nhiệt, cộng thêm Lương Nguyên An lúc nào cũng hì hì hà hà, lại được
mọi người cùng hùa vào, khiến tiệm ăn xém chút nữa tốc cả mái lên. Món lên đầu
tiên là tôm cay, ai ăn cũng thấy nghiền, thế là chẳng thèm ngó ngàng gì đến các
món khác nữa, lại gọi thêm một đĩa tôm cay, vừa ăn vừa uống, chẳng mấy chốc đã
hết sạch cả thùng bia phải gọi chủ quán lấy thùng khác.
Đàm Tĩnh lần đầu chứng kiến mọi người điên cuồng như vậy, ai cũng uống hết
mình, kể cả nữ nhân viên nhỏ tuổi nhất cửa hàng. Tất nhiên cô cũng bị dúi cho
một cốc bia.
“Tớ không biết uống bia.”
“Thôi đi!” Vương Vũ Linh tuy chưa uống được bao nhiêu nhưng mặt đã đỏ phừng
phừng như thể say túy lúy, “Lần sau có muốn kêu cậu uống cũng chẳng còn cơ hội
nữa, đây chỉ là bia thôi mà, giống như rượu nếp ấy, không có tí cồn nào đâu. Mọi
người đều uống hết rồi, cậu sợ cái gì?”
Nỗi buồn chia tay, dường như chỉ có rượu mới làm nguôi ngoai được, cũng dường
như rượu đó không phải để giải sầu, bởi đến cuối cùng tất cả mọi người đều rất
vui vẻ. Mở cửa hàng là chuyện vui, mọi người đều thấy thế, Lương Nguyên An lần
này nghỉ việc, tuy lý do có vẻ không được hay lắm, nhưng dù sao cũng là tự mình
mở cửa hàng, nói như lời các đồng nghiệp là tự mình làm chủ, tất nhiên phải chúc
hết ly này đến ly khác, cạn hết vòng này đến vòng kia.
Trước kia, cửa hàng cũng có những bữa ăn như thế này, thường thì chỉ vào dịp
sau Tết. Trước Tết cửa hàng đã tổ chức liên hoan cuối năm, nhưng sau Tết, mọi
người thường tự góp tiền lại ăn một bữa. Bởi vì làm nghề này hay có sự thay đổi
về nhân sự, rất nhiều người đến Tết sẽ nghỉ hẳn, không làm nữa. Những đồng
nghiệp sau Tết vẫn đến làm, có nghĩa là về cơ bản năm nay sẽ tiếp tục làm đồng
nghiệp của nhau, vì thế mọi người góp tiền ra quán làm một bữa, cũng coi như mở
đầu năm mới, cải thiện cuộc sống.
Nhưng không khí những lần trước không giống tối nay, cuối cùng mọi người còn
bắt Lương Nguyên An và Vương Vũ Linh vòng tay vào nhau uống rượu. Lương Nguyên
An cười hề hề nói: “Uống thì uống!”
Vương Vũ Linh là con gái, đương nhiên da mặt mỏng, có vẻ hơi ngại ngùng,
nhưng chẳng để cô kịp phản đối, hai cô gái đã ấn cô xuống rồi gọi ầm lên: “Mau
mang cốc ra đây, cốc rượu này nhất định phải uống! Chúng tớ vẫn đang phải làm
thuê cho cửa hàng, cậu đã làm bà chủ rồi! Hôm nay uống trước đã, đợi khi nào các
cậu kết hôn, xem chúng tớ hành h các cậu thế nào!”
Lần này mọi người hò nhau, không khí càng nào nhiệt hơn. Trong tiếng hò reo
của mọi người, Lương Nguyên An và Vương Vũ Linh vòng tay nhau uống rượu, mọi
người lần lượt chúc rượu họ, họ lại lần lượt chúc rượu mọi người, đến cuối cùng,
cũng chẳng biết là ai chúc ai nữa, chỉ thấy mở hết chai bia này đến chai bia
khác, uống đến hả hê mới ra về.
Đàm Tĩnh vì không biết uống rượu, hơn nữa ai cũng biết cô còn con nhỏ ở nhà
nên mọi người cũng không ép cô, vì thế cuối cùng cô là người uống ít nhất. Theo
quy định thì bữa cơm này mọi người “campuchia”, cuối cùng khi chủ quán đến tính
tiền, cũng chỉ có Đàm Tĩnh còn tỉnh táo, cô tính tiền của từng người, rồi mọi
người góp tiền trả. Lương Nguyên An đã say mềm, anh vốn thuê phòng trọ cùng một
người đồng hương, nên một đồng nghiệp nam đưa anh về. Vương Vũ Linh cũng đã uống
khá nhiều, nên Đàm Tĩnh nói: “Để tôi đưa Vương Vũ Linh về cho.”
Chỗ Vương Vũ Linh ở không cùng hướng với nhà Đàm Tĩnh. Cô đưa Vương Vũ Linh
về nhà xong thì lỡ mất chuyến tàu điện ngầm cuối cùng. Vốn Đàm Tĩnh định ngủ tạm
ở nhà Vương Vũ Linh một đêm, đằng nào thì con trai cũng đã gửi bà Trần, nhưng cô
lại nghĩ, giường của Vương Vũ Linh là giường đơn, cô ấy lại đang say, người uống
say thường muốn ngủ thoải mái một chút, nếu mình còn chen nằm cùng, không chừng
lại làm cô ấy khó chịu. Thế nên cuối cùng cô quyết định về nhà. Đàm Tĩnh đã thừa
kinh nghiệm hầu hạ người say, thành thạo lấy chậu nước lau rửa sạch sẽ cho Vương
Vũ Linh, rồi thay bộ quần áo ngủ cho cô, sau đó kéo chiếc chăn len đắp lên, thấy
cô ngủ say sưa, Đàm Tĩnh mới xuống lầu đón xe buýt về nhà.
Cô chuyển mấy chuyến xe buýt thì đã gần đến nửa đêm. Mùa hè, bên ngoài khu
chung cư rất náo nhiệt, dọc con phố nhan nhản tiệm bán đồ nướng, còn cả một số
người đang hóng mát. Các quán hàng nhỏ hai bên đường vẫn chưa đóng cửa, ánh đèn
rọi vào những thực khách đang ăn thịt nướng, toả sáng lung linh. Bây giờ cô mới
cảm thấy ngà ngà say, bèn lê đôi chân đã mỏi rã rời, xuyên qua dãy phố náo
nhiệt. Khói đen của thịt nướng quện với mùi thơm của ớt và húng lìu theo gió đưa
đến thơm đến nổi người ta ho sặc sụa.
Về tới chân cầu thang, cô lại có phần không muốn bước lên. bởi gió đêm nay
rất dễ chịu. Đây là khu nhà cũ, phía trước trồng rất nhiều cây long não. Do
không có ai trông nom, nên những cây long não này chỉ mọc thưa thớt, có cây mấy
năm trước đã chết khô mà chẳng ai buồn động đến, có người còn chằng dây thừng
vào làm dây phơi chăn đệm. Chỉ có một cây dựa vào đầu nhà là xanh um tươi tốt,
như một chiếc ô xanh vậy, đến tối thường có mấy cụ già ra ngồi dưới gốc cây hóng
mát, hôm nay có lẽ quá muộn, mấy người già đã về ngủ cả rồi, chỉ có một người
đứng bên cạnh thùng rác hút thuốc, đầu thuốc lá đỏ rực cứ loé lên trong bóng
đêm, nhìn rất rõ. Cô tưởng đó là hàng xóm ở trên lầu xuống vứt rác tiện thể hút
điếu thuốc, không ngờ đến gần mới thấy hoá ra là Tôn Chí Quân.
Mấy ngày hôm nay cô đã mệt mỏi lắm rồi, nhìn thấy anh ta, cô chẳng buồn nói
chuyện, chỉ cắm đầu đi lên gác. Tôn Chí Quân liền đuổi theo, túm lấy tay cô: “Cô
vui vẻ ở đâu mà nửa đêm mới về nhà?”
Cô quay lại nhìn Tôn Chí Quân, tay anh cứng như kìm, ánh mắt trừng trừng nhìn
cô, như thể trên mặt cô viết đầy chữ vậy. Anh ta mới được thả ra từ trại giam,
không biết đã bao nhiêu ngày không tắm, mùi mồ hôi chua lòm phả ra làm cô nghẹt
thở. Cô quay mặt đi, hít một hơi rồi nói: “Buông tay ra.”
“Đồn công an nói, Phùng Cánh Huy đồng ý hoà giải, hơn nữa đã nhận đủ tiền
viện phí, bình thường cô ki bo đến một đồng cũng tiếc không dám tiêu, đi đâu
kiếm tiền đưa cho Phùng Cánh Huy chứ?”
“Không cần anh quản.”
“Không cần tôi quản à?” Tôn Chí Quân cười nhạt, “Tôi có quản được cô đâu? Cô
để cho tôi quản chuyện gì rồi? Không biết đi uống rượu với ai, hú hí đến nửa đêm
mới về, hạng đàn bà như cô còn dày mặt bảo tôi không cần quản ư?”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Tôn Chí Quân, anh buông tay ra!”
“Ai cho cô tiền bảo lãnh tôi ra? Cô kiếm tiền ở đâu?”
“Tôi kiếm tiền ở đâu, không đến lượt anh quản được!”
Đàm Tĩnh uống chút bia vào, vỗn đã thấy khó chịu, lại bị mùi chua lòm trên
người Tôn Chí Quân xộc vào mũi, chỉ chực nôn, cô quay mặt đi chỗ khác, lạnh lùng
nói: “Anh giở trò thần kinh gì vậy? Tôi tìm đủ mọi cách cứu anh ra khỏi đồn công
an, không lẽ là sai ư?”
“Có phải cô đi tìm gã họ Nhiếp đó không?’
Đàm Tĩnh ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thoát khỏi tay anh ta, vừa cuống vừa
giận nói: “Anh thả tôi ra!”
“Chột dạ à? Nói trúng tim đen rồi chứ gì? Sao thằng họ Nhiếp đó lại cho cô
tiền? Cô dùng cái gì để đổi hả? Chỉ uống với hắn một bữa thôi ư? Được đấy, không
cần lên giường với hắn à?”
Đàm Tĩnh thấy anh ta nói khó nghe như vậy, lại càng khó chịu, chỉ nói: “Tôi
chẳng đánh đổi cái gì cả, cũng không đi tìm anh ta.”
Tôn Chí Quân nhếch miệng cười mỉa, hàm răng trắng bóng loé lên dưới ánh đèn,
trông như một con thú dữ. Giọng anh ta lạnh lùng, hễ sáp lại gần cô thì mùi chua
lòm càng phá ra nồng nặc hơn, Đàm Tĩnh cố gắng l lại phía sau, nhưng tay cô đang
bị túm chặt, không sao nhúc nhích được.
“Ít nhất cô cũng phải tiêu hơn một vạn đúng không? Kêu cô đưa cho tôi hai
vạn, cô không chịu, giờ tôi đánh người, cô lại có tiền để bồi thường viện phí,
cô lấy tiền ở đâu ra?”
“Tôi đi vay! Tôi vay tiền để bảo lãnh anh ra, lẽ nào lại sai ư?”
Tôn Chí Quân vẫn hung hăng truy hỏi: “Cô vay tiền của ai? Đám bạn nghèo đó
của cô làm gì có tiền cho cô vay?”
Đàm Tĩnh bị anh ta dồn vào chân tường, buột miệng nói dối: “Tôi vay tiền của
Vương Vũ Linh, cô ấy định dành tiền sắm ít hồi môn, tôi vay cô ấy đấy.”
Tôn Chí Quân thoáng ngẩn người, đành buông tay cô ra. Đàm Tĩnh chợt thấy rã
rời, mấy ngày nay cô đã phải chịu đựng quá nhiều, không thể nhẫn nhịn hơn được
nữa: “Tôi lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người ta, lúc nào cũng phải tìm cách
kiếm tiền, vứt bỏ cả thể diện, đi cầu xin người nhà họ Phùng để họ đừng kiện
anh! Tôi đến bệnh viện bị người ta đuổi ra ngoài… Tôi đưa tiền người ta cũng
không thèm lấy… Tôi vất vả lắm mới cứu được anh ra, rốt cuộc là vì sao chứ? Mấy
năm nay anh không đưa cho tôi một đồng nào, trong nhà cái gì cũng cần đến tiền,
lần nào anh đi làm về, không nợ tiền cờ bạc thì cũng say lướt khướt, Tôn Chí
Quân, tôi không thể sống thế này được nữa! Tôi không gom đủ tiền làm phẫu thuật
cho con, bác sĩ nói nó không sống nổi đến năm 10 tuổi, cuộc đời của tôi đã hết
rồi, còn phải giương mắt nhìn con chịu khổ… Tôi đã nghĩ hết mọi cách rồi… mà
không cứu được tính mạng Bình Bình… Tôi xin anh tha cho tôi đi, để tôi và con
sống thêm được vài năm…”
Tôn Chí Quân im lặng một lát rồi dường như có vẻ thoải mái hơn: “Nói nghe
đáng thương quá nhỉ, nói đi nói lại, chẳng qua là cô muốn li dị chứ gì?”
“Chúng ta bây giờ ly dị hay không có gì khác nhau chứ?”
“Thế được rồi.” Tôn Chí Quân lạnh lùng cười, “Cô đi tìm gã họ Nhiếp đó, lấy
mười vạn tệ về đây, tôi ly hôn với cô.”
“Chuyện này không liên quan đến Nhiếp Vũ Thịnh.”
“Ai bảo chuyện này không liên quan đến Nhiếp Vũ Thịnh?” Tôn Chí Quân lấy
trong túi ra một gói thuốc lá nhàu nhĩ, rút ra một điếu châm lửa, bộ dạng rất
thong dong, “Cô không chịu đi nói với hắn, thì để tôi đi tìm hắn vậy.”
Đàm Tĩnh gạt nước mắt nói: “Anh không chịu ly hôn thì thôi.”
“Đừng thế chứ, đã nói đến nước này rồi, chúng ta nói hết cho xong đi.” VẻTôn
Chí Quân hệt như con mèo vừa bắt được chuột, tuy cười cười nhưng lại khiến Đàm
Tĩnh lạnh cả gáy. Anh ta nói: “Chẳng phải cô đang lo không có tiền chữa cho con
đó sao? Nhiếp Vũ Thịnh có đầy tiền, bố hắn càng nhiều tiền hơn, sao cô lại bỏ
qua hai vị thần tài đó mà không chịu nghĩ cách gì đi?”
Đàm Tĩnh cúi đầu, giọng cũng trầm xuống: “Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?”
“Tôi chẳng thế nào hết. Đàm Tĩnh, cô hãy nhớ rằng, là cô nợ tôi, chứ không
phải tôi nợ cô.”
Là cô nợ tôi, chứ không phải tôi nợ cô.
Đến tận hôm sau, câu nói này vẫn còn văng vẳng bên tai Đàm Tĩnh.
Cô đã sức cùng lực kiệt, mệt mỏi lắm rồi. Tôn Chí Quân nói xong câu này, cũng
không lên nhà mà quay người đi thẳng. Đàm Tĩnh hết sức lo sợ, không biết anh ta
sẽ đi đâu, liệu có làm chuyện gì không. Tiếc rằng cô đuổi theo không kịp, chờ
khi cô định thần lại, chạy đến cổng khu chung cư, hai bên vẫn đông nghịt người
ăn thịt nướng, Tôn Chí Quân đã mất tăm mất dạng.
Đàm Tĩnh buồn bã trở về nhà, đi tắm. Tắm xong, cô nhìn đĩa đậu bên cửa sổ đã
mọc mầm dài khoảng 3cm, ngày mai đón Bình Bình về nhà, thế nào thằng bé cũng sẽ
hỏi mầm đậu mọc ra rồi, sao bố vẫn chưa về nhỉ? So với câu hỏi của Bình Bình thì
câu nói cuối cùng của Tôn Chí Quân còn khiến cô lo lắng hơn. Con người Tôn Chí
Quân làm việc không hề phân trắng đen, cô thật sự rất lo anh ta sẽ gây họa.
Thế nên, hôm sau ở cửa hàng, bỗng nhiên nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi
tới, cô sợ thót cả tim.
Đối phương rất tự nhiên xác nhận thân phận của cô: “Chị là mẹ của cháu Tôn
Bình đúng không ạ? Bệnh án của Tôn Bình có đăng ký ở chỗ chúng tôi.”
“Vâng.”
“Khi trước chị có ký một bản thoả thuận, đồng ý cho phép công khai thảo luận
bệnh án của Tôn Bình nếu như vì mục đích giảng dạy và nghiên cứu.”
“Vâng, đúng vậy.”
Đấy là hồi đó bác sỹ Lý làm giúp cô, bác sỹ Lý thấy cô dắt theo con nhỏ thật
đáng thương, nên bảo cô ký vào bản thoả thuận, nói rằng nếu các giáo sư khi dạy
học sử dụng đến bệnh án của Tôn Bình thì coi như đã được hội chẩn, thông thường
những loại bệnh án này sẽ cho ra một phương án điều trị tốt nhất. Lúc đó cô đắn
đo một lát rồi đồng ý, còn đưa cả kết quả chụp X-quang động mạch vành cho bệnh
viện, sau này chuyện bẵng đi, chẳng thấy tăm hơi gì, cứ tưởng rằng chuyện này
thế là xong, ai ngờ bệnh viện lại bỗng dưng tới.
“Là thế này, bệnh viện chúng tôi sắp tiến hành một đề tài nghiên cứu mới, lựa
chon trường hợp của Tôn Bình làm thí nghiệm. Phiền chị đến bệnh viện một chút,
tình hình cụ thể sẽ do người phụ trách nhóm nghiên cứu của chúng tôi giải thích
với chị.”
“Cảm ơn!” Cô vô cùng biết ơn họ, dù sao đi nữa, đây cũng là một tia hi vọng,
“Cảm ơn các anh quá.”
“Không có gì. Phiền chị tới toà nhà C khu điều trị của bệnh viện chúng tôi,
là toà nhà mới màu trắng nằm ngay bên cạnh khu khám bệnh, tầng 30, khoa Ngoại
Tim mạch, khi nào chị đến, gọi điện thoại trực tiếp cho bác sĩ Nhiếp Vũ Thịnh là
được.”
Đàm Tĩnh ngơ ngẩn nhắc lại lần nữa: “Bác sĩ Nhiếp Vũ Thịnh ạ?”