Ngày hôm sau, Tiểu Ma không đi làm
Cố Yên có chút lo lắng cho cô bé dễ thương này. Cô không phải kẻ ngốc, tình cảm của Phương Diệc Thành đối với Tiểu Ma thế nào, cô là người rõ nhất, nhưng phải làm thế nào
đây? Chẳng lẽ lại đi khuyên Phương Diệc Thành đừng yêu mình nữa? Hay đi
khuyên Tiểu Ma không nên yêu Phương Diệc Thành?
Buổi tối, Cố Yên đang nằm trên sofa xem ti vi thì Lương Phi Phàm gọi điện tới: “Em đang làm gì đấy?”
“Em ở nhà xem ti vi thôi.”
“Ồ!”
Hai người im lặng hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của đối phương
trong điện thoại, cảm giác ngọt ngào dâng lên trong tim.
Bỗng Cố Yên hỏi: “Anh…đang ở đâu?”
“Anh đang ngồi trên xe.”
Linh cảm thấy Lương Phi Phàm đang ở đâu đây rất gần, cô liền chạy tới bên
cửa sổ, kéo tấm rèm ra, quả nhiên xe anh đang đậu ngay dưới lầu, bóng
dáng quen thuộc đang ngồi trong xe.
“Lên đây đi anh!” Cô vui sướng vẫy tay về phía anh.
Lương Phi Phàm xuống xe, tay cầm điện thoại lên nhìn về phía cô người yêu bé nhỏ đang đứng bên cửa sổ: “Ồ, anh lên được hả?”
“Phòng 306.”
Đây là lần đầu tiên anh lên phòng cô.
Trong nhà rất gọn gàng, sạch sẽ, từ bộ bàn ghế, tấm thảm, chiếc bàn đều rất nhỏ bé so với thân hình cao lớn của anh.
“Anh uống nước đi!” Cố Yên mang cho anh một ly nước mát, uống xong, Lương Phi Phàm ngả ngươi ra sofa thư giãn.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh mệt à? Anh ăn cơm chưa?”
Lương Phi Phàm không nói gì mà vòng tay qua ôm cô vào lòng, cô hơi đẩy anh
ra, anh liền ôm chặt hơn: “Yên nào, để anh ôm một lát.”
Cô ngoan ngoãn nép vào lòng anh.
Lâu sau, anh vuốt nhẹ lên mái tóc cô: “Em vụng về thế có nấu được cơm không hả?”
Cô đang ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, bỗng nghe anh nói vậy liền giận
đùng đùng đứng lên, định bụng mắng anh một vài câu, nhưng nhìn đôi mắt
có chiều sâu của anh, cô lại không nói gì mà đi thẳng xuống bếp.
Lương Phi Phàm nhìn theo bóng dáng cô. Cô giống như một người vợ mới cưới
đang bận bịu dưới bếp, trong lòng anh bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Mới ăn tối xong, trong tủ lạnh lại không tích trữ nhiều đồ ăn, cô tìm mãi
mới thấy có vài củ khoai tây, liền nấu một bát canh khoai tây và rán hai của trứng. Xong xuôi, cô gọi anh lại ăn cơm.
Cố Yên cảm thấy hơi ái ngại vì bữa ăn quả đạm bạc. Anh mệt mỏi như vậy, nên nấu cho anh những món ăn bổ dưỡng mới phải.
Nhưng anh lại ăn rất ngon lành, thấy vậy cô mới hỏi: “Ngon không anh?”
“Ngon lắm.”
“Thật không?”
“Thật mà.”
“Anh này…”
Lúc này anh mới bật cười: “Lần sau, em làm mấy món ăn mặn cho anh, anh có phải hòa thượng đâu.”
“Nhưng em không dám động vào mấy con vật sống đó đâu!” Cố Yên không dám giết
mổ những con vật còn sống, vì khi ăn, liên tưởng đến cảnh chúng mau me
đầm đìa, cô lại không nuốt được. Từ khi dọn ra ngoài sống, hễ muốn ăn
món mặn, cô lại đến siêu thị mua đồ ăn làm sẵn về ăn.
Lương Phi Phàm lườm yêu cô một cái, rồi lại cúi xuống ăn tiếp.
Cố Yên tủm tỉm cười nhìn anh, loáng một cái anh đã ăn hết số đồ ăn trên bàn.
Lương Phi Phàm từ phòng tắm bước ra thấy Cố Yên đang lúi húi rửa bát, những
đường cong trên cơ thể cô thấp thoáng sau tà áo mỏng, mái tóc búi cao để lộ ra chiếc cổ trắng nón và gợi cảm.
“Làm em hết hồn!” Anh bỗng ôm cô từ phía sau, hơi thở ấm áp phả vào gáy khiến Cố Yên cũng cảm thấy mềm lòng. Anh nhẹ nhàng cắn lên chiếc gáy mềm mại của cô cho đến khi nó nổi lên sắc hồng, bàn tay xấu tính bắt đầu chạy khắp nơi, rồi lần lên
trên sờ nắn hai trái đào. Cô gầy đi nhiều so với khi còn sống với anh,
anh vẫn thích thân hình cô ngày trước, cảm giác bụng có một chút mỡ mới
thật gợi cảm làm sao!
“Phi Phàm…Anh…Mạnh hơn nữa đi anh!” Cảm
nhận cái đó của anh đang dần tiến sâu vào người mình, Cố Yên rên lên
từng tiếng thích thú. Hai người họ tiếp tục trao cho nhau những nụ hôn
ngọt ngào.