Hai ngày sau, Cố Yên mất tích.
Lương Phi Phàm đang bàn bạc một
vấn đề cấp bách với Trần Ngộ Bạch, C đi nhanh đến và ghé vào tai anh,
giọng run run: “Chị Yên mất tích rồi.”
Sắc mặt Lương Phi Phàm
đột ngột thay đổi, đứng bật dậy, đá chiếc ghế ra xa rồi xông ra ngoài.
Trần Ngộ Bạch hơi mấp máy môi, định nói điều gì đó mà nói không ra lời,
chạy theo anh về nhà.
Đám người làm xếp hàng ở phòng khách,
người nào người nấy im phăng phắc. Họ đều là những người lớn tuổi, nhưng đến lão quản gia hơn sáu mươi tuổi cũng chưa từng thấy ông chủ điên
cuồng như vậy bao giờ.
Lương Phi Phàm chạy liên tục từ tầng trên xuống tầng dưới, mở từng cửa phòng, tim kiếm mọi ngõ ngách, dường như
anh vẫn hy vọng đây chỉ là một trò đùa. Dường như Cố Yên của anh sẽ ló
ra từ đâu đó, hay sẽ đột ngột xuất hiện ở một căn phòng nào đó, cười hớn hở chỉ vào mũi anh: “Lương Phi Phàm, anh bị em làm cho giật mình rồi
phải không?”
Em ra đây đi, được không?
Lương Phi Phàm
dừng lại thở hổn hển, anh tuyệt vọng ngồi phịch xuống sofa. Mỗi một mét
trong nhà đều có người canh gác, ngoài ra, cứ hai tiếng lại có người đi
tuần liên tục, ở vị trí tương ứng phía dưới cửa sổ tầng một và cửa sổ
tầng hai, tầng ba đều có người canh gác. Để tránh Phương Diệc Thành chó
cùng dứt dậu đến cướp người, anh đã sớm có sự chuẩn bị, sao Cố Yên lại
mất tích được chứ?
Trần Ngộ Bạch đi theo Lương Phi Phàm, cũng
điên lên cùng anh, cũng xả giận cùng anh. Màn đêm dần buông, ánh nắng
cuối cùng của buổi hoàng hôn chiếu rọi vào thư phòng. Những đường nét
trên khuôn mặt đẹp trai của Lương Phi Phàm in bóng lên tường, trong căn
phòng tràn ngập bầu không khí u buồn.
Trần Ngộ Bạch bình tĩnh lại, nói: “Anh à!” Cậu ta vẫn chưa nói hết thì một người làm trong nhà đi vào thư phòng.
“Thưa ông chủ, cô Cố đến rồi.”
Lương Phi Phàm bật dậy khỏi sofa khiến người làm sợ hãi lùi hẳn ra sau. Trần
Ngộ Bạch cũng sợ hãi, cứ đứng đờ người ở đó. Cố Yên… lẽ nào đã quay trở
lại?
“… Là tiểu thư Cố Minh Châu ạ. Cô ấy đi về phía phòng của Yên tiểu thư.”
Lương Phi Phàm nhắm mắt lại đầy vẻ nguy hiểm: “Có người nói với cô ta là tôi ở nhà sao?”
“Không ạ. Bác Trần mở cửa, Cố tiểu thư đi vào rất nhanh và đi thẳng vào phòng
của Yên tiểu thư. Chúng tôi chẳng ai nói với cô ấy là ông chủ ở nhà cả.”
Lương Phi Phàm cười lạnh lùng, bước những bước dài. Trần Ngộ Bạch đi theo
sau, thầm nhủ là hỏng chuyện rồi. Lương Phi Phàm hỏi như vậy là vì hôm
nay, công ty của Dung Lỗi đột nhiên có biến động, hướng lưu chuyển vốn
đột nhiên có mắc mớ gì đó với Hồng Cơ của Phương Phi Trì. Cậu ta và
Lương Phi Phàm đang họp khẩn cấp để phân tích vấn đề này. Bây giờ xem
ra, không phải là vấn đề luồng vốn không bình thường, mà là có người
muốn điệu hổ ly sơn.
Cánh cửa phòng ngủ bị đạp mạnh bật ra, Cố Minh Châu ngạc nhiên đứng tại chỗ, Lương Phi Phàm nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô.
“Cố Yên đâu?” Cố Minh Châu nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô cố gắng áp chế người khác bằng vẻ ngoài bình tĩnh.
Lương Phi Phàm nhìn cô chằm chằm, gằn từng tiếng: “Cô ấy mất tích rồi.”
Cố Minh Châu đúng là giật mình vì tin này.
Cố Yên… mất tích rồi?
Thời gian họ hẹn nhau còn chưa đến, sao em ấy lại mất tích được? Ngoài cô ra, còn ai có thể giúp Cố Yên trốn thoát chứ?
“Lương Phi Phàm, không phải tôi đưa em ấy đi đâu!” Cố Minh Châu lập tức biện
minh cho mình. Cô xuất hiện vào thời điểm này, Lương Phi Phàm nhất định
sẽ nghi ngờ hành động của Dung Lỗi là giúp cô câu giờ để đưa Cố Yên đi.
“Có bà cô tổ tôi mới tin.” Lương Phi Phàm có thể đoán được Cố Yên không
phải là do cô mang đi. “Nhưng Cố Minh Châu à, nếu để tôi phát hiện ra là cô có chút liên quan với việc này, tôi sẽ không đụng đến cô, mà tôi sẽ… diệt Dung Lỗi.”
Lương Phi Phàm cười lạnh lùng, lúc này anh như ác quỷ, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
“Trần Ngộ Bạch, cậu ra ngoài một lát.” Cố Minh Châu nghĩ một lát, nói với
Trần Ngộ Bạch đang đứng sau Lương Phi Phàm. Trần Ngộ Bạch gật đầu, quay
người đóng cửa và đi ra ngoài.
Lương Phi Phàm ngồi lên chiếc tủ
đầu giướng, hai chân gác lên nhau một cách thoải mái, nụ cười lạnh lùng
trên khóe miệng dường như có thể làm đông cứng ánh mắt của Cố Minh Châu. Cố Minh Châu hít một hơi thật sâu để kìm nén nỗi bất an và sự sợ hãi
trong lòng, rồi nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ.
“Tôi nghĩ là… Cố Yên cố ý muốn trốn anh.”
“Chị nói nhảm!”
“Cả trong và ngoài phòng có rất nhiều người canh gác, nếu không phải vì Cố Yên tự nguyện thì không ai có thể đưa em ấy đi được.”
“Vậy chị có thể nói cho tôi biết, tại sao cô ấy muốn bỏ đi không?” Lương Phi Phàm đứng dậy, đi đến trước mặt Cố Minh Châu, ánh mắt như dao sắc cứa
lên mặt cô, từng chiếc lông tơ trên lưng Cố Minh Châu như muốn dựng cả
lên, thì ra trên đời này đúng là có sát khí. “Tôi cũng rất muốn biết tại sao Cố Yên lại muốn bỏ đi?” Trong chuyện này, chắc có công lao lớn của
cô – Cố Minh Châu?
“Đừng đổ tội cho tôi. Trong lòng anh rõ hơn
ai hết vì sao Cố Yên bỏ đi. Lương Phi Phàm, trên đời này, anh và tôi là
người hiểu rõ Cố Yên nhất. Anh có dám tự hỏi lòng mình mà không hổ thẹn
rằng, Cố Yên không phải do anh ép phải bỏ đi không? Từ sau khi cha tôi
ốm, từng ngày, từng giờ tôi thấy Cố Yên thay đổi. Tuy em ấy vẫn bướng
bỉnh và ngạo mạn, có lúc không biết lý lẽ, nhưng em ấy không còn là một
đứa trẻ không biết suy nghĩ như trước đây nữa. Em ấy đã học được cách
quan tâm đến những người xung quanh như thế nào? Em ấy đã trưởng thành
rồi.”
“Tôi không phủ nhận.” Lương Phi Phàm lạnh lùng khẳng định
lời Cố Minh Châu. Tâm trạng anh cũng dần bình tĩnh lại. Sự thay đổi của
Cố Yên trong thời gian vừa qua, anh cũng cảm nhận được rất sâu sắc.
Cố Minh Châu càng bình tĩnh hơn: “Sự việc đã đến nước này, nói thẳng ra
thì là do Lương Phi Phàm anh nhát gan. Anh sợ Cố Yên không yêu anh, nên
anh tìm mọi cách để Phương Diệc Thành phải biến mất, không cho họ gặp
nhau.Nhưng liệu anh có hiểu chuyện này không, nếu như Phương Diệc Thành
tồn tại trong lòng Cố Yên, thì dù anh có mài xương anh ta ra thành bột
thì anh ta vẫn ở vị trí đó. Còn điều này nữa, tôi đã từng nói với Cố
Yên, và tôi cũng đã muốn nói với anh, nhưng đáng tiếc là không kịp… Đừng chiều chuộng Cố Yên quá mức như vậy. Lương Phi Phàm, có những việc ngay cả bản thân em ấy còn không tự tha thứ cho mình được, nhưng riêng với
anh thì… em ấy lại bao dung đến vậy. Dù anh có cố tình hay vô ý làm em
ấy đau lòng, thì em ấy vẫn tha thứ cho anh.”