Nợ Nhau Một Lời Hứa

Chương 18: Chương 18: Chuyện giữa đàn ông




“Anh à, anh có bạn gái hay không?” Không biết anh Tiêu sao lại thế, rõ ràng luôn luôn rất cưng chiều cô, thế nhưng hỏi anh chuyện bạn gái anh lại lảng sang chuyện khác, cũng không giúp cô đề ý kiến, hại cô đành phải quay sang nhờ anh trai chỉ điểm. Cô thật sự cũng không chắc anh trai có bạn gái hay không. “Uhm, em muốn làm gì?” Tuy rằng anh cảm thấy cô hỏi như vậy rất kỳ quái, nhưng nếu là do Lăng Tiêu nói thì có thể hiểu được!

“Vậy tức là có rồi, anh có thể cho em gặp cô ấy được hay không?” Chuyện anh trai có bạn gái khiến Thủy Tâm thực sự rất bất ngờ, bất quá như vậy thực sự là quá tốt.

“Hửm?” Tình huống này ngoài dự đoán của anh.

“Em chỉ muốn nhìn xem cô gái như thế nào có thể đổ ngã anh thôi!” Thực sự là cô muốn thỉnh giáo cô ấy làm như thế nào mới có thể nắm giữ được trái tim một người đàn ông.

“Uh, để hôm nào đi!” Lăng Tiêu còn chưa hành động sao? Tên kia tính như thế nào chứ, tối nay phải hỏi lại cậu ta.

“Uy, sao lại ngồi đây uống rượu giải sầu, cậu còn chưa triển khai hành động với Tâm Nhi hay sao?” Nhìn thấy Lăng Tiêu mãi mê uống rượu, Trọng Tâm giành lấy cái ly trong tay anh ta.

“Cô ấy sẽ không thích tôi, bởi vì cô ấy đã có người mình thích rồi.” Lăng Tiêu cười khổ. “Sao cậu hiểu được tâm trạng hiện giờ của tôi chứ, cậu đâu có phiền não như tôi.”

Trọng Lâm buồn bực một ngụm uống hết chỗ rượu trong ly vừa giành được. “Cô ấy cũng chưa hoàn toàn tiếp nhận tôi.”

“Vậy theo giúp tôi uống thêm mấy ly nữa.” Lăng Tiêu lại gọi thêm vài ly.

Không có những lời dư thừa, hai người chỉ một ly rồi tiếp một ly ngồi uống rượu.

“Cậu định buông tay như vậy sao?” Trọng Lâm uống cạn ly rượu cuối cùng hỏi.

“Với tôi mà nói, tôi sẽ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.” Trọng Lâm tựa hồ có ý ám chỉ.

“Giờ tôi không muốn nói chuyện này, đi chỗ cũ, hóa đơn này cậu tính.” Để Trọng Lâm lại, Lăng Tiêu một thân một mình đi ra ngoài trước.

“Qua mấy năm rồi, cậu vẫn mạnh như vậy.” Lăng Tiêu giáng một quyền thật mạnh về phía mặt Trọng Lâm.

“Xin lỗi, tôi không làm được chuyện đã hứa với cậu.” Trọng Lâm cũng không khách khí đánh trả lại một quyền.

“Nếu bốn năm trước, không giúp cậu, tôi đã không phải rời khỏi nơi này.” Lăng Tiêu đỡ đòn tấn công của Trọng Lâm, thừa thế tung một cú đá.

“Nếu tôi không đi khỏi, nói không chừng hiện giờ người Tâm Nhi thích chính là tôi!” Lăng Tiêu không cam lòng, lại cho Trọng Lâm một quyền thật mạnh.

“Giờ chúng ta hòa nhau, tôi sẽ không buông tay liền như vậy đâu, chỉ cần cô ấy và tên kia còn chưa ở bên nhau, tôi còn có cơ hội, không phải sao?”

Đã đợi suốt mười năm, Lăng Tiêu làm sao có thể dễ dàng buông tay như vậy, đây mới đúng là người bạn tốt mà anh quen biết. Lau đi máu trên khóe miệng, Trọng Lâm lấy di động ra, ấn số gọi cho Thu Ý Hàm.

“Bây giờ anh rất muốn gặp em, em có thể đến chỗ XX hay không?” Giọng điệu Trọng Lâm gần như là cầu xin.

Đầu kia điện thoại, Thu Ý Hàm cảm thấy hôm nay Trọng Lâm dường như có hơi kỳ lạ, nhưng vẫn đồng ý đi gặp anh.

“Để anh ôm một cái là được rồi.” Thu Ý Hàm vừa tới đã bị Trọng Lâm nặng nề ôm vào trong ngực.

“Anh làm sao vậy?”

“Anh đã hứa với người ta một chuyện, nhưng không làm được.” Trọng Lâm vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với bạn tốt, tuy rằng Lăng Tiêu cũng không trách anh.

“Nhưng em yên tâm, chỉ cần là chuyện hứa với em, cho dù đổi lấy mạng của mình, anh cũng sẽ làm được.” Trọng Lâm thề, anh đã một lần thiếu sót trong chuyện của bạn bè, nhưng đối với người anh yêu thương, anh nguyện dùng sinh mạng để bảo hộ.

“Uhm.” Thu Ý Hàm không nói gì thêm, chỉ quay lại ôm anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.