Cố Bác Vân nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế dưới tán cây, có thể do sức
khỏe còn yếu, trên khuôn mặt ông không chút biểu cảm. Cố Minh Châu đứng
bên cạnh, Kỷ Nam đứng cạnh cô, hai người đều tỏ vẻ vừa lo lắng vừa muốn
xem màn kịch hay.
Trên bãi đất trống trong khuôn viên, hai bóng người đang đánh nhau bất phân thắng bại.
Lương Phi Phàm, chiếc áo vest màu đen được may thủ công đang bị vứt bừa sang
một bên, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, ánh mắt phát ra sắc
lạnh, tay áo sơ mi trắng được vén lên cao, cánh tay rắn chắc, nắm đấm
vừa nặng, vừa nhanh lại vừa hiểm.
Phương Diệc Thành mặc nguyên
cả cây quân phục, áo khoác ngoài cũng bị ném sang một bên, áo sơ mi màu
xanh nhạt đã mở ba cúc trên, lộ rõ cơ ngực nở nang, rắn chắc, những vết
sẹo đè lên nhau, các động tác chiến đấu trong quân đội trông rất chuyên
nghiệp.
Cố Yên vừa tới nơi. Động tác của hai người đều ngang tài ngang sức, Lương Phi Phàm phản xạ nhanh hơn một chút, một cú đấm móc
tay trái rất hiểm vào cằm của Phương Diệc Thành, phần khuỷu trên của tay trái tiện đà thúc xiên xuống, giáng mạnh cùi chỏ lên vai đối phương.
Phương Diệc Thành “hự” một tiếng, cả cánh tay phải lập tức tê buốt không cử động nổi, rõ ràng đang bị lép vế, anh lùi về sau một bước, tư thế
đứng tấn, vừa hạ eo liền xoay người tránh cú đấm tiếp theo của Lương Phi Phàm, quắc mắt một cái rồi xông phi chân trái, cường tráng như Lương
Phi Phàm mà còn bị đá cho lảo đảo rồi ngã dưới đất một vòng.
Lần này coi như hòa, hai người không nói một lời mà lập tức lao lên. Phương Diệc Thành với tay nắm lấy cổ Lương Phi Phàm kéo về phía trước, đầu gối phải thúc mạnh. Lương Phi Phàm không tránh kịp, hứng trọn cú đánh, lập
tức đau đớn đến mức phải ôm bụng nhăn nhó.
Phương Diệc Thành
lạnh lùng “hứ” một tiếng, một đòn quét chân đốn ngã đối phương, một đòn
cùi chỏ chuẩn xác đánh thẳng xuống giữa cổ họng Lương Phi Phàm. Trong
chốc lát, tưởng chừng cơ thể sắp rơi xuống đất, Lương Phi Phàm lộn mạnh
người sang một bên, lăng cả cánh tay phải như một nhát dao chém thẳng
vào cổ Phương Diệc Thành khi đó đang không chút phòng vệ.
Phương Diệc Thành bị cú đánh vào sau gáy, hoa mắt chóng mặt, bao nhiêu năm
luyện tập lúc này mới được khơi dậy bản năng chiến đấu, một pha đá móc
về phía Lương Phi Phàm, người lộn sang một bên để giảm lực từ cú chém,
một tay chống đất, bật người dậy.
Hai người đàn ông toàn thân mồ hôi đầm đìa lẫn với đất cát đang đứng cách nhau một đoạn, lạnh lùng
nhìn về phía đối thủ cũng đang thở hổn hển, ánh mắt vô cùng khẳng khái
như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ.
“Hây! Hây!” Cố Minh Châu
liên tục ra hiệu cho Dung Nham, hai người chạy vào chắn giữa hai con
quái thú hung hăng dường như còn muốn lao vào nhau tiếp.
“Thế
này là…” Cố Minh Châu căng thẳng, trong phút chốc không nói nên lời,
trận quyết đấu giữa hai bậc kỳ phùng địch thủ đang diễn ra sống động
trước mắt. Nếu một trong hai bên có tính toán sai lầm, rước họa vào thân thì chẳng phải tội lỗi của em gái cô vạn lần chết cũng khó mà xóa hết
hay sao?
Khuôn mặt Cố Yên tái xanh, đứng ngay ở cửa, không biết
đang nghĩ gì. Phương Diệc Thành đã tiêu tan sát khí, trở lại là chàng
công tử vui vẻ, nhanh nhẹn, chậm rãi cài lại khuy áo, chỉnh lại ống
quần, nhẹ nhàng cười, giải thích với Minh Châu đang vội vàng chạy tới:
“Tôi từ chỗ cha tôi qua đây xem thế nào, muốn thảo luận cùng chú Cố về
quyền pháp, đúng lúc Anh Lương đang ở đây, anh ấy cũng là một người am
hiểu về quyền pháp, nên học hỏi nhau một chút thôi mà.”
Cố Minh Châu thầm thở phào, nở nụ cười không mấy tự nhiên: “Thật đúng lúc… Cùng đi ăn cơm nhé, tôi mời.”
“Không cần đâu!” Lương Phi Phàm phủi sạch đất cát trên người, ngay tức thì trở lại là Tổng giám đốc Lương lạnh lùng. “Tôi đến để bàn với chú Cố về hôn sự của tôi và Cố Yên.” Anh khua khua tay ra sau. “Dung Nham, đưa mọi
người ra ngoài, tôi sẽ nói chuyện riêng với chú Cố.”
Dung Nham
gật đầu, một tay kéo Tiểu Tứ lúc đó vẫn còn đang đắm chìm trong trận đối đầu giữa hai cao thủ. Trong tình huống này, người ngoài tốt nhất không
nên xen vào. Tính cách Tiểu Tứ thô lỗ như vậy, lúc rối trí, không biết
có vì Cố Yên mà đối đầu với anh trai hay không. Cố Minh Châu nhìn Phương Diệc Thành dáng người to lớn đang đứng yên bất động, lo lắng kéo tay
Dung Nham, nháy mắt ra hiệu cho anh ta phải án binh bất động. Cố Bác Vân lúc này mới kéo chăn khỏi người, ngồi dậy: “Hôn nhân là việc lớn, là
lời hẹn ước của cha mẹ, việc này để tôi thương lượng với cha cậu là được rồi.”
“Nhà họ Lương mình cháu nói là được rồi.” Lương Phi Phàm
ném một câu lạnh băng đầy kiêu ngạo. “Cố Yên cũng đồng ý lời cầu hôn của cháu. Hôn sự này không thể trì hoãn được. Cháu đã mời ba vị bác sĩ
chuyên khoa ngoại đến từ châu Âu, họ đang khẩn trương tham gia hội chẩn. Cuộc phẫu thuật của chú sẽ được sắp xếp vào cuối tuần sau. Đến lễ kết
hôn cuối tháng sau, chú hoàn toàn có thể tham gia.” Lương Phi Phàm ôn
tồn tuyên bố quyết định của mình.
Sức khỏe của Cố Bác Vân còn
yếu, lại bực mình vì thái độ vô lễ, cao ngạo của Lương Phi Phàm, chỉ
biết lắc đầu, thở dài rồi nằm xuống. Cố Minh Châu chau mày: “Hôm nay tạm thời không nói nữa, mọi người về cả đi, Tiểu Yên, em đi với Phi Phàm ra ngoài trước đi, lúc khác nói chuyện tiếp.” Minh Châu đưa mắt ra hiệu
cho Cố Yên, để Tiểu Yên tiễn cậu sát tinh này đi rồi nói chuyện sau.
Cố Yên cũng giận tím mặt, đi đến vỗ lưng Cố Bác Vân để ông nguôi ngoai nỗi tức giận. Cô chẳng buồn nhìn Lương Phi Phàm nữa, lạnh lùng buông một
câu: “Tối nay tôi ở lại đây. Các người đi đi!”
Lương Phi Phàm
nghe thấy câu nói đó thì cười nhạt, đôi mắt lạnh lùng lướt qua từng
người đang có mặt ở đó. “Có phải mọi người hiểu lầm không đấy? Tôi đến
đây không phải để thương lượng, mà là thông báo quyết định của tôi.”
Cố Minh Châu lí nhí: “Lương Phi Phàm!”
“Câm miệng!” Giọng Lương Phi Phàm trở nên nghiêm khắc. “Cố Minh Châu, tôi đã cho cô thời gian để giải quyết vấn đề này. Bây giờ uy tín của cô đã
không còn nữa, từ thời khắc này trở đi, việc này Lương Phi Phàm tôi nói
là được.”
“Tổng giám đốc Lương!” Một giọng nói dõng dạc xen vào. “Xin anh đừng coi thường sự chính trực, công bằng trên đời này, có được không?” Anh ta nhặt chiếc áo khoác mang hàm thiếu tướng của mình lên,
phủi phủi bụi, cười nhẹ nhàng mà vẫn đầy chí khí. “Chú Cố là bạn của ba
tôi, là bậc cha chú của tôi. Nếu Lương Phi Phàm anh dám khinh động thì
Phương Diệc Thành tôi quyết không khoanh tay đứng nhìn.” Giữa đôi lông
mày của Phương Diệc Thành ánh lên sự hiên ngang, kiêu ngạo: “Vừa nãy,
tôi chẳng qua chỉ gây chút phiền phức cho anh thôi, nếu thật sự muốn
đấu, Phương gia tôi tuy không thể chiếm hoàn toàn thế thượng phong,
nhưng cũng có thể coi như một đối thủ lớn của Lương thị nhà anh. Tôi
không tin một khi khai chiến, anh có thể nguyên vẹn mà rút về.”
Một người đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm như Phương Diệc Thành, mỗi lời nói của anh đều có tiến có lui và rất chính trực. Dung Nham và Cố
Minh Châu đều giật mình.
Lương Phi Phàm hai tay đút túi quần, khuôn mặt đẹp trai, sáng sủa xen lẫn sự thù địch. Anh lùi lại phía sau ra lệnh: “C.”
Tiếng rút súng lạch cạch.
Mười họng súng đen ngòm nhằm thẳng vào Phương Diệc Thành. Lương Phi Phàm bây giờ chỉ cần hô một tiếng là sẽ có thể bắn anh ta lỗ chỗ như tổ ong.
“Tôi có nói là tôi muốn rút không?” Lương Phi Phàm nhìn chằm chằm Phương
Diệc Thành và gằn từng câu, từng chữ. Trong mắt của hai người đàn ông
đều là ánh gươm đao.
Một khung cảnh ảm đạm bao trùm, Cố Bác Vân
dựa vào Cố Yên từ từ đứng lên: “Sao vậy? Muốn cướp vợ à?” Ông ta nhìn
Lương Phi Phàm cười nhạt. “Nếu tôi không đồng ý hôn sự của cậu và con
gái tôi, thì cậu sẽ bắn tôi hay sao? Với thái độ này, tư cách này, cậu
còn muốn lấy con gái tôi sao?” Cố Bác Vân cười lạnh lùng.
Lương
Phi Phàm tức giận: “Chú Cố, chú nói vậy chẳng phải là muốn thử thách
cháu hay sao? Để rồi xem cháu có đủ tư cách làm con rể nhà họ Cố các
người không? Không còn thương lượng được nữa rồi, đành phải chơi bài
ngửa thôi!” Anh thất vọng nhìn về phía Cố Minh Châu. Đây chính là chiêu
bài của Cố Minh Châu, một lối thoát hợp lý, đáng tiếc, hiện tại Lương
Phi Phàm lại không còn đủ kiên nhẫn để cùng cô chơi trò chơi này. “Từ
giờ trở đi, mọi việc tôi nói sao sẽ quyết vậy.”
“Lương Phi Phàm, anh đừng quá đáng quá!” Cố Minh Châu đứng phía sau lí nhí nhắc nhở. Sắc mặt của Cố Yên rất khó coi, nếu cứ tiếp tục tranh cãi thế này, cuối
cùng, người chịu thiệt thòi sẽ là Lương Phi Phàm mà thôi.
“Tôi
quá đáng ư?” Lương Phi Phàm hếch cằm. “Các người thì sao? Cả cô nữa!”
Anh nhìn về hướng Cố Bác Vân, nói: “Chú đã hỏi qua ý kiến của Cố Yên hay chưa? Chú và Cố Minh Châu giận dỗi, vì sao lại kéo cô ấy vào cuộc? Bảy
năm không hỏi han lấy một câu, bây giờ lại còn giả làm người cha nhân từ ư?”
“Cả cô nữa!” Anh quay người sang Cố Minh Châu. “Cô đã hứa
với tôi cái gì? Bây giờ không muốn gả em gái một cách vui vẻ, lại còn
hùa vào để thuyết phục tôi hoãn đám cưới này ư? Cố Minh Châu, cô có biết khiếm khuyết của cô là gì không? Hèn nhát, cô thường mất lý trí vào
những lúc cần lý trí nhất, cuối cùng để xảy ra kết cục thế này. Còn anh
Phương, tôi không cần nói nhiều nữa. Ở đây dù có xảy ra chuyện gì thì
cũng không cần anh phải nói nửa lời, rốt cuộc chỉ thêm rắc rối thôi. Tất cả mọi chuyện chúng ta đang nói ở đây đều vì anh mà ra cả. Anh còn ra
vẻ người tốt, chính nghĩa gì nữa!”
Trong khoảng sân nhỏ, trời
dần tối, ánh trăng như bao phủ khắp nơi, chiếu rọi tâm hồn mỗi người,
tất cả đều u sầu. Lương Phi Phàm vẫn giữ vẻ ngạo mạn như xưa. “Nói cho
các người biết, đợi đến lúc tôi điên lên thì đó chính là ngày tàn của
cái thế giới nhỏ bé của các người đấy. Tôi không làm gì quá đáng, là vì
tôi không muốn, chứ không có nghĩa là tôi không thể.”