Nợ Hồng Nhan

Chương 3: Chương 3




Chương 5

Lúc Giang Thanh Lưu tỉnh lại đã là ba ngày sau, một đòn Phần Tâm chưởng này, theo lý mà nói đã đủ để lấy mạng hắn rồi. Cao thủ khi xuất chiêu, thường không sai một li nào. Nhưng cú ra tay của Bạc Dã Cảnh Hành đã không để ý đến việc nội lực hiện nay của mình không bằng được lúc trước. Nàng chỉ dùng ba phần lực mà thôi, và cũng may Thương Tâm cốc chủ của Thiên Hương cốc vẫn đang ở Trầm Bích sơn trang.

Cứu chữa kịp thời, nên cuối cùng Giang Thanh Lưu cũng không phải lo lắng gì về tính mạng. Thương Tâm vẫn tương đối lạc quan: “Cách tự phế võ công của minh chủ là rất chính xác. Tuy như vậy sẽ mất hết nội lực, nhưng đổi lại là bảo toàn được căn cốt kinh mạch, đợi sau khi điều dưỡng xong, minh chủ sẽ có thể tu luyện lại được tâm pháp.”

Giang Thanh Lưu cũng đang quan tâm đến vấn đề này: “Kinh mạch của Giang mỗ, cần bao nhiêu thời gian để điều dưỡng?”.

Thương Tâm bấm một số huyệt cung lưu thông máu cho hắn: “Ít thì hai ba tháng, nhiều thì nửa năm.”

Giang Thanh Lưu cũng không quan tâm đến thương thế trên người, lập tức bảo Thôi Tuyết thông báo đến những hảo hữu tri giao với mình. Chuyện Giang Thanh Lưu bị thương, Giang gia có thể gọi là bế quan hoàn toàn với bên ngoài. Mười lăm tuổi hắn đã xuất đạo, hành tẩu trên giang hồ suốt mười hai năm, lại nắm trong tay quyền quản lý sản nghiệp cùng danh tiếng và uy tín của toàn bộ gia tộc. Tuy hiện giờ mới chỉ hai mươi bảy tuổi, nhưng sức ảnh hưởng trên giang hồ lại vô cùng quan trọng.

Nay tin tức hắn bị trọng thương truyền ra bên ngoài, lập tức sẽ có không ít người nhanh nhạy nắm được tin chạy tới đây. Giang Ẩn Thiên không dám để những người đó nhìn ra được mảy may ý tứ bạc đãi của ông ta giành cho Giang Thanh Lưu. Những người đó đều là những hán tử lưỡi đao liếm máu, nhất thời phẫn nộ sẽ không tiếc liều cả tính mạng của bản thân.

Ông ta lại phái tay chân tới tiểu viện Giang Thanh Lưu ở, bắt người dưới suốt mười hai canh giờ không ngừng đưa thuốc, săn sóc trông nom.

Nhìn Giang Thanh Lưu trọng thương đế mức này, Giải Hồng đao Phương Nhược và Kim Thương giản Tạ Khinh Y chạy tới thấy vậy hốc mắt đều phiếm đỏ. Nhưng Giang Thanh Lưu tỏ ý đây chỉ là chuyện nhỏ không cần phải nhắc đến: “Lập tức tìm tất cả mọi người, giúp ta dò hỏi về một người!”. Hắn đang định mô tả, thì bên ngoài đột nhiên có người tới báo: “Giang minh chủ, tiểu nhân là người của Tùng Phong sơn trang. Hai ngày trước trang chủ của bọn tiểu nhân, bị ám sát đã chết rồi!”.

Trong lòng Giang Thanh Lưu thầm cả kinh, trang chủ của Tùng Phong trang là Đao thánh Tô Thất Tịch, ai có thể giết chết ông ta một cách dễ dàng như thế?

Người tới lại dập đầu nói: “Tại hiện trường bọn tiểu nhân phát hiện có tơ đao ở hiện trường, có người nhận ra đây là thứ vũ khí năm đó của lão tặc Bạc Dã Cảnh Hành, thiếu trang chủ đã đặc biệt sai tiểu nhân mang tới đây. Xin minh chủ đứng ra làm chủ cho Tùng Phong sơn trang!”.

Giang Thanh Lưu hít một hơi thật sâu, Bạc, Dã, Cảnh, Hành!

Nhưng còn chưa kịp trả lời, thì đối phương lại nói tiếp: “Hiện giờ hảo hữu của minh chủ đang ở trong tệ trang, trên người trúng kịch độc. Thiếu trang chủ đã mời thần y Thương Thiên Lương tới chữa trị rồi ạ.”

Giang Thanh Lưu ngẩng phắt đầu lên: “Hảo hữu của ta?”.

Người tới không mảy may có chút ngạc nhiên: “Đúng vậy, hảo hữu của Giang minh chủ nói rằng nhận sự ủy thác của Giang minh chủ đến Tùng Phong sơn trang cảnh báo, không ngờ kẻ địch lại đến trước một bước, nên không thể cứu được trang chủ. Còn liên lụy đến ngài ấy bị ám toán, toàn thân trúng kịch độc, thiếu trang chủ cảm kích vô cùng, đặc biệt sai tiểu nhân tới cảm ơn Giang minh chủ.”

Giang Thanh Lưu lại hít sâu một hơi nữa, nhận lấy cuộn tơ đao đỏ tươi nói: “Vị, hảo, hữu của bản minh chủ có phải tầm mười sáu mười bảy tuổi, thân hình cao gầy, nói năng cuồng ngạo vô lễ đúng không?”.

Người tới lại dập đầu đáp: “Bằng hữu của Giang minh chủ đương nhiên cũng là anh hùng thiếu niên rồi, thiếu trang chủ của bọn tiểu nhân cũng vô cùng khâm phục.”

Giang Thanh Lưu căm hận vò nát đống tơ đao, cứ như thể đó là đầu chó của một người nào đó: “Phương Nhược, Khinh Y, hai người các đệ lập tức đến Tùng Phong sơn trang, dẫn vị hảo, hữu đó của ngu huynh về Trầm Bích sơn trang. Việc khẩn cấp lắm, nên trên đường không cần phải giải độc cho nàng ta, tất cả đợi đến khi quay về rồi tính.”

Phương Nhược và Tạ Khinh Y đương nhiên không nói gì thêm, nhưng người tới báo tin lại không hiểu: “Bằng hữu chí thân của minh chủ trúng độc cực nặng, sợ rằng không chịu nổi bôn ba đường xa mệt nhọc đâu……”

Giang Thanh Lưu hừ cười lạnh một tiếng, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng bản minh chủ lại thực sự rất nhớ, thương nàng ta.”

Tùng Phong sơn trang.

Tuy rằng trên dưới đều đang chìm đắm trong nỗi niềm đau thương, nhưng chống lưng của Bạc Dã Cảnh Hành cũng có thể coi là không tệ. Thấy thân phận nàng là bằng hữu của Giang Thanh Lưu, hơn thế lại còn đặc biệt chạy tới đây tương cứu, nên đồ đệ của Niếp Phục Tăng là Tô Giải Ý đối xử với nàng cũng có thể coi là vô cùng chu đáo.

Nhưng là vào một hôm sáng sớm tinh mơ, Tùng Phong sơn trang đặc biết phái người tới tận giường đánh thức nàng dậy, đặt vào trong một cỗ xe ngựa. Toàn bộ tóc tai trên người Bạc Dã Cảnh Hành dựng đứng: “Tiểu tử Niếp gia kia, ngươi đang làm gì vậy?”.

Trong ánh mắt của Tô Giải Ý mang theo vẻ đau thương: “Giang minh chủ lệnh cho bọn ta nhanh chóng đưa thiếu hiệp quay về Trầm Bích sơn trang, loại độc Thần hồn nát thần tính này vốn là từ Trầm Bích sơn trang mà ra, nên Giang minh chủ nhất định sẽ có cách giải quyết. Ân tình hôm nay của thiếu hiệp, Tùng Phong sơn trang ngày sau chắc chắn sẽ báo đáp đầy đủ.”

…… Cho đến giờ hắn cũng không đoán ra được “vị hảo hữu chí thân của minh chủ” này là nam hay là nữ.

Bạc Dã Cảnh Hành: “Giang minh chủ? Giang Thanh Lưu vẫn còn sống sao?”.

Tô Giải Ý: “Hở?”.

“Không không không,” Bạc Dã Cảnh Hành đảo mắt khắp xung quanh lảng sang chủ đề khác, “Trên người ta hiện giờ đang mang kịch độc, ngũ tạng nóng như lửa đốt, không thể di chuyển được. Ta không đi……”

Tô Giải Ý dở khóc dở cười: “Thân thể Giang minh chủ có bệnh, đợi vài ngày nữa lo liệu hậu sự của gia sư xong, tại hạ cũng sẽ đến Trầm Bích sơn trang thăm hỏi. Đến lúc gặp lại, mong rằng thiếu hiệp chỉ ra hung thủ thực sự, báo thù cho sư phụ.”

“Đừng mà, đại hiệp ơi……” Bạc Dã Cảnh Hành cũng chẳng cần sĩ diện nữa, kéo lấy tay áo Tô Giải Ý, làm thế nào cũng không chịu buông tay, “Ta sẽ ở lại đây, đợi thêm ba bốn hôm nữa……”

Ba bốn hôm sau, độc tính trong thân thể lão phu đã bị khống chế rồi, cũng sẽ tặng cho tên tiểu tử ngươi một chiêu Phần Tâm Chưởng!

“Thiếu hiệp cứ yên tâm đi, minh chủ đã đón thiếu hiệp trở về, thì nhất định sẽ có cách vẹn toàn. Huống hồ tại hạ vẫn còn phải lo liệu cho hậu sự của gia sư, e rằng thực sự không thể quan tâm chu đáo được.” Tô Giải Ý không giãy ra được, dứt khoát một đao chém rách tay áo, cưỡng ép đưa nàng đi. Vị hảo hữu của Giang minh chủ, tuy rằng nói năng không kiêng kị gì, nhưng thật sự là…… bám lấy người ta chặt quá…….

Hắn sải bước quay trở về sơn trang, bắt đầu cẩn thận điều tra chứng cứ tên hung thủ để lại.

Hai ngày sau, ở Trầm Bích sơn trang.

Bạc Dã Cảnh Hành nằm sấp trên giường, thỉnh thoảng lại liếc nhìn trộm Giang Thanh Lưu mấy cái. Đến khi Giang Thanh Lưu nhìn qua đây, nàng lập tức chuyển tầm mắt đi, giả vờ như đang nhìn đông ngó tây. Giang Thanh Lưu từ tốn uống thuốc, nội thương của hắn tương đối nghiêm trọng, cần phải điều trị dài ngày. Nhưng vì luyện tập võ nghệ quanh năm, căn cơ thân thể tốt, nên không ảnh hưởng gì đến chuyện ăn ở đi lại thường ngày.

Bạc Dã Cảnh Hành ở trên giường, cằm gác lên hai tay, nàng cũng phải cần bốn năm ngày để hóa giải chất độc Thần hồn nát thần tính: “Niếp Phục Tăng không phải do ta giết.”

Giang Thanh Lưu không nói gì, nàng cười hì hì: “Lúc lão phu hành tẩu giang hồ cha ngươi vẫn còn chưa dứt hơi sữa, sao ta phải lại lừa một tiểu bối như ngươi làm gì, đúng không?”.

Giang Thanh Lưu rất kiên nhẫn uống hết nửa chén trà, vẫn không nói lời nào.

Bạc Dã Cảnh Hành cười gượng: “Ngươi đã là võ lâm minh chủ rồi, ít nhiều cũng phải có chút khoan dung độ lương chứ? Chỉ tát ngươi một cái thôi mà? Bây giờ ngươi lại đây, tát lại ta một phát đi, không không, mười phát! Lão phu tuyệt đối không nói hai lời, thế nào?”.

Giang Thanh Lưu lấy trà súc miệng.

Bạc Dã Cảnh Hành vẫn duy trì tư thế không chút động đậy ấy: “Thêm nữa, Giang Thiếu Tang thực sự không phải do ta giết, lẽ nào ngươi không muốn tìm ra kẻ thù thực sự sao?”.

Giang Thanh Lưu tao nhã đứng dậy, đi tới trước mặt nàng. Rốt cuộc nàng cũng thu mình vào trong giường: “Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?”.

Giang Thanh Lưu tiện tay cầm thanh kiếm đang treo trên cao, tay kia ấn nàng xuống dưới chăn: “Lão tặc Bạc Dã kia, hay cho ta một lý do để không giết ngươi!”.

Một nhát kiếm của hắn chém xuống, tuy kiếm vẫn còn chưa tuốt vỏ, giống như nan tre thình lình đánh xuống người Bạc Dã Cảnh Hành. Nàng kêu oái lên một tiếng: “Nội lực của ngươi vẫn còn ở trong cơ thể ta, giết lão phu rồi ngươi sẽ thành phế nhân!”.

Giang Thanh Lưu lấy lại chiếc túi da đựng đủ các loại thuốc độc và thuốc giải dắt ở thắt lưng nàng. Bạc Dã Cảnh hành chủ yếu là không dứt được Trường sinh hoàn, nên vươn tay ra định cướp lại, Giang Thanh Lưu liền dùng thanh kiếm trong tay đánh bốp một cái, nàng đau quá, đành phải rụt tay về.

Buổi tối, Giang Thanh Lưu tiếp đón khách khứa xong, lại mời Thương Tâm tới bắt mạch cho Bạc Dã Cảnh Hành. Đầu mày Thương Tâm nhíu chặt, đợi đến khi ra khỏi phòng rồi mới nói riêng với hắn: “Vị hảo hữu này của minh chủ, vấn đề nghiêm trọng nhất không phải trong cơ thể quá nhiều chất độc. Với tình trạng cơ thể này của nàng ta, nếu cứ tiếp tục cho ăn Trường sinh hoàn, e rằng cầm cự không quá một năm rưỡi nữa.”

Giang Thanh Lưu thở phào nhẹ nhõm, Thiên Hương cốc là cốc thần y nổi tiếng, cốc chủ đời trước Thương Thiên Lương coi trọng lợi ích. Nhưng Thương Tâm lại coi trọng y đức nhất, những lời thừa thãi cũng không tiện nói nhiều. Giang Thanh Lưu gật gật đầu, những giao dịch mờ ám, hắn cũng không muốn đề cập đến trước mặt vị thầy thuốc nhân nghĩa như Thương Tâm.

Ngày hôm sau hắn lệnh cho người liên lạc với Thương Thiên Lương. Thương Thiên Lương tuy là cha của Thương Tâm nhưng hai cha con lại bất hòa, Giang Thanh Lưu tính toán cũng rất chuẩn, một ngày trước khi Thương Thiên Lương đến thì tiễn Thương Tâm đi, tránh để hai cha con chạm mặt nhau.

Thương Thiên Lương tới sẽ không để tâm tới cái mớ ân oán tình thù này —— Ông ta chỉ coi trọng tiền bạc mà thôi. Giang Thanh Lưu cũng thẳng thắn đối mặt với ông ta hơn, tuy là người trong bạch đạo, nhưng đối mặt với một tên như Bạc Dã Cảnh Hành, hắn không cần phải quá nhân từ.

…… Hắn đã từng nhân từ, kết quả chính là suýt chút nữa bị một chưởng của tên đó đánh chết.

“Ta muốn ông kiểm soát tính mạng của nàng ta trong vòng một năm.” Sau khi Thương Thiên Lương bắt mạch cho Bạc Dã Cảnh Hành xong, Giang Thanh Lưu đi thẳng vào vấn đề. Thương Thiên Lương tuổi đã ngoài năm mươi, nếu như gặp lúc tiền bạc đủ đầy, thì ông ta đối đãi với người khác vô cùng lương thiện, có thể coi là tiên phong đạo cốt: “Chất xương của người này rất kỳ lạ, độ mềm dẻo của kinh mạch khác hẳn người thường, hơn thế từ kinh mạch rất khó phân biệt là nam hay nữ, thể chất quá đỗi kỳ quái. Theo lý mà nói nếu là người bình thường uống Trường sinh hoàn nhiều năm như vậy, thì làm sao mà còn sinh lý được……”

Giang Thanh Lưu cắt ngang lời ông ta: “Ta không muốn nghe những điều ấy.”

Đột nhiên biểu cảm của Thương Thiên Lương thay đổi, mang theo đôi phần lấy lòng: “Thể chất của nàng ta rất đặc thù, bị độc chết khơi khơi như vậy thì quá đáng tiếc. Sau một năm nữa, chi bằng Giang minh chủ bán nàng ta cho ta đi. Giá cả có thể từ từ thương lượng.”

Giang Thanh Lưu không vui nói: “Lâu rồi không gặp, Thương thần y đã không còn thẳng thắn thành thật như xưa nữa rồi.”

Thương Thiên Lương bật cười: “Tự ta sẽ có cách khiến nàng ta ngoan ngoãn đi theo Giang minh chủ, một năm sau lại bàn đến vụ mua bán này cũng chưa muộn. Đến lúc đó cả đời Thương mỗ sẽ trị bệnh cứu thương miễn phí cho cả Giang gia, thế nào hả?”.

Giang Thanh Lưu không mảy may dao động: “Nàng ta là người, không phải hàng hóa. Rơi vào tay của Thương thần y, chỉ e là sống không bằng chết. Con người Giang mỗ tuy rằng làm ra hành vi trơ trẽn này, nhưng giết người chẳng qua cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, không cần phải hành hạ thêm như thế. Chỉ là hiện giờ ta cần giữ lại tính mạng của nàng chí ít là trong một năm, sau một năm ta sẽ để nàng ta được chết nhanh gọn. Con người này gian trá độc ác thủ đoạn, vì muốn sử dụng trong vòng một năm nhưng lại không muôn gây họa cho giang hồ, ta cần Thương thần y nghĩ ra một cách, khiến nàng ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta.”

Thương Thiên Lương nói chuyện với Giang Thanh Lưu suốt một canh giờ, vốn dĩ còn rất nhiều những chi tiết cần được xác định, nhưng thân thể của Giang Thanh Lưu không khỏe, nên ông ta đành phải tự quyết định lấy. Bạc Dã Cảnh Hành đêm hôm bị người ta đưa đi, đến lúc đi thì độc tính của Trường sinh hoàn phát tác, không thể nào kháng cự lại được.

Nhưng ý thức của nàng vẫn rất tỉnh táo, còn hỏi Giang Thanh Lưu: “Các ngươi chuẩn bị đưa lão phu đi đâu vậy?”.

Giang Thanh Lưu cũng rất thẳng thắn: “Đưa đến một nơi có thể sửa được thói quen xấu của ngươi.”

Bạc Dã Cảnh Hành ngay cả giơ tay ra cũng không thể làm được, cứ như vậy bị Thương Thiên Lương khiêng đi.

Chương 6

Nhưng không thể không nói, Giang minh chủ cũng không quá yên tâm về Thương Thiên Lương.

Đợi đến sau một tháng, lúc Thương Thiên Lương đưa người quay trở lại, thì toàn thân Giang Thanh Lưu như muốn phát ôm!!

Nàng ta được đặt trong một cái hòm hình tròn thếp vàng rồi đưa tới. Chiếc hòm được làm bằng cây long não, khắc mây vẽ núi, tay nghề điêu khắc tinh mỹ, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Thương Thiên Lương trịnh trọng quá mức, dáng vẻ cứ như thể muốn tất cả mọi người trong thiên hạ tới bao vây nhìn ngắm vậy. Giang Ẩn Thiên tưởng là thứ gì, thậm chí còn mời tộc trưởng và tất cả các trưởng lão chủ sự tổng cộng là sáu mươi mốt người tới đại sảnh. Nhưng toàn bộ Tụ Hiền sảnh lại yên tĩnh tới độ nghe được cả tiếng kim rơi. Mọi người nín thở, Thương Thiên Lương đứng thẳng người bên cạnh chiếc hòm khẽ vung tay lên, hai nàng thị nữ ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, động tác nhẹ nhàng duyên dáng tiến đến cởi hai dải lụa lớn màu đỏ được thắt thành hình con bướm trên chiếc hộp, rồi mở nắp hòm ra. Động tác vô cùng nhẹ nhàng, như thể sợ phá hỏng một giấc mộng đẹp.

Nắp hòm được mở, chỉ thấy trên lớp lụa màu đỏ tươi bên trong hòm, là một cô gái đang cuộn mình say ngủ. Mái tóc đen bóng của nàng ta xõa trên lớp lụa đỏ tuyệt đẹp, như dải mực đen tuôn chảy. Trên người chỉ mặc một bộ y phục trẻ trung mong manh, chiếc áo mỏng màu trắng nửa khoe nửa giấu những đường cong hoàn mỹ của cơ thể, giống như một đóa bách hợp e ấp đang muốn bung nở.

Cổ tay trắng nõn của nàng ta che trước ngực, sợi lụa đỏ tôn lên làn da, trong suốt lung linh hơn cả mỹ ngọc.

Nàng ta say ngủ trong tư thế của một đứa trẻ sơ sinh vừa ra khỏi bụng mẹ, nhưng chỉ nhìn một bên sườn mặt, lại cảm giác đây nhất định là một tuyệt sắc giai nhân. Vào khoảnh khắc chiếc hòm được mở ra, một mùi thơm nhàn nhạt của rượu liền bay lên tỏa ra, tràn ngập khắp cả Tụ Hiền sảnh.

Toàn bộ Tụ Hiền sảnh lặng ngắt như tờ, còn Giang minh chủ thì thổ huyết.

Có đôi khi ngươi vĩnh viễn không thể nào dễ dãi tin tưởng một kẻ coi trọng lợi ích được, vì ngươi mãi mãi không tài nào biết được hắn có thể suy diễn bẻ cong tâm tư thuần lương đứng đắn của mình thành ra thế nào……

Tụ Hiền sảnh chìm trong bầu không khí tĩnh lặng như chết, máu trên người Giang minh chủ dồn hết cả lên mặt.

Nhưng Thương Thiên Lương vẫn đắc ý dào dạt nói: “Thế nào? Ta dám đảm bảo, khắp võ lâm không thể tìm được món hàng nào có chất lượng hoàn hảo như thế này đâu.”

Dưới ánh mắt chăm chú của các vị trưởng bối, tông thân, Giang Thanh Lưu liền kéo Thương Thiên Lương sang một bên. Hắn gần như sắp nghiến đến vỡ hàm: “Ông có thể nói cho ta hay, rốt cuộc ông đã giải thích ý của ta thành cái gì vậy hả?”.

Thương Thiên Lương vỗ vỗ vai hắn, nói bằng vẻ mặt “đều là cánh đàn ông với nhau cả ta hiểu mà”: “Không phải vì nàng ta không chịu ngoan ngoãn đi theo minh chủ đó ư. Giang minh chủ là người trong bạch đạo, cần danh tiếng, điểm ấy ta hiểu.”

Hiểu cái khỉ gì mà hiểu!!

Giang Thanh Lưu muốn ngất luôn tại chỗ.

Tụ Hiền sảnh vẫn chìm trong yên lặng, sau một hồi lâu cuối cùng tộc trưởng Giang Ẩn Thiên mới lên tiếng: “Thanh Lưu, đệ tử Giang gia chúng ta, không thể trầm mê trong thanh sắc. Nếu như việc này của cháu truyền ra ngoài, thì còn ra thể thống gì nữa?”.

Giang Thanh Lưu nhìn người trong chiếc hòm, thật sự tức đến nổ phổi. Nhưng hắn vẫn còn giữ được bình tĩnh: “Tộc trưởng, việc này chỉ là hiểu lầm thôi. Người này…… người này…… bên trong cơ thể người này tích trữ nội lực Tàn Tượng Thần Công tầng thứ chín của Thanh Lưu. Một năm nữa, đợi khi Thanh Lưu điều dưỡng kinh mạch ổn thỏa rồi, có lẽ sẽ có hy vọng khôi phục nội lực.”

Hắn nói như vậy, khiến Giang Ẩn Thiên rất coi trọng. Suy cho cùng hiện giờ đối với Giang gia mà nói, việc quan trọng nhất không phải là Bạc Dã Cảnh Hành bỏ trốn, mà là người thừa kế.

Tất cả những người đảm nhiệm vị trí thừa kế của Giang gia đều bế quan bồi dưỡng suốt mười lăm năm, sau đó là mười năm tôi rèn tích lũy. Những nền tảng, những mối quan hệ qua lại cùng danh tiếng, không phải trong một sớm một chiều có thể gây dựng được.

Nếu Giang Thanh Lưu có hy vọng khôi phục được võ công, đương nhiên là chuyện tốt không gì bằng. Nhưng Giang Thanh Lưu là người rất cẩn trọng, ý của Thương Tâm là nội trong nửa năm kinh mạch của hắn có thể điều dưỡng ổn thỏa, nhưng hắn lại nói là một năm. Hơn thế cũng chỉ là “có hy vọng” hồi phục mà thôi.

Giang Ẩn Thiên thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện đều có một tia hy vọng, vậy là tốt rồi.

Lúc này Thương Thiên Lương hừ lạnh một tiếng, dường như cực kỳ khinh thường cách làm việc của người trong hiệp đạo, nhất định phải tìm những câu đao to búa lớn nghiêm trọng để giải quyết vấn đề. Giang Thanh Lưu cũng lười lý luận với ông ta: “Thương thần y, ông có thể nói cho ta biết hơn một tháng qua ông đã làm những gì không?”.

Thương Thiên Lương hếch mũi lên trời, cứ như thể những thành tựu này đám người thường trước mặt đây không thể hiểu được: “Vì nàng ta mà lão phu đã phải chặt xương rửa tủy……”

Ông ta còn đang định bốc phét thêm nữa, thì Giang Thanh Lưu đã xua ông ta ra khỏi Tụ Hiền sảnh: “Thương, Thiên, Lương, trong vòng một năm ta không muốn nhìn thấy ông, càng không muốn nghe thấy ông nói một chữ nào, hiểu không?”.

Thương Thiên Lương tức giận thở phì phò: “Vậy mà ngài còn tự nhận mình là minh chủ võ lâm, ngài có biết hiện giờ nàng ta……”

Giang Thanh Lưu tóm lấy bội kiếm của thị tùng đứng bên cạnh, ông ta liền im bặt. Đừng thấy hắn hiện giờ mất hết toàn bộ nội lực mà nhầm, tốt xấu gì cũng là võ lâm minh chủ. Cho dù không liều mạng dùng nội lực, tung hết chiêu thức, thì Thương Thiên Lương chắc chắn cũng sẽ phải chịu thiệt.

Ông ta hậm hực ngậm chặt miệng lại

Giang Thanh Lưu cũng không muốn nói nhiều với ông ta: “Bao nhiêu tiền?”.

Thương Thiên Lương giơ một ngón tay lên, Giang Thanh Lưu liếc nhìn ông ta: “Một nghìn lượng?”.

Thương Thiên Lương lắc lắc đầu, Giang Thanh Lưu hít một hơi thật sâu: “Mười nghìn lượng?”.

Thương Thiên Lương vẫn cứ lắc đầu, cuối cùng Giang Thanh Lưu bùng nổ: “Ông định đòi một trăm nghìn lượng chắc?”.

Hai mắt Thương Thiên Lương sáng rực: “Vàng!”.

Giang Thanh Lưu lập tức quay đầu lại ra lệnh: “Thôi Tuyết, đuổi gã điên này ra ngoài đi, từ nay về sau không cho phép ông ta đặt chân vào Trầm Bích sơn trang, dù chỉ là một bước!”.

“Giang Thanh Lưu, còn nói cái gì mà minh chủ võ lâm, ta X tám đời tổ tông nhà ngươi……” Thương Thiên Lương ngoạc miệng ra mắng chửi ầm lên bên ngoài, Giang Thanh Lưu không chịu nổi phiền toái, rốt cuộc đành phải bảo Đan Vãn Thiền dúi cho ông ta một trăm nghìn lượng bạc. Thương Thiên Lương vẫn không chịu đi, cuối cùng sau khi người quản gia bày tỏ cách giải quyết những kẻ vô lại của Trầm Bích sơn trang cho ông ta nghe, cuối cùng ông ta vừa tuyên bố sẽ làm nổ tung cái sơn trang rách nát chết tiệt này, vừa cầm một trăm nghìn lượng rồi đi mất.

Chuyện này Giang Thanh Lưu không thể bắt trong tộc rút hầu bao ra được, mỗi tháng các tông tộc trong Giang gia sẽ giao nộp một khoản ngân lượng cho một bộ phận ở chỗ của tộc trưởng, để lo liệu cho những khoản chi dùng của người thừa kế. Trên giang hồ, không có vị đại hiệp nào lại sầu khổ vì chuyện tiêu tiền cả. Lý do cơ bản nhất là vì không có vị đại hiệp nào để cho người khác nhìn thấy hắn vì chuyện tiêu tiền mà sầu khổ.

Gặp được vị bằng hữu hợp cạ, chuyện vung tiền như rác là quá bình thường. Đặc biệt là Giang Thanh Lưu, có thể trèo lên được cái vị trí minh chủ này, bất kể là thực lực của bản thân có bao nhiêu, thì chí ít cũng không thể tách rời được sự chống lưng của tiền bạc.

Bản thân Giang Thanh Lưu chẳng có bao nhiêu tiền, dù sao hắn cũng mới hai mươi bảy tuổi, mười hai năm hành tẩu trên giang hồ ngoài việc cố gắng gây dựng lên hình tượng đại hiệp bạch đạo của bản thân, trừ ma vệ đạo ra, thì những chuyện có thể làm được thực sự là có hạn.

Đấy cứ nhìn thử mà xem, ngay cả con cái hắn còn chẳng có, nói gì đến tiền.

Vậy nên cá nhân Giang Thanh Lưu cũng không phải quá giàu có gì cho cam. Lấy ra một trăm nghìn lượng rồi, thì trên người hắn chẳng còn bao nhiêu tiền nữa. Đan Vãn Thiền không nói gì, Giang Thanh Lưu bảo đưa, thì nàng ta cũng sai người đưa cho Thương Thiên Lương.

Lúc này Giang Thanh Lưu đang giải thích với tông thân trong tộc, Đan Vãn Thiền lệnh cho người chuyển Bạc Dã Cảnh Hành đang ở trong chiếc hòm về tiểu viện của mình trước. Một canh giờ sau, khi Giang Thanh Lưu bước vào cửa, thì Bạc Dã Cảnh Hành lúc trước đang ở trong hòm đã ngủ say trên giường rồi.

Đan Vãn Thiền ngồi ở bên cạnh, Giang Thanh Lưu đi tới gần bên, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng ta nói: “Người này vẫn còn hữu dụng với ta, tạm thời nhất định phải giữ lại. Nhưng nàng đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Đan Vãn Thiền khẽ mím cánh môi đỏ: “Phu quân, trước khi Vãn Thiền gả qua đây, ma ma của Giang gia vẫn luôn chỉ dạy cho Vãn Thiền là thê tử của một võ lâm minh chủ thì nên làm thế nào.” Nàng ta thành thân với Giang Thanh Lưu đã được vài năm, nhưng thời gian để tâm sự chuyện tình cảm lại không nhiều. Giờ trên khuôn mặt trắng mịn của cô gái ngậm chứa vẻ xấu hổ, mang theo một vẻ phong tình khác hẳn: “Nhưng Vãn Thiền nghĩ, nếu phu quân thật sự không còn võ công nữa, quay trở lại làm một người bình thường, cũng rất tốt mà.”

Giang Thanh Lưu thở dài, hai tay khẽ nắm chặt, nắm ngón tay thon nhỏ trong lòng bàn tay hắn mềm mại như không xương: “Những năm qua ta hết chạy đông lại chạy tây, nàng đã vất vả nhiều rồi. Hiện giờ vừa hay được ở bên cạnh nàng.”

Khuôn mặt Đan Vãn Thiền mang theo nụ cười tủm tỉm, càng tôn lên nhan sắc yêu kiều xinh đẹp: “Phu quân……”

Nhìn thấy cô gái cả người như không xương ngã vào lòng Giang Thanh Lưu, người nằm trên giường liền ho khan một tiếng: “Ngây thơ. Hắn ta hành tẩu suốt mười hai năm trên giang hồ, lại là vị minh chủ cánh chim đầu đàn. Người đứng trước đầu sóng ngọn gió như vậy, một khi thất thế, thì phu thê hai ngươi có thể sống yên ổn được chắc?”.

Giang Thanh Lưu liếc nhìn, chỉ thấy lão già đang nằm trên giường đã tỉnh. Nàng được Thương Thiên Lương cải tạo một hồi, trên người quả nhiên tỏa ra mùi rượu thơm thuần chất. Lúc này đang ngồi dậy từ trên giường, trông càng toát lên một loại phong thái liễu yếu đào tơ, thế nhưng lại toàn nói những lời hễ chích là phải chảy máu: “Đám phụ nữ các ngươi, chỉ quan tâm đến chuyện tư tình nữ nhi, đến nỗi cả tính mạng cũng không cần. Hừ, lão phu cũng phải thấy phục thay.”

Giang Thanh Lưu sầm mặt xuống, những lời của Bạc Dã Cảnh Hành đương nhiên là có lý. Chỉ là bản thân hắn biết sẽ rất thiệt thòi cho Đan Vãn Thiền, có thể dỗ cho nàng ta vui vẻ được một giờ nửa khắc cũng đã là rất tốt rồi, sao có thể nhẫn tâm nói toạc ra như vậy?

Tên này thì hay rồi, hoàn toàn không chút kiêng kị gì.

Sắc mặt Đan Vãn Thiền có chút ảm đảm, ánh mắt nhìn về phía Giang Thanh Lưu lại càng thêm lo lắng. Giang Thanh Lưu thở dài, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng ta: “Đừng lo.” Hắn quay lại nhìn Bạc Dã Cảnh Hành, ánh mắt sắc nhọn. Bạc Dã Cảnh Hành cũng rất thức thời, hừ một tiếng, cuộn tròn trong chăn nằm xuống.

Dáng vẻ yêu kiều mong manh của nàng ta hiện giờ, khiến Giang Thanh Lưu không tiện động tay động chân. Hắn bèn đưa Đan Vãn Thiền về phòng trước —— Hai người tuy đã thành thân được nhiều năm, nhưng vẫn không ở cùng nhau. Thời gian động phòng mỗi tháng của bọn họ đều cần phải có sự tính toán chính xác của vài trưởng bối trong tộc. Mấy năm trước là vì lo Giang Thanh Lưu trầm mê nữ sắc, dính phải chuyện nữ nhi tình trường. Mấy năm nay lại vì bồi dưỡng tông tử ưu tú nhất.

Sau khi đưa Đan Vãn Thiền trở về phòng xong, đến lúc quay lại Giang Thanh Lưu tức đến nổi phổi —— Lão tặc đó thế mà lại chạy trốn lần nữa.

Hắn lập tức lệnh cho người lùng sục tìm kiếm khắp nơi, sau khi dặn dò quản gia xong xuôi, lúc quay trở lại đột nhiên phát hiện ở sau hòn giả sơn lộ ra một góc áo. Hắn đi tới, thì thấy bên trong hốc giả sơn có một người đang co ro.

Ngoài Bạc Dã Cảnh Hành ra thì còn ai vào đây nữa?

Giang Thanh Lưu sải bước đi tới, thấy nàng ta co rúm người lại dựa vào tảng đá Thái Hồ, lộ ra dáng vẻ mệt mỏi vô cùng. Hắn vốn định bụng dạy cho lão tặc này một bài học, nhưng hắn cũng là người trong giang hồ. Câu nói quen anh hùng trọng anh hùng chắc chắn không phải là nói chơi.

Bạc Dã Cảnh Hành của năm đó, từng là cơn ác mộng của biết bao người trong giang hồ.

Hắn kéo nàng ta đứng dậy, Bạc Dã Cảnh Hành xoa xoa tay, cười gượng: “Ta đâu có chạy mất, ta chỉ ra ngoài…… ngắm cá thôi. Đúng, ngắm cá. Nhớ đến năm đó lão phu tung hoành khắp giang hồ, cha ngươi vẫn mặc quần xẻ đũng (1). Lão phu cần gì phải bỏ chạy, đúng không.”

Giang Thanh Lưu cũng không nói gì, từ đầu đến cuối chỉ lạnh lùng lườm nàng. Cuối cùng nàng đành ho khan vài tiếng: “Đi thôi đi thôi, quay về nào.”

Rốt cuộc Giang Thanh Lưu cũng mở lời: “Bạc Dã Cảnh Hành, nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ giết ngươi.”

Bạc Dã Cảnh Hành vẫn rảo bước đi phía trước, cũng không biết có nghe thấy gì không.

Giang Thanh Lưu cùng Giang Ẩn Thiên và mọi người cùng nhau ăn cơm chiều, Giang gia vốn là một gia tộc lớn mà. Những gia tộc hưng thịnh có một cách nói đó là cứ năm đời thì sẽ tách ra, nhưng Giang gia lại là ngoại lệ. Tất cả mọi chi và nhánh chính đều cúng chung một miếu tổ. Chỉ có nhà thờ họ là chia ra không giống nhau mà thôi.

Cũng chính vì lý do đó nên suốt bao nhiêu năm qua địa vị trong giang hồ của nhánh chính Giang gia không mảy may bị lung lay, người trong Giang gia theo nghiệp thương nhân cũng vô cùng nhiều. Gần như tất cả mọi cửa hàng đều do một nhánh chính này đứng ra trông nom. Cho dù là hảo hán Lục Lâm cũng không dễ gì mà gây khó dễ được.

(Hảo hán Lục Lâm chỉ người anh hùng trong dân gian, hoặc bọn cướp trộm tụ tập thành bầy. Theo truyện xưa thời Vương Mãng, những kẻ nổi dậy chống lại triều đình tụ họp nhau ở núi Lục Lâm.)

Những tông thân này, đương nhiên là thường xuyên qua lại với nhau.

Ăn xong bữa cơm, thì cũng đã quá nửa giờ Dậu. Giang Thanh Lưu quay trở về tiểu viện, nhìn thấy cơm canh bày trên chiếc bàn thấp của Bạc Dã Cảnh Hành, một miếng cũng chưa hề động đến.

(Giờ Dậu là khoảng tầm từ 5h – 7h.)

Hắn thấy rất lạ bèn hỏi: “Hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi.”

Bạc Dã Cảnh Hành cuốn chăn ngồi trên giường, mái tóc dài chảy xuống vai: “Căn phòng này lạnh quá.”

Giang Thanh Lưu nhìn sắc mặt nàng trắng nhợt, nhưng trông vẫn tương đối ngạo mạn. Suy cho cùng nội lực của hắn đang ở trong người Bạc Dã Cảnh Hành, theo lý mà nói việc bảo vệ cơ thể chỉ là chuyện nhỏ. Hắn bước tới bắt mạch cho Bạc Dã Cảnh Hành, nội lực vẫn còn đây, chỉ là thân thể nàng ta có run rẩy, chạm vào thấy mát.

Hắn quay người ôm một cái chăn từ trong tủ quần áo ra ném cho nàng, là do quan tâm đến phần nội lực của mình mà thôi: “Giờ mới đang là thời tiết tháng Tư tháng Năm, ngươi đúng là yếu không chịu nổi gió.”

Bạc Dã Cảnh Hành không nói năng gì, quấn chiếc chăn lên người. Lúc Giang Thanh Lưu đi ra vẫn còn không quên dặn dò: “Ăn cơm đi, trước khi ta lấy lại được nội lực ngươi phải sống thật khỏe mạnh.”

Bạc Dã Cảnh Hành ừ một tiếng, dường như đã lại chìm vào giấc ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.