Quả nhiên Phương Diệc Thành xuất hiện trở lại. Lúc đó, Tiểu Ma tự nhủ,
bản thân mình cũng không phải hoàn toàn đê tiện, bởi vì người đàn ông
này thực sự có đẳng cấp.
Khi ấy đúng vào giờ tan tầm, trong dòng người nhộn nhịp phía dưới văn phòng, ánh mắt cô chỉ nhìn thấy Phương
Diệc Thành. Anh mặc áo sơ mi màu đen, quần bò màu xám nhạt, đứng dựa vào cửa xe chờ đợi, tóc anh hơi dài, che đi khuôn mặt suy tư.
“Tiểu Ma!” Giọng nói ấm áp của anh vang lên, ánh mắt ghen tị của đồng nghiệp lập tức bắn đến vèo vèo.
Tiểu Ma giả vờ không nhìn thấy anh, trái tim bé nhỏ của cô cảm thấy thoả
mãn, cô cười thầm một mình rồi quay người lại, làm dáng vẻ như “sao lại
là anh”.
“Anh muốn mời em đi ăn tối được không?” Anh mỉm cười,
mở cửa xe, cử chỉ mời mọc. Tiểu Ma cảm thấy nếu mình không đồng ý thì sẽ bị sét đánh làm đôi ngay tại chỗ. Con người mà, trong tình huống này
không thể đạo đức giả được. Vì thế, cô thuận theo lẽ tự nhiên, bước lên
xe.
Địa điểm ăn tối rất xa, sau một tiếng đồng hồ đi xe, họ đến
một căn nhà nhỏ trông rất bình thường. Bên trong là một khu tứ hợp viện
nhỏ nhưng được bài trí rất tinh tế. Phương Diệc Thành đi trước, đẩy cửa
chính bước vào, đó là một căn phòng rất ấm cúng. Tiểu Ma lặng lẽ nhìn
xung quanh, hỏi anh với vẻ hoài nghi: “Tại sao chỉ có một chiếc bàn, đây không phải quán ăn hay sao?”
Phương Diệc Thành giúp cô kéo
chiếc ghế nặng nề bằng gỗ lê, ra hiệu bảo cô ngồi xuống: “Đây vốn là khu nhà của một vị vương gia cuối triều nhà Thanh. Sau đó, khi nhà Thanh
diệt vong, vị vương gia đó ra nước ngoài, để lại chỗ này cho đầu bếp của mình. Người đầu bếp đó tay nghề mấy đời truyền lại, đến đời ông thì mở
một nhà hàng riêng ở chỗ này…”
Anh không kiêu ngạo, không nóng
nảy, rót một chén trà, giữa không gian đầy màu sắc và hương vị cổ xưa
này, Phương Diệc Thành dường như đang quay lại thời kỳ mà lẽ ra anh nên
thuộc về, mặc một chiếc áo khoác trắng, cưỡi ngựa đi qua… Tiểu Ma tưởng
tượng linh tinh rồi tự cười.
Tiểu Ma hơi nghiêng đầu, hạ giọng hỏi: “Tham nhũng?”
Phương Diệc Thành bị phân tâm, liền cười phá lên, không ngừng đưa tay lên vỗ
vỗ trán: “Em nói vớ vẩn gì thế? Bố anh và chủ nhân của ngôi nhà này là
bạn bè, anh đã đặt trước để mang đến cho em cảm giác mới mẻ.”
“Ồ, em là người không khuất phục trước vũ lực, không tham lam phú quý, đừng đem uy danh hiển hách gì gì đó của gia đình ra doạ.” Tiểu Ma uống một
ngụm trà hoa cúc, trong hương vị ngọt mát, tiếng cười thoải mái. Nhìn
vào mắt Phương Diệc Thành, cô chợt thấy mơ hồ.
Anh ho nhẹ, bối
rối nhưng rất kiên định, nói: “Tiểu Ma, về chuyện lần trước, chúng ta
cần nói chuyện nghiêm túc, anh không thể nói dối em rằng trong lòng anh
vẫn có Cố Yên. Điều này không liên quan tới những chuyện đã qua, vì thế, chúng ta không thể vì sự ấm ức, thiệt thòi hay vì lập trường đó của
anh. Chỉ cần chúng ta không ghét bỏ nhau.”
Trong lòng vẫn có Cố Yên? Trong mắt anh còn không có tôi, huống hồ là trái tim. Phương Diệc Thành, sao anh lại khốn nạn như vậy?
Tiểu Ma cảm thấy mình có tâm trạng của cô gái mười sáu, mười bảy tuổi khi
không chấp nhận sự phản bội của bất cứ người nào. Lý Tiểu Ma cô không
thắng nổi một người đã là quá khứ và một người đàn ông mà trái tim đang ở bên cạnh người khác? Cô không tin.
“Anh nói không ghét bỏ nhau tức là sao? Anh muốn vẫn đi lại với em hay muốn cưới em?”
Phương Diệc Thành nhẹ nhàng nói: “Tuỳ em.”
Giọng nói ấm áp mà Tiểu Ma nghe được làm cô cảm thấy như được tiêm chất xúc
tác. Con quái thú mang tên bướng bỉnh trong lòng cô như đang giơ móng
vuốt dài để trèo ra.
“Phương Diệc Thành, chi bằng chúng ta cá cược với nhau.” Tiểu Ma mỉm cười.
“Thời hạn một năm, em cá một năm sau anh sẽ không còn yêu Cố Yên sâu đậm như vậy nữa.”
Phương Diệc Thành “ồ” lên một tiếng, dường như cảm thấy rất có hứng thú, cười hỏi: “Cá cược gì nào?”
“Em vẫn chưa nghĩ kỹ. Thế này đi, nếu anh thua, anh phải đồng ý với em một chuyện, nếu em thua thì ngược lại.”
Phương Diệc Thành rất thích thú trước sự thẳng thắn, cởi mở của cô gái này,
đưa tay ra, cười và trêu: “Bắt tay cho liên minh chứ?”
Tiểu Ma
đầy tự tin cùng anh đập tay ba cái. Ánh mắt cười của Phương Diệc Thành
trông thấy ngọn lửa nhỏ đang nhảy nhót vui đùa trong lòng Tiểu Ma. Tiểu
Ma nói: “Thật ra vẫn còn cách cá cược khác.”
Phương Diệc Thành cười, hỏi: “Cách gì?”
“Phương Diệc Thành, phần thưởng cá cược là một đêm, cá Cố Yên yêu Lương Phi Phàm sâu sắc.”
Phương Diệc Thành sững lại, cười không cảm xúc: “Lần cá cược này, dù thắng dù
thua, xem ra anh đều không có lợi.” Anh đã ở Mỹ nhiều năm, được mở mang
tầm mắt, tư tưởng rất thoáng, trò đùa cỏn con này, anh nào có xem ra gì. Tiểu Ma thì ngược lại, cô ấy cười với vẻ đầy suy ngẫm, bỗng nhiên nhớ
đến đêm hôm đó: Anh ta không bị thiệt như thế nào?
Tiểu Ma đỏ mặt. Phương Diệc Thành thấy rất hứng thú, anh cầm tách trà trên tay với nụ cười thâm thuý.
Khi đó Phương Diệc Thành còn nghĩ, tình yêu giống như chiếc giếng sâu, rơi
xuống rồi sẽ cùng nhau xây dựng tổ ấm, hoặc sẽ cô độc đến khi già. Anh
không ngờ rằng, cô gái đáng yêu tên Tiểu Ma ấy đã từ bên trên ném một
sợi dây thừng hy vọng xuống cho người đang đợi chết là anh. Vì thế, tình yêu quả là có trăm ngàn kiểu khác nhau.
Từ hạ sang thu là
khoảnh khắc giao mùa đẹp nhất. Những xáo động dần dần nhạt mất, phù hoa
cũng dần mất đi, mà cái giá lạnh vẫn còn cách xa, cả thành phố mịt mờ
trong màn sương, đến cả hàng ngô đồng hai bên đường cũng rũ bỏ sự mệt
mỏi. Có thứ bụi nào đó nằm trong tim của Phương Diệc Thành, chính là vào lúc trời đang chuyển sang thu. Một buổi tối, anh chợt nhận ra mình đã
không mơ và nhớ đến một người mà tưởng rằng suốt đời này sẽ không bao
giờ quên được, anh cảm thấy sợ hãi, giống như một đồ vật cất trong túi
luôn mang theo bên người đột nhiên biến mất không dấu vết.
Khi
đó, Tiểu Ma đang ngồi quỳ bên bàn trà cắt cam, dao hơi cùn, Tiểu Ma đưa
từng nhát dao, động tác ngốc nghếch trông rất đáng yêu. Phương Diệc
Thành ngồi trên sofa lặng lẽ ngắm nhìn, trong lòng bỗng cảm thấy lạnh
giá.
“Á!” Tiểu Ma đột nhiên kêu lên, đứng dậy nắm chặt ngón tay. Phương Diệc Thành đang ngồi trầm tư cũng ngay lập tức bật dậy, chạy lại cầm tay Tiểu Ma lên xem, một vết cắt khá sâu. Phương Diệc Thành mở ra
xem, vết cắt dài khoảng năm centimét, máu chảy ròng ròng.
Bỗng nhiên anh cảm thấy rất tức giận, giữ ngón tay cô và quát: “Cẩn thận, lớn thế này rồi mà còn làm đứt tay.”
Tiểu Ma nhìn anh một cách oan ức, nước mắt cứ thế rơi. Phương Diệc Thành
luống cuống, rút tờ khăn giấy bịt chặt vết thương, bối rối: “Anh xin
lỗi!” Anh lắp bắp, nước mắt của Tiểu Ma càng rơi nhiều hơn.
Phương Diệc Thành nóng nảy ôm Tiểu Ma vào lòng: “Là anh không tốt, Tiểu Ma
đừng khóc, đừng khóc!” Anh cúi đầu, khẽ dỗ dành, nhìn thấy chiếc mũi ửng đỏ của Tiểu Ma, cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Không biết là ai hôn ai trước, chỉ biết khi hai người có ý thức trở lại thì quần áo của Tiểu Ma đã nằm trên sàn nhà, mỗi nơi một chiếc. Cúc áo sơ mi của Phương Diệc Thành cũng không thấy đâu nữa, quần bò tụt đến mắt cá chân. Cho đến khi cái ôm chặt làm anh đau thì anh mới ý thức được rằng, trong trạng thái
hoàn toàn tỉnh táo này, anh đang ôm một người con gái không mảnh vải che thân mà không phải Cố Yên. Tiểu Ma cũng đau, nỗi đau từ sự chống đỡ thô nóng của anh khi cắn vào môi dưới, nhưng khi anh dừng lại, cô không
ngừng đưa tay nhéo eo anh, đồng thời tiến sát về phía anh. Ngọn lửa bỗng chốc lại bùng cháy.
Mỗi âm thanh của Tiểu Ma như muốn khóc,
không biết đã đổ vỡ bao nhiêu lần, anh chỉ hít thở một chút không khí,
rồi thậm chí còn mạnh mẽ, táo bạo hơn lúc bắt đầu.
“Phương Diệc Thành…” Tiểu Ma đưa tay cào cào cổ anh, để lại những vết đỏ, nhưng nó lại càng kích thích anh hơn.
“Ngoan, gọi Diệc Thành, gọi đi nào!” Lời nói ngọt ngào như có cánh của anh vào
lúc quan trọng này khiến cô tự động chào đón anh, có lúc anh dừng lại,
giữ nguyên, chuyển hướng, đều là vì không muốn làm cô đau.
Tiếng nức nở khó chịu của Tiểu Ma, sự khuất phục của ánh mắt mơ màng: “Diệc
Thành…” Lúc thì anh lùi lại, khi thì thở dốc rồi tiến tới, để cô vừa rên rỉ vừa để lộ cơ thể.
Đêm đó, Tiểu Ma đã hiểu câu thành ngữ “mặt người dạ thú”. Một công tử nhưng làm gì có cái thanh thoát như ngọc, rõ ràng như một con thú. Tiểu Ma vừa kêu chân lý à chân lý, vừa tìm kiếm
trong sách nơi tốt nhất để đi hưởng tuần trăng mật. Thật nhiều nơi muốn
đến, Tiểu Ma do dự không quyết định được, nhưng hỏi Phương Diệc Thành
thì anh luôn nói đi nói lại vài câu “được”, “tuỳ em quyết định”, “em
thích là được rồi”…
“Em muốn đi ngắm kim tự tháp ở Ai Cập.” Tiểu Ma đặt quyển sách xuống, bò lên đầu gối anh, nũng nịu.
Phương Diệc Thành đặt tập tài liệu trên tay xuống, nhìn cô nghi hoặc.
“Phương Diệc Thành à, con cừu nhỏ của em có phải cảm thấy đây là cuộc hôn nhân
cầu xin nên thấy thiệt thòi không?” Tiểu Ma véo véo mặt anh, giận dỗi
hỏi.
Phương Diệc Thành cười, nói: “Rõ ràng là anh cầu hôn em, em không thấy thiệt thòi là anh đã cảm ơn rồi, chuyện hôn lễ muốn tổ chức
thế nào thì tuỳ em, nhé?”
Hai người cùng chung sống hoà thuận
mấy tháng. Trong thời gian bố Phương Diệc Thành đổ bệnh, Tiểu Ma luôn
chăm sóc chu đáo, người lớn trong nhà cảm thấy rất vừa ý. Còn Phương
Diệc Thành, khi đồng ý kết hôn với một người nào đó, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để hạnh phúc, cho dù đó chỉ là hạnh phúc bề ngoài. Vì thế, vào
một đêm trăng thanh gió mát, khi Tiểu Ma đề nghị kết hôn, Phương Diệc
Thành không hề do dự mà đồng ý. Huống hồ, anh cảm thấy Tiểu Ma là một cô gái tốt.
“Nhé cái gì mà nhé!” Tiểu Ma đưa tay ôm anh vào lòng,
cắn một cái rồi đưa tay giữ khuôn mặt anh ngắm nhìn, cười ngô nghê:
“Phương Diệc Thành, trông anh thật là đẹp trai!”
“Ô!” Phương Diệc Thành lau lau nước miếng dính trên mặt, lưỡng lự nói: “Cái này có phải em quá khen không?”
Tiểu Ma gật đầu, hai người cười thành tiếng.
Cười nói một lúc, hơi thở của anh bắt đầu gấp gáp, đôi bàn tay bắt đầu không nghe lời. Tiểu Ma nũng nịu nói: “Không phải ở đây chứ anh?”
“Tại sao?” Giọng anh khàn khàn
Tiểu Ma vừa đỏ mặt vừa thở khó khăn: “Vì phải giữ lịch sự.”
Phương Diệc Thành không nhịn được cười, ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, hai người lại quấn quýt không rời…
Cánh cửa phòng đăng ký kết hôn từ từ đóng lại, các nhân viên lũ lượt kéo
nhau đi về. Tiểu Ma ngồi xổm trên bậc thềm nhìn theo họ, trong lòng đầy
cảm xúc, giận dữ vì anh thất hẹn, lo lắng vì không có tin tức của anh,
nhưng điều khiến cô lo lắng nhất là không biết có chuyện gì xảy ra với
anh không. Trưa nay là lần khảo sát để thăng chức cuối cùng của anh, đã
hẹn với nhau, sau khi anh xong việc, sẽ cùng đến đăng ký kết hôn tại
đây, vậy mà giờ này, khi mọi người đã về hết, anh vẫn chưa xuất hiện.
Đèn đường đã bật sáng, cảnh đêm chơi vơi hơn. Tiểu Ma thất thần bước đi
trong gió lạnh, tay run run liên tục gọi điện cho Phương Diệc Thành. Từ
sâu thẳm đáy lòng cô thoáng qua một suy nghĩ đáng sợ, nếu Phương Diệc
Thành thực sự có mệnh hệ gì, cô cũng không muốn sống nữa. Thực ra quãng
đời còn lại của cô giờ đây đã không thể thiếu anh mất rồi.
Đúng lúc ấy Lý Nham gọi đến, đúng là cứu tinh, Tiểu Ma vừa mới nghĩ sẽ gọi điện để hỏi ai đó.
“Anh đã về chưa chị?”
Nghe giọng nói đầy lo lắng của Lý Nham, chân Tiểu Ma như muốn khuỵu xuống, cô run run hỏi: “Anh ấy… đi đâu cơ?”
“Trưa nay anh ấy vừa ra ngoài thì bố Cố Yên đến tìm, anh ấy đi luôn nhưng sau đó Kỷ Nam gọi điện tới, nói anh ấy gặp Lương Phi Phàm ở bệnh viện, hai
người đánh nhau, tình hình có vẻ căng thẳng lắm. Em vội chạy tới thì
bệnh viện đã bị người của Lương Phi Phàm bao vây rồi, chắc biết anh ấy
có ở trong đó thì họ mới gọi người xông vào chứ!” Giọng Lý Nham đầy lo
lắng.
Tiểu Ma thấy tim mình lạnh ngắt.
Lý Nham gác máy
đợi Tiểu Ma tới. Một lúc sau, qua cổng bệnh viện, anh nhìn thấy một đám
người mặc áo đen núp sau bức tường mở đường cho mấy chiếc xe từ từ đi
ra.
Anh nhìn thấy người ngồi trên một chiếc xe trong số đó trông như một kẻ tiểu nhân chẳng làm được việc gì, người lái xe bên cạnh vừa
lúc hỏi gì đó liền quay mặt đi nên không nhìn thấy anh đang đứng dưới
gốc cây. Nhưng Lý Nham thấy rõ ánh mắt lạnh lùng của hắn đang hướng về
phía anh.
Anh lên xe đuổi theo, xe vừa khởi động thì bị bốn
chiếc ô tô khác bao vây. Lý Nham ra sức thoát khỏi vòng vây, còn chiếc
xe của Kỷ Nam thì không thấy tung tích đâu cả. Anh nghiến răng, đập
chiếc đèn cảnh sát lên nóc xe, còi xe inh ỏi với ánh sáng chói mắt, anh
nhanh như chớp “quang minh chính đại” lao về phía trước.
Vừa lúc đó, xe của Phương Diệc Thành xông tới, suýt chút nữa đâm vào xe anh,
rồi cua một vòng rộng, tăng tốc chạy mất. Lý Nham sững người, quay đầu
xe định đuổi theo, đúng lúc hai chiếc xe ở cổng bệnh viện dừng lại.
“Chị dâu, lên xe mau!” Lý Nham thò đầu qua cửa xe ô tô gọi to. Nhưng dáng
Tiểu Ma như không bước nổi nữa, cô bước từng bước chậm chạp.
“Đại ca vừa đi, lái xe xiêu vẹo, lung tung không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, mình đuổi theo đi chị.”
“Không cần.” Tiểu Ma đưa tay rút chìa khoá xe. Lý Nham kinh ngạc nhìn, bất lực tựa vào ghế, nhìn cô cười gượng.
“Cho anh ta chết đi còn tốt hơn!”
Cứ nói đi chết đi còn tốt hơn, nhưng nếu thế thật thì ai cũng cam tâm chịu chết. Nhìn thấy Phương Diệc Thành nằm thẳng đơ trên giường bệnh, Tiểu
Ma oà khóc. Anh làm gì mà lại đâm vào dải phân cách bên đường cơ chứ?
May mà chỉ mỗi tay trái bị rạn xương nhẹ, những chỗ khác đều chỉ bị thương
phần mềm. Đầu anh bị chấn động nên khi Tiểu Ma và Lý Nham tới, Phương
Diệc Thành vẫn đang hôn mê.
Phương Phi Trì là người đầu tiên
nhận được điện thoại tới, sau khi trao đổi với các bác sĩ liền đi vào
phòng bệnh. Nhìn thấy Tiểu Ma ngồi khóc cạnh giường bệnh, anh vỗ vai an
ủi. Tiểu Ma nghe thấy từ “chết” thì không khóc nữa, mắt rưng rưng lệ,
giận dữ lườm Phi Trì. Phương Phi Trì lập tức ngậm miệng, vỗ vai Lý Nham
bảo ra ngoài cho hai bọn họ ở riêng. Phương Diệc Thành cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại, mắt còn chưa mở hẳn đã quay đầu gọi: “Tiểu Ma…”
Nghe giọng như hoàn toàn vô tội vậy, Tiểu Ma quyết định tha thứ cho kẻ muôn
lần đáng chết này. Thực ra chẳng hiểu vì sao có lúc trái tim người ta
lại mềm yếu thế, rõ ràng đã biết là sai, nhưng lại hèn nhát, giả vờ hồ
đồ… Được rồi, được rồi, chẳng thèm tính nữa, ai bảo em yêu anh chứ!
Đêm Phương Diệc Thành gặp nạn, Kỷ Nam sau đó cũng tới, nói chuyện với Lý
Nham trên tầng, hình như có cãi nhau, vì lúc Tiểu Ma đi qua không may
bắt gặp, nhìn thấy mắt hai người đỏ ngầu.
Vết thương của Phương
Diệc Thành hồi phục rất nhanh, người thì càng gầy đi. Việc Lương Phi
Phàm đánh nhà họ Phương có vẻ đúng là cực kỳ bi thảm. Tiểu Ma thực sự
không hiểu, một Phương Phi Trì lúc nào cũng linh tinh bỗng dưng trở nên
nghiêm nghị, có thể thấy sự tàn khốc của trận chiến này. Theo kinh
nghiệm của mình, Tiểu Ma cho rằng đây đúng là một trận chiến không thấy
khói súng. Nhưng cuộc chiến không thấy khói súng không có nghĩa là xung
quanh được ca múa mừng thái bình!
Sáng sớm, Lý Nham ôm Kỷ Nam
với cánh tay bị đạn sượt qua vội vàng đến bệnh viện. Lúc đang băng bó,
Dung Nham mặt tái mét chạy tới. Lúc đầu, Kỷ Nam nắm lấy cánh tay Lý
Nham, cắn răng chịu đau. Nghe theo sự sắp đặt của bác sĩ, Dung Nham
không nói một lời nào, sau khi bác sĩ băng bó xong, anh ta liền nắm lấy
cổ áo Lý Nham đấm móc một cú thật mạnh làm Lý Nham ngã lăn ra đất. Lý
Nham cau mày, không nói một lời nào, cũng không đánh trả.
“Nếu
anh không bảo vệ được cô ấy thì cút đi!” Dung Nham vứt cho người đang
nằm dưới đất một ánh nhìn thách thức, đằng đằng sát khí.
Lý Nham lau khoé mép chảy máu, thản nhiên nhận lỗi: “Do tôi sơ suất. Cô ấy đang giao nhiệm vụ cho cấp dưới cũng không hề nghĩ đến người đang chống lại
họ là nhà họ Kỳ. Vì vậy liên luỵ đến mọi người, đến nỗi cuối cùng lại bị thương.”
Dung Nham lạnh lùng hắng giọng, kéo Kỷ Nam đi. Kỷ Nam
nhăn mặt, giằng tay ra, chạy tới chỗ Lý Nham, nhẹ nhàng hỏi anh có sao
không.
Tiểu Ma nhìn sự việc trước mắt, thấy rất đồng cảm với Dung công tử.
Quay về phòng bệnh của Phương Diệc Thành, nhìn từ cửa sổ tầng hai xuống,
Dung Nham và Lý Nham đang chuẩn bị đánh nhau. Kỷ Nam nâng cánh tay bị
thương, lo lắng đứng bên cạnh, giúp bên nào cũng không xong.
Dung Nham và Lý Nham đánh nhau không phân thắng bại, Phương Diệc Thành lạnh
lùng chỉ chỉ trỏ trỏ, giải thích các chiêu thức cho Tiểu Ma. Tiểu Ma
không bình tĩnh được nữa, đập anh một cái: “Anh xúc động cái gì vậy chứ! Chưa thấy người ta đánh nhau vì tình bao giờ à? Đi về giường mau!”
Phương Diệc Thành chợt nhớ tới cuộc chiến của mình và Lương Phi Phàm, ngại ngùng cúi đầu, ngoan ngoãn đi về giường nằm.
“Ngày mai xuất viện.” Phương Diệc Thành bất ngờ nói với người đang lau tay cho anh. “Chúng mình đi đăng ký nhé!”
“Không đi.”
“Ồ!”
Phương Diệc Thành bình tĩnh, tiếp tục cúi đầu chăm chú nhìn vết thương trên
tay mình. Tiểu Ma nhìn anh không có phản ứng gì, tức giận ném khăn mặt
vào chậu, lườm anh một cái.
“Qua đây!” Phương Diệc Thành vẫy vẫy tay, nhưng chỉ vẫy được ánh nhìn khinh khỉnh của Tiểu Ma. Anh cười gian manh, bỏ chăn bước xuống giường, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ma, cánh tay
không bị thương vòng qua eo cô.
“Anh làm cái gì thế?” Tiểu Ma khó chịu phản khấng, vì sợ làm bị thương cánh tay của anh nên chỉ khua khua tượng trưng vậy.
Phương Diệc Thành kéo cô vào lòng, khẽ thở dài: “Lâu lắm rồi không ôm em đấy.”
Tiểu Ma “hứ” một tiếng, quay đầu đi.
“Lúc trước, vì sợ anh quá tự mãn nên thiệt thòi cho em, bây giờ, qua việc
nhà họ Phương và Lương Phi Phàm đánh nhau có thể sẽ làm mất tất cả danh
lợi và địa vị của anh, anh lại sợ anh làm em thiệt thòi.” Anh nhẹ nhàng
nói bên tai cô.
Tiểu Ma nghe thấy anh nói “thiệt thòi” thì trong lòng hả hê, ý của anh là bây giờ là trong tâm anh không có gì rồi?
“Vậy nên thật không dám hỏi em, Tiểu Ma, em lấy anh nhé?”
Anh nở nụ cười tinh nghịch, dưới ánh đèn, chiếc nhẫn trong tay anh phản chiếu ánh mắt ấm áp, nước mắt Tiểu Ma lăn dài…
“Không lấy! Không lấy! Không lấy…” Tiểu Ma vừa khóc vừa làm ầm lên, giơ tay
trước mặt anh. “Nhìn cái gì mà nhìn! Sao còn chưa đeo vào cho người ta!”
Phương Diệc Thành đã sớm quen với điệu bộ khẩu xà tâm phật của cô, dịu dàng cúi xuống đeo chiếc nhẫn vào tay cô.
“Bà xã Phương à, đẹp quá!”
“Nói dối!”
Xa cảnh Kỷ Nam đang lo lắng khuyên giải cuộc ẩu đả, Phương Diệc Thành và Lý Tiểu Ma vẫn đang tay trong tay ngọt ngào.
Trong chuyện tình cảm của ba người, người rút lui chưa chắc sẽ là người phải
chịu cô độc tới già. Tình yêu mà, muôn hình vạn trạng. Có thể là sai,
cũng có thể chỉ là chưa thích hợp.
Bởi vậy, suy nghĩ của Phương
tiên sinh, Phương thái thái lúc đó dành cho ba người đang ở tầng dưới
là: “Mấy bé cừu à, luộc ngon cưng nhé! Những em bé chơi ngoài kia ơi…”