Sáng hôm sau, Cố Minh Châu dậy từ rất sớm, trong khi Cố Yên vẫn ôm chiếc điện thoại ngủ ngon lành.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, Cố Minh Châu dậy sớm để chuẩn bị dụng cụ nướng, hôm nay ba cha con cô sẽ đi dã ngoại một chuyến.
Cô Bác Vân ngồi tựa lưng vào ghế dưới bóng cây râm mát với tiếng chim hót
bên tai, xung quanh, những khóm hoa tươi đang đua nhau khoe sắc, hai cô
con gái như những chú bướm đang bay lượn xung quanh, tiếng cười nói vang rộn, khiến ông cảm thấy cuối đời được sống trong cảnh này quả thật
không gì bằng.
Cố Minh Châu lật đi lật lại miếng thịt nướng vàng rộm, cô em gái Cố Yên thì giúp chị lấy gia vị.
Trong lúc ba cha con đang chuẩn bị cho bữa trưa thì đằng sau, một giọng nam
vang lên: “Lão Cố, nướng gì mà thơm thế, cách mười vạn dặm cũng ngửi
thấy mùi thơm.”
Nghe thấy giọng quen quen, Cố Bác Vân liền đứng dậy, Cố Yên vội đến đỡ cha.
“Hai cô con gái cũng đến chơi à?” Phương tướng quân đưa mắt nhìn Cố Minh Châu và Cố Yên, nhưng ông nhìn kỹ vào gương mặt Cố Yên.
Cố Minh Châu chào hỏi một cách tự nhiên: “Chào bác Phương, cháu đang dở
tay một chút, bác cứ nói chuyện tự nhiên với cha cháu nhé!”
Phương tướng quân xua xua tay tỏ ý không sao.
Trong lòng Cố Yên hơi ngỡ ngàng một chút, hóa ra ông ta chính là cha của Phương Diệc Thành.
Thời niên thiếu, đã có lúc cô muốn nhảy vào cấu xé người đã ra lệnh bắt cha mình.
Hôm nay hai chị em đều mặc quần jean và áo thun cổ tròn. Cố Minh Châu xõa
mái tóc xoăn đến ngang lưng, để lộ ra vẻ xinh đẹp kiêu sa, còn Cố Yên
buộc tóc cao lên trông giống một cô sinh viên đại học. Nhìn cảnh hai cô
con gái xinh đẹp quây quần bên cha, Phương tướng quân không khỏi ngưỡng
mộ.
“Đây là hai cô con gái của tôi, cháu lớn tên là Cố Minh
Châu, cháu nhỏ tên là Cố Yên.” Cố Bác Vân tự hào nhìn hai cô con gái và
giới thiệu.
“Tiểu Yên, chào bác đi con!”
Cố Yên cười cười: “Chào bác Phương.”
Phương tướng quân nhìn cô gật gật đầu, hóa ra đây là cô gái khiến con ông bao
năm không sao quên được ư? Quả là xinh đẹp hơn người, nhưng nếu cho ông
chọn một trong hai cô làm con dâu thì ông sẽ chọn cô chị.
Cố
Minh Châu tươi cười bưng đĩa cánh gà vừa mới nướng xong lên mời: “Phương tướng quân, mời bác ở lại dùng bữa với cha con cháu nhé!”
Phương tướng quân cười sảng khoái: “Lão Cố, lão thật có phúc, có hai cô con
gái vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện, làm tôi đau hết cả đầu.”
“Bác Phương cười nói quá, ba anh nhà bác lấy vợ, chẳng phải bác lại có thêm
ba cô con dâu hiếu thuận hay sao?” Cố Minh Châu khéo léo đáp lời.
“Ha ha!” Phương tướng quân rất thích tính cách cô chị. “Lão Cố, không biết
cô con gái lớn của ông đã có nơi có chốn chưa? Nếu chưa thì tôi xin được kết thân với gia đình lão nhé?”
“Chuyện hôn sự của bọn trẻ, chúng ta nào có can thiệp được, hãy cứ để chúng tự do lựa chọn.”
Cố Yên cảm thấy không thoải mái khi có người lạ tham gia vào bữa tiệc gia
đình như thế này, hơn nữa lại là kẻ thù trước đây làm gia đình cô chao
đảo, giờ người thì trúng gió, người thì ung thư, lại cùng chữa bệnh
trong một bệnh viện. Con người lúc gần đất xa trời, người ta dễ dàng tha thứ cho nhau mọi lỗi lầm, hoặc xóa cho nhau mọi hận thù. Giờ đây, hai
người họ lại thường hay hẹn nhau đi câu, chơi cờ… chuyện trước đây, giờ
chỉ còn là quá khứ.
Cuối cùng cũng đến ngày chốt gói thầu.
Vi Bác và Diệu Lâm đều được lọt vào vòng trong, mỗi bên phải thuyết trình ba phương án khả thi nhất cho công trình sắp tới.
Cố Yên kiểm tra tài liệu thuyết trình lần cuối, Jesscica đứng cạnh giục cô nhanh lên, Dung Nham cũng tới rồi.
Cố Yên gật gật đầu, đứng lên, bỗng bụng cô đau nhói.
“Sao thế?” Jesscica lo lắng hỏi.
“Tôi… muốn đi WC.” Cố Yên nén cơn đau, nói.
Jesscica trợn mắt nhìn cô: “Sắp tới giờ rồi, tiểu thư của tôi ơi, cô đúng thật là… Đi nhanh lên rồi về.”
Cố Yên cười ngại ngùng rồi đi thẳng vào WC.
Một màu đỏ tươi dưới nền quần tam giác, thật xui xẻo khi nó lại đến vào lúc này.
Từ lúc uống thuốc tránh thai, ngày đèn đỏ đến không đều. Tình huống thật
trớ trêu, trong kia toàn con trai, Jesscica dù có nữ tính đến mấy thì
cũng vẫn là con trai, làm sao anh ta lại mang băng vệ sinh theo được.
Chẳng lẽ lại đến Lương thị hỏi nhân viên nữ xem có băng vệ sinh không? Thật là mất mặt, hơn nữa lại không kịp nữa rồi.
Nghĩ một lát, cô tạm cuốn ít giấy vệ sinh để giải quyết vấn đề trước mắt. Hy vọng có thể cầm cự được đến lúc thuyết trình xong.
Khi trở lại phòng họp, mọi người ai nấy đều đã yên vị, chỉ thiếu có mình cô mà thôi, phía Hoàng Dịch thì khỏi nói, đến Dung Nham cũng hơi sầm mặt.
Jesscica liền kéo cô ngồi xuống: “Cô ổn chứ?”
Cố Yên gật đầu.
Bản thuyết trình của Hoàng Dịch tương đối dài, Cố Yên vừa ngồi xem những
tài liệu mà Jesscica đưa cho vừa lấy tay bấm bụng, mỗi lần đến tháng,
bụng cô lại đau ghê gớm, lần này mãi mới tới nên ra rất nhiều, bụng dưới đau như bị dao đâm.
Đến lượt Vi Bác, Cố Yên hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, bước lên khán đài để giới thiệu phương án thiết kế của Vi Bác.
Đứng được một lúc thì bụng đau quằn quại, sắc mặt cô trở nên xanh nhợt dưới
ánh đèn sân khấu, sợ đến nỗi có thể cho cô đi đóng phim kinh dị.
Nhân lúc không ai để ý, Dung Nham lén bước ra khỏi phòng họp. Bên dưới, mọi
ánh mắt đang đổ dồn về phía cô bàn tán xôn xao. Jesscica và Lâm Viễn vô
cùng lo lắng, bởi đây là thời khắc quyết định của sự thắng thua của gói
thầu.
Cố Yên đọc vội vàng bảng thuyết trình, cô đau quá, không
thể tập trung được, đễn nỗi quên cả bấm slide PPT cứ dừng lại ở trang
đầu.
Cuối cùng cũng thuyết trình xong, đèn trong hội trường bật
sáng, Cố Yên vẫn không quên cúi đầu nói lời cảm ơn tới mọi người. Khi cô còn chưa bước xuống phía dưới thì cửa ra vào bật mở.
Một người đàn ông cao to, lịch lãm trong chiếc áo sơ mi trắng oai phong bước vào, đi theo sau là Dung Nham.
Vừa nhìn thấy người đó, Hoàng Dịch vội đứng phắt dậy, miệng tươi cười chào: “Chào ngài, Lương Tổng! Hôm nay là ngày gì mà ngài đích thân xuống thị
sát dân tình thế này ạ?”
Lương Phi Phàm cũng bắt tay và chào hỏi ông ta một cách rất lịch sự.
Lâm Viễn thấy Cố Yên vẫn đứng như trời trồng, nhân lúc mọi ánh mắt đang đổ
dồn về phía Lương Phi Phàm, anh ta vội vàng chạy lên khán đài.
“Phó tổng, cô không sao chứ?” Anh ta cầm lấy chiếc míc và chiếc điều khiển
trên tay Cố Yên, nhẹ nhàng hỏi. Tay cô lạnh ngắt, vừa mới chạm vào đã
khiến Lâm Viễn lo lắng.
Cố Yên lắc đầu, rồi cắn răng bước xuống khán đài, nhưng đi được vài bước, cô thấy choáng váng, hai chân như muốn khuỵu xuống.
Lâm Viễn thấy vậy, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cô: “Cô cẩn thận nhé!”
Cố Yên vừa đi vừa dựa vào người Lâm Viễn. Lúc này, không khí trong phòng
dường như lạnh tới cực điểm khi ánh mắt Lương Phi Phàm hằn học nhìn vào
bàn tay Lâm Viễn đang đỡ vào nửa lưng của Cố Yên, dường như chỉ thêm một phút nữa thôi thì bàn tay kia sẽ bị mang đi ngâm rượu.
Lâm Viễn giờ mới ý thức được việc làm tày đình của mình, anh ta vội nới lỏng tay ra, nhưng trời ơi, sức nặng của cả cơ thể Cố Yên dường như chỉ dựa vào
mỗi cánh tay đó. Anh vừa nới tay ra thì Cố Yên lại như muốn ngã xuống,
cả hội trường như được xem kịch vui, phó tổng của Vi Bác, Cố tiểu thư
của Lương thị, Yên Nhi của ai đó, đang dựa vào lòng Lâm Viễn.
Sát khí nặng nề bao trùm khắp phòng.
Dung Nham hít một hơi thật sâu, tên Lâm Viễn này ga lăng không phải lối, nếu hôm nay hắn ta mà ra khỏi phòng này được thì nhanh nhanh đi tìm chỗ
khắc bia mộ đi là vừa.
Jesscica cũng nhận ra được sát khí đùng
đùng trên mặt Lương Phi Phàm, trong lòng thầm rủa cái tiên tiểu tử Lâm
Viễn chết tiệt này!
Dựa vào người Lâm Viễn, nghe thấy trống ngực anh ta đập liên hồi, cô cũng ý thức được việc mình làm sẽ liên lụy đến
anh ta nên cố cắn răng bấm bụng đứng lên, trở về chỗ ngồi của mình.
Tới nơi, cô ngồi phịch xuống ghế, tình trạng cũng khả quan hơn chút xíu. Cô quay sang bàn tính với Jesscica những điểm chốt yếu cần nói, cả hội
trường vẫn còn im phăng phắc, chỉ có tiếng cô giở giấy sột soạt.
Dung Nham khẽ nhắc Lương Phi Phàm, hội nghị vẫn đang tiếp tục.
Lương Phi Phàm vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Yên, anh cười lạnh một tiếng, mặt sầm lại rồi ngồi vào chỗ của Dung Nham.
Biết Lương Tổng có ý ngồi đây làm chủ tọa nên mọi người lần lượt đưa phương án thiết kế lên trình.
Trong phòng có tiếng xì xào to nhỏ, Diệu Lâm thầm than thân trách phận, còn
Vi Bác mừng ra mặt vì ai chẳng biết chuyện tình cảm giữa ngài Lương Tổng của Lương Thị và Cố Phó tổng của Vi Bác.
Phương án thiết kế của Diệu Lâm rất hợp lý, còn Vi Bác thì rất có tính sáng tạo, chỉ tiếc, nếu xem xét kỹ hơn thì lại không hoàn hảo như Diệu Lâm.
Lương Phi
Phàm xem qua hai bản thiết kế rồi hỏi Diệu Lâm mấy câu, Hoàng Dịch trả
lời trôi chảy khiến Lương Tổng gật đầu ưng ý. Cả đội Diệu Lâm thở phào
nhẹ nhõm.
Sau đó anh quay sang Cố Yên: “Xin hỏi Cố Phó tổng, cô có thể giới thiệu kỹ hơn về các lĩnh vực kinh doanh của Vi Bác không?”
Tuy bụng còn rất đau nhưng Cố Yên vẫn nở nụ cười: “Tôi mới về Vi Bác làm
việc, nên tình hình của Vi Bác tôi chưa nắm chắc lắm. Câu hỏi này, tôi
xin nhường lại cho trợ lý của tôi là Jesscica trả lời, có được không
Lương Tổng?”
Lương Phi Phàm cười nhạo: “Đến mấy vấn đề cơ bản
như thế này mà Cố Phó tổng còn không nắm rõ, tôi làm sao tin tưởng để
giao cho quý công ty gói thầu này? Nếu Cố Phó tổng không hiểu được mười
phần thì chí ít cũng phải hiểu được vài phần chứ?”
Cố Yên im
lặng trước tiếng cười nhạo từ phía Hoàng Dịch. Đầu óc cô rối bời, thậm
chí cô còn không hiểu anh muốn hỏi gì, mấy hôm nay cô chỉ chăm choăm học thuộc lòng những gì Jesscica dạy có liên quan đến gói thầu.
Thấy cô im lặng Jesscica tỏ ý đỡ lời: “Thưa Lương Tổng, việc là thế này…”
“Tôi có hỏi anh đâu?” Lương Phi Phàm ngắt lời anh ta. “Hay là Vi Bác các anh thân thiết đến nỗi không phân biệt được đâu là trên, đâu là dưới rồi?”
Hoàng Diệu được thể cười càng lớn hơn.
Jesscica ngượng chín mặt, phái đoàn Vi Bác cũng im lặng luôn, tình thế khiến Cố
Yên cảm thấy mình như kẻ tội đồ, chỉ vì cô mà Vi Bác bị người ta sỉ
nhục.
Lương Phi Phàm gõ gõ tay xuống mặt bàn: “Cố Phó tổng có câu trả lời chưa? Hay là Vi Bác đành giơ tay chịu thua đây?”
Cố Yên hoảng hốt, bởi nếu lần này thất bại, đồng nghĩa với việc những cố
gắng của Vi Bác trong thời gian qua coi như vứt xuống sông xuống biển.
Cô đứng dậy, vứt tập tài liệu xuống bàn, rồi nhìn thẳng vào mặt Lương
Phi Phàm nói: “Tôi chỉ phụ trách gói thầu này, câu hỏi của Lương Tổng,
tôi – không – biết – trả – lời – thế – nào!”
Lương Phi Phàm cười lạnh: “Cố tiểu thư thật là khác người.”
Cố Yên cũng lạnh lùng đáp trả: “Vẫn còn thua xa Lương Tổng.”
Dung Nham thấy hai con hổ đang giơ nanh múa vuốt thì không khỏi toát mồ hôi
lạnh. Vừa nãy, thấy mặt Cố Yên tái nhợt, anh ta sợ quá liền chạy đi báo
cho Lương Phi Phàm. Không nằm ngoài dự đoán của anh, Lương Phi Phàm đang chủ trì một cuộc họp với đối tác cung cấp dầu mỏ bên Châu Phi qua cầu
truyền hình, sau khi nghe tin, anh còn không kịp mặc áo khoác, vội vàng
cho dừng cuộc họp rồi chạy ra ngoài kêu thư ký: “Gọi bác sĩ Trần đến
ngay!”
Vậy mà khi nhìn thấy người tình bé nhỏ, anh lại làm ra vẻ lạnh lùng đến đáng sợ!
Jesscica kéo áo Cố Yên nhắc nhở: “Thôi, thôi, xin cô đấy, có gì về nhà hãy nói, sự thắng bại nằm trong tay cô đấy…”
Cố Yên như vừa trút được cơn giận, nghe Jesscica nhắc nhở, cô mới ý thức
được việc Vi Bác đang rơi vào tình thế nguy hiểm, giờ phải làm sao đây?
Cô nghĩ tới cảnh giờ về bẩm báo với chị gái là vì mình không kiềm chế
được bản thân nên Vi Bác mới thất bại thảm hại thế này, với tính cách
của chị Minh Châu, chị ấy không xé xác mình ra mới là lạ.
Bụng
lại quặn đau, luồng gió lạnh tỏa ra từ những chiếc điều hòa khiến Cố Yên nổi da gà, mặt cô lại tái nhợt, biết làm sao bây giờ? Thôi, đành dùng
khổ nhục kế như một kẻ tiểu nhân vậy.
Hoàng Dịch thấy tình hình
Vi Bác diễn biến theo chiều hướng tiêu cực, trong lòng cảm thấy khoan
khoái: “Ai lại dám đấu khẩu với cả Lương Tổng chứ?
Trong mắt Cố Yên như có gai, cô lườm ông ta một cái, món nợ lần trước cô còn chưa tính, lão lại cả gan trêu tức cô sao?
Cố Yên trừng mắt nhìn lão ta rồi đóng laptop lại, kéo ghế ra phía sau định bước đi thì huyết áp hạ xuống dẫn tới hoa mắt, chóng mặt. Tình trạng
này giúp cô diễn càng giống như thật, vừa mới đẩy ghế ra, đi được hai
bước thì một, hai, ba… người cô khuỵu xuống, một cánh tay rắn chắc đỡ
lấy cô, mùi hương quen thuộc tràn vào khoang mũi khiến cô cảm thấy rất
ấm áp.
Cố Yên nhắm mắt, mặt cọ cọ vào ngực anh, tuy là giả vờ
nhưng lượng máu mất nhiều khiến cô tụt huyết áp thật, người cô cũng trở
nên mềm nhũn.
Lương Phi Phàm nhíu mày nhìn cô gái nhỏ bé đang
nằm gọn trong lòng anh, bờ môi trắng bệch, răng cắn chặt như vô cùng đau đớn. Quá lo lắng, anh liền đạp cửa, bế cô ra khỏi phòng, nhưng vẫn
không quên quay lại ném cho Hoàng Dịch một ánh mắt sắc lạnh và gằn lên
từng chữ: “Cố Phó tổng tính thế nào đây?”
Hoàng Dịch vốn cười
Minh Châu bày trò ma mãnh, không đáng mặt anh hùng. Chuyện tình ám muội
giữa Yên Phó tổng và Lương Tổng, lão có nghe phong phanh, nhưng chỉ nghĩ đó là kế treo đầu dê bán thịt chó của Cố Minh Châu, thái độ lúc đầu của Lương Phi Phàm đối với Cố Yên khiến lão càng yên tâm, vậy mà… chẳng ai
có thể ngờ được… Đúng là trời đất đảo điên hết rồi…
Hoàng Dịch cười gượng gạo, lắp bắp: “Không có gì… Không có gì!