Kết quả Ngô Hàn là Ngô
Hàn, Ngô Giai cũng là Ngô Giai, chẳng qua lúc trước Phượng Phán Nguyệt coi lầm
tặc tử như ân nhân cứu mạng, không có giết nàng là bởi vì còn chưa lấy được
bạc, kết quả đến lúc nàng tỉnh, tặc đại nhân vừa vặn lại không có ở đó, bên
ngoài tiếng gió rít lạnh, hai tặc tử ở lại bị con tin ngộ nhận là ân nhân cứu
mạng thì đồng thời cũng biết được thân phận con tin, con tin cũng hết lòng đội
ơn đền đáp, mong muốn trả ơn, vội nhận hai kẻ là ân nhân cứu mạng.
Con tin để cho chạy rồi, tặc đại nhân trở về cũng tức chết, bọn họ đành phải
suốt đêm chạy trốn, nhiệm vụ chưa hoàn thành, sát thủ vẫn cố gắng hoàn thành
nhiệm vụ, một năm này ngẫu nhiên biết mục tiêu vẫn đang tìm tin tức của bọn
hắn, cho nên bọn họ giấu thân phận, đợi thời cơ tốt nhất, hành sử kế hoạch.
Hai tháng trước nhận được tin tức mục tiêu muốn du ngoạn một năm, ba ngày trước
lại biết mục tiêu đang tìm kiếm bọn họ khắp nơi là ân nhân cứu mạng, vì vậy
thiên thời địa lợi nhân hoà đều đầy đủ, kế hoạch đương nhiên được triển khai.
Kết quả việc sắp thành lại hỏng.
Chỉ tiếc, bọn họ cũng không biết người đứng sau là ai.
Bên ngoài giản dị, bên trong xe ngựa lại rộng rãi thoải mái, từ từ hướng phía
Nam đi.
Ngày đó, nàng biết ngoại trừ tay bị thương ngoài da, Thịnh Vũ Hành cũng âm thầm
giải quyết hết một luồng sóng sát thủ, đã sớm bị nội thương nghiêm trọng. Nay
bị thương nặng hơn, Phượng Phán Nguyệt lại phát sinh tình cảm rồi!
Sau đó, Thịnh Vũ Hành từ cơm đến nước uống đều dâng tận miệng, quần áo đưa đến
tận tay, lại được ngồi xe ngựa như nhân sĩ tàn phế!
Hiện tại trong xe ngựa, không còn là ba nữ nhân líu ríu tranh cãi, mà là tay
trái cầm một quyển sách chăm chú xem, Thịnh Vũ Hành trong ngoài đều bị thương,
sẽ không thể cưỡi ngựa, cũng muốn thừa cơ công hãm tâm Thẩm Hinh công chúa.
"Ngươi làm sao biết Ngô Hàn cũng là người xấu? Hắn lại không giống muội
muội của hắn, bị ngươi nhìn ra là biết võ công." Phượng Phán Nguyệt nghi
hoặc.
Tình hình lúc đó, nếu không phải sớm có đề phòng, vào lúc chỉ mành treo chuông
như vậy đem nàng kéo ra, còn đúng lúc cầm chủy thủ.
Thịnh Vũ Hành đầu cũng không ngẩng, bình thản trả lời: "Chủy thủ của hắn
không có giấu kỹ, thần vừa vào cửa đã nhìn thấy."
Phượng Phán Nguyệt há hốc mồm, nàng nên đồng tình Ngô Hàn sao? Hành hung người
không đáng đồng tình, nhưng dựa vào hành động ngu xuẩn của Ngô Hàn, nàng hay là
nên đồng tình hắn.
"Ngươi tại sao phải nắm lấy chủy thủ?" Phượng Phán Nguyệt nhìn tay
hắn băng vải trắng, đồng tử nheo lại, tâm cảm thấy đau nhức.
"Còn hơn cho dao đâm vào bụng ngài." Thịnh Vũ Hành nhàn nhạt giải
thích.
"Ta không phải ý này, ta là nói ngươi sao không trực tiếp đem Ngô Hàn đá
bay?" Đây là đơn giản nhất cũng là an toàn nhất!
"Khi đó ngài còn không biết hắn là người xấu, sợ không đành lòng."
Phượng Phán Nguyệt tâm khẽ run, chỉ là không muốn cho nàng chịu sự "không
đành lòng" ngắn ngủi kia, mà tình nguyện để chính mình bị thương nặng như
vậy?
"Thịnh Vũ Hành." Nàng nuốt xuống nghẹn ngào.
"Có thần." Thịnh Vũ Hành bình tĩnh đáp lại, ngữ điệu lại ẩn giấu chút
vui vẻ.
"Ngươi là đồ ngốc." Nàng nói.
Trầm mặc một hồi, thanh âm của hắn mới nhẹ nhàng vang lên, "Thần
biết."
Nàng chớp mắt nhìn hắn, sau đó nàng phát hiện, tay hắn kì thật đã lâu không có
giở xem sách.
Khóe miệng mỉm cười, cho nên người này chỉ là giả bộ thôi, phải không?
Nàng đột nhiên rời chỗ ngồi, đến ngồi chồm hỗm ở trước mặt hắn, ngửa đầu cười
nhìn hắn.
Trông thấy hắn mắt hơi co lại, tầm mắt hướng vào nàng, có lẽ quá mức bất ngờ,
nàng rõ ràng thấy đáy mắt hắn hiện lên chút phức tạp, kinh ngạc, mừng rỡ, ôn
nhu, đấu tranh, ẩn nhẫn, sau đó tất cả tâm tình trong nháy mắt lắng đọng xuống,
trở nên bình tĩnh không có chút dao động.
"Công chúa, việc làm này của ngài thật không thích hợp, mau đứng
lên." Thịnh Vũ Hành nhẹ giọng nói, đem sách đặt ở trên giường, muốn đem
nàng nâng dậy.
"Chờ một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Phượng Phán Nguyệt
tránh tay của hắn.
"Công chúa, có chuyện gì đứng dậy trước rồi nói sau." Ngữ khí của hắn
có chút dồn dập.
"Cái đó!" Nàng hai tay khoát lên trên đầu gối của hắn, nghiêm túc
nhìn vào mắt hắn. "Ta thích ngươi."
Việc thổ lộ không hề được nói trước, đầu hắn trống rỗng, không thể suy nghĩ gì,
hết thảy phản ứng cũng không có.
Đáy mắt hiện ra tia vui mừng khôn xiết, tơ tình kéo đến, dệt thành lưới tình
thật bền chặt mà rực rỡ.
Hắn giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của nàng, ôn nhu nhẹ vỗ về, không kìm lòng
cúi người, chậm rãi tiếp cận nàng.
A... Trong lòng nàng thỏa mãn thở dài, phản ứng này nàng rất hài lòng.
Mặc dù có rất nhiều ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn vươn người lên đón nhận hắn,
khi hai người môi sắp gần sát thì xe ngựa đột nhiên bị xóc một trận.
"A!" Phượng Phán Nguyệt cả người ngã về phía trước, dụng vào ngực hắn
"A..." Đau quá!
"Nguyệt..." Thịnh Vũ vội trấn an nàng, đồng thời cũng khôi phục tinh
thần, cảm thấy cả kinh, kịp thời đổi giọng "Công chúa, ngài không có sao
chứ?"
Hắn cẩn thận đem nàng nâng dậy, để nàng ngồi lại trên giường, cẩn thận xem xét
nàng.
"Đụng vào cái mũi rồi?" Cái mũi hồng hồng, hẳn là rất đau, thấy đáy
mắt nàng hiện ra nước mắt.
"Ừ..." Phượng Phán Nguyệt thật sự bụng đầy oán khí, thật vất vả dụ dỗ
hắn, lại bị phá hủy.
"Lái ngựa kiểu gì vậy!" Nàng nhịn không được phàn nàn.
"Công chúa thứ tội." Là thanh âm Tiêu Hoàng, lúc này người đang điều
khiển ngựa là hắn.
Nếu như nàng không có nghe lầm, thì thanh âm "công chúa thứ tội" kia
mang theo ý cười che giấu!
Đáng giận! Bên ngoài bốn người kia căn bản là đang cười chê nàng, nàng làm
người cứ thất bại như vậy sao? Xem nàng như vậy làm cho bọn họ rất vui vẻ?
Oan ức môi cong lên, lui lại một góc, hai tay ôm đầu gối, cái cằm đặt tại trên
gối, hờn dỗi nhìn Thịnh Vũ Hành.
Hắn rõ ràng cũng yêu mến nàng, tại sao phải một mực tránh xa nàng?
Ánh mắt của nàng đáng thương, tuy nhiên nó làm cho hắn cảm thấy buồn cười, bởi
vì hắn biết rõ nàng là cố ý giả vờ, nếu trong lòng thật sự có bi thương ai oán,
sẽ không lộ ra loại ánh mắt này.
Giống như đối với Ngô Hàn, nàng là thật tâm cảm kích, xuất phát từ nội tâm,
cuối cùng mọi việc lại kết thúc như vậy, hắn biết rõ nàng thực bi thương, nhưng
là ánh mắt của nàng, biểu tình lại tràn đầy quật cường ngạo nghễ, nàng như vậy,
hắn sẽ cảm thấy đau lòng, về phần giả bộ đáng thương...
Ha ha, rất đáng yêu, cũng rất thú vị.
Không dám nhìn nàng lâu, sợ chính mình sẽ không thể khắc chế, cũng sợ để lộ
mình quá đa tâm, hắn dứt khoát nhìn ra bên ngoài, lại trở mình cầm lấy sách.
Hoặc là, kỳ thật hắn đã bị rất nhiều nhiều nữa...
Nghĩ đến hoàng thượng cho hắn xem danh sách các phò mã, ánh mắt hắn trở nên ảm
đạm.
Hắn chỉ có thời gian một năm, mà trong một năm, ngoại trừ làm người bảo vệ
nàng, hắn còn phải điều tra những lời đồn, còn muốn truy ra ai muốn sát hại
công chúa, mặc dù có ảnh vệ âm thầm trợ giúp, việc liên lạc điều tra thẩm vấn
tiện lợi rất nhiều, nhưng dù sao manh mối quá ít, muốn tra ra cũng không dễ
dàng.
Hắn nhất định sẽ làm rõ ràng, hi vọng một năm sau có thể trả lại sự trong sạch
cho nàng, giải quyết nguy hiểm của nàng, đến lúc đó hôn sự của nàng... Hẳn là
thuận lợi chứ!
Bọn họ xuôi về phía Nam, không có đi vội vàng gấp rút, đi một chút lại ngừng
nghỉ, đều phải xem tâm tình công chúa, cảm thấy chỗ này thú vị, liền dừng lại
du lãm ngắm cảnh, sau lại tiếp tục đi.
Cứ như vậy đi hơn một tháng, Thịnh Vũ hành thương thế tốt lên, tay bị thương
cũng khỏi, hắn không thể chờ đến lúc được rời xe ngựa, bèn ngồi trên lưng ngựa.
Đến giữa tháng tư, hành trình của bọn họ đến Hàng Châu, ước chừng mới đi được
một phần ba lộ trình.
"A! Vũ Hành đại ca, ngươi đã hai mươi hai rồi, có phải là sớm nên lấy
vợ?" Phượng Phán Nguyệt vui vẻ ghé vào bệ cửa sổ, nhìn Thịnh Vũ Hành cưỡi
ngựa, nói chuyện phiếm.
"Tùy duyên, ta không bắt buộc." Hắn nói đơn giản, nhìn không chớp
mắt.
Trên đường đi, lời nói của nàng thay đổi nhiều rồi, mặc kệ hắn thái độ có lạnh
nhạt bao nhiêu, một chút cũng không dội tắt được ham muốn nhiệt tình cùng hắn nói
chuyện của nàng, mà chỉ cần nàng bắt đầu cùng hắn nói chuyện, những tùy tùng
khác đều tự giác im lặng, sẽ không quấy nhiễu bọn họ.
"Vậy ngươi thích côn nương như thế nào?" Nàng cười híp mắt hỏi.
"Tiểu thư hỏi cái này làm gì?" Hắn cố ý hỏi lại.
Hôm nay nàng mặc nữ trang, cho nên hắn xưng nàng tiểu thư, mặc kệ nàng thế nào,
hắn cũng quyết không gọi tên của nàng.
"Nói chuyện thôi mà! Ngày nào đó hữu duyên gặp được người giống như ngươi
nói... liền giới thiệu cho ngươi!" Nàng nhún nhún vai.
Giới thiệu cho hắn? Thịnh Vũ Hành mắt lạnh lẽo.
"Không phiền tiểu thư hao tâm tổn trí, cô nương ta thích... chắc chắn sẽ
không ở trong phạm vi giao hữu của tiểu thư." Hắn lạnh lùng nói.
"Vì sao?" Phượng Phán Nguyệt nhíu mày. "Ngươi không nói sao có
thể khẳng định!"
"Ta thích cô nương gia thế bình thường, không cần xinh đẹp mỹ lệ, cũng
không cần cầm kỳ thư họa đều thông, chỉ cần nàng không đi khắp nơi gây phiền
toái."
Nghe vậy, lòng của nàng như bị đâm một nhát. "Vậy cũng không nhất định
phải là cô nương gia thế bình thường!"
"Thiên kim gia đình giàu sang quá mức yếu đuối, ta xuất thân bình thường,
sẽ không biết hầu hạ những thiên kim kiều nữ như thế nào."
Thịnh Vũ Hành nhàn nhạt nói.
Phượng Phán Nguyệt trái tim một hồi co rút nhanh, sắc mặt trở nên có chút tái
nhợt, một lát sau mới lại khôi phục mỉm cười.
"Vậy ngươi muốn kết hôn với cô nương như thế nào?"
"Tính tình dịu dàng hiền thục, giúp chồng dạy con, thậm chí sẽ không suốt
ngày nghĩ chạy ra bên ngoài." Hắn chậm rãi nói.
Phượng Phán Nguyệt sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Đó... cô nương như vậy, nhất định là cô nương tốt." Nàng lẩm bẩm.
Là hắn cố ý! Cố ý nói hắn và nàng có tính cách hoàn toàn khác biệt.
Đúng vậy! Nàng chính là thiên kim kiều nữ, lại là công chúa, nàng thích chạy ra
bên ngoài chơi, nàng khó hầu hạ, nàng không dịu dàng, không hiền thục, sẽ không
giúp chồng dạy con.
Đúng rồi, nàng còn xinh đẹp mỹ lệ, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều thông!
Ha ha!
Không hề cảm thấy mất mặt, cho dù nàng trước giờ luôn áp chế sự gan dạ, nhưng
cũng cần có thời gian chữa thương, sau mới có thể tái chiến.
Nàng sẽ không buông tay, chỉ là cần thời gian phục hồi lại trái tim mà thôi.
Đối với việc yêu mến hắn ngày càng nhiều, thực sự càng thêm hiểu được, cho dù
hắn thật sự yêu mến nàng, nhưng hắn có thật sự xóa đi khoảng cách giữa hai
người.
Nàng không hiểu vì cái gì, là vì vấn đề thân phận sao?
Sẽ không, tuy nhiên nàng là công chúa, nhưng hắn là văn võ trạng nguyên! Văn
thao vũ lược đều có tài, tiền đồ rộng lớn, thân phận như vậy tuyệt đối không là
vấn đề.
Chẳng lẽ là bởi vì lời đồn đãi?
Hắn bây giờ còn tin tưởng lời đồn đãi sao? Không, không đúng, nàng lại chưa
từng đối hắn làm rõ ràng mọi chuyện, muốn hắn tin tưởng cái gì?
Đột nhiên, nàng nghĩ đến cái kia... Biểu muội!
Biểu muội kia thoạt nhìn cũng rất phù hợp lý tưởng thê tử hắn vừa nói, hơn nữa
bọn họ trong lúc đó như vậy thân mật...
Đợi chút, nàng sơ sót cái gì?
Trời ạ! Ngày đó nàng rõ ràng chỉ nghe thấy hắn nói biểu muội hắn yên tâm, chờ
làm tân nương là tốt rồi, nàng lại đem chuyện này bỏ quên mất!
Biểu muội kia là vị hôn thê của hắn! Hắn có vị hôn thê à!
Khó trách! Cho dù cảm giác được hắn yêu mến nàng, hắn vẫn phải là một mực đẩy
nàng ra.
... Nàng còn cần thiết phải cố gắng sao?
Kiêu hãnh của nàng, không cho phép nàng làm ra loại sự tình này.
Chính là... Trong lòng đau nhức!
Nàng quay lại giường, nghiêng người úp mặt trên giường, nước mắt từ từ chảy
xuống.
"Chủ tử..." Ánh Hà thấp giọng kêu, trong lòng có chút không đành
lòng, nàng đã sớm phát hiện tâm tư công chúa đối với Thịnh Thái Phó, mà Thịnh
Thái Phó tựa hồ cũng biết, lại cố ý thương tổn công chúa như vậy. "Ta
không sao." Phượng Phán Nguyệt khàn khàn nói, cố gắng không để lộ thanh âm
đang khóc lóc ra. "Ta muốn ngủ một lát, lát nữa dừng xe dùng bữa cũng
không cần gọi ta."
"Dạ, chủ tử." Ánh Hà nhịn xuống nghẹn ngào, nghiêng đầu nhìn Ánh Bình
ngủ say, thực hận không thể đem nàng đánh tỉnh, Ánh Bình chỉ biết là ngủ ngủ
ngủ, bất quá đêm nay đến phiên nàng gác đêm, cũng chỉ có thể để cho nàng ngủ.
__________________________
Đầu óc của nàng đang mê man, là bị chấn động kịch liệt đánh thức.
Cảm giác mình bị gắt gao ôm vào trong ngực, gió ở bên tai gào rít, nàng hình
như... Đang bay?
Sở dĩ không có thất kinh, là vì cảm nhận được hơi thở quen thuộc, là Thịnh Vũ
Hành.
Sương mù làm mắt chua xót, nhìn qua lớp sương mù, thật sự bọn họ đang bay ——
Thịnh Vũ Hành ôm nàng, thi triển khinh công nhanh chóng bay vút qua ngọn cây
trong rừng.
Nói không sợ hãi là gạt người, mà tâm tình của nàng cũng cứng đờ như thân thể
nàng, nói cho hắn biết, nàng tỉnh.
"Đừng sợ, không có việc gì." Thịnh Vũ Hành không có ngừng nghỉ, cũng
không có cúi đầu xem nàng, thanh âm cứng ngắc không có lấy một tia trấn an
nàng.
Điều này làm cho nàng biết rõ tình thế không ổn, nếu không phải thành thạo,
bình tĩnh, hắn không có biểu lộ như vậy, cái này tựa hồ... Đang bỏ trốn!
Chạy trốn...
"Ánh... Ánh Hà, Ánh Bình các nàng đâu?" Nàng nghĩ đến những thị nữ
làm bạn với mình nhiều năm.
"Ở phía sau, Ứng Thiên và Tiêu Hoàng mang theo." Thịnh Vũ Hành nói.
Nàng không quấy nhiễu tâm tình của hắn, nghĩ biện pháp xem, nhưng bóng đêm trở
ngại, mượn ánh trăng cũng chỉ thấy hai bóng đen theo sát đằng sau bọn họ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Nàng hỏi.
"Sau khi an toàn giải thích sau, hiện tại ôm chặt ta." Hắn nói.
Nàng nghe lời hai tay vòng lên cổ của hắn, đem mặt vùi vào vai hắn, cảm giác
được cánh tay hắn ôm nàng cũng chặt hơn.
Bên tai ngoại trừ tiếng gió, chính là hơi thở của hắn có vẻ dồn dập, bởi vì lo
lắng, nàng thỉnh thoảng theo bả vai hắn nhìn phía sau, sợ Lý Ứng Thiên và Tiêu
Hoàng rớt lại phía sau không có đuổi kịp, nhưng khi nàng thấy bóng đen thứ ba
đột nhiên xuất hiện thì nàng thân thể kịch liệt run lên.
"Có một người đuổi theo tới!" Nàng nói, thanh âm bởi vì sợ hãi mà có
vẻ nhỏ yếu.
"Đừng sợ, ta sẽ không để cho ngươi có việc!" Cánh tay hắn nắm thật
chặt, hắn nghe thấy được, hơn nữa không chỉ một, hiện nay ít cũng phải có sáu,
hơn nữa đều là cao thủ, hắn còn ứng phó được, chỉ sợ Tiêu Hoàng và Lý Ứng Thiên
sẽ phải khó nhọc, huống chi bọn họ còn ba cô nương không có võ công!
Bốn gã ảnh vệ canh giữ ở chỗ tối chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi, bất quá bọn họ
đã chạy rất lâu, bọn họ mới có thể chạy tới nơi này, hơn nữa tín hiệu cầu cứu
đã phát ra, ảnh vệ còn lại đã dốc toàn lực đuổi tới, hắn hy vọng có thể kéo dài
thêm chút thời gian, ít nhất để cho người hắn đang ôm trong ngực đến được nơi
an toàn!
"Vũ... Vũ Hành, ta muốn hỏi một vấn đề." Phượng Phán Nguyệt ôm thật
chặt hắn.
"Chúng ta đang đi đâu?"
"Một nơi an toàn, cũng sắp đến, ngươi nhẫn nại một chút." Hắn biết
nguười không có võ công di chuyển nhanh như vậy sẽ rất khó chịu, nhưng nàng
không có kêu khổ, biểu hiện ra ngoài cũng không có, hắn thật thân mật với
Nguyệt Nhi nha!
"Nắm chặt, nhắm mắt lại." Đột nhiên, âm thanh hắn kéo căng, vang lên
bên tai nàng.
Nàng vội vàng nghe theo.
"Ứng Thiên, Tiêu Hoàng, đuổi theo!" Thịnh Vũ Hành hướng người phía
sau hô to.
"Đi." Bên tai nàng nghe thấy âm thanh báo hiệu của hắn, ngay sau đó
vội vàng hạ xuống, nàng cảm thấy mọ thứ bên trong bụng đều theo yết hầu nôn ra.
Nàng cắn chặt răng, nhắm chặt mắt, đem mặt thật sâu vùi vào vai của hắn, cảm
giác hai cánh tay của hắn như bàn ủi chăm chút ôm giữ nàng.
Hạ xuống, Thịnh Vũ Hành đột nhiên đạp một cái, không biết qua bao lâu, cảm giác
dường như vĩnh viễn không có mức độ, xoay mình giảm hướng xuống, ngay sau đó
lại vội vàng lao lên phía trước.
Nàng có chút bận tâm hai người kia đằng sau không có đuổi kịp, cho nên muốn
ngẩng đầu lên nhìn xem.
"Đừng nhúc nhích!" Thịnh Vũ Hành cắn răng nói. "Không
được!"
Nàng không dám động đậy.
"Ứng Thiên, Tiêu Hoàng, đi theo ta!" Hắn giương giọng.
"Dạ!"
Đằng sau đáp lại, làm cho nàng an tâm, bọn họ theo kịp.
Sau đó tốc độ của hắn chậm lại, cảm giác Đông Tây Nam Bắc khắp nơi đều rối
loạn, đột nhiên xoay mình, nhảy bước chân, bên tai thỉnh thoảng truyền đến trận
ầm ầm tiếng vang, còn có một chút gió lạnh quỷ dị từ bốn phương tám hướng thổi
tới, đột nhiên truyền đến hai tiếng thét thê lương.
Nàng toàn thân run rẩy, lại biết rõ lúc này không thể quấy nhiễu hắn.
Dường như qua thật lâu, lại giống như chỉ thoáng cái, bốn phía an tĩnh lại rồi,
loại cảm giác âm lãnh khắc nghiệt trong không khí cũng đã biến mất.
"Được rồi, có thể mở mắt." Thịnh Vũ Hành cúi đầu, đem mặt chôn ở bên
cạnh cổ nàng, nói bên tai.
Phượng Phán Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, sau đó liền bị cảnh tượng trước mắt cho
mê hoặc.
Trời sáng rồi, tuy mặt trời chưa lên, nhưng trước mắt cảnh vật cũng đã rõ ràng.
"Đẹp quá..." Nàng tán thưởng, vươn người ra, nhìn chung quanh.
"Chủ tử!" Hai tiếng hô to mang theo chút khóc lóc, kéo tinh thần
Phượng Phán Nguyệt quay trở lại.
Nàng theo tiếng vọng nhìn qua, chỉ thấy Ánh Hà cùng Ánh Bình lảo đảo hướng nàng
chạy tới, mà Lý Ứng Thiên và Tiêu Hoàng đã ngã ngồi trên mặt đất, sau đó nằm
ngửa trên thảm cỏ xanh biếc, xem ra là mệt đến kiệt sức.
Thịnh Vũ Hành buông nàng ra, cho ba người chủ tớ các nàng đoàn tụ.
"Làm ta sợ muốn chết, chủ tử, ta cho là chúng ta chết chắc rồi, ô
ô..." Ánh Bình khóc hô.
"Ô ô... Chủ tử, may ngài không có việc gì, bằng không nô tỳ... Nô
tỳ..." Ánh Hà khóc không thành tiếng.
"Tốt lắm tốt lắm, đây không phải không có việc gì sao? Lí hộ vệ cùng Tiêu
hộ vệ bọn họ liều chết bảo hộ các ngươi chu toàn, các ngươi nhanh đi xem xét
bọn họ." Phượng Phán Nguyệt nói.
"Trông thấy những căn nhà kia không?" Thịnh Vũ Hành đi đến bên nàng,
chỉ hướng một mảnh bách hoa viên rộng lớn bên kia, quả thực chỗ đó có mấy ngôi
nhà đứng sừng sững.
"Ừ, thấy được." Nàng gật đầu.
"Các ngươi có thể ở tại đó."
Các ngươi? Phượng Phán Nguyệt cau lại lông mày.
"Đây là nơi nào?" Nàng bất động thanh sắc hỏi.
"Chỗ này gọi Nhạc U Cốc, là nơi ta hay lưu lại, cái rừng trúc kia là lối
đi duy nhất, trong rừng trúc cài đặt ngũ hành bát quái tùy thời tự động đổi lại
trận địa, trên đời này trừ ta ra, không ai có thể qua được trận đại này, cho
nên các ngươi trong này rất an toàn."
Lại là các ngươi! "Vậy còn ngươi?"
"Ta?" Thịnh Vũ Hành sững sờ, chống lại ánh mắt lo lắng của nàng,
trong nháy mắt giải thích, hắn nhẹ nhàng cười "Ta đương nhiên là ở đây, ta
là chủ nhân nơi này."
"Thịnh đại nhân, bên ngoài những người đó làm sao bây giờ?" Lý Ứng
Thiên và Tiêu Hoàng chống đỡ thân thể đã kiệt sức, Ánh Há Ánh Bình phải dìu họ
đi tới.
"Chúng ta nghỉ ngơi vài ngày, nghỉ ngơi dưỡng sức sau,rồi đến tìm bọn
họ."
Kẻ đứng sau vụ này hẳn là kẻ chủ mưu tất cả! Đến lúc đó ảnh vệ cũng ở bên ngoài
bố trí xong, có thể đem đám người này một mẻ lưới bắt gọn!
Chương
8
"Cốc cốc" hai tiếng gõ nhẹ, Thịnh Vũ Hành
đang tại trong phòng vận khí, nghe tiếng đập cửa, hắn chậm rãi hai tay thu
tròn, sau đó đi đến mở cửa.
Phượng Phán Nguyệt một thân màu trắng phiêu dật, quần sam điểm xuyết thêu hoa
vàng nhạt đứng ở trước cửa, trong sáng thanh tú, nhu nhã động lòng người, trong
nháy mắt khiến hắn quên hô hấp.
Nàng cười ngọt ngào, tầm mắt cực nóng bị hắn nhìn có chút hoảng, nhưng lại rất
vui vẻ.
"Ta có thể vào không?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
Thịnh Vũ Hành vô thức nghiêng người cho nàng vào phòng, khi nàng ở bên cạnh bàn
ngồi xuống thì hắn mới tỉnh táo lại, cho dù cảm thấy nàng vào phòng của hắn là
hành động không thích hợp, nhưng người đã vào phòng rồi, chẳng lẽ đem nàng đuổi
ra sao?
Hắn chỉ có thể đem cửa phòng mở rộng ra để tránh hiểu lầm, cũng hạ đáy mắt nóng
bỏng xuống, đi đến bên cạnh bàn đối diện nàng ngồi xuống.
"Công chúa có chuyện gì sao?" Hắn hỏi, lúc này mới thấy nàng ôm ở
trên tay cái bản...
Danh sách.
"Ngươi biết đây là cái gì sao?" Nàng đem tập đặt lên bàn, nhẹ nhàng
mà đi đến phía trước.
Thịnh Vũ Hành không nói gì, bởi vì hắn không biết trả lời vấn đề này như thế
nào, hắn biết rõ đó là cái gì, nhưng lại không biêt nội dung thật sự bên trong
đó là gì, cuối cùng hắn chỉ có thể lắc đầu.
"Ta a! Ngày đó tại Tụ Hiền lâu nghe một tiên sinh nói chuyện xưa, mới biết
được tất cả mọi người đem ta xem thành hạng người gì, khó trách ngươi ngay từ
đầu xem thường ta như vậy, chẳng thèm ngó tới ta, thậm chí là khinh
thường..."
"Công chúa." Thịnh Vũ Hành nhẹ kêu. "Thần không có như công chúa
nói!"
Phượng Phán Nguyệt mỉm cười, nhìn bộ dạng hắn như vậy, nàng sẽ không nhắc lại
chuyện lúc hai người mới quen đã bị giáo huấn rồi.
"Bọn họ coi bản tập này gọi là danh sách, chuyên ghi chép những khoản nợ
phong lưu của Thẩm Hinh công chúa." Ngón tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng
vỗ về bản tập kia, trong chốc lát ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhìn thấy hắn chưa
kịp che dấu đau lòng.
Ha ha! Hắn yêu thương nàng, như vậy là đủ rồi, nàng sẽ không đi thương tổn một
nữ nhân khác, nàng càng không muốn làm cho hắn khó xử.
"Muốn xem ta thiếu nợ bao nhiêu, lại trả hết bao nhiêu nợ không?"
Nàng cố ý hỏi, đem bản tập đẩy lên phía trước, bỏ đi hai chữ "phong
lưu", bản tập này, thật sự là ghi chép những khoản nợ của nàng.
Thịnh Vũ Hành nhìn xem tập, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh của
nàng.
"Trước kia đã từng bị cung nữ hầu hạ bên người lén nhìn trộm, cung nữ kia
là ở cung khác để ở chỗ ta để quan sát, bọn họ ởcố ý thương tổn đối xử ta, làm
ta thống khổ, cho nên từ đó, ta không hề cho bất cứ kẻ nào nhìn, ngay cả Ánh Hà
các nàng cũng chưa từng xem qua." Nàng từ từ nói.
"Có thể chứ?" Hắn hỏi. Thật sự có thể xem sao? Nàng tin tưởng hắn
sao?
"Ừ." Nàng gật đầu.
Thịnh Vũ Hành hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi mở ra tập, nhìn kỹ nét chữ
xinh đẹp ghi chép nội dung trong bản, ghi chú rõ ngày, địa điểm, tính danh,
tuổi, sự kiện, cùng với hạng mục báo đáp, những danh tự kia không chỉ có nam
nhân, cũng không có thiếu "Mỗ thị" hoặc
"Mỗ phu nhân", hàng cột báo đáp đã điền một ít, có chỗ trống, sau đó
hắn trông thấy tên Lâm Tử An.
"Tính thay tiền ăn?" Hắn nhìn nàng.
Nàng lại nhìn thoáng qua "À, đó là bởi vì lúc ăn xong, Ánh Há mới phát
hiện không thấy túi tiền, vừa vặn vị Lâm công tử này thanh toán thay, ta liền
đáp ứng hắn tìm một bức tranh bị mất."
"Cho nên bản tập này kì thật là danh sách báo ân của Thẩm Hinh công
chúa." Thịnh Vũ Hành gấp lại, trả cho nàng. "Bất quá... công chúa lại
gặp không ít phiền toái." Quả thực như là đặc biệt hấp dẫn phiền toái đến
vậy, cái này cũng đều là ở nàng gặp được gì là bỏ rơi người bên cạnh mình, bỏ
rồi khi gặp phiền toái, đều có người bên cạnh giải quyết, bản ghi chép còn
nhiều đang chờ nàng báo ân.
"Lời này của ngươi tựa hồ có chuyện gì đó." Phượng Phán Nguyệt liếc
xéo hắn, nghĩ đến lời hắn nói trước kia, hắn từng nói nàng quá dễ dàng dẫn đến
phiền toái.
Thịnh Vũ Hành giương mắt nhìn nàng mỉm cười, thấy nàng sửng sốt, cặp môi đỏ
mọng hé mở bộ dáng ngu ngơ, trong lòng của hắn khẽ run lên, vội vàng thu lại sự
mềm lòng.
"Công chúa đa tâm." Hắn nói một câu.
Mặc dù trước cảm giác mơ hồ này, bản danh sách cùng lời đồn đãi phố chợ, hôm
nay biết rõ chân tướng, cũng không khỏi cảm thán lời đồn đãi đáng sợ, nhất là
người có tâm kéo hạ xuống.
Suy nghĩ có chút dừng lại. Đúng a! Những người kia có thể thao lợi dụng lời đồn
đãi, bọn họ vì cái gì không được?
Chỉ cần đem "danh sách" thật của công chúa, lợi dụng lời đồn đãi
truyền bá ra ngoài, dùng lời đồn đãi đả kích lời đồn đãi, thật thật giả giả,
tạo thành hỗn loạn, đối với thanh danh công chúa tin tưởng không phải là xấu.
Ừ, hẳn là người tài năng mới đúng!
"Ngươi đang nghĩ cái gì?" Nàng một tay chống cằm, tò mò hỏi.
Thịnh Vũ Hành giương mắt nhìn nàng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Đúng rồi, ngày trước khi vào Cốc, ta nhận được tin tức, Trần quốc cữu bị
tịch thu nhà."
"Hả?" Phượng Phán Nguyệt kinh ngạc. "Chuyện gì xảy ra?"
Vì thế, Thịnh Vũ hành đem sự tình từ đầu đến cuối kể ra ——
Kỳ thật bên ngoài, hoàng thượng quyết làm gì không chút nào nương tay, khi dễ
Thẩm Hinh công chúa hoàng thượng sủng ái nhất, tuyệt đối không có khả năng tha
thứ, dứt khoát tra ra kẻ nào làm, biết rõ hoàng thượng muốn xử lí Trần quốc
cữu, tập sử ghi tội nhiều như măng mọc mùa xuân, tội trạng một mảng dài, đều
ghi không hết, phán quyết cũng rất nhanh đã ban ra.
Trần đại công tử, Trần nhị công tử đi lưu đày, Trần tam công tử lập tức xử
trảm, quốc cữu dạy con không nghiêm, dung túng con cái, giết người bừa bãi, làm
hại dân chúng, cách chức làm thứ dân, con cháu ba đời không được làm quan, niêm
phong gia sản.
Kỳ thật trong lòng hắn cũng có chút trách mắng, như vậy mà lại thả gọn gàng phủ
Trần quốc cữu, là vì hoàng thượng sớm có chủ ý, phủ Trần quốc cữu quá mức kiêu
ngạo,liều lĩnh, đồng thời cũng quá mức ngu xuẩn, bọn họ đã quên bọn họ là ở
dưới chân thiên tử, mà không phải là thiên đế, ngoài tầm tay với a!
Hoàng thượng muốn xử lí Trần quốc cữu phủ, vạn sự sẵn sàng, mà Trần Tam công tử
phạm vào chuyện của Thẩm Hinh công chúa, chính là một trận khởi động gió đông.
Phượng Phán Nguyệt nhíu mày trầm tư, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng
"Thục phi đâu?"
"Trước mắt nàng không có việc gì, nàng dù sao cũng là phi tử hoàng thượng,
lại ở thâm cung, cùng với phủ quốc cữu không có liên quan quá lớn."
Nàng gật gật đầu, không có nói cái gì nữa, cầm lại tập, đứng lên cáo từ.
Thịnh Vũ Hành tiễn nàng ra cửa, nàng bước qua cửa, đứng lại nguyên chỗ, biết rõ
hắn đứng ở sau lưng nàng, cảm giác được ánh mắt cực nóng của hắn.
Nếu như bây giờ nàng quay đầu, nhất định sẽ thấy hắn không kịp che dấu ánh mắt!
Chính là... Nàng không dám quay đầu lại, bởi vì nàng biết càng hiểu rõ, càng
không nỡ buông tay, nàng không thể làm như vậy, bởi vì... Biểu muội của hắn,
thê tử tương lai của hắn.
"Công chúa?" Thịnh Vũ Hành khẽ gọi. Nàng đứng ở đàng kia bất động,
còn có việc sao?
"Kỳ thật... Ta cảm thấy cực kỳ xin lỗi ngươi." Nàng khàn giọng ngẩng
đầu lên nói.
"Thần không hiểu công chúa nói lời này là ý gì." Vì cái gì đột nhiên
nói xin lỗi? Là vì nàng đã quyết định không yêu mến hắn sao?
Đó, đúng vậy, hắn đương nhiên cảm giác được, có thể biết rõ nguyên nhân lúc
này, loại khổ tâm này, chua xót, bản thân tự cảm thấy mình đáng ghét, thật sự
là làm cho người ta rất muốn khóc.
Hắn quá mâu thuẫn, quá ích kỷ, rõ ràng là chính mình đẩy nàng ra, nhưng đến khi
nàng đi khỏi, hắn thống khổ không thôi, hắn liền cũng nhịn không được muốn hỏi
chính mình, hắn rốt cuộc muốn như thế nào!
"Vì một năm này ngươi phụng chỉ theo giúp ta đi du ngoạn, kết quả làm trễ
nải hôn sự của ngươi cùng biểu muội, ta cảm thấy cực kỳ áy náy..." Đau khổ
tràn đầy làm cho nàng nói không được, cúi đầu xuống, hối hận nhắc tới chuyện
này. "Không có việc gì, ta chỉ cảm thấy thật xin lỗi mà thôi, ta trở về
phòng."
Nàng vội vàng chạy đi, chạy được ba bước đã bị người từ phía sau kéo khuỷu tay.
"Công chúa mới vừa nói cái gì?" Thịnh Vũ Hành bắt lấy tay của nàng
hỏi.
"Buông tay." Nàng giãy dụa.
"Công chúa!" Thịnh Vũ Hành lo lắng hô, nhớ lại chuyện ngày ấy tại cửa
Thịnh viên, biết rõ nàng nhất định là hiểu lầm, khó trách ngày đó nàng tức giận
như vậy.
Hơi sững sờ, nói như vậy, công chúa lúc ấy cũng đã... Yêu mến hắn?
Khắc chế không được tâm tình vui sướng, hắn gần như muốn bất chấp mà ôm lấy
nàng.
"Biểu muội của thần năm trước đã thành hôn." Dù không thể lộ ra tình
cảm của mình, nhưng là hắn cũng không nhẫn tâm để nàng bởi vì hiểu lầm mà nội
tâm đau xót.
Ngừng giãy giụa, nàng kinh ngạc quay đầu lại, hai con ngươi ướt át có nồng đậm
áy náy.
"Thực xin lỗi, ta thật sự thật xin lỗi, hại ngươi..."
"Công chúa hiểu lầm." Thịnh Vũ Hành không biết nên khóc hay cười,
chính là lại vì nàng đau lòng. "Biểu muội thần là biểu muội thần, ngày ấy
tại Thịnh viên chứng kiến, là vì hôn phu của biểu muội cùng dượng của thần cãi
nhau, ta bị gọi đi làm lão hòa giải, chạy bên này nói tốt, lại chạy bên kia
chịu tội, thật vất vả mới kết thúc, sau đó lại đi đón biểu muội về nhà, hướng
nàng cam đoan đã không có việc gì, kêu nàng an tâm chờ làm nương tử là tốt
rồi."
Phượng Phán Nguyệt sững sờ miệng mở rộng. Nàng hiểu lầm, căn bản không phải
nàng cho rằng...
Ôi! Trời ạ! Nguyên bản mặt tái nhợt trong nháy mắt chuyển hồng, nàng ầm ĩ thế
thật đáng chê cười, nàng... Nàng nàng...
"Oa!" Nàng hai tay dấu mặt, ngồi chồm hổm xuống. Không mặt mũi nào
nhìn ai nữa!
Thịnh Vũ Hành sững sờ, không nghĩ tới nàng còn có mặt đáng yêu như thế, nhịn
không được
trầm thấp nở nụ cười.
Tiếng cười trầm thấp vang ra bầu trời đêm, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, trông
thấy nét mặt hắn tươi cười, lòng nàng như thế nào cũng bay mất.
"Ngươi đã không có biểu muội là vị hôn thê, ta quyết định thích
ngươi." Nàng nhảy người lên, nghiêm túc tuyên cáo.
"Công chúa..." Tâm kinh hoàng, lại đau đớn.
"Ta biết rõ ngươi cũng yêu thích ta, vậy tại sao không tiếp nhận ta?"
Phượng Phán Nguyệt đến gần hắn, đưa tay nhẹ nhàng mà nâng mặt hắn. "Ta
tưởng bởi vì ta danh tiếng xấu mới khiến cho ngươi cự tuyệt."
Thịnh Vũ Hành lắc đầu "Sau khi biết sự thật về Thẩm Hinh công chúa, những
lời đồn đãi giả tạo kia đều không có một chút sức mạnh nào."
"Rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ là bởi vì ngươi là văn võ trạng nguyên,
cho nên xem thường ta đây không xứng làm công chúa sao?"
Thịnh Vũ Hành thở dài "Vì cái gì công chúa đều cho là mình không
tốt?"
"Bởi vì ngươi thật tốt quá! Cho nên ta..." Gục đầu xuống, nàng trầm
thấp nói bốn chữ.
Hắn cũng nhịn không được nữa, cầm tay nàng giữ ở trước ngực.
Nàng vậy mà cảm thấy "Tự ti mặc cảm", nàng lại có loại cảm giác này,
từ lúc quen biết đến giờ hắn gây cho nàng thương tổn quá sâu sắc, thế nên tạo
thành loại kết quả này sao?
"Công chúa, ngài rất tốt, thần không xứng với..."
"Đây là lấy cớ!" Nàng thở dài, tham luyến ngực của hắn, cho dù hắn
nói như vậy, hắn có đẩy nàng ra, nàng cũng không đi. "Cái cớ này rất nhiều
người đã nói, Vũ Hành, đừng nói lời này với ta, ngươi chỉ cần thành thật nói
cho ta biết thì tốt rồi."
"Thật sự, trước lúc đi du ngoạn, hoàng thượng cho ta xem qua danh sách
tuyển phò mã, bọn họ mỗi người đều là nhân trung long phượng, bất luận là gia
thế hoàn cảnh, nhân phẩm tài mạo đều là phi thường xuất chúng, nhìn xem danh
sách, thần chỉ cảm thấy tuyệt vọng, cảm giác hoàng thượng là nói cho ta biết,
đừng vọng tưởng xứng đôi với Thẩm Hinh công chúa của trẫm, chỉ có người nào tốt
nhất mới có thể xứng đôi với bảo bối của trẫm."
Đem mặt chôn ở trong ngực của hắn, nàng nước mắt rớt xuống.
"Đồ ngốc!" Phượng Phán Nguyệt nghẹn ngào, vừa muốn cười, nâng mặt
lên, nụ cười mang theo nước mắt, tràn đầy hạnh phúc say đắm, con ngươi nhẹ
nhàng nhìn hắn. "Ngươi thật là đồ ngốc! Phụ hoàng yêu ta như vậy, thương
ta, tuyển người đương nhiên đều là chọn điều kiện tốt nhất, nhưng là trong lòng
phụ hoàng, muốn xứng là phò mã của ta, không có tốt nhất, chỉ có rất tốt, cho
nên người mới trực tiếp đem rất tốt an bài ở bên cạnh ta."
Thịnh Vũ Hành thất thần, không dám tin nhìn nàng.
"Công chúa có ý tứ là, hoàng thượng là cố tình đem thần an bài bên người
công chúa?"
"Đại ngốc." Vòng ôm hắn, cảm thụ được hắn cũng gắt gao ôm chính mình.
Thật tốt, như vậy thật tốt, rốt cục thừa nhận lẫn nhau, rốt cục ý hợp tâm đầu,
đây hết thảy, thật hạnh phúc.
Phượng Phán Nguyệt ngồi xổm bờ sông, một đôi tay trắng nõn gẩy nước sông thanh
tịnh lạnh buốt, nhìn một bên Ánh Hà giặt quần áo, ánh mắt hiện lên một vòng
ngoan sắc, khóe môi gợi lên một chút cười tinh nghịch, hướng Ánh Hà hắt nước
lên.
"A! Chủ tử!" Ánh Hà thét lên, nước thật sự là rất lạnh!
“Ha ha! Ánh Hà, nước này có phải là thật lạnh?" Phượng Phán Nguyệt vui
sướng tiếng cười giòn tan tung bay khắp chỗ trong u cốc, nhất thời cao hứng,
lại hướng Ánh Hà hắt nước.
"Đừng... Chủ tử, Aha ha..." Ánh Hà lanh lảnh cười vội nhảy ra.
"A! Xiêm y rơi rồi!" Phượng Phán Nguyệt nhìn thấy một bộ xiêm y rơi
xuống nước, từ từ trôi đi, hô to một tiếng, thấy nước cũng nông, vì vậy nhảy
xuống sông, vớt bộ xiêm y đó lên.
"Chủ tử, mau lên đây, để nô tì nhặt cho!" Ánh Hà cả kinh, cũng vội
nhảy xuống dưới, từng bước một lội nước đuổi theo.
Phượng Phán Nguyệt cười cười, vừa mở miệng nói không sao, rút cuộc dưới chân
vừa trượt, cả người ngã về phía trước.
"Ầm" một tiếng, nước sông văng khắp nơi.
"Chủ tử?" Ánh Hà kinh hãi, lảo đảo hướng chủ tử lao đến.
"Không có việc gì không có việc gì." Phượng Phán Nguyệt có chút chật
vật ngồi dậy, nước sông thật sự rất cạn, nàng ngồi xuống cũng chỉ đến ngực.
"Ta lấy được xiêm y rồi." Nàng cười vươn tay, giơ lên xiêm y trong
tay.
"Mau đứng lên, chủ tử, sông nước này là tuyết tan từ ngọn núi trên kia
xuống, rất lạnh buốt, nhỡ ngài cảm lạnh làm sao bây giờ?" Ánh Hà lo lắng
đem chủ tử đỡ lên.
"Ta không có chiều chuộng như vậy, chớ khẩn trương." Phượng Phán
Nguyệt cười đứng dậy, gió nhẹ thổi qua, thình lình rùng mình một cái, thân thể
không tự chủ được run rẩy lên."A, ha ha, nước này... rất lạnh..."
"Chủ tử, chúng ta mau trở lại phòng thay y phục ướt này." Ánh Hà đem
xiêm y đặt trên tảng đá lớn bên bờ sông, đỡ chủ tử nhanh chóng trở về phòng.
Trở lại phòng, Phượng Phán Nguyệt sắc mặt đã lạnh đến trắng bệch, môi tím tái,
toàn thân run giống như sắp vỡ ra.
Ánh Hà khẩn trương giúp nàng thay y phục ẩm ướt, quấn chăn bông thật dày, sau
đó vội vàng đi đun nước ấm, chuẩn bị cho chủ tử tắm nước nóng.
Lăn qua lăn lại một hồi lâu, Phượng Phán Nguyệt thân mình mới dần ấm lại, cuộn
trong chăn còn có chút run lẩy bẩy.
"Ánh Hà, dù sao ta không có việc gì, chuyện này đừng cho Thái Phó
biết." Nàng dặn dò, may mắn Thịnh Vũ Hành cùng Lý Ứng Thiên ra rừng trúc
điều tra không ở trong phòng, Ánh Bình cùng Tiêu Hoàng đến phía sau núi vì sáu
người cố gắng tìm thức ăn, chỉ có Ánh Hà ở lại giặt âu phục.
"Nô tỳ biết rồi." Ánh Hà do dự một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu
"Nước lạnh như vậy, nô tỳ thật lo ngài cảm lạnh..."
"Không có, ta bây giờ không phải là đã không có việc gì sao?" Phượng
Phán Nguyệt nhìn nàng cười nói. "Được rồi! Những xiêm y kia còn đang ở bờ
sông, ngươi mau đi đi!"
"Dạ, nô tỳ đi, bất quá chủ tử ngài đừng đứng dậy, cố gắng giữ ấm."
"Biết rồi, mau đi đi!"
Phượng Phán Nguyệt không biết là chính mình bị cảm lạnh, vẫn nghe lời ấp chăn
bông giữ ấm, ngày đã qua vẫn tốt, không có gì khác thường.
Đến tối đêm, Tiêu Hoàng cũng Ánh Bình bắt được con mồi, hái được chút ít rau
dại trái cây về trước, không bao lâu, Thịnh Vũ hành cùng Lý Ứng Thiên cũng đã
trở lại, thoạt nhìn có chút nhếch nhác.
"Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?" Phượng Phán Nguyệt thấy thế, lo
lắng hỏi.
"Không có việc gì, đừng lo lắng." Thịnh Vũ Hành ấm giọng nói.
"Bẩm công chúa, là lỗi nô tài, tại trong rừng trúc không cẩn thận bước
sai, lâm vào trận pháp, mới làm phiền Thịnh Thái Phó." Lý Ứng Thiên vội
vàng giải thích.
"Có bị thương sao? Vẫn tốt chứ?"
"Chỉ là xiêm y bị bẩn mà thôi, đều không có việc gì." Thịnh Vũ Hành
mỉm cười nói.
Lý Ứng Thiên há miệng, lại bị mắt lạnh Thịnh Vũ Hành cảnh cáo, chỉ có thể ngậm
miệng lại, mà Phượng Phán Nguyệt tâm trí đều để hết trên người Thịnh Vũ Hành,
không phát hiện Lý Ứng Thiên có chuyện muốn nói.
Ban đêm, Phượng Phán Nguyệt cảm thấy toàn thân lạnh toát, hàn khí dường như
chui vào trong cơ thể, làm cho nàng đem chăn bao chặt lấy mình, cũng không có
cảm giác ấm áp.
Hàm răng của nàng run lên, đầu hỗn loạn, tứ chi vô lực, không thể động đậy.
“Ánh, Ánh Bình..." Nàng vô lực thấp giọng gọi, nàng nhớ rõ tối nay là Ánh
Bình gác đêm.
"Ta... Lạnh quá... Ánh Bình..."
"Chủ tử?" Ánh Bình xoa xoa con mắt, có chút mơ hồ tử trên giường ngồi
dậy, đi đến bên giường, phát hiện chủ tử khác thường, đặt tay lên trán chủ tử,
phát hiện nóng đến phỏng tay.
"Chủ tử! Công chúa?"
Phượng Phán Nguyệt khó chịu rên rỉ, nàng biết mình bị bệnh.
"Có ai không!" Ánh Bình kinh hoảng vọt tới cạnh cửa, mở cửa ra bên
ngoài hô to. "Người mau tới! Công chúa đã xảy ra chuyện!"
"Chuyện gì xảy ra?" Thịnh Vũ Hành từ tiếng kêu to thứ nhất của Ánh
Bình gọi liền mặc thêm ngoại bào lao ra cửa phòng.
"Công chúa nàng bị bệnh, người rất nóng..."
Thịnh Vũ Hành xông vào trong phòng, thấy trên giường thống khổ rên rỉ, toàn
thân nóng lên lại liên tiếp run rẩy kêu lạnh, cảm thấy căng thẳng, ngồi xuống
bên mép giường, xoa trán của nàng, quả nhiên thật nóng.
"Công chúa?" Hắn lo lắng thấp gọi.
Phượng Phán Nguyệt nghe được thanh âm của hắn, vô lực mở mắt ra, trông thấy vẻ
mặt hắn lo lắng, nàng cố sức mỉm cười muốn hắn an tâm.
"Ta không sao, đừng lo..."
"Chủ tử!" Ánh Hà chạy tiến đến, trông thấy chủ tử bệnh đến mê man,
nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống.
"Đều là nô tỳ không tốt, đều là lỗi nô tỳ, nô tỳ không có chăm sóc tốt
công chúa..."
"Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này." Thịnh Vũ
Hành thấp giọng khiển trách. "Công chúa người nóng như vậy, nhất định phải
tìm đại phu xem bệnh!"
"Nhưng là ở bên ngoài rừng trúc..."
"Nô tài đi!" Lý Ứng Thiên lập tức nói.
"Không được, các ngươi ai cũng không có thể đi qua trận địa kia, chỉ có
ta." Thịnh Vũ Hành nhàn nhạt nói.
"Nhưng Thịnh Thái Phó, trên người của ngươi bị thương..." Lý Ứng
Thiên lo lắng.
Thịnh Vũ Hành trừng hắn liếc, cắt đứt lời của hắn, nhưng đã không kịp.
"Ngươi..." Phượng Phán Nguyệt cầm lấy tay Thịnh Vũ hành "Ngươi
bị thương?"
"Không có việc gì, chỉ là một chút ít trầy da." Thịnh Vũ Hành trấn an
nàng.
"Nhưng..." Nàng tại trên gối lắc đầu.
"Các ngươi đi xuống trước." Thịnh Vũ Hành nhìn bốn người nói, đợi bọn
họ đều lui ra ngoài, mới hướng nàng thấp giọng nói: "Công chúa, thần thật
sự không có việc gì, hiện nay công chúa bệnh nặng, bệnh này là không thể kéo
dài." Công chúa thân thể ngàn vàng, không nội lực hộ thân, cũng không phải
người tập võ, bệnh này nếu không sớm điều trị, sợ càng kéo dài sẽ có nguy hiểm
tánh mạng.
"Nhưng..."
"Đừng lo lắng." Thịnh Vũ Hành trông thấy đáy mắt nàng sợ hãi, lo lắng
cùng phản đối "Hơn nữa, đây cũng là mệnh lệnh hoàng thượng ban xuống, muốn
bắt những người đó, tra ra kẻ chủ mưu muốn hại công chúa là ai."
Phượng Phán Nguyệt cầm tay hắn không buông, liều mạng lắc đầu, nước mắt như
từng hạt trân châu rơi xuống, những người kia võ công quá mạnh, một mình hắn
làm sao có thể ứng phó được đây!
"Không muốn không muốn" Nàng chỉ có thể nghẹn ngào lặp lại những lời
này. "Không cho phép đi, ta không cho phép ngươi đi ra ngoài! Không cần
phải..."
Hắn ngón trỏ nhẹ nhàng mà điểm tại trên môi của nàng, nàng ngừng lại tiếng
khóc, chỉ là nước mắt rơi càng nhiều.
"Công chúa, chờ thần trở về." Hắn dựa sát bên tai nàng nói nhỏ, hắn
không muốn như vậy rời đi, nhưng bệnh của nàng không thể kéo dài!
Phượng Phán Nguyệt chỉ có thể bặm môi, mở to mắt, không cho nước mắt làm mờ tầm
mắt, đưa mắt nhìn bóng dáng màu trắng đi cửa phòng, biến mất trong bóng đêm.
"Người đâu... Lý Ứng Thiên! Tiêu Hoàng!" Phượng Phán Nguyệt cố sức
chống đỡ thân thể gọi.
May mà bốn người cũng không cách quá xa, lúc Thịnh Vũ Hành vội vàng rời đi thì
bọn họ đã chạy tới, khi nghe thấy chủ tử kêu gọi, lập tức bước nhanh vào phòng.
"Công chúa!" Lý Ứng Thiên cùng Tiêu Hoàng chỉ đưng ở cửa phòng, không
dám tiến lên.
"Nhanh đi, đuổi theo Thái Phó, đi theo hắn..." Phượng Phán Nguyệt cố
sức nâng người dậy, nửa nằm ở trên giường, mạnh mẽ chống lại ý thức đang dần mơ
hồ mà phân phó.
"Nô tài tuân mệnh." Hai người lĩnh chỉ xoay người chạy vội đuổi theo.
"Chủ tử!" Ánh Hà đột nhiên hô to, vươn tay ôm lấy chủ tử xụi lơ thiếu
chút nữa ngã xuống dưới giường
"Ta không..." Phượng Phán Nguyệt nỉ non, muốn an ủi các nàng, ý thức
cũng rốt cuộc chống đỡ không nổi, lập tức tối đen.