“Chào buổi sáng!” Lương Phi Phàm mang bữa sáng vào phòng rồi cất tiếng chào cô gái vẫn đang tỏ ra tức giận trên giường kia.
Cố Yên chỉ “hừm” một tiếng.
Dạ dày của Cố Yên vốn không tốt nên mỗi bữa sáng anh đều không cho người
giúp việc chuẩn bị đồ ăn cho cô, mà tự tay nấu cháo bưng lên, bảy ngày
là bảy vị khác nhau. Cho dù bận đến mấy, anh cũng nán lại đợi cô ăn xong rồi mới đi đâu thì đi.
“Nóng à?” Nhìn cô chau mày kêu lên, anh cúi xuống thổi cho bát cháo nguội.
Cố Yên thấy đầu anh cứ áp sát vào ngực mình, giận dỗi nói: “Chắc anh ăn no rồi nhỉ?”
Lương Phi Phàm ngẩng đầu, đặt vào môi cô một nụ hôn: “Đói nãy giờ rồi, lúc
nãy ăn tạm miếng bánh, giờ muốn ăn bữa chính, được không?”
Nói
đoạn, tay anh lại lần lần vào những chỗ nguy hiểm. Sáng sớm anh mới tắm
xong nên vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm, bàn tay dùng lực
miết lên ngực cô. Cố Yên nghe thấy cả tiếng nuốt thèm thuồng trong cổ
họng anh.
Nụ cười mời gọi của người đẹp vào lúc sáng sớm khiến
trái tim anh như tan chảy. Cố Yên hôn lên môi anh, một nụ hôn chủ động
kiểu Pháp làm cho bữa sáng cũng nóng bừng.
Lương Phi Phàm đè cô
xuống tấm thảm, mới chỉ một giây trước, cô còn mềm mại như nước, bỗng cô đứng phắt dậy, chỉnh lại quần áo, vứt cho người đàn ông đang sững sờ
một câu: “Không được làm thế”, rồi quay lưng đi làm.
Cố Yên vừa
tới công ty đã biết có chuyện xảy ra, đám đồng nghiệp đang túm năm tụm
ba bàn tán xôn xao, đến nỗi nhìn thấy Cố Yên đến mà bọn họ vẫn không tản ra.
Cô vừa bước vào đến cửa phòng làm việc của Kỷ Nam liền nghe thấy tiếng loảng xoảng, hình như vừa có thứ gì đổ vỡ, tiếng đấm đá càng lúc càng kịch liệt. Cố Yên nhíu mày, đi sang ô cửa kính nhìn vào, bên
trong có hai người đàn ông đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Hay đây,
lại có trò hay để xem rồi! Cô nhánh chóng chạy về phòng làm việc của
mình, cầm chiếc giá nến tới đập mạnh vào cửa kính.
Tiếng cửa kính vỡ loảng xoảng, kèm theo những mảnh kính rơi xuống đất.
Hai người đàn ông đang đánh nhau trong phòng bỗng dừng lại, họ cùng nhìn về phía ô cửa kính vỡ, chỉ thấy Cố Yên đang thò mặt vào, nói: “Hey! Kỷ
Nam, mở cửa cho tôi.”
Lý Nham thần mặt ra, rồi lại nhìn Kỷ Nam,
gương mặt anh ta vừa mới hung hăng lắm, giờ lại trở nên ngại ngùng. Anh
ta không thể không thán phục, Cố Yên thật ghê gớm!
Tâm trạng Cố
Yên đang vui, vì lâu ngày mới được xem trò hay, tay cô xoắn lọn tóc,
ngang nhiên bước vào phòng tổng giám đốc: “Đánh hay lắm, tiếp tục đi,
tôi đến làm trọng tài phân xử cho, sợ các anh không nghe thấy tiếng gõ
cửa nên mới đập cửa kính thế này. Đừng ngạc nhiên! Nào, tiếp tục đi!”
Hai cao thủ đắc đạo đấu quyền thật không còn gì hay hơn, nhưng khi nhìn
thấy Cố Yên, họ không biết phải phản ứng thế nào, Lý Nham đành lễ phép
chào: “Chào Cố tiểu thư! Lâu rồi không gặp!”
Cố Yên gật đầu,
hứng thú có phần giảm bớt, mới khi nãy còn thấy anh ta hằm hằm sát khí,
nên cô nhanh chân tới xem trò hay, giờ lại lịch thiệp, nho nhã, thái độ
đó thấy quen quen, khiến trong thoáng chốc cô lại nghĩ tới người xưa,
lòng thắt lại.
Kỷ Nam tinh ý nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt
Cố Yên, cảm giác như sắp gặp họa, nếu Lý Nham còn để Cố Yên và Phương
Diệc Thành có cơ hội liên lạc với nhau thì không biết đại ca sẽ nổi giận đến mức nào. Cô ta chợt đổi để tài: “Cố Yên, đi sửa lại cho tôi báo cáo quý này nhé, ngay lập tức!” Kỷ Nam nói với giọng cấp trên sai cấp dưới.
“Cô tự đi mà làm!” Cố Yên không chịu thua, lườm cô ta một cái, rồi chỉnh
lại chiếc váy trắng tinh, nghênh ngang bước ra ngoài, nhưng vẫn không
quên quay lại, hất hàm nói một câu: “Hai người giải quyết việc xong rồi
thì đến phòng làm việc của tôi, tôi có việc muốn hỏi.”
Lý Nham cười nhạt: “Việc giải quyết xong rồi, hôm nay sức khỏe của tôi không được tốt, xin cáo từ!”
Kỷ Nam mặt đỏ ửng, không nói được câu nào. Lý Nham thấy thái độ khó xử của cô ta, liền bước đến, nói: “Kỷ Nam, cảm ơn em!”
Lúc này Cố Yên mới quay ra hỏi Kỷ Nam: “Chẳng lẽ cô không biết gì về chuyện chăn gối thật à?”
Câu hỏi của Cố Yên khiến mặt Kỷ Nam đỏ ửng lên vì xấu hổ: “Tôi làm sao mà
biết được? Tôi chưa từng làm chuyện ấy. Xin cô đấy, tôi chỉ mặc đồ giả
trai thôi, chứ đâu phải con trai đích thực!”
“Thế chắc cũng từng nhìn thấy rồi phải không? Khi mà đi tiếp khách ấy…”
“Anh hai và anh ba không hạ lưu tới mức ấy đâu, Tiểu Ngũ và Tiểu Lục cũng không giỏi chuyện này.”
“Thế à? Thế ý cô là Lương Phi Phàm hạ lưu đúng không?”
Kỷ Nam vội vàng xua tay: “Ấy ấy! Cô đừng đưa tôi vào tròng nhé! Ý tôi là
cái cô gái ở tầng mười bảy đó đã được huấn luyện kỹ càng, người ta kiếm
ăn bằng nghề đấy mà.”
“Ok, chúng ta đến khác sạn “Phi”.”
Lúc này, Kỷ Nam muốn cắt phăng chiếc lưỡi của mình đi cho rồi. Để cứu Lý
Nham, cô đã mách Cố Yên chuyện hôm đó đại ca tìm em út, cứ tưởng cô
ghen, đại ca sẽ vui mừng, ai dè cô ấy lại biết rõ sự việc.
Có điều, nếu nói đúng sự thật thì làm sao đại ca ban thưởng cho mình được?
Nghĩ vậy, Kỷ Nam liền đuổi theo Cố Yên, quạt gió cho lửa bùng lên, sự việc xong xuôi, muốn gì đại ca chẳng cho?
Tại Lương thị.
Dung Nham nheo mắt nhìn đồng hồ. Trời! Đã chờ cả tiếng rưỡi đồng hồ rồi cơ đấy!
Anh ta đến cùng lúc với Cố Yên, vậy mà đại ca trọng sắc khinh bạn, để anh ta chờ dài cổ ở ngoài.
Sao lâu thế nhỉ? Tinh lực của đại ca dồi dào thật, nhưng người nhỏ bé như Cố Yên thì chịu được mấy hồi?
Thư ký Lâm cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta: “Dung thiếu gia, anh có thể vào được rồi.”
Dung Nham bước vào phòng thì thấy cô gái nhỏ bé kia đang rúc vào lòng đại ca ngủ ngon lành.
“Ố ồ! Để bản thiếu gia đợi cả tiếng ở ngoài chỉ để ru mỹ nhân ngủ thôi sao? Đại ca thật là quá đáng!” Dung Nham nói đùa.
Lương Phi Phàm cúi xuống khẽ vuốt mái tóc của người đẹp: “Có chuyện gì, mau nói đi!”
Dung Nham nhún vai: “Phía Nam xảy ra chuyện, Trần Dịch Phong muốn gặp anh.”
Vì sinh ra ở gia tộc Dung thị nên nhất cử nhất động của Dung Nham đều
toát lên vẻ công tử.
Lương Phi Phàm cuối cùng cũng ngẩng lên,
ánh mắt nhìn Dung Nham mà chỉ có hai người họ mới hiểu: “Phương Diệc
Thành bắt đầu phản công rồi.”
Người đẹp khẽ trở mình, nũng nịu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Ba giờ, em đói không? Ăn chút gì nhé?” Nghe giọng nói dịu dàng của Lương Phi Phàm khiến Dung Nham nổi da gà.
“Ừm… cũng hơi đói. Này, anh kia, đi mua KFC cho tôi, mỗi loại một ít.”
Dung Nham bực bội: “Gì cơ, sao lại là tôi? Tôi đang bận nhiều việc lắm”, rồi thầm than: “Mình làm gì có lỗi với bà cô này cơ chứ?”
“Phi Phàm…” Cố Yên nũng nịu kéo áo anh.
Lương Phi Phàm cười nịnh nọt. Dung Nham hận lúc này không có máy quay để ghi
lại hình ảnh đại ca của Lương thị, nhân vật trong truyền thuyết của
thành phố C, một gã trùm xã hội đen ẩn hỉnh ở Đông Nam Á, lại cam tâm
tình nguyện làm đệm êm cho một cô gái ngủ trưa, còn đâu nữa hình ảnh uy
phong, sắc lạnh? Thật mất mặt, mất mặt quá!
“Tới quán ở sau tòa nhà, nói là Yên tiểu thư muốn ăn.” Lương Phi Phàm dặn dò Dung Nham.
Dung Nham ngạc nhiên, thật sự muốn mình đích thân đi sao?
Lương Phi Phàm thấy anh ta còn đứng bất động, chưa chịu đi thì trợn mắt nhìn. Dung Nham cảm thấy như có vô số nhát dao thi nhau chém xuống người
mình.
Đành phải đi… Ai bảo mình không đánh lại được đại ca to khỏe?
Nhìn cảnh cô bồ trẻ của đại ca ngồi gặm cánh gà rán trên sofa, Dung Nham lại nghĩ tới quán KFC sau phố. Trang thiết bị trong quán giống hệt những
quán khác, nhưng khác ở chỗ, quán này đến một người khách cũng không có, may mà anh ta nói đến mua đồ cho Cố tiểu thư, người bảo vệ mới mở cửa
cho vào. Trong khi chờ một tay đầu bếp lão luyện chiên cánh gà, Dung
Nham dạo một vòng quanh cửa hàng, nhìn những cô nhân viên mặc đồng phục
lau sàn nhà, một số cô đứng ở quầy thu ngân, tất cả chỉ để chờ cô tiểu
thư nhà họ Cố năm bữa nửa tháng mới ghé qua một lần để ăn gà rán.
Dung Nham cũng từng tiêu tốn rất nhiều tiền cho các cô em, nhưng anh ta cũng không điên rồ tới mức mở hẳn một quán KFC chỉ để phục vụ người đẹp.
Thấy cảnh ấy, anh ta nhún vai lắc đầu: “Mẹ ơi! Sao mẹ không sinh con ra
là con gái để con được hưởng phúc hả mẹ?” Dung Nham thầm than thân trách phận.
Cố Yên ngồi ăn gà rán một cách ngon lành, không biết là
cố tình hay vô tình mà làm đổ bát tương ớt vào chiếc áo trắng tinh của
Dung Nham. Đại ca thì có mắt như mù, không can thiệp gì, khiến Dung Nham cố vui vẻ làm ngơ trong khi hàm răng đã nghiến ken két vì tức tối.
Buổi hành xác cuối cùng cũng kết thúc, Dung Nham ra về với bộ mặt nổi đầy
gân xanh. Lương Phi Phàm quay lại ôm cô tình nhân bé nhỏ đang ngồi trên
sofa: “Sao cứ thích chọc giận cậu ta thế?”
Cố Yên không trả lời, chỉ “hừm” một tiếng.
Trong đám đệ tử của Lương Phi Phàm, chỉ có Trần Ngộ Bạch là cô không trêu
chọc, ba người còn lại vì tuổi xấp xỉ cô nên cô thường chọc cho vui.
Riêng gã Dung Nham này thì khác, lúc nào cũng tỏ vẻ công tử hào hoa, vậy nên thỉnh thoảng cô lại làm khó hắn vài phen cho bõ ghét.
Lương Phi Phàm gục mặt vào vai cô, hít một hơi.
“Anh có ăn bánh trứng không?” Cố Yên cảm thấy phần nhạy cảm nhất trên cơ thể mình bắt đầu bị đánh thức, cô vội chuyển đề tài.
“Anh muốn ăn em cơ!” Giọng Lương Phi Phàm trầm hẳn xuống.
Tuy nói vậy nhưng anh vẫn cúi xuống cắn một miếng bánh trứng trên tay cô,
cố kìm nén sự ham muốn. Thực ra anh biết, tối qua anh đã làm quá đà, đến gần sáng, cuộc mây mưa kết thúc, anh bế cô đi tắm rửa, mới phát hiện cô bị chảy máu, lần này chắc phải để cô dưỡng thương đến vài ngày mới ổn.
“Yên Nhi, em nghỉ ở nhà với anh mấy hôm, được không?”
Cố Yên quay lại nhìn anh, không nhịn được, anh lại tặng lên má cô hai nụ
hôn. “Chẳng phải tối nào em cũng ở nhà với anh sao? Giờ công ty nhiều
việc lắm, em không ở nhà được đâu!”
Lương Phi Phàm cười nhạt,
công ty làm gì có nhiều việc cho cô làm cơ chứ? Thực ra anh biết, mấy
hôm nay Phương Diệc Thành có việc ở gần công ty cô, anh không muốn cô
đến công ty là vì không muốn hai người họ có cơ hội gặp nhau.
“Em có biết là anh không muốn làm em tổn thương không?”
“Em biết mà!”
“Thế thì đừng có dụ dỗ anh nữa nhé!”
Cố Yên rất muốn đánh anh một cái, tự anh tìm đến, giờ lại đi trách cô.
“Mai chị em về, em muốn đi đón chị ấy.” Cố Yên đứng lên, nghiêm túc nói.
“Chị ấy mới về, chắc còn mệt lắm, để ngày kia mình mời chị ấy đi ăn, được
không?” Anh thực sự không muốn gặp mặt bà chị ghê gớm, lắm mưu nhiều kế
kia.
“Không được!” Cố Yên xị mặt ra, nói.
Lương Phi Phàm không biết phải làm thế nào, liền kéo cô lại, hôn tới tấp: “Cô bé của
anh, thôi được, ngày mai kêu Tiểu Ngũ đi cùng em.”