“Chú, chú có yêu tôi không?”
Đường Vi mệt mỏi nằm trong lòng Tống Dịch, đôi mắt xinh đẹp nhìn sâu vào mắt hắn, khẽ hỏi.
Tống Dịch bị câu hỏi này làm cho rối loạn. Trước đây hắn có thể thẳng thừng nói không, nhưng bây chính hắn cũng không biết nữa.
“Vậy chú yêu Tô Vận Nhi à?”
Tô Vận Nhi? Hắn còn yêu cô ta không. Không phải, Tống Dịch hắn đã bao giờ yêu Tô Vận Nhi chưa mới đúng? Hay vốn dĩ từ đầu chỉ là lòng biết ơn. Khuôn mặt Tống Dịch cứng đờ, hắn quả nhiên vẫn lựa chọn im lặng.
Đường Vi quay đầu, rúc vào lồng ngực hắn, cười.
“Thôi, chú không cần nói nữa. Tôi biết đáp án rồi.”
Không gian như rơi vào tĩnh lặng, Đường Vi nhằm hờ mắt, lại thấy Tống Dịch dịu dàng xoa đầu cô. Hắn tưởng cô đã ngủ, mới thì thầm.
“Đường Vi, tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết tôi muốn em hạnh phúc.”
Trái tim trong lồng ngực cô bỗng đập lọan nhịp.
[................]
Trong căn phòng hoa lệ, nam nhân mặc hắc y phục cầm trong tay ly rượu vang. Anh trầm mặc, ngắm nhìn ánh trăng ngoài của sổ. Ánh sáng mờ ảo như càng tô thêm vẻ đẹp tuyệt mĩ của nam nhân.
“Lão đại, đây là tư liệu mấy năm nay của Đường tiểu thư.”
Sở Nguyên đặt cốc rượu xuống, cầm lấy tập hồ sơ rồi đuổi thuộc hạ ra ngoài.
“Đường Vi...”
Anh nỉ non tên cô, xem từng tờ, từng tờ giấy. Thực ra tư liệu này anh ta đã xem lại cả trăm ngàn lần, mỗi lần nhớ Đường Vi, Sở Nguyên lại sai thuộc hạ mang đến.
Tiểu Vi, em còn nhớ tôi không? Dù em đi đâu chăng nữa, nên nhớ em sẽ không bao giờ thoát khỏi tay tôi....
Vẻ mê loạn trong ánh mắt của anh tan biến, đôi môi quyến rũ nhếch lên đường cong hiếm thấy. Đường Vi, chúng ta sắp đường đường chính chính gặp nhau rồi.
Sở Nguyên đặt tập tư liệu vào ngăn kéo, xong tiến nhanh đến căn phòng bí mật sau giá sách.
“Cạch.” Cánh cửa bật mở. Căn phòng bên trong là toàn bộ những bức ảnh từ nhỏ đến lớn. Mà tất cả các bức ảnh đèu chỉ chụp duy nhất một người, đó là.... Đường Vi.
[.............]
Đường Vi cố gắng thức dậy sơm, hôm nay là ngày vô cùng quan trọng với cô. Nhưng vừa tỉnh giấc đã không còn thấy Tống Dịch ở bên cạnh, nét mặt cô thoáng chút hụt hẫng.
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi!? Để tôi đem đồ ăn sáng lên.” Bác quản gia thấy trong phòng có tiếng động liền tinh ý gõ cửa.
Đường Vi vội mở cửa gọi quản gia.
“Bác ơi, chú... Chú đi đâu rồi ạ?”
“Cậu chủ ra ngoài làm việc từ rất sớm rồi!”
“Cháu cảm ơn.”
Đường Vi đoán chắc hắn đi làm. Liền cầm điện thoại gọi.
“Chú, tối nay chú nhớ về sớm nhé.”
“Ừm, em dậy rồi à?”
“Vâng.”
Đầu dây bên kia, Tống Dịch tuy đang họp, nhưng vừa thấy cô gọi liền nhấc máy. Nét mặt hắn ôn nhu đến kì lạ, khiến những người tham dự cuộc họp bất ngờ.
“Tôi sẽ cố về sớm.”
Nghe xong cuộc điện thoại Đường Vi vui vẻ hơn hẳn, cô liền nhờ bác quản gia báo cho mọi người, tối nay toàn bộ người làm đều nghỉ. Hôm nay là ngày đặc biệt, cô sẽ đích thân vào bếp và chuẩn bị.
[.............]
Cả sáng hôm đó, mọi người tất bật giúp Đường Vi trang hoàng nhà cửa. Còn cô và bác quản gia đi chợ.
Tối đến mọi việc chuẩn bị hoàn thành, người làm trong nhà về hết. Đường Vi mới thay một bộ váy xinh đẹp, ngồi đợi hắn về.
[..............]
Tống Dịch không biết sao hôm nay Tiểu Vi của hắn lại giục về sớm. Hắn sau khi xong việc liền thu xếp đồ về. Bỗng một cuộc điện thoại reo lên.
“Xin chào ngài, cô Tô Vận Nhi đang phải mổ ruột gấp. Mong người nhà đến bệnh viện gấp.”
Tống Dịch nhíu mày, hắn thực sự không biết phải làm sao. Một bên là Tiểu Vi đang đợi hắn ở nhà, một bên là Tô Vận Nhi đang cấp cứu trong bệnh viện.
Hắn thở dài, vội vã lấy áo, ra khỏi công ti.
Tống Dịch, quả nhiên người hắn chọn vẫn là....
[............]
1 tiếng, 2 tiếng... rồi gần đến 10 giờ tối. Tống Dịch vẫn không trở về, Đường Vi nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn do một tay cô làm, không khỏi đau lòng. Ngay cả đến kỉ niệm ngày cưới của bọn họ, hắn vẫn không nhớ....
Đường Vi cười khổ. Ngay từ đầu vốn là tự cô đa tình.
Thức ăn đã nguột ngắt, đồng hồ một lần nữa điểm chuông. Đường Vi không vui không buồn, đem số đồ ăn trên bàn toàn bộ đổ vào chậu rửa bát.
Đôi tay kia run rẩy, nước mắt đã không thể rơi ra nữa rồi.
Gần 2 giờ sáng, chiếc xe quen thuộc mới xuất hiện trước cổng. Tống Dịch vội vã bước vào, trên tay cầm một hộp quà.
Chết tiệt, làm sao hắn lại có thể quên mất hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của hắn và Đường Vi chứ? Tống Dịch bước vào, nhìn căn nhà lạnh lẽo mà lòng đau đớn. Tiểu Vi của hắn chắc phải cô đơn lắm.
Lúc nhận được tin báo của Tô Vận Nhi, hắn đã vội vã đến bệnh viện. Lúc đó hắn chỉ nghĩ, việc liên quan đến tính mạng cao hơn, mà không hề quan tâm đến cảm giác của vợ hắn.
“Tiểu Vi, tôi sai rồi....”
Tống Dịch vào phòng ăn, vẫn thấy Đường Vi lặng lẽ ngồi đó. Cô ngồi co mình lại, hai tay ôm lấy đầu gối, đôi mắt từ trong bóng tối lạnh nhạt nhìn hắn.
Tống Dịch trái tim rung lên, hắn đau lòng chỉ muốn tiến đến ôm lấy Đường Vi.
Đồ ăn bị đổ đi, trên sàn còn vài chiếc đĩa vỡ. Mặt bàn duy nhất còn lại một đĩa bánh nhỏ. Tống Dịch nhìn cô, xong tiến lại dịu dàng ăn miếng bánh. Cứ như vậy, hắn ăn chiếc bánh mãi, Đường Vi vẫn chăm chú nhìn hắn.
Tống Dịch giờ đây không biết làm gì cả. Hắn sai rồi, thật sự sai rồi.
“Vi Vi...”
Hắn khẽ gọi Tiểu Vi đang cúi gằm, cô không hề bộc lộ cảm xúc gì cả. Thân hình bé nhỏ đứng khỏi ghế, Tống Dịch chăm chú quan sát hành động của Đường Vi, chỉ thấy cô lấy một cốc nước đem về phía hắn.
Ban đầu cốc nước được cầm vô cùng chắc chắn, nhưng chỉ được một lúc tay Đường Vi run rẩy kịch liệt, lúc gần đến chỗ Tống Dịch, chiếc cốc tuột khỏi tay, rơi xuống sàn....
“Choang.” Chiếc cốc xứ vỡ nát, cảm xúc của Đường Vi cũng vỡ òa. Cô ngồi sụp xuống, ôm chặt lấy cánh tay trái còn đang run bần bật, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài.
“A....” Cô thét lên một tiếng khiến Tống Dịch hoảng hốt lao đến ôm lấy Đường Vi, bàn tay to lớn xoa xoa tay cô.
“Vi Vi, bình tĩnh. Vi Vi....”
Cô òa khóc nức nở. Người đàn ông này cô đã không còn đủ dũng khí để tiếp tục yêu, tiếp tục đau khổ nữa rồi. Đây đã là giới hạn rồi.
Đường Vi yếu ớt đẩy hắn ra. Không còn gọi hắn là “chú” nữa, cô gạt nước mắt, nhìn vào Tống Dịch, kiên quyết nói.
“Tống Dịch, chúng ta ly hôn đi”