Nợ Em Một Lời Xin Lỗi

Chương 4: Chương 4




– Em muốn gì?

– Em muốn ở lại với anh đêm nay, chỉ đêm nay thôi.- Không được, có thể vợ anh sẽ về.

– Em xin anh, đây là điều cuối cùng em muốn.Thế rồi cô ta lại khóc và tôi chạnh lòng. Tôi nghĩ vợ sẽ không biết đâu và chỉ đêm nay thôi, ngày mai... cô tình nhân tội nghiệp kia sẽ không còn ở bên tôi nữa. Và thế là... tôi đồng ý. Đêm bỗng đổ mưa gió... có hai kẻ tội đồ trong nhà.

———–———–

MẤT

Tiếng cửa mở.... Tôi bàng hoàng. Em chết trân, đôi mắt em đang dán chặt lấy hai thân thể loã lồ.Chẳng một giọt nước mắt nào kịp chảy, em ngã mạnh xuống nền nhà, bịch thức ăn còn nóng hổi từ tay em văng ra, vung vãi khắp.Còi xe cấp cứu reo lên in ỏi, nhói tai và dường như bóp nát cả trái tim tôi. Máu từ chiếc váy hồng em mặc chảy ra ngày một nhiều... Con tôi!!!

Chưa đầy một tiếng sau, mẹ em và mẹ tôi đều có mặt tại bệnh viện. Mặt mẹ em xanh mét, lo cho đứa con bụng mang dạ chữa, mẹ tôi thì luôn miệng hỏi tại sao, tại sao, tại sao......Tôi nói cả và cả hai người đều thảng thốt, họ nào biết con người của tôi lại khốn nạn đến vậy. Thế là mẹ tôi khóc, có lẽ bà hối hận vì đã tàn nhẫn với đứa con dâu quá đỗi tội nghiệp của mình, và bà chẳng thôi ngừng chửi rũa tôi – thằng đàn ông đáng kinh tởm.Mẹ em chẳng nói được gì, bà thất thần hướng mắt về phía cánh cửa màu trắng, cánh cửa mà phía sau đó chỉ có một mình con gái bà vừa gánh gồng nỗi đau đớn quá lớn, vừa đối chọi với lưỡi hái tử thần.

– Xin lỗi gia đình. Chúng tôi đã cố gắng... nhưng chỉ có thể cứu được người mẹ, đứa trẻ không qua khỏi – Ôg bác sĩ già, ánh mắt vừa lúng túng, vừa đau xót, ngập ngừng nói. Hai bà mẹ oà khóc, còn tôi... tôi chỉ biết đứng đó, tôi vừa giết đi dứa con của mình – Và... dù đã tiêm thuốc gây mê, nhưng nước mắt của bệnh nhân không ngừng chảy...

rấtnhiều. Có lẽ cô ấy đã phải chịu đựng một cú shock quá lớn mà ngay bản thân mình không lường nỗi, việc ấy đã gây ảnh hướng nghiêm trọng trong quá trình mang thai.... Tôi hy vọng gia đinh hãy động viên và giúp bệnh nhân vượt qua nỗi đau mất con này, có thể khi tỉnh dậy, nếu biết mất đứa con....tôi e tâm lí của cô ấy sẽ không được ổn định...

Tôi xin chia buồn cùng gia đình.

Mẹ tôi lao vào đánh, chửi, rũa tôi...

– Mày chết đi, thằng chồng đốn mạt, mày hại chết con mày, mày giết trái tim vợ mày.... mày không phải con tao... KHÔNG PHẢI.... KHÔNG PHẢIIIIIIII...

Giọng mẹ tôi khản đi, rồi quá mệt, bà khuỵu xuống...Đúng vậy, giá như bà đừng sinh ra đứa con như tôi, tôi sẽ không phải tự tay đập nát gia đình mình như thế này....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.