CHƯƠNG 12
Nàng hôm nay dáng vẻ kiêu ngạo, chuyện đã không bỏ qua thì thôi, còn tìm Lâm ma ma tra hỏi. Lâm ma ma vừa khóc, vừa nói với Kim Phượng: “Vất vả lắm ngươi mới trở lại bên ta, nhưng bộ dáng không thể không dạy dỗ, dám cùng một chỗ làm loại chuyện kia với Hoa ca, cuối cùng ngươi còn không biết xấu hổ?”
Nàng hất đầu ngạo mạn nói: “Ma ma, ngươi ước ao có được năng lực tuổi trẻ của ta sao? Ta nói cho ngươi, ta rất nhanh sẽ trở về hầu hạ Vương gia, Hoa ca chẳng qua chỉ là một kẻ thấp kém, chỉ là chơi đùa thôi.”
Lâm ma ma nghe xong vừa tức lại vừa đau lòng, ân hận: “Ta đây là tạo ra nghiệt gì, nhờ Nghênh Phong khẩn cầu Vương gia đem ngươi trả về trù phòng, sớm biết rằng ngươi như thế, ta cần gì để Nghênh Phong làm chuyện này.” Nàng khóc lóc dày vò, nhưng vẻ mặt Kim Phượng vẫn không thay đổi, không hờn giận nói: “Là ngươi bảo Nghênh Phong cầu xin Vương gia, khiến ta phải trở về trù phòng làm việc sao?”
Nguyên lai nàng hiện tại thê thảm như thế, chính là do bà ta cùng Kiều Nghênh Phong hại, được, bọn họ đều niên khinh hảo khi phụ (khi dễ nàng).
“Lão bà nhẫn tâm đê tiện ngươi, không muốn thấy ta sung sướng, thế nhưng lén lút ngấm ngầm đâm ta một đao! Lão bà chết tiệt, lần trước trọng bệnh, sao còn không nhanh mà chết đi, còn sống hại ngươi làm gì? Đi chết đi, nhanh chết đi!” Nàng chửi ầm lên, đem tức giận mấy ngày nay phát lên người ma ma.
Kim Phượng cầm lấy ấm bếp, quăng về phía Lâm ma ma, nó vỡ, Lâm ma ma ít nhiều cũng bị thương, nàng ỷ có chỗ dựa Hoa ca ở phía sau, chẳng thèm quan tâm đến lý lẽ. Ra khỏi trù phòng, càng nghĩ càng giận, chỉ muốn tìm tên uế khí Kiều Nghênh Phong, lại bị Hoa ca gọi lại.
“Tiện tì nhà ngươi, phá huỷ nhiều đồ đạc như vậy, tổng quản có tra ra thì ai làm tự chịu trách nhiệm!” “Cùng lắm là vài cái chén thôi, ngươi có lão nương bên người cũng hưởng không ít ưu đãi.”
“Ta phi, ngươi cho rằng mấy thứ ngân lượng của ngươi có giá trị, đánh vỡ nhiều như vậy, còn sống được là may, dám đánh Lâm ma ma không còn đủ sức làm cơm, ngươi có thể nấu cho toàn bộ phủ Vương gia không? Tiện tì nhà ngươi, đùa như vậy là muốn chết.”
Hoa ca nói mặt liền biến sắc, kéo tóc của nàng, hung hăng đánh, Kim Phượng ban nãy suýt nữa đem trù phòng đập bể hết hơn phân nửa, tổng quản nhất định truy xét, đó lại là trách nhiệm của hắn, đương nhiên hắn tức giận đến xung thiên không dứt, đều là do tiện tì này gây sự.
“Ta đánh chết lão bà kìa thì sao, Kiều Nghênh Phong ta cũng muốn đi tính sổ!” Nàng không cam lòng chịu yếu thế, quay ra đánh lại, Hoa ca nghe nàng nói như vậy, tức giận đến nắm tay mạnh hơn, giẫm lên tóc nàng trên đất.
“Tiểu tiện tì, ngươi chỉ là trò chơi của Vương gia, Kiều Ngênh Phong mới chính là người Vương gia gần đây sủng ái nhất, Vương gia đi xa, còn đặc biệt đổi phòng cho hắn. Trước đó vài ngày còn sủng hắn cả đêm, hắn trở về quét rác là do hắn thích quét rác, Vương gia vì chiều tính cách, chứ không phải là không còn sủng hắn, ngươi suy nghĩ tính toán chưa thông, có thể so với hắn sao?”
Kim Phượng sức lực đương nhiên không bằng nam nhân, bị đánh cho mặt mũi bầm dập, vừa nghe đến Kiều Nghênh Phong được sủng ái hơn, trong lòng ghen ghét. Càng hận hơn chính là Lâm ma ma nói rằng Kiều Nghênh Phong hắn hướng Vương gia cầu xin, Vương gia mới khiến nàng trở lại làm việc trong trù phòng, nguyên lai là Kiều Nghênh Phong không muốn thấy nàng được sung sướng, mới bằng mọi cách ở phía sau hại nàng.
Đương nhiên, bằng diện mạo Kiều Nghênh Phong, Vương gia cũng không phải không có mắt, như thế nào lại tuyển cái loại hàng hạ đẳng này! Là Kiều Nghênh Phong ghen tị nàng hạnh phúc, mới trăm phương nghìn kế phá hoại. Nàng không chỉ bị đánh, còn bị Hoa ca kéo đến nơi tổng quản nhận tội, tổng quản vừa thấy bát vỡ nhiều như vậy, cũng không thèm nhìn mặt khó coi mà mắng chửi.
“A Hoa, ngươi quản chuyện phòng bếp, trước ta cũng có nghe một chút tin đồn, nếu không phải ngươi dung túng, Kim Phượng cũng ko dám lớn mật như vậy.”
Hoa ca quỳ trên mặt đất, vẻ mặt nịnh nọt nói: ” Đúng, tổng quản, là ta sai, tiện tì này dụ dỗ ta, ta nhết thời không bắt bẻ, đã bị nàng làm cho mê muội.”
“Mê muội? Ta xem ngươi về sau vẫn còn muốn mê muội, ngươi do ta trả về, ta lại một lần nữa an bài chức vụ cho ngươi. Coi các ngươi đập vỡ chén bát, còn khiến người bị thương, là làm sao? Xem Vương phủ không còn vương pháp sao? Nói cho ngươi hay, có thể coi Vương phủ không có vương pháp cũng chỉ có một người.”
Hoa ca liều mạng nịnh nọt, liên tục lau mồ hôi trên mặt nói: “Đúng, đúng, đương nhiên là tổng quản đại nhân, mới có thể hô quát toàn bộ Vương phủ.”
Tổng quản đá hắn một cước tức giận nói: “Con mẹ ngươi, ngươi còn ý định muốn hại ta phải không? Những lời này nói ra, bị người khác nghe thấy, xem ta còn giữ được cái mạng không? Toàn bộ Vương phủ có thể coi không còn vương pháp, đương nhiên là Vương gia, Vương gia chính là ngày ngày đêm đêm quản lý mọi việc dù nhỏ bé trong Vương phủ, ngươi nghĩ không thông, đầu óc không tỉnh táo, ta khuyên ngươi vẫn là học nhiều ở Kiều Nghênh Phong, người ta có thể được sủng ái, chính là dựa vào cái đầu, nếu không cái diện mạo lợn chết kia của hắn, Vương gia chẳng liền thiên vị hắn hầu hạ.”
“Đúng, ta sẽ học nhiều.” Tổng quản lại đá hắn một cước, giáo huấn nói: “Ngươi cút ra ngoài cho ta! Còn Kim Phượng, ngươi cho rằng ngươi từng được Vương gia sủng ái qua thì vô pháp vô thiên như vậy sao? Tiểu tiện nhân ngươi, nếu như ta không đối phó được với cái loại phiền phức các ngươi, ta như thế nào còn giữ được chức vụ tổng quản! Đồ đê tiện không biết thừa nhận, lại sinh sự, mặc kệ ngươi phẩm chất như thế nào, ta đều đem xương cốt ngươi từng cái rút ra.”
Kim Phượng mặt cũng đã sưng lên, mũi thâm tím, nhưng vẫn ngạo nghễ nói: “Vương gia còn có thể lại sủng hạnh ta, ngươi mới là tính chưa thông, mạo phạm ta, về sau cho ngươi đến làm tổng quản cũng không thể.”
Câu trả lời của nàng khiến tổng quản cực kỳ phẫn nộ, mắng: “Đồ đê tiện, vấn nghĩ ngươi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cũng dám nói như thế với ta, xem ta đánh ngươi một trận.”
Tổng quản đại nhân quất nàng vài roi, cũng không cho nàng trở về trù phòng làm việc, mà điều nàng tới nhà xây bột, nàng vừa khóc vừa nháo, khiến Vương phủ lập tức huyên náo, tổng quản tức giận cực kỳ, lại hung hăng dùng roi đánh nàng, lại đẩy vào nhà xay bột.
Kiều Nghênh Phong cũng nghe tin đồn, chạy sang. Dù sao cũng là tình nghĩa ngày xưa, hắn không nỡ nên thay nàng nói vài câu xin lỗi với tổng quản, rốt cuộc mới thả nàng ra khỏi nhà xay bột.
Kim Phượng đầu tóc rối bù, vừa thấy Kiều Nghênh Phong đến, ánh mắt oán giận liền mở to như chuông đồng, nàng chạy vội đi qua rống giận đánh. “Không cần ngươi tới vờ vĩnh, ta biết rõ là ngươi đố kị ta, hiểu Vương gia sủng ta, yêu ta, mới đem hết tâm cơ nham hiểm, kéo ta xuống thấp, ta nói cho ngươi hay, ngươi cũng chẳng được sủng ái bao lâu đâu, ta sẽ không cho ngươi sống thoải mái.”
Tổng quản liên tục lắc đầu, tiện tì này không hiểu ai đối tốt với nàng, ai không tốt với nàng, hệt như một kẻ điên, còn không biết chọc phải ai, bị ai lợi dụng. Lâm ma ma khóc không cầm được nước mắt, trên mặt lại nản chí, hổ thẹn nói: “Nghênh Phong a, là ta sai, làm cho nó hận ngươi đến thế, đều là ta sai.”
Kiều Nghênh Phong bất đắc dĩ lắc đầu, hắn thử đối tốt với Kim Phượng, không ngờ lại khiến Kim Phượng hận hắn, hơn nữa số phận nàng ngày càng lụng bại, khó khăn, có thể Hàn Độc Cổ nói đúng, chính mình ngược lại là phụ nhân chi nhân?
“Ma ma!” Âm thanh ngọt ngào giống như trở về trước kia, Lâm ma ma nước mắt rơi xuống, hôm nay Kim Phượng đi tới trù phòng hỗ trợ, hơn nữa cũng ngoan ngoãn nghe lời như trước kia, làm cho ma ma thực vui mà khóc.
“Kim Phượng, ngươi đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Ân, ta nghĩ thông suốt, ta sẽ hảo hảo hối lỗi, cũng sẽ hảo hảo chiếu cố ma ma.” Nàng ngọt ngào đáp.
“Hảo, Kim Phượng ngoan.” Lâm ma ma hài lòng đem Kim Phượng ôm chặt.
“Nghênh Phong ca đâu? Ta nghĩ muốn đi gặp hắn nói lời cảm tạ, là hắn khiến ta thanh tỉnh.”Kim Phượng hỏi.
“Hắn ở đình viện quét tước, đợi lát nữa sẽ trở lại đây uống nước.”
“Ma ma, ta thế nào nghe người khác nói Vương gia rất sủng ái Nghênh Phong ca, vì sao hắn còn muốn quay về quét rác ?” “Kim Phượng, Nghênh Phong lúc nào cũng nghĩ cho ngươi, hắn nói giúp Vương gia bưng trà, niết cước, vì để làm cho Vương gia nghe lời hắn, đem thả ngươi ra, hắn đối với ngươi thật có lòng a!” Không thấy được gian trá trong mắt Kim Phượng, Lâm ma ma cũng muốn thành thực trả lời.
Nàng đã sớm biết Kiều Nghênh Phong có ý đồ khác, bằng sắc đẹp của nàng, nam nhân như thế nào có khả năng không thích nàng?
“Đó chính là căn bản Vương gia không sủng Nghênh Phong ca?” Nàng lại hỏi.
“Những người hầu đi theo Vương gia đều ca thiện vũ, mỗi người bộ dáng còn xinh đẹp động lòng người, Nghênh Phong diện mạo như thế có thể . . . là người ta hiểu lầm.” Lâm ma ma cười khẽ lên.
Cũng đúng, diện mạo hắn như vậy làm sao có thể.
Kim Phương tuy hăm hở giúp, nhưng nàng chỉ rửa sạch mấy cái chậu sau đó cũng không làm gì nữa, công việc nặng nhọc càng không làm, vừa vặn lúc Kiều Nghênh Phong vào trù phòng, lúc này mới trông thấy Kim Phượng.
“Nghênh Phong, ngươi xem, Kim Phượng đã trở về.” Lâm ma ma vừa thấy hắn vào cửa, lập tức liền thân thiết dắt tay hai người, đối với nàng, Kiều Nghênh Phong là một người tốt hiếm có, nhất định sẽ không ghét bỏ Kim Phượng, nếu là Kim Phượng cùng hắn một chỗ, nhất định sẽ thật vừa lòng đẹp ý.
“Nghênh Phong ca, ta lấy chén nước cho ngươi uống.” Kim Phượng nhiệt tình bưng chén nước cho hắn, Kiều Nghênh Phong có chút không hiểu tình hình, đem nước đặt xuống trước, nhìn về phía Lâm ma ma, lại nhìn Kim Phượng nói: “Kim Phượng, ngươi nghĩ đã thông rồi sao?”
“Đúng, ta đã nghĩ thông, Vương gia cao quý như vậy, ta vì có thể hầu hạ người mấy ngày nên phấn chấn vui vẻ thôi.” Kiều Nghênh Phong nhíu nhíu mày, trông nàng nói chuyện cũng không có gì hối lỗi, một lòng còn đang nghĩ đến Vương gia.
“Ngươi trong lòng vẫn là không nên giữ lại tâm niệm hầu hạ Vương gia, Vương gia . . . . . .” Hắn ngừng một chút mới tiếp tục nói, “Vương gia không phải người bình thường, tâm tư không thể nào hiểu được.”
Hắn vừa nói hết những lời này, liền bưng nước lên uống hết phân nửa, chỉ cảm thấy hôm nay nước lại có loại mùi kỳ lạ, nhưng là tâm tư còn đang nghĩ về Kim Phượng. Lúc muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên rất nhiều mồ hôi theo trán hắn toát ra, hai tay run lên, mà ngay cả cái bát cầm không nổi để đánh rơi, bụng đau xoắn lại, giống như toàn bộ ruột hắn bị phá nát. Nghênh Phong lảo đảo bám lấy mặt bàn, khiến cho bàn cũng muốn lật, Lâm ma ma ngẩn người nhìn thấy, thoáng chốc chân tay luống cuống.
Kim Phượng lộ ra dáng cười thoả mãn, đối với Lâm ma ma nói: “Ai, ta xem Nghênh Phong ăn cái gì đó không sạch sẽ, ta đi bẩm báo tình hình với tổng quản, gọi đại phu đến xem Nghênh Phong ca.”
Lâm ma ma hoang mang lo sợ, đành phải gật đầu, nhưng nàng ta ra khỏi cửa trù phòng, cũng không quay về, Kiều Nghênh Phong ngay cả kêu cứu cũng kêu không được, chỉ có thế lăn lộn trên mặt đất, theo thời gian trải qua, ngay cả động tác lăn lộn cũng dần dần mất đi khí lực.
“Kim Phượng nói muốn đi tìm đại phu, như thế nào còn không trở về?” Lâm ma ma lo sợ, Kiều Nghênh Phong cũng không nhúc nhích, nàng hốt hoảng cực kỳ, ra cửa trù phòng, cũng không thấy được người nào đến coi hắn.
Nam tử anh tuấn trở về, tổng quản bồi ở một bên, mồ hôi như mưa nói: “Vương gia, nô tài sẽ gọi Kiều Nghênh Phong đến gặp người ngay, người không cần phải . . . . . . .”
“Ta ở bên ngoài vài ngày thật nhàm chán, nghĩ rất nhớ hắn. Như thế nào? Vương phủ có nơi nào ta không thể đi sao?” Vân Phi Nhật vẫn mang nét mặt mỉm cười, nhưng ngữ khí cũng không tồn tại tiếu ý, hắn bên ngoài nhàm chán mấy ngày, không có tiểu nô tài này bên người, chính là có chỗ không thú vị.
Tổng quản lập tức kiến phong chuyển đà (gió chiều nào theo chiều ấy), theo ngữ khí của y nói: “Đúng, Vương gia, nô tài lắm miệng.”
“Khấu. . . . . Khấu kiến Vương gia. . . . .” Lâm ma ma quỳ xuống dập đầu. Vân Phi Nhật đi lướt qua, không thèm đếm xỉa đến nàng, bởi vì rất nhiều người đã dập đầu quỳ lạy y.
“Tiểu nô tài Nghênh Phong đâu?”
“Trù phòng dơ bẩn, Vương gia ngài tốt nhất là ở bên ngoài, ta đi vào gọi hắn.”
Cửa trù phòng khép hờ, tổng quản lập tức cung kính mở cửa, kêu lên: “Nghênh Phong, Vương gia muốn ngươi . . . . . . . hầu hạ?”
Tổng quản thanh âm bổng chốc đoạn điệu, bởi vì Kiều Nghênh Phong nằm không nhúc nhích trên mặt đất.
“Này . . . . . Đây là có chuyện gì?”
Kiều Nghênh Phong nếu xảy ra chuyện, với mệt mỏi gió bụi đi đường của Vương gia hiện tại, trở về liền vội vã muốn thấy hắn, ông nhất định cái mạng cũng mất đi, vì thế vọt vào trong, ôm lấy đầu Kiều Nghênh Phong, dò xét hơi thở của hắn, cũng nhập ít khí, đả thông hơi thở, hắn đã sợ hãi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vân Phi Nhật bên ngoài trông thấy, bước nhanh đến, không quan tâm trù phòng ô uế bạch y, giận dữ hét: “Truyền đại phu cho ta, kêu tên đại phu kia lập tức đến đây, Kiều Nghênh Phong nếu xảy ra chút việc, ta liền chém hết các ngươi.”
Tổng quản liền cấp tốc chạy đi gọi đại phu, Vân Phi Nhật ôm lấy Kiều Nghênh Phong, Kiều Nghênh Phong hơi mở mắt, tựa hồ còn có chút ý thức thở dốc, trước mắt bạch y, tuấn mỹ như thần tiên, không xa lạ gì chính là Vương gia sao?
“Vương. . . . . . . Vương gia?”
“Ngươi đã như vậy bao lâu?” Vân Phi Nhật ngữ khí kiềm nén lửa giận, cố gắng nhẹ nhàng hỏi.
“Không biết, ta . . . . . Ta thật lạnh, Vương gia. . . . . Ta rất lạnh, nghe thấy mẹ ta gọi, ta muốn. . . . . Muốn nhanh trở về.”
Vân Phi Nhật xuất ra khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán hắn, tim rối loạn đập thình thịch, mẹ của hắn đã chết bao lâu, nếu là nàng thật sự gọi hắn, hắn còn sống, không có khả năng cho hắn đi theo.
Thanh âm y khàn khàn nói: “Mẹ ngươi không gọi ngươi, là ta gọi ngươi. Kiều Nghênh Phong, chỉ có Vương gia gọi ngươi, ngươi như thế nào phải đáp lại? Đến Vương phủ đã được dạy chứ?”
“Vương gia gọi ta, nô tài ở . . . . . ở đây chờ . . . . . phân phó.” Theo bản tính nô tài kiên cường, Kiều Nghênh Phong lập tức nói, mặc dù công việc này khiến hắn rất không thoải mái.
“Đúng, chính là như vậy, phải nghe phân phó của ta.” Kiều Nghênh Phong luôn luôn thụ giáo, cho dù bị bệnh, vẫn chính là thụ giáo.
Lâm ma ma quỳ gối bên cạnh sợ phát run lên, Vân Phi Nhật đá nàng một cước, cuồng nộ nói: “Hắn bị đau, ngươi thế nhưng ở một bên nhìn, cũng không cứu hắn! Ngươi chính người mà hắn gọi là Lâm ma ma nữa, các ngươi đều thầm nghĩ lợi dụng hắn, lợi dụng hắn để thoả mãn tâm nguyện các ngươi. Ngươi quỳ cho ta, đợi lát nữa liền xử lý ngươi.”