Nợ Em Một Đời

Chương 16: Chương 16




“Bây giờ mới tìm được em, để em ở đây lâu như vậy, thật xin lỗi....”

Đường Vi mệt mỏi ôm cổ hắn, để hắn bế cô lên. Tống Dịch xoa xoa gương mặt nhỏ lấm lem của Đường Vi, đau lòng nói.

“Anh ta có làm gì em không? Xin lỗi, anh bị mất điện thoại nên...”

Tống Dịch đang nói giở, Đường Vi liền giơ một ngón tay lên chặn môi hắn. Cô thở dài.

“Chuyện cũng đã qua rồi, giờ em muốn ngủ.”

Nói xong, Đường Vi tìm một chỗ trong lòng hắn, nhắm mắt lim dim. Ngày hôm này quá dài, thực sự đã vô cùng mệt mỏi rồi.

[..............]

“Các cậu làm ăn kiểu gì vậy hả? Rõ ràng tôi đã kêu các cậu bảo vệ cô ấy.”

Thư kí Lê tức giận mắng những tên vệ sĩ.

“Đường tiểu thư trốn ra ngoài, chúng tôi không hề hay biết...”

“Các cậu... Hừ, có một người phụ nữ cũng bảo vệ không nổi, cũng may Dịch Tổng kịp thời. Các cậu ở đó chịu phạt đi.”

Thư kí Lê lườm họ, rồi mở cửa bước vào phòng.

“Tống Dịch, Tiểu Vi nhà cậu sao rồi?”

“Lê Vũ, cậu đừng có lo chuyện bao đồng. Việc cậu nên là là vị hôn thê họ Mộc của cậu kìa...”

Nói đến đây Lê Vũ bỗng nhiên khuôn mặt đỏ bừng, anh đặt giấy tờ lên bàn.

“Được rồi, tôi ra ngoài trước.”

“Này....” Tống Dịch ngồi xem xét tài liệu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tấm ảnh mà hắn sai Lê Vũ điều tra.

“Toàn bộ những thứ này đều là thật?”

Lê Vũ quay người, trầm mặc gật đầu.

“Không ngờ, kẻ thù của tôi và Tiểu Vi lại ở ngay trước mắt như vậy.”

Thư kí Lê nhìn ra sát ý trong mắt Tống Dịch. Mẹ Tống là cấm địa trong lòng hắn, mà kẻ giết chết mẹ Tống, thật không ngờ là Sở Nghiêm, cha của Sở Nguyên.

Lần đối đầu này, không phải là dễ dàng. Gia tộc họ Sở ở Pháp có thế lực vô cùng lớn, là gia tộc hắc đạo lâu đời. Nói động vào không phải dễ dàng. Hơn nữa, Sở Nguyên cũng yêu Đường Vi...

Chỉ sợ, cuộc đối đầu này là một cơn mưa máu tanh.

Lê Vũ nắm chặt tay, sống lưng lạnh toát mở cửa bước ra ngoài. Trước khi đi còn nghe tiếng Tống Dịch gọi.

“Còn nữa, dám động vào người phụ nữ của tôi, liền cắt đứt toàn bộ hợp tác với gia tộc họ Sở, tìm cách hạ cổ phiếu của Sở gia đi..”

[...........]

Đường Vi nằm ngủ trên một chiếc giường lớn, bộ quần áo đã được đổi thành một chiếc váy trắng xinh đẹp.

Đường Vi mơ thấy giấc mộng, quả nhiên vô cùng kì lạ. Cô mơ thấy cô lúc nhỏ, rất thích sang khu vườn thượng uyển phía sau tòa lâu đài bị bỏ hoang để chơi.

“ Đại ca xinh đẹp, anh đợi Tiểu Vi có lâu không? Trời nắng như vậy, thật xin lỗi.”

Người con trai khuôn mặt tinh xảo trước mắt có vẻ lớn hơn Tiểu Vi vài tuổi, cậu mỉm cười.

“Không sao,đại ca đợi không lâu. Nào dẫn Tiểu Vi vào đây hái hoa nhé!”

Giấc mơ lại biến đổi, khung cảnh khu vườn đầy nắng lại biến thành một ngày mưa lớn. Người con trai hôm đó, ngồi thu mình dưới tán anh đào, khóc một trận rất to, Tiểu Vi làm cách nào cũng không thể an ủi.

“Tiểu Vi, cha không còn cần anh nữa, nên sẽ để chú đưa anh đến một nơi thật xa....”

“Nơi thật xa sao?” Vậy là phải xa đại ca xinh đẹp sao, Tiểu Vi ngẩn ngơ một hồi cũng ngồi sụp xuống khóc.

Cô khóc lớn đến độ, nước mắt nước mũi tèm lem, người con trai kia nín cả khóc ríu rít dỗ dành.

Sau đó, toàn bộ khung cảnh biến mất. Dường như cô không còn gặp người đó thêm lần nào nữa.

[..........]

“Hộc, Tiểu Vi...”

Nam nhân bật dậy, trên khuôn mặt yêu nghiệt lấm tấm mồ hôi. Đầu đau nhức, giọng khàn khàn vang lên.

“Sở Nguyên, giấc mơ đó thực sự ngươi mơ đã quá nhiều lần rồi.”

Nam nhân nghe thấy giọng nói kia cười.

“Ngươi cũng vậy thôi, ngươi hình thành sau khi ta cũng Tiểu Vi chia tay mà....”

“Không phải, ta hình thành là do ngươi chứng kiến cha đâm chết mẹ...”

Giọng nói này ban đầu có vẻ dễ nghe, sau đó lại càng quỷ dị.

“Đến lúc ngươi biến mất rồi, yên tâm đi. Ta sẽ thay ngươi yêu thương Tiểu Vi, thay ngươi giết chết nam nhân Tống Dịch đó...”

“Hừ, hứa với ta đừng ép buộc Tiểu Vi nếu cô ấy không muốn...”

Tiếng thở thoát ra, không một tiếng hét, không một đau đớn. Sở Nguyên rời đi, nhường lại cơ thể cho nhân cách kia. Nam nhân cười nhạt, hắn vỗ vỗ vào ngực.

“Ngươi cũng si tình đấy, được rồi, ta đáp ứng người....”

[............]

“Tống Dịch, Tống Dịch....” Đường Vi gọi lớn tên hắn, giấc mơ vừa rồi đau lòng quá. Không biết từ lúc nào trên mặt cô đã rơi đầy nước mắt.

Kí ức như đảo lộn, rốt cuộc người bạn thuở nhỏ đó là ai, nam nhân cô thường gọi là “đại ca xinh đẹp” đó rốt cuộc ở đâu rồi. Trong lòng cô bây giờ, chỉ toàn là tiếc nuối, dường như ai cũng sẽ rời cô mà đi.

“Đường Vi, tỉnh rồi? Sao vậy, mơ thấy ác mộng à?”

Hắn vừa mở cửa đã nghe tiếng gọi của Tiểu Vi, liền vội vã chạy vào.

“Tống Dịch, đừng rời bỏ em được không?”

Tống Dịch ôn nhu lau nước mắt cho Tiểu Vi, rồi ôm cô vào lòng.

“Sẽ không, sau này đều ở bên em, 2/3 đời còn lại đều cho em.”

Tiểu Vi cảm động, vùi mặt vào lòng hắn. Trước kia đều quên hết, tha thứ một lần, hiện tại chỉ muốn ở bên Tống Dịch.

Đang nghĩ ngợi, liền bị Tống Dịch nhéo mũi. Hắn cười cong mắt.

“Còn nữa, nếu em thích, thân thể anh cho em luôn. Anh già rồi nhưng vẫn khỏe và dai lắm....”

“..........”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.