Nợ Nhau Một Lời Hứa

Chương 60: Chương 60: Tù phạm tình yêu ở Ám Môn




Chuyển ngữ: Pussycat

Thu Ý Hàm còn gặp phải một vấn đề lớn, đó chính là cô không có quần áo nữ để mặc. Cô vẫn tiếp tục mặc quần áo của Trọng Lâm, căn bản không phải là biện pháp giải quyết. Hơn nữa, cô ăn mặc như vậy hoàn toàn không ra khỏi cửa phòng này được. Trọng Lâm vẫn chưa kêu người đưa quần áo tới cho cô, đoán chừng là không muốn cho cô đi ra ngoài.

Từ sau ngày hôm đó, Trọng Lâm đã yên phận rất nhiều, đoán là anh không muốn để cái chân bị thương kéo dài làm chậm hiệu suất làm việc của anh nữa. Nhưng chuyện này lại khiến cho Thu Ý Hàm thật phiền não.

Trọng Lâm vẫn tiếp tục ở trong phòng mình, Thu Ý Hàm cũng không có ý kiến. Nhưng mà, nguyên nhân chính là vì tình trạng này mà cô không có cơ hội tìm kiếm bản đồ ở trong phòng được.

Lời nói của đàn ông có thể tin hay không? Hiện giờ, Thu Ý Hàm đã ra một câu trả lời phủ định, đó chính là không thể tin. Người đàn ông đã nói không hạn chế tự do của cô lúc trước, bây giờ lại đem cô giam ở bên cạnh. Không chỉ không để cho cô mặc quần áo phụ nữ, mà còn khiến cô đặc biệt chăm sóc anh, vậy cùng tự do bây giờ của cô có cái gì khác nhau? Nhiều ngày đã trôi qua, cô không có một cơ hội tìm tòi nghiên cứu lối ra của Ám Môn.

Công việc chăm sóc người rõ ràng cũng không phải là sở trường của Thu Ý Hàm. Tuy rằng, từ lúc mười sáu tuổi về sau cô đã tự lập,nhưng trong cuộc sống của cô, không có xuất hiện thói quen chăm sóc ai.

Có điều, Trọng Lâm muốn cũng không phải là sự chăm sóc của cô, chỉ là muốn có cô ở ngay bên cạnh. Nếu cô không hề gặp người đó, anh có thể coi như sự kiện Phương Úc Vấn, cho tới bây giờ, chưa từng xảy ra. Dù cho đối với anh mà nói, điều này rất khó.

Mỗi ngày, đúng giờ, nữ hộ sĩ kia đều vội vàng tới thay thuốc cho Trọng Lâm. Về điểm này, Thu Ý Hàm có một thắc mắc trong lòng, rốt cuộc là có bao nhiêu người phụ nữ trong Ám Môn? Có phải mỗi một ngừơi đều ăn mặc thoải mái như vậy hay không?

Vả lại, mỗi lần cô ta đến, Thu Ý Hàm đều có thể cảm nhận được ý thù địch mãnh liệt của cô ta đối với cô. Chẳng lẽ, cô ta là bởi vì Trọng Lâm, cô ta thích anh?

Nhìn bộ dáng chuyên tâm, chu đáo của người phụ nữ kia, Thu Ý Hàm cảm thấy rằng mình chắc chắn đoán không sai. Thế nhưng, dường như Trọng Lâm còn chưa biết nỗi lòng của người phụ nữ kia.

“Lần sau, anh có thể đổi người đến thay thuốc cho anh hay không?” Thu Ý Hàm không muốn lại bị người ta trừng mắt mà chẳng rõ lý do. Hơn nữa, cô cũng không muốn gặp phải phiền phức không cần thiết ở trong này.”

“Dao Dao làm sao vậy?” Trọng Lâm hơi khó hiểu đối với lời nói của Thu Ý Hàm. Dao Dao là người được anh cứu, rất trung thành với anh, mấy năm nay anh thấy rất rõ ràng. Tự nhiên không biết là Dao Dao thay thuốc cho anh thì có gì không ổn?

“Anh có biết cô ta thích anh hay không?” Thu Ý Hàm cũng không quanh co, nói thẳng vào trọng điểm. Đây là trực giác của phụ nữ, cô thậm chí có thể rất chắc chắn là tình cảm của người phụ nữ kia đối với Trọng Lâm là loại gì.

“Anh không thể nào cho rằng là em đang ghen?” Trọng Lâm tươi cười nhìn Ý Hàm đang rót nước cho mình. Anh đương nhiên biết Dao Dao thích mình, chẳng qua đó chính là tình cảm của em gái đối với anh trai, không thể bài bác được.

Giờ đây, Thu Ý Hàm muốn trực tiếp hắt nước đang cầm trong tay vào mặt anh, từ bao giờ cô đã trở nên thiếu kiên nhẫn như vầy? Thu Ý Hàm vẫn kiềm chế bản thân mình, đưa ly nước vẹn toàn tới tay của Trọng Lâm.

Không rõ là anh thật sự không biết hay là giả ngu? Biểu hiện của người phụ nữ kia rõ ràng như vậy, anh lại không nhận thấy được. “Chẳng qua là cô ấy xem anh là anh trai.” Trọng Lâm giải thích với Thu Ý Hàm, có điều là biểu hiện của cô lại làm cho anh thật hài lòng.

Quả nhiên là Trọng Lâm nghĩ như vậy. “Với trực giác của phụ nữ, nữ hộ sĩ kia chắc chắn là thích anh, hơn nữa, không phải là loại thích đối với anh trai.” Thu Ý Hàm thấy Trọng Lâm không có nghiêm túc nghe cô nói chuyện, mà là cầm lên cuốn tạp chí phụ nữ Thu Ý Hàm nhìn thấy lần trước, lật xem.

Anh thật sự có nhu cầu lớn như vậy sao? Hiện giờ, không nên ở trước mặt cô xem cái thứ này, thấy ánh mắt anh còn thường hay hướng lên trên người cô nhìn đánh giá.

Mặc dù cho tới bây giờ, cô cũng không chú ý đến dáng người của mình, nhưng lại rất tự tin vào bản thân. Có điều là, nhìn cô với ánh mắt đã nhìn qua người gần như là khoả thân khác, Thu Ý Hàm cảm thấy lạnh run.

“Em đã lật qua cuốn tạp chí này, mặt nhân vật nữ này em nhận ra không?” Trọng Lâm đột nhiên hỏi ra những lời này. Ngày hôm qua, cô đã xem quyển này vài lần, nhưng mà, cô hẳn là không có mắc sai lầm để lại dấu vết mới phải, làm sao anh lại biết được?

“Cuốn tạp chí này mới được đưa lại đây ngày hôm qua, không được anh cho phép không có người xem, nhưng nhất định là em đã xem.” Không biết tại sao Trọng Lâm lại quả quyết như vậy, nhưng mà anh nói đúng là sự thật, cô thật sự đã xem.

Nhưng dù cho cô đã xem qua, cô phải biết mặt của người phụ nữ này sao? Không phải cô khinh thường nghề nghiệp của người khác, chỉ là không thích loại này mà thôi, không có ý gì khác! “Chưa thấy qua.”

“Vậy em chắc chắn biết Chương Nghị Hào, anh ta là con trai duy nhất của Chương Khiếu Thiên.” Tại sao lại nhắc đên Chương Nghị Hào? Anh ta có quan hệ gì với người phụ nữ này sao? Tập đoàn Chương thị đã sớm không còn tồn tại, Chương Khiếu Thiên cũng đã ở tù, bị phán tù chung thân, mà con trai duy nhất Chương Nghị Hào này cũng mai danh ẩn tích, có tin đồn rằng anh ta đã bị sát hại.

Về sau, Thu Ý Hàm biết được chuyện này cũng là do Trọng Lâm nói, anh thật đúng là thủ đoạn độc ác, đã khiến cho Chương gia nhà tan cửa nát. “Anh ta chưa chết, chính người phụ nữ này dấu anh ta đi.”

Vậy xem ra người phụ nữ này rất lợi hại, dám che dấu người khi Trọng Lâm ra lệnh giết chết. Có thể nào nguyên nhân Trọng Lâm khó giết được Chương Nghị Hào có liên quan đến người phụ nữ này? Nhưng nhìn vẻ mặt của Trọng Lâm chắc là không có khả năng, ngược lại, hẳn là người phụ nữ ấy tự xen vào chuyện này.

“Tại sao muốn nói với em chuyện này?” Thu Ý Hàm cho rằng chuyện này không liên quan gì đến cô, cũng không muốn dính dáng vào, cô thầm muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Bây giờ, anh trai nhất định đang tìm cô khắp nơi, nhưng mà cô bị chính Trọng Lâm thừa cơ hội bắt đi. Máy vi tính trong phòng này cũng không có internet, cô làm như thế nào để báo cho anh trai biết vị trí của cô đây?

“Tâm nhi có khả năng bị nguy hiểm.” Nghe Trọng Lâm nhắc tới Tâm nhi, Thu Ý Hàm tập trung chú ý ngay lập tức. Tâm nhi là chị em duy nhất của cô, cô không thể nào trơ mắt nhìn cô ấy xảy ra chuyện không may.

“Hung thủ giết hại cha của anh chính là Chương Nghị Hào, anh lo rằng mục tiêu kế tiếp của anh ta sẽ là Tâm nhi.” Trọng Lâm khó xử thoáng nhìn Ý Hàm. “Anh dự định tự mình dẫn người đi bảo vệ Tâm nhi, cho nên phải rời khỏi vài ngày.”

Trọng Lâm không những muốn đi bảo vệ Tâm nhi, mà còn muốn đi giải quyết người không biết sống chết này. Nếu chính hắn ta đã tìm tới đây, Trọng Lâm sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội chạy trốn nào nữa.

Nghe thấy anh phải đi, đây chính là hợp ý của Thu Ý Hàm. Cho dù anh không đem cô theo, cô cũng có cơ hội tự mình tìm đường ra ngoài. Nhưng mà, chân của anh có thể khiến cho anh đi lại tự do nhanh như vậy sao? Thu Ý Hàm vẫn có chút lo lắng trong lòng.

Trọng Lâm quả thật rời đi ngày hôm nay, nhìn anh đã có thể tự mình đi lại, chắc là chân bị thương sắp lành rồi. Nhưng mà, bây giờ cô phải nhờ vào ai có thể đem quần áo cho cô? Cô không muốn tiếp tục mặc quần áo của đàn ông.

Trong lúc Thu Ý Hàm đang phiền muộn, người nữ hộ sĩ đã thay thuốc mỗi ngày cho Trọng Lâm kia, chưa được phép của cô, xông thẳng vào. Trọng Lâm hiện giờ không có ở đây, cô ta tới làm gì? Thu Ý Hàm nhíu mày.

“Đây là chuyện khi Môn chủ rời đi đã dặn dò tôi.” Nhìn thấy dây nịt được đem tới trong tay cô ta, thì ra là cô ta đem quần áo đến cho mình. Nhưng mà tại sao Trọng Lâm tìm cô ta làm chuyện này? Cô không thích chung tiếp xúc với người phụ nữ này.

“Dao Dao cảm thấy cô và Môn chủ không xứng đôi một chút nào, hai người căn bản không phải là người cùng một thế giới.” Không ngờ là chính giọng nói trẻ con này, từ trong miệng cô ta nói ra, cũng khó nghe như vậy.

Cô, Thu Ý Hàm và Trọng Lâm muốn ở cạnh nhau hay không thì không có quan hệ gì với cô ta. Nếu mà cô ta ôn hoà nhã nhặn theo sau cô nói chuyện thích Trọng Lâm, Thu Ý Hàm còn có thể giúp đỡ cô ta. Thế nhưng, thái độ của cô ta trong khoảng thời gian này cùng với những lời nói hôm nay thật sự đã chọc tới Thu Ý Hàm.

“Cô có thể đi ra ngoài rồi.” Thu Ý Hàm bỏ qua đồ đạc trong tay cô ta, trực tiếp ra lệnh đuổi khách. Có việc gì mà Thu Ý Hàm chưa từng thấy qua, người phụ nữ này đúng là đang ra oai với cô.

Nhìn thấy đôi giày cao gót trong hộp đựng giày, Thu Ý Hàm lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Nhìn lại đôi giày của đàn ông dưới chân, Thu Ý Hàm không có sự lựa chọn nào khác.

Chuyện này hoàn toàn trách Trọng Lâm đều đem quần áo và giầy của cô bỏ đi, nhanh chóng chặt đứt chân, còn không quên xử lý quần áo của cô. Bây giờ, cô cũng chỉ có thể kiên trì với đôi giày cao gót ở trên giường này.

May mắn là khi Trọng Lâm rời đi, không có sắp xếp người đi theo cô. Nhưng mà, nếu không có công khai, không biết có bí mật theo dõi hay không? Cô không xác định rõ ràng được.

Bởi vì, Thu Ý Hàm đang ở hành lang của Ám Môn, cầm bản đồ Trọng Lâm đã cho cô, từ đầu tới cuối vẫn cảm thấy có người theo dõi cô ở đằng sau, cảm giác này khiến cho Thu Ý Hàm rất khó chịu.

Cảm giác này rất giống khi cô bị người phụ nữ tên Dao Dao kia trừng. Quay đầu lại, Thu Ý Hàm lại chẳng thấy một bóng người, chẳng lẽ cô thật sự đã suy nghĩ nhiều?

Hôm nay không có một chút thu hoạch nào, Thu Ý Hàm xoa bóp hai chân đau nhức. Đoán chừng là người phụ nữ kia đã cố ý mua loại giầy mà cô không thích mang nhất.

Đi chân trần, khập khiễng đi đến máy vi tính ở bên cạnh, cô không thể lãng phí thời gian. Sắc trời bên ngoài tối tăm rất bất tiện, nhưng mà cô còn có thể tìm kiếm bản đồ địa hình.

Máy vi tính này làm sao mà nhiều thứ thế? Thu Ý Hàm đã trải qua hai giờ đồng hồ, vẫn chưa có phát hiện cái cô muốn tìm.

“Nếu quý vị không tắt máy tính, máy tính sẽ khởi động hệ thống tự huỷ.” Chữ cảnh báo phía trên hiện ra khiến cho Thu Ý Hàm không thể tiếp tục lần tìm kiếm này.

Rốt cuộc, Trọng Lâm đã cài đặt chương trình xử lý gì trong máy tính, tại sao lại luôn đòi tự huỷ? Xem ra, máy tính này nhất định có cái gì rất quan trọng, nếu không thì Trọng Lâm đã không cẩn thận như vậy.

Về phần những cái đó rốt cuộc là cái gì, Thu Ý Hàm hiện giờ không có lòng dạ đi nghiên cứu. Cô cuối cùng còn phải ngây dại ở trong này bao nhiêu lâu nữa? Nếu Trọng Lâm giải quyết xong chuyện của Tâm nhi, có còn muốn giam giữ cô tiếp hay không?

Hiện giờ, Thu Ý Hàm muốn biết, trong Ám Môn, ngoại trừ Trọng Lâm có điện thoại di động ra, còn có người nào có không? Có phải mỗi máy vi tính ở Ám Môn đều không có internet?

Bây giờ cô còn muốn biết cách thức thông tin giữa Ám Môn và thế giới bên ngoài, bởi vì cô thật sự rất lo lắng cho anh trai. Trước khi bỏ trốn khỏi nơi này, cô nhất định trước tiên phải nghĩ ra biện pháp liên lạc với anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.