Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 147: Chương 147: Chữa thương trước tính sổ sau (bốn)




Nàng tiếp tục bình yên vô sự mà ăn hai miếng sủi cảo nữa. Đến cái thứ ba được cho vào miệng nàng, La Chu vừa mới nhai được vài cái, hàng mày thanh tú liền nhíu chặt đầu lưỡi dường như là lập tức đem miếng sủi cảo thứ ba trong miệng đẩy ra ngoài. May mắn là tỳ nữ hầu hạ ở một bên phản ứng nhanh nhẹn, đúng lúc miếng sủi cảo rơi ra liền giang hai tay đỡ ngay khóe miệng nàng, bằng không nó mà rơi xuống thì cái đầu của nàng cũng sẽ rơi khỏi cổ a.

Tán Bố Trác Đốn nhàn nhạt đảo mắt nhìn miếng sủi cảo trong tay của người hầu, đuôi lông mày sắc bén như kiếm nhướn lên cùng với đó hắn nói: “Lần này heo nhỏ ăn tới sủi cảo muối, có thể thấy nàng là đồ lười.”

Ngươi mới là đồ lười, mẹ nó cả nhà ngươi mới là đồ lười! La Chu theo thường lệ ở trong lòng mà hung hăng chửi thầm. Tuy là ngay sau đó liền đem sủi cảo nhổ ra ngoài nhưng trong miệng vẫn cảm nhận được vị kinh khủng của nó. Vị mặn tràn đầy khắp lưỡi khoang miệng, nàng không kịp nuốt nước bọt nên chúng theo khóe miệng chảy ra.

Mắt ưng hơi hơi chợt lóe, thìa nhỏ màu bạc bên cạnh chuẩn xác mà chặn lại dòng nước trong suốt chảy uốn lượn, cái thìa nhẹ nhàng di chuyển theo khóe miệng nàng mà nhanh chóng quét hứng tất cả vào trong cái thìa.

Nhưng điều khiến La Chu trố mắt nhìn đó là cái thìa nhỏ đó lại được chuyển hướng đưa vào trong miệng Tán Bố Trác Đốn. Chờ đến lúc lấy cái thìa ra, bên trong đã không còn chút nào dù chỉ nửa giọt nước.

Hả ──

Dạ dày La Chu nổi lên một trận buồn nôn, cổ họng co rút dường như muốn trút ra hết. Mẹ nó Cầm Thú Vương quá ghê tởm! Ăn đồ ăn rồi nhè ra đút nàng, buộc nàng ăn nước miếng của hắn thì cũng thôi đi, thế nhưng còn phải dùng phương thức này ăn nước miếng của nàng a. Mặc dù ghê tởm vô cùng, nàng lại nhịn không được có chút tim đập đỏ mặt, mẹ nó Cầm Thú Vương như thế nào có thể tiếp tục hành động ghê tởm như này và không có giới hạn cơ chứ?!

“Nước miếng thật ngọt trong năm mới này ta sẽ đem heo nhỏ dưỡng thành một con heo vừa béo vừa lười.”

Thanh âm Tán Bố Trác Đốn có chút mị hoặc, cái lưỡi vươn ra liếm liếm môi dưới dường như lưu luyến dư vị dục tiên dục tử kia. Đôi mắt ưng sắc bén gắt gao mà nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của nữ nô, không buông tha mọi cảm xúc của nàng dù chỉ một chút.

Tầm mắt chuyên chú sắc bén trầm thấp của hắn khiến mọi cảm xúc của La Chu không còn chỗ nào để che giấu, trên mặt khí nóng dần dần bốc lên, cả người như muốn rực lửa bùng cháy, nàng nhanh chóng chui đầu vào trong ổ chăn trốn tránh. Lúc này, nàng thà rằng Cầm Thú Vương đem nàng đá bay ra ngoài hoặc ném bay cũng được, chứ nàng cũng không muốn bị hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt á. Ánh mắt trầm thấp lạnh lẽo giống như thú hoang hung tàn tham lam muốn cắn nuốt con mồi. Mà nàng, chính là đối tượng sắp bị nuốt ăn xé rách, loại cảm giác này trừ bỏ khiến La Chu không được tự nhiên ra còn làm nàng sởn tóc gáy. Nàng đành bỏ qua đầu một bên tầm mắt kia của hắn, dấu ở trong đệm chăn lòng bàn tay đã là bị thấm ướt một mảnh.

“Heo ngoan tới nào, lại ăn chút nữa.”

Lại một miếng sủi cảo không cho phép từ chối được đưa tới miệng, nàng không hề phản kháng chút nào mà há mồm ngậm lấy. một cái, hai cái, ba cái cứ thế không hay đến lúc nào, bát gỗ đựng sủi cảo đãthấy đáy, may mà nàng rốt cuộc không ăn thêm bất kỳ nhân sủi cảo kỳ quái nào nữa.

“Heo ngoan, còn muốn ăn một chút gì không?” Tán Bố Trác Đốn đem bát cùng thìa bỏ vào khay bạc rồi cầm lấy khăn lụa tinh tế đem khóe miệng nữ nô lau sạch sẽ.

Từ lúc ra khỏi địa lao, hơn mười ngày kế tiếp, một ngày ba bữa cơm, cơ hồ mỗi bữa đều là từ Cầm Thú Vương tự mình đút ăn. Mỗi lần bón ăn xong, hắn đều sẽ cầm khăn lụa cẩn thận vì nàng lau miệng. Trong nháy mắt hắn bày ra kiên nhẫn cùng sự tinh tế hoàn toàn không giống như hành vi của một tên cầm thú lãnh khốc.

không, nghiêm túc ngẫm lại thì kỳ thật nhiều lần trong lúc lơ đãng, Cầm Thú Vương đều từng biểu hiệnra sự tinh tế cùng săn sóc hiếm thấy. Nhưng mà mấy thứ đó cũng không có mê hoặc lý trí nàng, mỗi khi bị những điều nho nhỏ đó mà xúc động một lần nàng lại một lần nữa hồi tưởng sự tàn nhẫn cùng bạo ngược của hắn. Hơn một tháng kiếp sống thống khổ làm người hầu cho chó ngao giống như độc dược thật sâu mà ăn mòn vào linh hồn, muốn quên đi nói dễ hơn làm nên việc quên đi càng là xa xôi hy vọng xa vời không thể đạt được.

“không, không ăn”

La Chu nhẹ nhàng lắc đầu, thân thể hướng đệm chăn chui rúc vào. Dây xích vàng đong đưa, mang theo âm thanh nhỏ vụn thanh thúy.

Nữ hầu khom người an tĩnh mà rời khỏi tẩm điện, Tán Bố Trác Đốn cúi đầu ở giữa trán nàng hôn mộtcái. Cảm giác cánh môi nở nang ấm áp mềm mại của hắn tiếp xúc trán mình nhưng La Chu lại không có một chút cảm tình nào, đương nhiên càng không nói tới thương tiếc cùng sủng ái.

hắn ngồi dậy, đứng ở cạnh giường không nhanh không chậm mà bỏ xuống trường đao, đoản đao, các loại ngọc bội giắt ở thắt lưng, tiếp theo cởi bỏ đai lưng sang quý tuyệt mỹ được làm bằng ngọc lam và bạc. Áo khoác gấm xa hoa màu xanh ngọc trong giây lát rơi xuống đất, áo kép cùng quần cũng lần lượt rơi xuống. Cuối cùng, thân hình vô cùng cao lớn cường tráng thoát đến khi chỉ còn lại có một cái quần nội y mỏng manh bằng tơ lụa.

Đá văng ra giầy da nhung mềm mại trên chân ra, hắn bò lên trên giường, vạch lớp đệm chăn đem thân thể La Chu toàn bộ lộ ra bên dưới.

Cho đến lúc này, La Chu mới đột nhiên tỉnh ngộ, Cầm Thú Vương cởi quần áo tựa hồ cũng không phải muốn ôm nàng ngủ. Khuôn mặt sắc bén khắc sâu biểu tình vô cùng bình thường, từng cử động của hắnđều ưu nhã thong dong, nhưng đôi mắt ưng toát ra lại là sự tàn nhẫn.

“Vương ngài….ngài muốn làm cái gì?”

Thân mình La Chu chậm rãi hướng góc giường lùi tới, với nữ nhân trực giác nói cho nàng hết thảy sựtình phát sinh thì lúc này cùng Cầm thú cách ly càng xa càng tốt.

“Heo ngoan, ngươi là nô lệ của ta.” Tán Bố Trác Đốn đưa tay cởi nốt cái quần, tầm mắt vẫn luôn khóa ở trên người nàng, không chút để ý mà nói.

“Uhm.” Nàng khẽ gật đầu, thân mình đã co lại được thành một đống. Kinh hãi mà thấy Cầm Thú Vương thanh thản cởi ra cái quần cuối cùng trên người hắn, để lộ ra hoàn toàn cơ bụng màu cổ đồng kiên cố rắn chắc, kéo dài đến dưới rốn là khu rừng rậm rạp một màu đen, hơi thở tà mị tràn ngập mãnh liệt xâm lược.

“Vương ngài….ngài” nàng run rẩy lắp bắp, thân thể cuộn tròn càng khẩn thiết sợ hãi, giống như con tôm cong cong vậy.

Thanh âm cười như không cười từ trong mũi Tán Bố Trác Đốn hừ ra, cánh tay dài duỗi ra nhẹ nhàng mà đem nữ nô từ góc kéo trở về giữa giường.

Xoẹt xoẹt vài tiếng vang lên, quần La Chu tựa như tờ giấy mỏng manh bị xé thành ngàn mảnh để lộ ra làn da trắng hồng, ở trên đệm chăn càng tôn lên màu da xinh đẹp, trông càng mê người.

“Heo nhỏ, ta muốn ngươi dâng ra sự thuần khiết.” Thanh âm Tán Bố Trác Đốn tuy thấp đầy mị hoặc, miệng lưỡi lại bình thản như là đang kể một chuyện rất đỗi tầm thường. Đôi mắt của hắn cũng khôngthấy nửa điểm ánh lửa tình dục, như cũ trầm thấp thâm thúy không nhìn thấu.

La Chu như sét đánh ngang tai, trong đầu ầm vang rung chuyển, không ngừng mà lập đi lập lại “Dâng ra sự thuần khiết”. Cầm Thú Vương chẳng lẽ tính toán cường bạo nàng? Như là muốn chứng thực suy đoán nàng, hai chân cuộn lại của nàng bị mạnh mẽ banh duỗi mở ra đặt lên cái eo rắn chắc của nam nhân, nam căn ở giữa háng so với kìm sắt còn mạnh mẽ có lực hơn. một thứ cứng rắn mà nóng bỏng đường đường chính chính đặt ở chỗ tim nàng, khiến nàng hồn phi phách tán.

“không! không cần! không cần! không cần!” Nàng sợ hãi mà thét chói tai, chân cẳng ở eo sườn hắn bất lực mà đá, mới ra sức giãy giụa một chút, thân thể giống như không có lực đột nhiên trở nên mềm như bông.

Vừa rồi đống sủi cảo có vấn đề! Nàng nháy mắt nhớ lại, vừa kinh giận vừa hãi hùng đan xen mà nhìn về phía Cầm Thú Vương, lạnh giọng hô: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”

“Heo ngoan, đừng lo lắng, ngươi bất quá ăn một chút dược mềm gân cốt mà thôi.” Tán Bố Trác Đốn đem một bên đệm chăn kéo qua đặt ở dưới nửa người trên của nàng. Bắt lấy eo nàng, đem nàng lại hướng chính mình kéo gần chút, thuận miệng giải thích, “Ta cũng không muốn dùng dược với nàng, chỉ là xương cốt nàng vừa mới miễn cưỡng khép lại nên không thể dùng sức giãy giụa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.