Nợ Nhau Một Lời Hứa

Chương 20: Chương 20: Đại giới




“Chờ đã, tóc em rối rồi.” Trọng Lâm giúp Thu Ý Hàm vén tóc ra sau tai. “Được rồi, chúng ta đi thôi!”

“Trọng Lâm, mày đứng lại đó cho tao.” Phía sau lưng họ truyền đến một tiếng rống giận cuồng nộ.

“Tôi từng gặp ông chưa?” Trọng Lâm lạnh lùng nói.

“Mày hại công ty tao phá sản, còn giăng bẫy tao thiếu nợ ô danh không thể trả, mày cứ thế liền trở mặt.” Người đó phẫn nộ xông tới.

Là Chương Khiếu Thiên, Thu Ý Hàm rốt cục nghĩ ra, nhìn bộ dáng bây giờ của ông ta, tình cảnh hiện tại hẳn phải rất thảm! Không xong, trên tay ông ta có cầm thứ gì đó, đó là súng!!! Không được, Thu Ý Hàm không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ thầm không thể để cho anh bị thương tổn.

“Ý Hàm, em tỉnh tỉnh, Ý Hàm.” Trọng Lâm lo lắng gọi Thu Ý Hàm đã ngã vào lòng anh. Anh ôm lấy cô đá bay súng trong tay Chương Khiếu Thiên, sau đó ngăn cản một chiếc xe bảo lái xe dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện…

*

“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”

“Không có chạm đến bộ phận quan trọng, chỉ cần nằm vài ngày là có thể xuất viện.” Nghe được lời bác sĩ, Trọng Lâm cuối cùng cũng có thể nhẹ lòng.

“Nhưng sao cô ấy còn chưa tỉnh?”

“À, cô ấy chỉ đang ngủ thôi, nguyên nhân có lẽ là do suốt mấy ngày không có nghỉ ngơi đàng hoàng.” Bác sĩ nói lý do Thu Ý Hàm hôn mê bất tỉnh.

Trọng Lâm vuốt tóc mai của cô, nhìn cô mà trong lòng cảm thấy thật đau, cô vẫn không biết tự quan tâm chính mình. Tuy rằng cô đỡ đạn thay anh, giúp anh biết được tầm quan trọng của bản thân mình trong lòng cô, nhưng cô cũng không được lấy sinh mệnh của cô làm tiền đặt cược. Giúp cô đắp kín chăn, hôn nhẹ môi cô, anh rời khỏi phòng bệnh.

“Lại giăng một cái bẫy, làm cho con trai Chương Khiếu Thiên nhảy vào đi, lần này tôi chính là muốn hắn phải chết. Về phần Chương Khiếu Thiên, chỉ cần nghĩ biện pháp làm ông ta tàn phế là được, tôi muốn ông ta sống không bằng chết.” Nói xong Trọng Lâm cúp điện thoại. Dám làm tổn thương người quan trọng nhất trong lòng anh, sẽ phải trả cái giá thật đắt.

Chờ Trọng Lâm lại trở lại phòng bệnh, Thu Ý Hàm đã tỉnh.

“Cảm giác thế nào, miệng vết thương còn đau không? Còn có chỗ nào không thoải mái không.” Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của anh, Thu Ý Hàm cảm thấy chịu một phát súng cũng không lỗ vốn.

“Anh không cần khẩn trương như vậy, em không sao.” Thu Ý Hàm nhìn anh nở nụ cười.

“Mấy ngày nay em cứ an tâm nằm viện, nghỉ ngơi cho đàng hoàng một chút, không được nghĩ đến chuyện công tác.” Trọng Lâm hy vọng cô có thể nghỉ ngơi tốt một chút.

“Uhm.” Thật ra lúc anh vừa mới ra bên ngoài gọi điện thoại, Thu Ý Hàm đã tỉnh rồi, đối với thủ đoạn của anh, trước kia cô cũng chỉ nghe nói, chưa từng tận mắt thấy, hôm nay chính tai cô nghe được đoạn hội thoại kia, để cho cô biết cái giá phải trả khi đắc tội với anh.

“Dịch Phong, tôi bị thương, cần nằm viện vài ngày, mấy ngày nay chuyện ở tập đoàn liền giao cho anh.” Thu Ý Hàm thông qua điện thoại dặn dò chuyện công tác với Trình Dịch Phong.

“Em bị thương sao, bị thương như thế nào, em ở bệnh viện nào.” Trình Dịch Phong đã cố gắng hết mức kiềm chế tâm tình của mình.

“Tôi ở bệnh viện XX, phòng XXX.” Thu Ý Hàm rất hiểu anh, cho dù bây giờ cô không nói cho anh ta biết, anh ta cũng sẽ tự mình tra được.

Cắt điện thoại, Thu Ý Hàm nghĩ tới Thủy Tâm, không biết ngày đó cô bé đi tìm Trình Dịch Phong có phát sinh chuyện gì hay không.

“Suy nghĩ cái gì?” Trọng Lâm đi lấy cơm đã trở lại, kéo cô ra khỏi luồng suy nghĩ tập trung.

“Đang nghĩ chuyện của Tâm Nhi.”

“Em ấy thì có gì để nghĩ chứ, em chỉ cần nghĩ đến một mình anh là được rồi.” Trọng Lâm lại thơm nhẹ một cái lên khóe môi cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.