Cố Yên tắm xong, vừa lau mái tóc ướt vừa bước vào phòng, ngoài ban công
có đốm sáng lờ mờ của đầu thuốc lá. Cố Yên đẩy cửa bước ra, nhẹ nhàng
quở trách: “Chị… đừng hút thuốc nữa!”
Cố Minh Châu đang thất
thần, khi điếu thuốc trong tay bị Cố Yên giật lấy cô mới tỉnh táo đôi
chút. Mặc kệ Cố Yên dụi tắt điếu thuốc đang cháy dở, cô cười và nói
giọng khàn khàn của người hút thuốc: “Tiểu Yên, mấy đêm nay chị đều mơ
thấy dì Nguyễn. Dì ấy dặn dò chị phải tổ chức đám cưới cho em thật chu
đáo… Hôm nào chúng ta đi thăm dì ấy nhé, chắc hẳn dì ấy không yên tâm về em. Trước kia dì ấy thường nói, khi chúng ta kết hôn phải thế này thế
kia, bây giờ… cuối cùng cũng kết hôn thật, dì ấy nhất định sẽ cảm thấy
rất vui.”
Cố Yên vắt khăn tắm lên vai, ngồi xuống bên cạnh Cố
Minh Châu, gật đầu không nói. Dì Nguyễn, người bạn thân nhất của cô và
chị gái, tại sao lại không hiện về trong giấc mơ của cô nhỉ? Cố Yên thở
dài rầu rĩ.
“Em cảm thấy cuộc đời mình đau khổ nhất khi nào? Khi mẹ mất hay khi dì Nguyễn mất?” Giọng Cố Minh Châu rất mông lung trong
đêm tối.
Cố Yên nhắm mắt lại, suy nghĩ rất lâu rồi khẽ đáp:
“Thực ra, cái chết không phải thứ khiến em đau khổ nhất. Con người ai
rồi cũng phải chết… Lúc em đau khổ nhất là khi Phương Diệc Thành bỗng
nhiên biến mất. Lúc đó cha bị đưa đi rồi, dì Nguyễn thì ngã bệnh, chị
suốt ngày không có ở nhà, mỗi ngày em đều thấy mâu thuẫn, muốn anh ấy
quay về nhưng lại hận anh ấy… Biết rằng anh ấy không hề sai nhưng lại
chẳng biết nên trách ai ngoài anh ấy… Lúc ấy em cảm thấy mình sống thật
vô nghĩa…” Các ngón tay cô dụi dụi điếu thuốc của Cố Minh Châu trong gạt tàn một cách vô thức.
Cố Minh Châu cười rất tươi: “Cố Yên, em thật chẳng biết đến đau khổ của cuộc đời.”
Những ngày Cố Yên cảm thấy đau khổ ấy, Cố Minh Châu chẳng qua cũng vừa mới
tốt nghiệp đại học. Một cô gái học ngành thiết kế thời trang lại phải
nghĩ hết cách tạo quan hệ, đàm phán điều kiện để cứu gia đình đang trong cơn sóng gió. Tuy nhiên, chính trong lúc ấy, Cố Minh Châu cũng không hề cảm thấy khó khăn.
“Còn chị thì đã không còn nhớ được thời điểm đau khổ nhất nữa rồi… Nhưng mà, có một chuyện cực kỳ đau khổ. Năm đó,
cha xảy ra chuyện, chị tìm khắp những người có thể giúp nhưng chẳng có
ai muốn gặp. Sau đó, chị chẳng còn đường nào để đi, chị nghĩ công việc
làm ăn của cha là một nhánh của Lương Hạo Thiên, mặc dù nói là đã độc
lập nhưng có lẽ cũng nên thử đi tìm ông ta. Không ngoài dự đoán, ông ta
cũng không muốn gặp chị, nói là không ở trong nước. Thực ra chị biết,
chuyện này chắc chắn chính phủ sẽ truy cứu đến cùng. Lúc đó chị đã tuyệt vọng…”
Cố Minh Châu bình thản kể, chuyện lớn năm đó chẳng qua cũng chỉ là quá khứ qua lời kể nhẹ nhàng của cô.
“Tuy nhiên hôm đó, sau khi ra khỏi nhà họ Lương, chị bị người ta mời đến một nơi để gặp Lương Phi Phàm.”
“Anh ta vẫn lạnh lùng như trước nhưng rất khách sáo, anh ta hỏi em thế nào rồi, có phải đang rất đau khổ không…”
Cố Yên đã ngồi xuống ghế, khom lưng ôm lấy đầu gối, nghiêng đầu lắng nghe
chị gái. Nghe thấy cái tên Lương Phi Phàm, cô mỉm cười, chuyện Lương Phi Phàm cứu cha cô, sau này cô cũng đã nghe Kỷ Nam kể qua rồi.
“Lúc đó chị đã sức cùng lực kiệt, không còn tâm trí đâu mà đôi co với anh
ta. Chị nói với anh ta, chỉ cần anh ta cứu cha ra, chị bảo đảm anh ta sẽ đạt được thứ mình muốn. Vì vậy… kỳ thực năm đó cha nổi giận đuổi em đi
như vậy chính là bởi khi đi đón ông… chị đã thêm mắm thêm muối vào tin
tức về cái chết của dì Nguyễn, chị cố tình làm cho ông tức giận. Chị đổ
hết tất cả lỗi lầm lên đầu em bởi chị muốn đẩy em đến bên Lương Phi
Phàm.” Cố Minh Châu bỗng nhìn về phía chân trời, miên man kể.
“Thủ đoạn của anh ta cũng thật ghê gớm. Em có biết rằng, thế lực của anh ta
lúc bấy giờ kinh khủng đến mức nào không? Sợ rằng Kỷ gia thời bấy giờ
cộng thêm Chu Yến Hồi bây giờ cũng không bằng một nửa của anh ta năm đó
đâu. Nhưng chỉ vì một mình em mà anh ta không chút do dự ký một bản hòa
ước bí mật với chính quyền, giải tán hết sạch giang sơn tự mình gây dựng bấy lâu và trở về Lương thị kế thừa công việc làm ăn của gia đình. Ha
ha… Đúng thật là…” Cố Minh Châu không nói tiếp được nữa, khom lưng ôm
lấy vai mình rất lâu. Ở bên cạnh, Cố Yên cũng chẳng nói câu nào.
Cố Minh Châu rất muốn biết vẻ mặt của em gái. Trên thương trường, khi hai
bên đối đầu nhau thì ánh mắt chính là bộ phận quan trọng để truyền tải
thông tin, nhưng hiện giờ, cô không đủ dũng khí để nhìn vào mắt em.
“Chị cũng phải công nhận rằng, lúc đầu, khi đưa ra quyết định như vậy thì
tám mươi phần trăm đơn giản chỉ là một vụ giao dịch, hoàn toàn không
xuất phát từ hạnh phúc của em, hoàn toàn không biết được sau này hai
người sẽ hợp nhau, có thể nói, khi đó chị có ý nghĩ là phải hy sinh em.
Cố Yên, chị rất xin lỗi, cho dù giờ đây em đang rất hạnh phúc nhưng mỗi
khi nhớ tới chuyện này, chị lại thấy vô cùng có lỗi.”
“Chị! Rốt
cuộc chị đang nói thật đấy chứ?” Cố Yên sờ lên tai mình, cảm thấy thật
ngạc nhiên, quả thực là giờ đây cô cũng không dám tin vào tai mình.
Cố Minh Châu gật gật đầu, mắt vấn hướng xuống đất: “Rất lâu sau này cha
mới biết và trăn trở về chuyện này, bao nhiêu năm nay ông vẫn cảm thấy
hổ thẹn và không dám đối mặt với em. Ông luôn cho rằng chị đã bán đứng
em, em đi theo Lương Phi Phàm là một sai lầm. Huống hồ em cũng biết, ông rất quý Phương Diệc Thành, cho dù tất cả chuyện này có thể nói đều do
Phương Diệc Thành gây ra. Ông luôn cảm thấy em phải chịu ấm ức vì mình…
Hiện giờ, sau khi thảo luận thì tổ chuyên gia gồm rất nhiều bác sĩ giỏi
do Lương Phi Phàm mời từ châu Âu tới nói rằng tế bào ung thư trong cơ
thể cha sơ bộ đã được khống chế, tác dụng của loại thuốc mới rất tốt cho bệnh tình của ông, cho nên có thể tiến hành phẫu thuật cắt bỏ các khối u di căn. Đúng lúc bọn em muốn kết hôn, cha cho rằng chị lại muốn đem em
ra để trao đổi, cho nên ông kiên quyết phản đối. Bao lâu nay chị vẫn
giấu em và ông ấy, cuối cùng thì cũng không giấu được nữa.”
Cố
Minh Châu đã nói ra hết mọi chuyện, lòng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, cô
đứng dậy bước tới bên ban công, chờ đợi phản ứng của cô em gái.
Cố Yên vẫn ngồi trên ghế, hai tay nắm tai như thể đứa trẻ bị phạt khi làm
sai điều gì, cô đang từ từ suy nghĩ về những lời Cố Minh Châu vừa nói,
một lúc lâu sau, đêm đã lạnh dần, trên hàng mi dài của cô dường như đã
đọng lại môt lớp sương, mái tóc ẩm ướt phủ lên lưng khiến cô lạnh đến tê tái.
Những điều chị cô vừa nói… mới lạnh lùng, vô tình làm sao, lại cũng hợp tình hợp lý làm sao.
Sau cái đêm mưa đó, cô tỉnh dậy thì đã ở nhà họ Lương rồi, Lương Phi Phàm
giống như chúa cứu thế từ trên trời xuất hiện, lúc đó cô rất đau khổ
chẳng buồn hỏi anh ta về nguyên nhân kết quả sự việc, sau này cô dần
được anh giải thoát khỏi ký ức về vụ tai nạn đó, rồi sau đó cô không bao giờ muốn hỏi nữa. Cô chỉ đơn giản nghĩ là, sự xuất hiện của Lương Phi
Phàm lúc đó chỉ là sự trùng hợp do số phận an bài mà thôi.
Bây giờ chị lại nói… đây là một vụ giao dịch.
Cố Yên cảm thấy, cô cần có thời gian.
“Em buồn ngủ rồi, em đi ngủ trước đây.” Cố Yên nhảy xuống khỏi sofa, không
mang giày mà nhón chân trở về phòng, leo lên giường trùm chăn ngủ.
Rất lâu sau Cố Minh Châu mới vào ngủ, người cô rất lạnh và có mùi thuốc lá. Buổi tối hôm đó, trong tấm chăn lạnh, hai chị em đều trằn trọc khó ngủ
nhưng ai cũng giả vờ như đang ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Cố
Minh Châu đau đầu mở mắt ra thì đã không thấy Cố Yên đâu. Cô chỉ để lại
tờ giấy nhắn lại là có việc, Cố Minh Châu mỉm cười đi rửa mặt mũi rồi ra ngoài ăn sáng.
Cố Bác Vân ngủ ngon được một giấc nên tình hình
đã ổn định hơn nhiều. Nhìn thấy Cố Minh Châu bước ra từ trong phòng ông
run run cầm tờ báo trong tay, không có gì để nói chỉ nhìn cô với anh mắt như lửa đốt.
“Chào buổi sáng!” Cố Minh Châu ngồi đối diện với ông, pha một ly cà phê hòa tan nhâm nhi một cách nhàn hạ.
“Hôm nay không phải đi làm sao?” Cố Bác Vân thấy cô không đi lại nhanh nhẹn như thường ngày nên hỏi.
Cố Minh Châu vâng một tiếng rồi nói: “Tuần này con tự cho phép mình nghỉ
ngơi, tháng sau là đám cưới của Cố Yên rồi, thân làm chị như con cũng
nên lo liệu một chút chứ!”
“Thế nó đâu?”
“Mới sáng sớm
đã đi rồi, nó bây giờ cẩn thận lắm, cái gì cũng phải tự mình đi chọn cơ, bận đến bù đầu.” Cố Minh Châu cũng lấy một tờ báo xem qua loa, Cố Bác
Vân cười nhạt rồi cũng quay sang xem tờ báo của mình: “Minh Châu, nó vẫn là con gái ta.” Hôn nhân từ xưa tới nay phải có cha mẹ đồng ý và có
người mai mối, con có thể với tay che trời được nhưng nó muốn lấy chồng
thì vẫn phải được ta đồng ý mới được.
Cố Minh Châu “dạ” một tiếng, rồi gấp báo lại đặt sang bên: “Con đi đây, trưa nay con không về, tối con sẽ đến ăn cơm với cha.”
Cố Bác Vân chẳng nói một lời.
Cố Minh Châu vừa bước ra ngoài vừa kiềm chế không quay trở lại, thực ra
vừa rồi cô rất muốn hỏi cha một câu: “Thế còn con, lẽ nào con không phải con gái cha sao?”
Hà tất phải như vậy, vừa mệt người lại vừa mệt mình.
Người ta thường nói, bạn thân là đối tượng tốt nhất để nói chuyện nhưng gọi
điện cho Kỷ Nam thì người nghe điện thoại lại là Lý Nham còn đang ngái
ngủ, ngoác miệng “a lô” một tiếng, Cố Yên ở đầu máy bên này im lặng một
lát, nói qua loa vài câu rồi gác máy. Cô gái đang yêu mãnh liệt này làm
so có thể hiểu được nỗi bàng hoàng, day dứt của cô lúc này.
Còn
An Tiểu Ly thì sao nhỉ? Chỉ sợ rằng cô sẽ ngồi ngay ngắn trước mặt Cố
Yên, nghiêm túc đề nghị Cố Yên trả lời nhanh các câu hỏi như: Dứa hay
quýt? Chuối hay táo? Bàn chải đánh răng hay tăm bông? Lương Phi Phàm hay Phương Diệc Thành?… Có lúc Cố Yên bị cô xoay cho chóng hết cả mặt, cảm
thấy thật ái ngại cho Trần Ngộ Bạch, phải ăn đời ở kiếp với phụ nữ kiểu
này, tim anh ta chắc phải khỏe lắm.
Đành đi tìm Tang Tang vậy!
Cửa quán cà phê đã mở, Cố Yên đẩy cửa bước vào. Tần Tang đang ngồi ở chỗ có nhiều ánh sáng mặt trời nhất, tận hưởng ly cappuccino sau bữa sáng. Hai bộ thìa dĩa đã dùng xong vẫn đang bày trên bàn, chắc Lý Vi Nhiên mới đi khỏi.
“Ái chà, mới sáng sớm đã đến để đền cốc cho mình đấy à?” Tần Tang đùa với cô.
“Mình cũng đang đói đây!” Cố Yên đẩy chiếc đĩa trống không trước mặt ra, đòi đồ ăn sang.
Tần Tang ngoài miệng thì cứ đòi nợ nhưng vẫn vào bếp nấu bữa sáng cho Cố
Yên, chiếc chảo rán đặc chế hình trái tim tạo thành miếng trứng rán rất
dễ thương, lòng đỏ trứng gà tươi ngon dường như vẫn còn một lớp mỏng
đang phập phồng ở bên trong, đỗ tương ngâm từ đêm hôm trước được xay
thành nước đạu nành thơm nồng, thêm một chút đường dịu ngọt.
Tâm trạng của Cố Yên được bữa sáng thơm ngon này sưởi ấm ít nhiều, ăn xong
rồi nhưng cô vẫn chưa thấy đã nên rót một cốc sữa đậu nành để uống.
“Bà chủ, hôm nay bản cô nương bao luôn quán này, đóng cửa nhanh lên.” Cố Yên chỉ tay ra lệnh cho Tần Tang.
Tần Tang bất lực nhìn lên trời: “Nếu biết trước ở đây có một bà cô như cậu
thì ngày trước có cho kẹo mình cũng chẳng dám gả về nhà này.”
Cố Yên tự coi những lời này là kiểu nói ngọt ngào theo kiểu của Tần Tang: “Hỏi!”
“Đáp!” Tần Tang khóa cửa, pha một tách cà phê và lấy quyển sổ ghi chép của cô rồi ngồi xuống.
“Lúc bắt đầu một cuộc tình quan trọng hay hiện tại quan trọng?”
“Hiện tại.”
“Cho dù là lúc bắt đầu không được vừa ý lắm?”
“Ừ.”
Tần Tang trả lời không cần suy nghĩ, cô đeo kính vào rồi bật máy tính lên.
Dáng vẻ thanh thoát khiến Cố Yên không tin tưởng lắm: “Tần Tiểu Tang,
cậu tập trung chút đi.”
Tần Tang nâng ly cà phê uống một ngụm
rồi tựa người ra phía sau một cách nhàn hạ: “Được rồi! Được rồi! Mình
đang tập trung đây. Cố Yên tiểu thư, cô có biết tỷ lệ đầu thai làm người của một sinh mệnh nhỏ thế nào không? Đến bây giờ mà cậu chưa bị chết
yểu đã là may mắn lắm rồi, lại còn may mắn sinh ra có đôi có cặp, sau đó gặp được nhau trong biển người mênh mông này, rồi lại yêu nhau… Cậu
nghĩ xem, chuyện này thật không hề dễ dàng.”
“Cậu chua ngoa thật đấy Tần Tiểu Tang, thế ý cậu là gì nào?”
“Ý mình là, cuộc đời ngắn ngủi, cậu hà tất lúc nào cũng phải khiến bản thân đau khổ chứ?”
Cố Yên nghe vậy cười lớn: “Suy luận vớ vẩn!”
Tần Tang chọc được Cố Yên cười, trong lòng cũng thấy vui lên. Hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau dưới ánh mặt trời mùa thu sảng khoái, thủ thỉ
chuyện trò. Bên ngoài là cây ngô đồng cành lá xác xơ báo hiệu mùa đông
đang đến gần, lòng người cũng ấm áp dần lên.
Gần đây Tần Tang
rất mê mua sắm qua mạng, cô đưa hết những thứ mua được cho Cố Yên xem,
hai người đang thảo luận hứng thú thì Lương Phi Phàm gọi điện đến: “Em
đang ở đâu vậy?”
“Có chuyện gì thế anh? Cố Yên nói với anh bằng giọng bình bình.
Lương Phi Phàm một tay giữ điện thoại, một tay ra hiệu dặn dò thư ký trình tự đưa ra văn bản, thực ra anh muốn hỏi xem Cố Yên nói chuyện với cha cô
thế nào rồi, nhưng lại nghĩ nếu hỏi vậy có vẻ hơi nhỏ nhen, nên chuyển
chủ đề: “Trưa nay em muốn ăn gì?”
“Để sau nhé! Có lẽ em không qua được đâu, anh đừng đợi em.”
Cặp lông mày sắc lẹm của Lương Phi Phàm chau lại, anh hỏi cô: “Sao vậy em?”
“Em đi cùng Tần Tang rồi, lát nữa bọn em đi dạo phố, nếu muộn em sẽ ăn cơm
luôn với cô ấy. Nói chuyện sau nhé, anh đang bận việc mà.”
Nghe
cô nói đang ở cùng Tần Tang thì Lương Phi Phàm cũng không nói gì nữa,
cuối cùng anh dặn dò: “Buổi tối em về nhà luôn nhé, chúng mình cùng ăn
cơm, được chứ?”
Cố Yên “ừ” một tiếng rồi gác máy. Tần Tang nhìn
qua vẻ mặt không mấy tự nhiên của cô, không nói gì. Cố Yên đợi một lúc
lâu cũng không thấy cô cất lời, thở dài: “Tang Tang, cậu dùng cái kho lý luận của cậu để mở đường cho mình không được sao?”
Tần Tang xoa những ngón tay thon dài của mình trên ly cà phê, khẽ cười: “Thực ra
trong lòng cậu đã có cách rồi đúng không? Chẳng qua là đã quen hỏi ý
kiến người khác, bây giờ chuyện liên quan đến người ấy, cậu nhất thời
không biết phải làm sao thôi. Mình không biết cụ thể chuyện giữa các
cậu, cậu đòi mình khuyên nhủ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cố Yên, mình chỉ
thành thật khuyên cậu rằng, hãy nghe theo sự mách bảo của trái tim.”
Cố Yên không giống như An Tiểu Ly, cô không cần Tần Tang khuyên nhủ, cô
hiểu rõ lòng mình, cái cô cần là Tần Tang củng cố thêm cách nghĩ của cô
mà thôi.
“Mình biết…” Cố Yên ngoảnh đầu nhìn dòng người đi lại
ngoài cửa sổ, cô suy nghĩ cả đêm nên đã sớm bình tâm trở lại. Phải nói
rằng, trong chuyện này, người tổn thương nhất e rằng là chị Minh Châu,
bao năm nay chắc chắn chị đã rất hổ thẹn, bất an. Còn Lương Phi Phàm,
không cần biết ngày trước anh đã thỏa thuận gì với Minh Châu, nhưng xuất phát điểm có lẽ vẫn là tình yêu? Huống hồ dựa vào cái gì mà yêu cầu
người ta phải chịu tổn thất lớn như vậy để cứu gia đình họ? Tình hình
lúc đó, chỉ cần có thể cứu được cha tự cô cũng nguyện hy sinh mọi thứ.
Hơn nữa, sự hy sinh này lại là những ngày tháng vô ưu vô lo trong suốt bảy
năm sống trong tình thương yêu vô bờ bến của Lương Phi Phàm, đẹp đến nỗi không có gì có thể xứng đáng với hai chữ hy sinh.
Đã gọi là quá khứ chẳng phải là những tháng ngày đã qua hay sao, bới móc lại thì có gì hay ho đâu chứ?
Cố Yên không đến Lương thị tìm Lương Phi Phàm mà đi dạo phố với Tần Tang
cả buổi chiều, đi đến lúc mệt rồi hai người bắt xe đến cửa hàng KFC mà
Cố Yên thích để uống nước.
Hai người hứng khởi gọi món rồi Tần
Tang ngồi bên cửa sổ nơi vắng người ở đại sảnh, than thở: “Nếu như cậu
vẫn còn vương vấn quá khứ thì nhất định sẽ bị trời phạt đấy, có một
người đàn ông tuyệt vời như vậy vẫn không vừa lòng, tổn thọ cho mà xem.”
“Thật sao? Nói tiếp đi, nói cái gì để củng cố chút niềm tin cho mình.” Cố Yên ngửa mặt lên cười, lời Tần Tang nói luôn khiến người khác cảm thấy mạnh mẽ. Lúc này đây cô rất cần sự mạnh mẽ đó.
Tần Tang dùng thìa
khuấy nước sốt cà chua trong chiếc hộp nhỏ, làm ra vẻ trầm tư: “Người ta không thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông, cậu của lúc bắt đầu và
cậu của hiện tại đã không còn là một bản ngã nữa rồi, mà là hai cái tôi
có quan hệ tương hỗ, cho nên cậu của hiện tại không cần phải gánh chịu
bất cứ những sự bất hạnh nào của cậu ngày xưa nữa. Như thế đã được
chưa?”
Cố Yên bị chọc cho vui đến nỗi híp mắt: “Cũng tàm tạm.”
Khi Cố Yên về đến nhà họ Lương thì đã sẩm tối. Người làm nói ông chủ đang ở dưới. Cố Yên thay đồ xong liền xuống bếp kiểm ta, Lương Phi Phàm mặc đồ ở nhà, quay người về phía cửa, những ngón tay thon dài đang thái rau,
dáng vẻ trông vẫn rất khí khái kiêu ngạo, tuấn tú bất phàm.
Cố
Yên kẽ ho một tiếng, bước tới ôm eo Lương Phi Phàm từ phía sau. Lương
Phi Phàm ngoảnh mặt lại hôn cô: “Còn món canh nữa là xong, chúng ta ăn
trong phòng nhé?”
Cố Yên đồng ý nhưng vẫn chưa chịu đi mà đứng
bên cạnh anh. Trong phòng bếp lổn nhổn toàn là dao, Lương Phi Phàm vừa
phải canh lửa vừa lo va vào cô, vất vả lắm mới làm xong cơm tối.
Hai người ăn tối trong căn phòng thắp đầy nến lung linh.