“Đường Vi, tôi thực sự nhớ em, thực sự muốn gặp em...”
Nam nhân với khuôn mặt yêu mị, say khướt lao đảo vào phòng ngủ. Một kẻ máu lạnh như anh ta, ai ngờ có một ngày lại đau đớn như vậy vì một người con gái.
Sở Thiên hay là Sở Nguyên ở bên trong cái thân xác mục rỗng này cũng không còn quan trọng nữa rồi, nam nhân cười khổ, ngồi phịch xuống sàn, đập đập vào lồng ngực.
“Sở Nguyên, mày đừng đau khổ như thế nữa, mày khiến tao cũng đau lòng theo...”
Không một ai trả lời, nam nhân cầm tập tài liệu, ánh mắt như muốn xé nó thành mảnh vụn.
“Tại sao chứ? Tại sao ta lại là con trai lão già đó...” Anh ta ném tờ giấy điều tra xuống đất, thu mình trong góc tối.
“Không... Phải là tại sao lão già gớm ghiếc đó lại hại chết cha mẹ Tiểu Vi chứ? Như thế, Tiểu Vi biết được chẳng phải sẽ....”
Sở Thiên vớ lấy chai rượu bên cạnh, tu một hơi. Dòng rượu nóng cháy cả cổ cũng không sao làm cho tim anh bớt lạnh.
“Em ấy sẽ hận tôi, chán ghét tôi, như vậy thì thà chết đi thì hơn....”
Nói nam nhân này quả thực là điên rồi, yêu đến điên rồi thì cũng không sai. Anh ta thực sự là đã trao cả trái tim cho người con gái mình yêu thương rồi. Đến độ, cảm giác như nếu như không có cô, sinh mệnh của anh ta cũng không đáng có.
Nghĩ ngợi một lát, Sở Thiên rút điện thoại, nhấn chữ.
[Tiểu Vi, tôi muốn gặp em.]
[...........]
Đường Vi cầm điện thoại lên, nhìn dòng tin nhắn, đáy mắt trùng xuống. Cô thở dài đặt chiếc điện thoại, ngước lên nhìn Tống Dịch.
“Ai vậy?” Hắn vuốt vài sợi tóc lòa xòa trên khuôn mặt nhỏ, ân cần hỏi.
Đường Vi nhàn nhạt thốt ra hai từ:“ Sở Nguyên“. Hai từ nhỏ như vậy mà lại có tác động vô cùng lớn, Tống Dịch cau mày, vội vàng cầm điện thoại.
“Dịch, đợi đã....”
Đường Vi nhanh chóng nhận ra chủ đích của Tống Dịch, cô vội vàng giữ tay hắn. Tống Dịch ánh mắt sâu không thấy đáy, chậm rãi nhìn cô.
“Em muốn đi gặp anh ta...”
Tống Dịch buông lỏng tay, ngạc nhiên.
“Sao?”
“Dù gì cũng phải đối mặt với quá khứ, chi bằng là chủ động. Hơn nữa, anh ta sẽ không hại em.”
Nhìn ánh mắt kiên định của Đường Vi, Tống Dịch trầm mặc gật đầu.
“Được, xong anh đến đón em.”
[..........]
Quán cafe trên con phố nhỏ, tiếng nhạc buồn du dương nghe sao mà đau lòng. Nam nhân vô cảm ngồi ở góc cửa, bàn tay đẹp hơn cả phụ nữ đang khuấy cốc cafe.
“Kính koong...” Chiếc chuông gió treo trên cánh cửa quán vang lên, bóng dáng nữ nhân bước vào.
Sở Thiên ngẩng đầu, đối diện anh ta là người con gái anh ta thương yêu, trái tim khẽ rung lên. Anh ta đứng dậy lịch thiệp.
“Đường Vi, mời ngồi.”
Sở Thiên theo bản năng, cầm tay cô lên hôn nhẹ lên mu bàn tay.
“Anh.....”
Đường Vi lạnh nhạt nhìn anh, rụt tay trở lại, ngồi xuống.
Sở Thiên bị từ chối, thoáng chốc đau lòng. Anh ta ngồi xuống, cười.
“Trà mật ong nóng của em...”
Đường Vi ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt. Người đàn ông khuôn mặt hơi nhợt nhạt, mắt thâm quầng do thiếu ngủ nhưng vẫn không giấu nổi vẻ điển trai. Cô thở dài một tiếng.
“Cảm ơn....”
Bầu không khí bỗng chốc rơi vào im lặng, cuối cùng Sở Nguyên trầm mặc cất tiếng.
“Tiểu Vi, em biết chuyện đó rồi....”
Ánh mắt của Đường Vi xao động, cô im lặng gật đầu. Hành động của cô như thu hết vào mắt Sở Thiên, trái tim anh ta run rẩy. Anh ta đang sợ....
“Có thể đừng hận...” Chưa nói hết câu, Đường Vi đã cắt ngang lời anh.
“Không thể.”
Sở Thiên cười khổ:“ Em biết không, Sở Nguyên thực sự rời đi rồi, tôi không còn cảm nhận được sự hiện diện của hắn nữa...”
Sở Nguyên, cái tên này chính là cái gai trong lòng Đường Vi. Anh ta vừa ôn nhu vừa dịu dàng, khi thì tàn ác, xấu xa. Đến cuối cùng cô vẫn không biết rõ con người thật của anh ta, thì anh ta đã rời đi.
Đường Vi bặm chặt môi, có chút gì đó vô cùng đau lòng.
“Mà Sở Nguyên cũng khôn thật đấy, đi rồi để lại cho tôi một mớ hỗn độn, khiến tôi không sao vùng vẫy. Ngay cả em cũng không chịu kéo tôi lên...”
Nam nhân cười bi thương, anh ta đặt tay lên lồng ngực.
“Tôi được sinh ra khi Sở Nguyên chứng kiến cái chết của mẹ. Vì vậy, con người tôi vốn dĩ đã tạo thành bởi sự hận thù, đau đớn và tính cách ngang ngược tiềm tàng.”
Đường Vi nãy giờ lặng người, cô ngước mắt quan sát nam nhân trước mắt. Cô vốn dĩ nghĩ anh ta chỉ là một nhân cách phân liệt tạo thành, vốn không phải là con người thật sự.
Nhưng qua lời nói vừa rồi, cô có thể cảm nhận được, nam nhân trước mắt như một con người hoàn chỉnh, khát khao tìm kiếm sự yêu thương.
Sở Thiên nhìn cô chăm chú, xong nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Đường Vi đặt lên ngực mình.
“Tôi sinh ra là vì hận thù, nhưng trái tim này đập là vì em....”
Khóe mắt Đường Vi chợt cay cay. Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn kia từ lúc nào đã có nước mắt.
Đường Vi lại nhớ đến một câu nói:“ Khi nam nhân khóc vì bạn, đó là khi người đó yêu bạn thật lòng.”
Đường Vi đứng dậy, tiến lại vươn tay ôm lấy Sở Thiên. Ánh mắt xót xa...
Nếu như chúng ta gặp nhau tại một thời điểm khác, nếu như chúng ta gặp nhau tại một hoàn cảnh khác. Có lẽ tôi cũng đã thương anh rồi. Chỉ là kiếp này trái tim tôi đã trao cho một người khác.... Chỉ là kiếp này chúng ta có duyên lại không phận....
“Sở Thiên, tôi không trách anh cùng Sở Nguyên. Cha anh đã chẳng còn liên quan gì cả...” Đường Vi thở dài, vỗ nhè nhẹ lên lưng anh ta.
“Chỉ là trong lòng tôi chấp niệm không thể xóa bỏ. Chúng ta không thể nào quay trở lại được...”
Nói đến đây, Đường Vi cảm nhận được nam nhân có chuyển động. Sở Thiên đứng thẳng, nghiêng đầu hôn lên má Đường Vi.
“Anh...”
Đường Vi ngẩn người, nhìn Sở Thiên. Lại thấy anh ta cúi xuống, tưởng định hôn mình, cô bịt miệng.
Ai ngờ, Sở Thiên ghé sát tai cô, thì thầm.
“Đường Vi, cảm ơn em đã không hận tôi và xin lỗi em vì việc cha tôi đã làm....”
Anh ta ngẩng đầu, nở một nụ cười lớn, cúi chào theo kiểu lịch thiệp nhất của Pháp.
“Còn nữa, dire au revoir, ma princesses!”
Vốn dĩ là một câu chào, lại như một câu vĩnh biệt. Tạm biệt, người tôi yêu thương nhất, công chúa của tôi!