“ “Vi Vi, sao vậy? Tiểu Vi... Y tá đâu? Y tá...”
Tống Dịch hốt hoảng gọi người, ôm lấy Đường Vi đang đau đớn đến run rẩy thì sợ hãi.
“Vi Vi....”
[............]
“Anh là gì của bệnh nhân Đường Vi ạ?”
Nữ bác sĩ nhìn hắn bộ dáng vẫn còn hớt hãi, ánh mắt thập phần lo lắng thì hỏi.
“Tôi là chồng cô ấy. Đường Vi sao rồi ạ?” Hắn túm vai người bác sĩ, gấp gáp.
“Bệnh nhân sau khi bị tai nạn dẫn đến bị tổn thương vùng đầu. Mà người nhà trông nom kiểu gì khiến cô ấy bị kích thích tâm lí dẫn đến đau kịch liệt như vậy...?”
Nữ bác sĩ giọng hơi đè xuống, từ đầu cô ta đã có ác cảm với người đàn ông trước mặt.
“Vậy cô ấy thế nào...”
“Tạm thời đã ổn, tôi tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần. Người nhà cho cô ấy nghỉ ngơi.”
Tống Dịch tâm trạng giờ mới ổn định, vội vàng cảm ơn bác sĩ.
[...............]
Tống Dịch vào phòng, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp có chút xanh xao của Đường Vi. Hắn không tự chủ được đưa tay lên vuốt tóc cô.
“Tiểu Vi....”
Xong hắn rời khỏi phòng.
Tống Dịch vừa rời khỏi phòng được một lúc, lập tức có một nữ y tá lẻn vào phòng bệnh của Đường Vi.
Thực chất kẻ đó không ai khác chính là Tô Vận Nhi. Cô ta lặng lẽ ngắm nhìn Đường Vi, khuôn mặt này cô ta hận không chỉ một dao rạch lên nó.
“ Tiểu Vi thân yêu, chị cũng không định làm như vậy với em...” Cô ta ngừng lại một lát, sắc mặt trở nên quỷ dị xong đay nghiến:
“ Nhưng là cô ép tôi, ép tôi ra tay. Người phụ nữ đáng chết, Tống Dịch chỉ có thể thuộc về tôi.”
Giọng nói của cô ta dứt hẳn, ống thuốc trên tay được bơm vào dây truyền của Đường Vi.
Tô Vận Nhi nhìn ống tiêm dần cạn, khóe môi nhếch lên nụ cười tà ác.
“Đường Vi, ngủ ngon.”
[..............]
“Không xong rồi, bệnh nhân ở phòng 307 có vấn đề cần cấp cứu gấp.”
Tống Dịch mua cháo mang về, đi ngang qua một vị bác sĩ đang vừa gọi điện vừa chạy hớt hải. Phòng 307... 307 chẳng phải phòng bệnh của Đường Vi sao?
Hắn linh cảm có chuyện chẳng lành, liền chạy về phòng cô.
“Có người tiêm thuốc vào bệnh nhân...”
“Loại này chẳng phải là một dạng ma túy sao... Quá liều như vậy?”
Tống Dịch nghe không sót chút nào. Chết tiệt, hắn vừa đi mà cô đã xảy ra chuyện. Hắn nhìn bảng nhịp tim đang liên tục tăng giảm bất thường của cô, liền lao vào.
“Xảy ra chuyện gì thế này...!?”
Nữ bác sĩ thấy hắn nổi nóng, kéo hắn ra, hô lớn.
“Anh ra ngoài cho các bác sĩ thực hiện cấp cứu.”
“Không, Tiểu Vi....”
“Mạch đập của bệnh nhân rối loạn, nhịp tim tăng quá mức, hô hấp yếu đi...”
Tống Dịch nghe thấy thế, mặt càng trắng bệch. Hắn là đang sợ hãi, sợ cô bỏ hắn. Mẹ nó, rõ ràng lúc hắn đi còn tưởng có vệ sĩ, sao lại để xảy ra tình trạng như vậy?
Lại nghe nữ y tá gấp gáp nói, cùng lôi hắn ra ngoài.
“Người nhà bình tĩnh, chúng tôi đang thực hiện cấp cứu.”
[..............]
Tống Dịch đứng ngoài phòng cấp cứu. Cảm giác của hắn đầu tiên là bất lực, thứ hai là vô dụng. Nhìn người con gái nằm trong kia, tim hắn đau đớn cực điểm.
“Cậu chủ...”
Một tên vệ sĩ đưa nước cho hắn, liền bị hắn gạt đổ, tay kia đấm mạnh làm tên vệ sĩ không kịp trở tay, trúng ngay cú đấm vào hông.
“Các người làm ăn kiểu gì thế hả? Con mẹ nó, nói.... Từ nãy tới giờ, những ai ra vào phòng này, nói....”
Mấy tên vệ sĩ còn lại nhìn cậu chủ nổi nóng liền sợ hãi, một tên đứng ra nói.
“Cậu chủ, lúc đó mọi người đi ăn. Tôi là người trông phu nhân. Chỉ có một nữ y tá vào.”
Tống Dịch ánh mắt như muốn giết người, nhìn chằm chằm tên vệ sĩ. Nhanh như cắt hắn đạp tên vệ sĩ vừa nói vào tường, liên tục đấm đá.
“Anh kia, không được đánh nhau trong bệnh viện.”
“Tống Dịch, cháu....”
Tống lão phu nhân cùng một nam bác sĩ đi đến. Bà lão vừa nhìn thấy hắn, dòng lệ đã chảy dài. Lúc này Tống Dịch mới dừng tay, đôi mày hắn nhíu lại.
“Tiểu Vi, con bé sao rồi.”
Hắn im lặng nhìn bà không muốn nói, một tên vệ sĩ khác đỡ người bị đánh dậy, cúi đầu.
“Tiểu thư đang cấp cứu ạ....”
“Rốt cuộc là ai làm? Cậu lật tung nơi này tìm người làm cho tôi... Hiểu không?”
Tống Dịch quát lớn, tay đấm vào tường, đôi mắt giận dữ.
Lão phu nhân nhìn vào ánh đèn trong phòng, than trách.
“Con bé đáng thương, ta đã nói rồi. Nếu như cháu để cho ta mang nó đi, đã không có ngày hôm nay...”
Tống Dịch cúi gằm, tay hắn rỉ máu.
Nhưng vết thương đó sao có thể đau bằng vết cứa nơi trái tim hắn. Bà nội nói đúng, lẽ ra hắn nên đưa Đường Vi cho bà. Đáng ra ngay từ đầu, hắn không nên gặp cô.
[..........]
Cánh cửa phòng bật mở, các bác sĩ đi ra. Tống Dịch vội vàng túm ngay một vị bác sĩ.
“Tiểu Vi thế nào? Cô ấy...”
Vị bác sĩ đẩy gọng kính, nhìn hắn.
“Bệnh nhân đã ổn. Chỉ là bị tiêm vào người lượng lớn ma túy, cô ấy khi tỉnh lại có thể sẽ bị nghiện....”
Bác sĩ nố dứt câu, Tống Dịch mới thở phào nhẹ nhõm. Nghiện có thể cai, hắn giúp cô cai. Chỉ cần có thể sống là được.
“Chúng tôi thành thật xin lỗi về sự cố trên. Còn việc tại sao bệnh nhân bị như vậy. Bệnh viện sẽ điều tra rõ...”
Nói đến đây, ánh mắt của Tống Dịch lạnh đi, hắn nhàn nhạt phun ra vài câu, sát khí khiến người xung quanh lạnh sống lưng.
“Không cần, tôi sẽ đích thân điều tra. Kẻ gây ra việc này... nhất định phải chết!”
(Còn)