Hôm đó là ngày Cố Bác Vân sang châu Âu làm phẫu thuật.
Tại sân
bay ồn ào, phía sau Cố Bác Vân có một nhóm đông các bác sĩ, y tá đi
theo, tinh thần và sắc mặt của ông rất tốt. Sắp đến giờ đăng ký, Cố Minh Châu cứ lưu luyến mãi, ánh mắt nhìn xung quanh. Cô nhẹ nhàng an ủi ông: “Em ấy từ nhỏ đã rất thông minh, sẽ không có chuyện gì đâu cha. Nơi mà
Tang Tang bố trí cho em ấy ở rất an toàn, cha cứ yên tâm. Đến khi cha
trở về, con nhất định sẽ bảo em đến đón cha, được không cha?”
Cố Bác Vân không muốn nói những lời khiến người khác thất vọng kiểu như có đi mà không có về, nên chỉ cười mà không gì. Ông quay người định đi thì ở phía sau bỗng có một giọng nói quen thuộc và trong trẻo cất lên: “Cha ơi!”
Cố Minh Châu và Cố Bác Vân cùng ngạc nhiên quay người lại.
Đúng là Cố Yên rồi.
“Con ngủ quên mất, ha ha!” Cố Yên luống cuống đi đến, bỏ găng tay ra, nắm
lấy tay của Cố Bác Vân: “Cha ơi! Cha đi bình an nhé! Con ở đây chờ cha
trở về.”
“Con bé này…” Cố Bác Vân hơi nghẹn lời. Lâu lắm rồi ông không gặp cô con gái bé bỏng này. Nếu ông không bước xuống khỏi bàn mổ, thì đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của hai cha con.
Cố Minh
Châu nhẹ nhàng an ủi cha không nên xúc động. Cố Yên vội cùng chị mỗi
người một câu khuyên cha. Môi Cố Bác Vân run run, vỗ vỗ vai cô. Cố Yên
đột nhiên cười và bước lên ôm lấy cha, cô nói gì đó vào tai ông. Mắt của Cố Bác Vân sáng lên, đẩy cô ra rồi vội vàng đoán, trông ông có vẻ rất
vui.
Cố Minh Châu cũng nghe thấy thì cũng người, cô vỗ vỗ đầu Cố Yên: “Cố Yên à, em trở nên thông minh rồi. Lấy danh nghĩa thiên tử ra
lệnh cho cha thiên tử, tuyệt vời. Ván này em toàn thắng rồi.”
Cố Yên cười vui vẻ, kéo tay chị và cha, vẻ mặt rất vui. Cố Minh Châu trong lúc đưa mắt đã nhìn thấy gì đó, cô đột nhiên hơi lùi lại một bước, ôm
lấy vai, sờ cằm, nhìn em gái không chớp mắt: “Ồ! Em đã mặc áo chống đạn
bên trong chưa?”
Cố Yên xoa xoa đầu, cười ngượng nghịu, gần đây cô hay cười như vậy: “Hả? Em béo lên nhiều à?”
“Không phải đâu.” Cố Minh Châu nhìn về phía sau cô, ánh mắt hiện niềm vui.
“Chị chỉ sợ em còn chưa kịp nói rõ với người ta thì đã bị người ta “xử
lý” rồi.” Cố Minh Châu ra dấu tay như khẩu súng, khi co tay lại còn thổi phù phù. Một vẻ nghịch ngợm hiếm có, Cố Bác Vân và Cố Yên đều cười.
Cố Yên nhìn theo ánh mắt chị, quay người lại nhìn, cách đó khoảng mười
bước, một người đàn ông cao lớn, đẹp trai đang đứng đó, dáng vẻ đờ đẫn.
Anh gầy đi rất nhiều, hai bên má hơi hõm xuống. Trong mắt chợt lấp lánh
ánh sáng, rồi lại chợt tối, nhìn chằm chằm vào Cố Yên, dường như muốn
nuốt sống cô vậy.
Người mất tích bấy lâu nay mặc một chiếc áo
nhung màu hồng sẫm, đội mũ và quấn khăn khắp người giống như một quả
bóng, dáng vẻ quay người ấy giống hệt một chú chim cánh cụt. Nhìn thấy
anh, người đó không những không chạy mà còn không hề hoảng sợ, thậm chí
còn cười vui sướng nữa.
Lương Phi Phàm ấp úng, mím môi, rảo bước đi đến. Cố Yên bất giác rụt cổ lại, nhưng anh lại đi ngang qua cô,
không thèm nhìn cô, mà gật gật đầu với Cố Bác Vân: “Chú Cố, cháu chúc
chu may mắn, bình an! Cháu đã liên hệ với cha cháu, ông sẽ ra sân bay
đón chú.”
Cố Bác Vân gật gật đầu, quay sang nhìn cô con gái bé
bỏng đang cười, bên cạnh là Lương Phi Phàm với sắc mặt tái xanh, ông như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra, cuối cùng xua xua tay: “Các con đã lớn rồi, việc của mình do mình tự quyết định.” Ông cười rồi quay
người đi vào trong.
Bóng cha dần dần đi xa. Cố Minh Châu quay
lại, thở dài một tiếng: “Thôi, chị cũng coi như công đức vẹn toàn rồi,
hai người có ân báo ân, có oán báo oán. Có điều, Lương Phi Phàm à, tôi
khuyên anh hãy nhẹ nhàng một chút, cẩn thận kẻo làm ảnh hưởng đến người
vô tôi, lúc đó thì có hối hận cũng không kịp đâu.” Cô vòng qua Lương Phi Phàm đang đứng trơ như cột đá, nhẹ nhàng bước đi.
Cố Yên vẫy
vẫy tay với chị, quay người lại, nghiêng đầu lặng nhìn Lương Phi Phàm.
Ánh mắt anh đang nhìn về một điểm ở nơi xa vời, không biết là đang nhìn
cái gì. Cô cười và giật giật tay áo anh, thấy anh không có phản ứng gì,
lại giật thêm cái nữa.
Lương Phi Phàm lạnh lùng liếc nhìn cô,
giơ tay gạt cô ra. Cố Yên loạng choạng, khó khăn lắm mới đứng vững. Anh
lại quay người bỏ đi.
“Lương Phi Phàm!” Cố Yên luống cuống, vội
vàng gọi tên anh. Bước chân anh bất giác chậm lại. Cố Yên vội đuổi theo, hai tay nắm lấy cánh tay anh mà đu lên. Người Lương Phi Phàm hơi run
lên, đôi mắt nhìn cô hơi đỏ. Cố Yên mềm lòng, cái đầu đang đội mũ ghé
sát, dụi vào cánh tay anh.
“Lương Phi Phàm…”
“Cô… ôm tôi làm gì?” Lời anh nói rất khó nghe, run run, khàn khàn, bức bối.
Cố Yên làm ra vẻ đáng yêu, chu môi rồi đạp vào anh. Lương Phi Phàm càng
thấy nóng mắt, nghĩ mình bị giày vò trong thời gian vừa qua, anh lại hận người phụ nữ hiếm có lúc làm ra vẻ đáng yêu để lấy lòng anh thế này.
Anh nhẹ nhàng gạt cô ra, cô lại ôm chặt hơn, dù thế nào cũng không buông tay.
Những người đi qua đi lại ở sân bay nhìn thấy một người
phụ nữ xinh đẹp mặc áo khoác hồng đang quấn lấy một người đàn ông cao
lớn, đẹp trai, trông cứ như một chàng hoàng tử và một nàng công chúa,
đều vui vẻ tản ra.
Ở nơi mà hằng ngày phải liên tục chứng kiến cảnh ly biệt và trùng phùng này, thì đây là những chuyện bình thường.
Tình yêu, đúng là muôn hình vạn trạng.
“Buông ra!”
“Em không buông! Không buông đấy! Nếu anh có bản lĩnh thì hãy ném em xuống đất đi!”
“Hừm!”
“Lương Phi Phàm…”
“Gì vậy?”
“Bây giờ chúng mình đi đâu?”
“Về nhà, xử lý em.”
“Chúng mình… đi đăng ký trước, được không anh?”
“Không được. Anh không muốn lấy em!”
“Nhưng em có con của anh, anh phải chịu trách nhiệm với em chứ! Lương Phi Phàm! Anh bỏ em xuống! Lương Phi Phàm!”
“Đi đâu vậy, Lương Phi Phàm? Anh chạy gì chứ? Làm em chóng hết cả mặt rồi.”
“Đi đăng ký.”
“Không đi! Em không muốn lấy anh nữa.”
“Ồ!” Cố Yên đột nhiên bị anh thả xuống, véo một cái. Lương Phi Phàm ôm chặt
lấy cô, ấn cô vào lòng và hôn mạnh. Anh cắn môi cô, lúc thì mạnh mẽ như
dã thú, lúc lại dịu dàng như gió xuân.
“Hãy nói yêu anh đi.”
“Em… Anh nói trước đi.”
Ánh mắt Cố Yên sáng lấp lánh như sao, sắc mặt đỏ hồng, không giấu nổi niềm
hạnh phúc của một người sắp được làm mẹ. Cô nhìn vào mắt của Lương Phi
Phàm, cảm thấy như gió xuân đã đến chỉ qua một đêm.
“Anh yêu
em.” Anh ghì vào trán cô, sát cô hơn, lông mày của hai người như muốn
đan vào nhau. “Cố Yên, anh yêu em! Anh rất yêu em!”
Cố Yên cười
khiến anh thấy vui: “Em nói nhanh lên!” Anh ôm cô thật chặt. cắn vào
chiếc khuyên tai hơi lạnh của cô. “Nếu không anh sẽ cắn em vào chỗ này
này.”
“Anh dám không?” Cố Yên đấm anh một cái, bàn tay nhỏ nhắn bị anh túm lấy, cho vào miệng khẽ cắn.
“Em cứ thử xem, xem anh có dám không?”
Cố Yên càng nhìn vẻ anh cau mày để cố tỏ ra nghiêm túc thì lại càng thấy
buồn cười. Cô không nhịn được, liền kiễng chân hôn lên môi anh: “Ngốc
thật!”
“Ôi! Chờ chút!” Cố Yên trốn đôi môi anh. “Lương Phi Phàm!”
“Lương Phi Phàm, em yêu anh, rất yêu!”