Ads
“Có chuyện cứ việc nói thẳng, ở bên cạnh tôi lâu như vậy còn không
hiểu sao?” Trọng Lâm nhìn A Hổ dường như có chuyện muốn nói với anh
nhưng vẫn im lặng đứng bên cạnh. Ý Hàm còn chờ anh chăm sóc, đối với
hành vi lãng phí thời gian của A Hổ làm anh rất tức giận.
“A Hổ hy vọng môn chủ có thể buông tha cho phu nhân,” Sắc mặt Trọng
Lâm trở nên càng ngày càng khó coi, nhưng A Hổ lại tính toán tiếp tục
nói tiếp,” Trong lòng môn chủ hẳn là rất rõ, nếu phu nhân biết chuyện
đứa nhỏ cô ấy sẽ càng không thể tha thứ cho môn chủ.” Bộ dáng mất mác
hiện tại của phu nhân, cậu đều thu ở trong mắt, phu nhân không thích Ám
Môn, nhưng môn chủ vẫn đem cô giam cầm ở đây
“Chuyện của tôi, không cần người khác nhúng tay.” Trọng Lâm cũng
không muốn để ý tới lời nói của A Hổ, “Cậu là người tôi tin tưởng nhất,
làm tốt bổn phận của cậu là tốt rồi. Đồng thời, tôi không hy vọng nhìn
thấy cậu phản bội tôi.” Nếu anh không muốn buông tay, ai cũng đừng nghĩ
cướp đi Ý Hàm từ tay anh, liền ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ.
Thu Ý Hàm đang đi dạo ở Ám Môn, cô không biết chính mình phải làm gì, đã không còn con, cô không biết chính mình vì cái gì mà vẫn còn sống,
vì sao cô vẫn còn muốn sống. Cô không thực sự muốn nghe trộm cuộc nói
chuyện của hai người, chính là những lời nói của A Hổ nhắc đến đứa bé,
chẳng lẽ đứa bé không phải vì cô không cẩn thận và Trọng Lâm không đến
cứu mà mất đi sao? Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì hay sao?
Thuốc, Thu Ý Hàm đột nhiên nhớ tớ lọ thuốc mà Trọng Lâm đưa cho cô.
Chẳng lẽ lọ thuốc kia có vấn về. Tuy rằng hiện tại không muốn nói
chuyện, đó là bởi vì cô muốn tự khép kín bản thân, cũng không có nghĩa
cô mất đi năng lực suy nghĩ. Nhưng giờ phút này cô thực sự hy vọng cô đã điên đã ngây dại không thể hiểu bất cứ điều gì, như vậy cô sẽ không
thống khổ như vậy.
Bằng tốc độ nhanh nhất cô trở lại phòng, nhanh chóng lấy lọ thuốc kia ra. Vừa lúc phía sau, Trọng Lâm cũng xuất hiện ở tại cửa phòng. Kinh
ngạc cùng căng thẳng trong mắt anh nói cho Ý Hàm biết khẳng định thuốc
này có vấn đề, bằng không tại sao anh lại phải căng thẳng khi cô đột
nhiên tìm lọ thuốc này?
Giờ khắc này, Ý Hàm muốn cười, cười thật to. Rốt cuộc cô cũng hiểu
được những chăm sóc quan tâm của anh đối với cô mà nói là có ý nghĩa gì.
Coi cô là kẻ ngốc sao? Trước thì ác độc xé rách lòng của cô … sau
lại muốn bù lại. Có thể sao? Đáp án của cô chính là không thể. «Tự tay
giết chết con của mình anh có cảm giác thế nào?» Ý Hàm lạnh lùng hỏi
Trọng Lâm, muốn hỏi cảm giác khi tự tay giết chết con của mình có phải
vui lắm hay không mà anh có thể tàn nhẫn như vậy ?
Nghe thấy câu hỏi của Ý Hàm, Trọng Lâm ngẩn cả người, cô nói gì? Con
của chính anh? Đứa bé bị giết là con của anh? “Đó là con của tôi?” Trọng Lâm không phải đang hỏi chính mình là là đang hỏi Thu Ý Hàm. Bởi vì anh không tin lời cô nói dù chỉ một chút, kia rõ ràng là nghiệt chủng đáng
xấu hổ của cô và Phương Úc Vấn kia mà, sao lại là của anh được. Khoảng
thời gian đó căn bản anh không có chạm vào cô, sao lại là con của anh
được?
“Thu Ý Hàm cô đừng có mà quá đáng quá, đã làm chuyện đáng xấu hổ với thằng đàn ông khác còn cố tình bắt tôi đổ vỏ?”
Những lời này của Trọng Lâm với cô mà nói so với chuyện mất đi con
thì chỉ có đau nhiều hơn chứ không kém. Cô làm gì, chẳng lẽ anh cho cô
là loại đàn bà sau lưng chồng còn lén lút làm chuyện xằng bậy sao? Thế
nhưng anh lại coi cô là loại người như vậy. Ha ha.
“Trọng Lâm, anh là kẻ khốn kiếp, anh mau nói rõ ràng cho tôi, tôi làm gì với người đàn ông khác, tại sao anh lại nói tôi như vậy.” Tuy
rằng Thu Ý Hàm luôn luôn kiêu ngạo nhưng chưa bao giờ cô quát lớn, chửi bạo như hôm nay. Có lẽ là mấy ngày nay đau khổ đè nén rốt cuộc bị Trọng Lâm thương tổn lần nữa nên đã bạo phát ra.