Đêm đã khuya, trong phòng Giang Thanh Lưu không ánh đèn. Bốn phía đều một màn đen kịt. Có người đẩy cửa nhè nhẹ, Giang Thanh Lưu không quay đầu cũng biết là ai. Chu thị chống gậy chầm chậm đi đến.
Tiếng xoạt nhỏ, bà thắp nến trong phòng. Giang Thanh Lưu lập tức ném cái chén sang làm giá cắm nến lật úp xuống đất: “Đừng thắp đèn.”
Chu thị thở dài một tiếng, chống gậy đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống ghế gần đó: “Con bé đi rất yên bình, không khổ sở gì cả.”
Giang Thanh Lưu cười nhạt, lần đầu tiên hắn nói vô lễ trước mặt trưởng bối: “ Trong lòng nàng nhất định khổ sở, không chết dưới tay địch lại chết dưới tay người nhà.”
Chu thị giọng bình bình: “Đúng vậy, Giang gia có một con dao hai lưỡi, hai mặt đều dính đầy máu tươi.”
Giang Thanh Lưu không muốn đáp lại, Chu thị lại đột nhiên nói: “ Cháu cũng từng vào tổ lăng của Giang gia, kiếm mộ trong tổ lăng có tổng cộng sáu mươi bảy vị đạo sư, mỗi người đều là một kì tài võ học. Nhưng chỉ cần họ bước một chân vào kiếm mộ thôi cũng đủ để không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa. Người chú lớn tuổi nhất của cháu Giang Kính, giờ đã đến tám mươi nhưng vẫn đang canh giữ trong kiếm mộ. Mỗi năm, số đệ tử Giang gia phái ra để hành nghĩa hiệp dưới danh nghĩa của cháu không hề dưới trăm người. Chết dưới mũi kiếm, vô số kể. Thanh Lưu, cháu có thể vì Đan Thiền mà suy sụp nhưng xin đừng để toàn bộ Giang gia nhìn thấy cháu suy sụp. Cháu là chủ nhân của gia tộc này.”
Cả người Giang Thanh Lưu khuất trong bóng tối, Chu thị không nói thêm nữa, run rẩy đứng dậy rời đi.
Bên ngoài trăng lạnh như nước.
Ánh trăng từ ngoài màn cửa lụa mỏng chiếu vào, bóng người trắng xám hắt trên đất. Giang Thanh Lưu nhắm mắt, hắn chẳng làm được gì. Người giết thê tử của hắn, là trưởng bối của hắn, là người thân ruột thịt của hắn. Thậm chí sinh mệnh của hắn cũng là của gia tộc này.
Cửa lại mở, có người ôm vò rượu tiến vào, vò rượu không nặng nhưng nàng lại thở hồng hộc: “ Tiểu oa nhi, lại đây uống rượu với lão phu.”
Giang Thanh Lưu nghĩ có lẽ mình chính là cần một ly rượu, hắn tháo nắp rót một chén, người kia đã ngồi xuống ngay cạnh. Một vò rượu chia nhau uống, quá nửa hắn mới phản ứng: “Đây là Trân châu hồng sao?”
Người bên cạnh còn ai ngoài Bạc Dã Cảnh Hành, nàng vừa uống vừa lắc đầu: “Ai biết, đào dưới gốc cây hợp hoan trong viện ngươi ra đấy. Lão phu nghe danh từ lâu, đúng là rượu ngon thật.”
Lần đầu tiên Giang Thanh Lưu cùng nàng cụng chén: “Từng nghe một vị sư phụ nói, đây là rượu ba mươi năm trước ông nội ta ngâm. Vốn là để đại chiến trở về uống cùng bà nội, đâu ngờ lúc ông trở về lại trúng một chiêu Phần Tâm chưởng của ngươi nằm liệt giường, nửa năm sau thì chết. Sau khi ông chết, bà nội cũng tự vẫn đi theo. Trân châu hồng dưới gốc cây này không ai nhắc đến nữa.”
Rượu kia vốn là màu đỏ tươi, nhưng đã ngâm quá lâu, không còn màu sắc vốn dĩ nữa. Bạc Dã Cảnh hành rót đầy chén cho hắn: “Lão phu không giết ông nội ngươi, còn nữa, người có chắc chắn bà nội ngươi tự vẫn không?”
Giang Thanh Lưu ngẩn người, nàng lại cụng chén vào ly rượu của hắn: “Uống đi, uống đi.”
Một đêm này, Giang Thanh Lưu kỳ thực không hề say. Nhưng hắn lại ngủ cùng Bạc Dã Cảnh Hành. Màn đêm lạnh lẽo, bên cạnh có một người, sẽ chẳng còn cô độc.
Ngày thứ hai, Chu thị tìm đến mẹ của Giang Thanh Lưu - Lý thị, cùng những nữ quyến có thân phận trong tộc bàn bạc, cuối cùng quyết định: cưới vợ một lần nữa. Một khi Giang Thanh Lưu chưa có người nối dõi, vấn đề tìm chủ mẫu này sẽ là đại sự của Giang gia thời gian tới.
Lần này kẻ xấu Giang Ẩn Thiên bắt được là bảy tên người của Hồ Đồ miếu. Hồ Đồ miếu này chỉ là một tổ chức nhỏ, do một nhóm người bị đuổi khỏi Thiếu Lâm hợp lại. Bình thường cũng không làm chuyện hay ho gì.
Chuyện lần này rõ ràng hướng mũi dùi về Giang Thanh Lưu, có kẻ dùng nhiều tiền để mua mạng hắn. May mà Giang Thanh Lưu có chuẩn bị trước, trước khi đi đã báo cho hảo hữu Phương Nhược và Tạ Khinh Y. Hai người này thủ sẵn ở Dược Vương miếu, Tề Đại phối hợp trong tối, để hắn làm mồi nhử, lại thêm vòng vây của Giang Thanh Nhiên, coi như là hữu kinh vô hiểm.
Giang Thanh Lưu không ra ngoài, vẫn ngây ngốc trong phòng. Bạc Dã Cảnh Hành tỉnh dậy, nhìn miệng vết thương trên người hắn. Nàng lập tức sai Khổ Liên Tử mang thuốc trị thương lại. Khổ Liên Tử định về phòng lấy thuốc, Bạc Dã Cảnh Hảnh lại kéo lão lại lục soát: “Rách việc làm gì, tìm bừa một lọ Kim Sang dược là được.”
Giang Thanh Lưu vừa tỉnh, lại ngã sấp vào màn. Đầu hắn đập cộp vào cái gối trúc: “Đi ra ngoài!”
Bạc Dã Cảnh Hành cười hắc hắc, nhoài lên giường: “ Tiểu tử Giang gia, ngươi bị thương thì ít nói thôi.”
Giang Thanh Lưu không đáp lại, Bạc Dã Cảnh Hành cúi đầu đem quần áo của Giang Thanh Lưu lật ra, không biết xấu hổ khoe mẽ: “Thuốc lão tử lấy từ chỗ Khổ Liên Tử đảm bảo dùng tốt hơn nhiều thuốc từ đám hồ bằng cẩu hữu của ngươi.”
Giang Thanh Lưu hừ một tiếng, dù hắn bị thương cũng chưa đến mức hồ đồ. Thuốc của Bạc Dã Cảnh Hành hơn phân nửa đều lấy từ chỗ Khổ Liên Tử. Khổ Liên Tử ấy à, ai chẳng biết lão toàn độc dược.
Vén áo xuống, bên sườn trái hắn quả nhiên có một vết thương, nhìn ra là vết dao đâm, vết thương ngắn hẹp nhưng sâu vô cùng. Bạc Dã Cảnh Hành chẳng quan tâm nhãn đề thuốc gì, quay đầu chuẩn bị đem băng thuốc đắp lên. Giang Thanh Lưu cố cản nàng: “Không cần!”
Bạc Dã Cảnh Hành thừa hiểu hắn, thoáng cái đắp toàn bộ thuốc vào: “Yên tâm, không có độc.”
Giang Thanh Lưu chỉ cảm thấy vết thương dịu đi, cũng không nói nhiều nữa, ngả đầu tiếp tục ngủ. Lão tặc bên người vậy mà đã ngủ chán rồi, nàng nằm trên giường ngọ nguậy, quay sang Đông lại quay sang Tây, đến chó cũng phải sôi máu.
Lúc này Giang Thanh Lưu cũng chẳng còn tâm trạng nói nàng, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần. Bạc Dã Cảnh Hành thấy trên giường chẳng có gì chơi, dứt khoát rúc vào ngực Giang Thanh Lưu, cũng nhắm mắt ngủ theo.
Mùi rượu nhàn nhạt vấn vít nơi chóp mũi như thể giảm đi đau nhức, an định thần hồn. Giang Thanh Lưu cũng không cản nàng, cứ như vậy để nàng làm ổ.
Mãi đến chiều, bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa, Giang Thanh Lưu còn chưa lên tiếng, cửa đã bị đẩy ra _ Từ lúc Bạc Dã Cảnh Hành tiến vào phòng, ngươi còn hi vọng nàng sẽ tiện tay gài chốt cửa lại sao?
Tiến vào là đám người Giang Ẩn Thiên, Giang Lăng Hà, Chu thị, Lý thị, ý đồ không cần nói nhiều, còn gì ngoài chuyện cưới vợ.
Giang Thanh Lưu trước nay không có ham thích gì đặc biệt, trong phòng hắn cũng không có thứ gì phải giấu diếm, vì vậy cả đám người cứ tự nhiên đĩnh đạc bước vào. Song lần này không ổn lắm, Giang Thanh Lưu nửa tháng bôn ba, lần này lại bị thương, ngủ thật sự sâu. Đám người tiến vào cũng không làm hắn tỉnh giấc.
Mà trên giường hẹp, Bạc Dã Cảnh Hành núp trong vòng tay hắn, chăn gối bị nàng đá cho loạn thất bát tao, Giang Thanh Lưu cũng chẳng còn sức dọn dẹp. Lúc này sắc mặt mọi người đều có chút khó coi. Giang Ẩn Thiên ho khan vài tiếng, muốn đánh thức Giang Thanh Lưu.
Giang Thanh Lưu đúng là đang ngủ mơ màng, hắn mệt mỏi vô cùng, trước kia chẳng mấy khi có lúc như vậy. Hắn còn tưởng người nằm bên cạnh là Đan Vãn Thiền. Tiện tay đem Bạc Dã Cảnh Hành cuốn vào chăn, hắn khoác áo rời giường, nhanh chóng sửa sang quần áo, lại quay sang đám người Giang Ẩn Thiên thi lễ: “Thái gia gia, Thái nãi nãi, cha, mẹ.”
Giang Ẩn Thiên nhìn Bạc Dã Cảnh Hành nằm trên giường, tất nhiên là đừng mong đợi nàng sẽ đứng dậy hành lễ, nàng đến nhìn mấy người này còn lười nữa là.
Giang Ẩn Thiên khó chịu, bắt đầu giáo huấn: “Ban ngày ban mặt tuyên dâm, ra thể thống gì nữa hả?”
Giang Thanh Lưu ngược lại vẫn thong thả: “Nàng là thê..” Hắn bỗng dưng thanh tỉnh, người đang muốn nằm dậy là ai, lập tức ngậm miệng, không nói nữa.
Giang Ẩn Thiên cũng không trách nặng, dù sao Giang Thanh Lưu cũng đã từng ấy tuổi rồi, Giang gia còn chưa có người thừa kế. Huống hồ chuyện Đan Vãn Thiền.. Nếu hắn có thể đem tình cảm cho ai khác cũng là chuyện tốt. Còn nếu Giang Thanh Lưu vô hậu, chuyện người thừa kế coi như để một đứa cháu chắt khác làm con thừa tự là được. Cũng không phải không có cách.
Lý thi và Giang Lăng Hà trước nay không quản nhiều chuyện, cũng không nói nhiều lời. Chu thị nghiêm mặt: “Trong tộc đã thương lượng rồi, chuyện hôn sự của cháu, chúng ta đã bàn cả buổi chiều, Kim Nguyên Thu con gái Kim gia Hà Nam không tệ. Kim gia cũng là nhà cao cửa rộng, vẫn luôn muốn lấy lòng nhà chúng ta. Chuyện hôn sư lần này, khả năng sẽ ổn thỏa.”
Giang Thanh Lưu đứng sững, đang định mở miệng, Chu thị đã đập gậy: “Được rồi, việc này đã định, ta đã tìm bà mối, mấy ngày nữa sẽ để quản gia đến Kim gia đưa sính lễ.”
Căn bản không một người hỏi đến ý kiến của hắn, bọn họ chẳng qua chỉ báo cho hắn một tiếng mà thôi.
Đêm tối, Giang Thanh Lưu cũng không đến tiểu viện của Đan Vãn Thiền. Bạc Dã Cảnh Hành đang nghịch bội kiếm của hắn, mắt thấy bảo thạch trên kiếm sắp bị nàng cạy ra đến nơi rồi, Giang Thanh Lưu đột nhiên mở miệng: “Lão tặc, theo ta đi uống rượu.”
Bạc Dã Cảnh Hành đối với rượu là không thể kháng cự, đương nhiên vui vẻ đi theo. Hai người bước đến sân viện của hắn, Giang Thanh Lưu đào dưới gốc lê ra hai vò rượu. Bỏ lớp niêm phong, mùi rượu ngào ngạt khắp nơi. Bạc Dã Cảnh Hành thèm nhỏ dãi, đáng tiếc ôm không nổi vò rượu.
Cũng may vò rượu rất đầy, đựng được tận năm mươi cân rượu nên miệng vò cũng không nhỏ, gọi là cái vại rượu cũng không sai lắm. Nàng như chuột ăn vụng gạo, cả đầu chúi trong vò rượu, chẳng quan tâm sạch sẽ, xoèn xoẹt liếm rượu ngon.
Thậm chí Giang Thanh Lưu nghĩ, một cước là đủ đá nàng lăn vào vại rượu đó rồi. Hắn nâng vò rượu to, chạm sang Bạc Dã Cảnh Hành: “Lên, đêm nay không say không nghỉ!”
Có rượu, Bạc Dã Cảnh Hành cũng chẳng quản gì nữa, rượu kia thơm thật là thơm, cả người nàng gần như muốn bay bổng luôn. Giang Thanh Lưu nốc vài ngụm lớn, trước kia hắn rất ít uống rượu như vậy. Phần lớn thời gian đều là lò đất nung hâm rượu âm ấm, bạn hữu hoặc thê tử một bên, nói nhiều hơn uống.
Nhưng đêm nay hắn không muốn nói chuyện, hắn chỉ muốn uống rượu.
Hai người im lặng uống đến tờ mờ sáng, Bạc Dã Cảnh Hành mặt đỏ ửng, diễm lệ tựa mẫu đơn. Giang Thanh Lưu ngồi bên cạnh nàng chợt mở miệng: “Bạc Dã Cảnh Hành, trong tộc đã phái người đưa sính lễ cho Kim gia Hà Nam. Không quá mấy ngày, ta sẽ phải cưới con gái Kim gia.”
Bạc Dã Cảnh Hành chỉ lo uống rượu, một tiếng đáp lại cũng chẳng có. Giang Thanh Lưu đành phải xốc cổ áo nàng, đem nàng dựng dậy. Bạc Dã Cảnh Hành chỉ hận không thể say chết luôn trong vại rượu, chân tay quơ loạn một hồi, cuối cùng cũng hiểu ý tứ: “Chúc mừng, chúc mừng!”
Giang Thanh Lưu lúc này mới cho nàng quay về miệng vò rượu, nhìn nàng đợi không nổi vục đầu tóc mềm mại vào trong vại: “Ta từ khi sinh ra đã được các trưởng lão trong tộc nuôi dưỡng. Trước năm mười lăm tuổi, ngay cả mẹ ruột cũng không được gặp. Khi ta bắt đầu nhớ được, bên cạnh ta luôn là các trưởng lão, thái gia gia và một đám đạo sư nghiêm khắc. Không có huynh đệ tỉ muội, không có hảo hữu, ta thậm chí không biết đến thế giới bên ngoài ra sao. Hai mươi bảy năm, bọn họ muốn ta luyện công, ta luyện công. Bọn họ muốn ta giết người, ta giết người. Bọn họ muốn ta thành danh, ta trở thành nhất đại đại hiệp. Sau đó bọn họ muốn ta cưới vợ, ta liền cưới Vãn Thiền.”
Bạc Dã Cảnh Hành mấy lần muốn dốc vò đều thất bại, hiện tại đang ra sức kiễng chân liếm rượu. Giang Thanh Lưu đem nàng xách lên: “Đôi khi ta nghĩ ta căn bản không phải con người, ta giống như cánh cửa của Trầm Bích sơn trang, một tấm biển hiệu của Giang gia, một cột đá trong Tụ Hiền sảnh. Trong sơn trang này, chưa từng có thứ gì thuộc về ta, ta cũng chẳng đòi hỏi thứ gì cả. Chỉ cần cứ đứng thẳng như vậy, gánh hết trọng lượng trần nhà là đủ.”
Bạc Dã Cảnh Hành chen miệng sang vò rượu của hắn uống tiếp: “Tiểu tử Giang gia, ngươi bắt đầu biết nghĩ rồi đấy.”
Giang Thanh Lưu cũng không trông đợi gì nàng miệng chó mọc được ngà voi, vẫn tự mình nói hết: “Ông nội ta cũng như ta vậy sao?”
Cuối cùng Bạc Dã Cảnh Hành cũng ngừng uống rượu, động tác rất ra vẻ trưởng bối, nàng dịu dàng xoa đầu Giang Thanh Lưu: “Giang Thiếu Tang à, cũng không khác ngươi lắm. Giang gia các người như kiểu đúc từ một khuôn ấy.”
Giang Thanh Lưu không ngờ gì cũng đã mấy phần say, đột nhiên hỏi: “Ngươi nói, ông nội ta không phải ngươi giết, vậy ông ấy chết như thế nào?”
Hắn đã ngà say, Bạc Dã Cảnh Hành vẫn còn thanh tỉnh: “Khụ khụ, tin tưởng lão phu, ngươi không muốn biết đâu. Chờ ngươi lớn rồi lão phu cho ngươi biết.”
Giang Thanh Lưu cũng không để ý nàng, chỉ nốc vài hớp rượu: Lão tặc, ngươi có từng có người yêu không?”
Bạc Dã Cảnh Hành bày ra bộ dáng như đang trầm tư suy nghĩ: “Từng có chứ.”
Giang Thanh Lưu say thật rồi: “Rất đẹp à?”
Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu: “Cũng không tệ, nếu nàng không bướng bỉnh như vậy lão phu đã cưới nàng rồi. Lão phu thích là kiểu con gái dịu dàng như nước, ây dà, nàng dâu nhỏ của ngươi không tệ đâu.”
Giang Thanh Lưu sắc mặt thoáng ảm đạm, nốc cạn ly rượu.
Bạc Dã Cảnh Hành nằm dưới vò rượu, sắp say chết rồi. Giang Thanh Lưu ôm nàng dậy: “Ta chưa từng thật sự yêu một ai, trước nay chưa từng.”
Bạc Dã Cảnh Hành thật lòng an ủi: “Thế cũng tốt, như vậy sau này có bị cắm sừng cũng bớt đau khổ.”
Giang Thanh Lưu cụng nhẹ đầu nàng: “Lão tặc, người có từng nghĩ đến, cùng cô nương mình thích quen biết, gặp gỡl là thế nào không?”
Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu: “Cô nương lão phu thích, nhất định phải xinh xắn, đáng yêu. Tốt nhất là một ngày lão phu đang đi ngang qua phố, nàng mở cửa sổ không cẩn thận để thanh gỗ chống cửa rơi xuống, đập vào đầu lão phu. Sau đó lão phu ngẩng đầu lên nhìn, giật muốn thót tim..”