Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 34: Chương 34: Heo chạy trốn (1)




La Chu thừa dịp hỗn loạn dùng dao cắt đứt dây thừng của mình, ra sức chen vào chỗ bọn A Lan Ni Mã, không tiếng động đứng phía sau Cách Tang Trác Mã.

"Đi!" A Lan Ni Mã cầm lấy ngọn đuốc khẽ quát một tiếng, dẫn đầu bước vào một ngã rẽ tối đen. Có mười mấy nữ nhân đi theo phía sau nàng, La Chu cùng Cách Tang Trác Mã đi ở giữa đoàn người.

Một con đường nhỏ tối mịt ngoằn ngoèo, rắc rối phức tạp, tựa như mê cung. Mỗi khi gặp một ngã rẽ khác, A Lan Ni Mã sẽ đứng suy nghĩ một lúc, rồi mới chọn phương hướng để đi. Đi được một lát thì gặp một đường thông, trên khuôn mặt mười mấy nữ nhân chạy trốn không hẹn mà đồng thời lộ ra vài phần vui sướng.

Nhưng ở chỗ ngoặt phía trước lại có mấy cái ngã rẽ tối mịt, A Lan Ni Mã dẫn đường cũng lại đứng ở trước ngã rẽ cân nhắc một hồi, mới quyết định chọn một ngã bên trái.

Khi đi qua ngã rẽ bên phải, dưới chân La Chu đột nhiên loạng choạng, thân hình lung lay sắp ngã, lập tức sẽ ngã về phía trước. Trong lúc bối rối nàng vội vàng đưa tay nắm lấy áo Cách Tang Trác Mã, tùm nàng cùng nhau ngã xuống ngã sang bên phải đường hầm. Nữ nhân phía sau cũng không có dừng lại cước bộ mà quan tâm, giúp đỡ hai nàng, trong lòng mỗi người đều chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm nhanh chống chạy trốn khỏi đây.

"Là ta." Trong khoảnh khắc ngã xuống, nàng xoay nửa người, nhanh tay lẹ mắt che lại miệng Cách Tang Trác Mã thấp giọng nói.

Cách Tang Trác Mã trợn tròn mắt, ánh mặt tập trung nhìn thẳng vào nữ nhân đang bịt miệng mình. Trong bóng tối, hai người đều không thấy rõ mặt đối phương, lại có thể nhìn thấy ánh nhìn quen thuộc từ đôi mắt của nhau. Hai người đều im lặng nhìn người đối diện, hít thở lấy hơi thở ấm áp của đối phương, không hiểu sao lại sản snh một sự an tâm lạ kỳ.

Mặc kệ tiếng bước chân đang ngày càng xa dần, cây đuốc để lại một chút ánh sáng ảm đạm cuối cùng, ngã rẽ dần dần trở nên tối đen.

La Chu chậm rãi buông tay đang che miệng Cách Tang Trác Mã, tứ chi thả lỏng mà nằm ngửa trên mặt đất, mắt nhìn vào bóng tối nhẹ giọng cười nói: "Trác Mã, có thể gặp lại ngươi, thật tốt."

"Có thể nhìn thấy La Chu a tỷ còn sống, thật tốt." Cách Tang Trác Mã cũng nẳm ngửa trên mặt đất, nhìn vào bóng tối trước mặt nhẹ nhàng cười nói, lòng còn chút sợ hãi mà tự giễu nói, "Lúc ấy tình huống nguy cấp như vậy, mà ngươi còn lo lắng kéo ta đứng lên, ta lại chạy chưa được hai bước đã bị binh sĩ Cổ Cách bắt được, thật sự là vô dụng triệt để."

"Vô dụng cũng không chỉ mình ngươi. Ta thoát được mau hơn, cũng đã không bị bắt nha." La Chu mở ra năm ngón tay, nhẹ nhàng che ở trên mặt. Qua khe hở giữa các ngón tay mà nhìn ra bên ngoài, là cách thả lỏng mà nàng thích nhất, mỗi lần như vậy mi mắt nàng lại khép lại ngủ mất.

"Khi bị bắt, ta thấy một con chó ngao màu xám bạc rất lớn đuổi theo ngươi, sau đó không thấy ngươi đâu, còn tưởng rằng ngươi bị chó ngao cắn chết." Cách Tang Trác Mã dừng một chút, thanh âm thanh thúy như chuông mang đầy ưu thương đột nhiên lại xuất hiện một tia vui mừng, "Bất quá trong lòng ta vẫn cảm thấy được ngươi sẽ không chết dễ dàng như vậy. Quả nhiên, ngươi còn sống."

"Ha ha, toàn thân ngươi đúng là bẩn đến cha mẹ cũng không nhận ra được. Nếu không nói lời nào mà có thể nhận ra nhau giữa sự canh phòng nghiêm mật của binh sĩ Cổ Cách, mới là kỳ tích." La Chu cười nhẹ nói, "Đừng nói ta không có lương tâm, dưới sinh tử tồn vong, quan trọng nhất là chăm sóc bản thân mình thật tốt, chỉ có sống sót mới có hi vọng."

"Đúng vậy a, chỉ có còn sống mới có hi vọng. Cũng không biết ba, các huynh cùng ba nam nhân của ta còn sống hay đã chết, ta quan sát suốt ba ngày cũng không thấy bóng dáng của họ, một người cũng không thấy."

Trong bóng đêm truyền đến thanh âm nồng đậm sự ảm đạm của Cách Tang Trác Mã, trong ngã rẽ nhất thời rơi vào sự yên lặng.

Sau một lúc lâu, thanh âm trong trẻo như suối nước của La Chu nhẹ nhàng vang lên.

"Hoặc là đã chết, hoặc là còn sống, ai biết được. Chúng ta hiện tại chỉ cần ôm hi vọng có thể sống sót là được." Nàng ngồi dậy, sửa sang lại bím tóc rối bời, "Trác Mã, đừng quên khi ngươi đi ra khỏi hang đá, phải nhớ a tổ, mẹ, a tẩu cùng các đệ đệ của ngươi vẫn còn sống."

Cách Tang Trác Mã không lên tiếng, ngồi dậy trong bóng đêm, cười giòn tan: "Ngươi nói đúng, La Chu a tỷ, ta nếu muốn tìm được người nhà còn sống, phải cố gắng sống sót, nữ nhân Bác Ba dũng cảm không nên chìm đắm trong đau thương."

"Cô gái ngoan." Khóe miệng La Chu cong lên, trong lòng có chút ghen tị. Có thể sống vì người khác, vì người mình yêu mà cố gắng sống sót, cảm giác nhất định sẽ thật hạnh phúc. Chỉ tiếc suốt hai mươi năm qua từ lúc nàng bắt đầu có trí nhớ, nàng cũng chỉ vì chính mình mà cố gắng sống.

"La Chu a tỷ, vì sao chúng ta không đi theo A Lan Ni Mã?" Cách Tang Trác Mã phấn chấn lên đem toàn bộ sự chú ý đặt vào việc chạy trốn.

"Nàng vừa rồi đã phạm sai lầm mà chọn hướng Nam. Hơn nữa chạy trốn trong nơi nhỏ hẹp như vậy, người càng nhiều, càng phiền toái." La Chu lấy ra con dao Thụy Sỹ từ trong túi áo khoác, ấn xuống chốt khóa, phía trước chuôi dao bắn ra một ngọn đèn sáng ngời, tầm nhìn xa nhất có thể tới hơn năm thước.

"Vì sao chọn hướng Nam lại là sai?" Vừa đúng lúc Cách Tang Trác Mã ngạc nhiên đặt câu hỏi, lại bị áng sáng lạnh thình lình xuất hiện làm cho sợ tới mức phát ra một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, nhanh chóng che miệng mình lại, mở lớn ánh mắt sửng sốt mà nhìn chằm chằm con dao kỳ quái dài gần bốn tấc trong tay La Chu.

Chiếc dao trong tay La Chu là hàng Victorinox chính hãng, chuôi dao cuộn sóng màu đen xám, có hơn hai mươi công năng, là một công cụ mạnh mẽ hữu lực có thể sử dụng trong mọi loại trường hợp. Sau khi nàng bỏ nhiều tiền ra mua còn dùng tiền mời người tinh thông máy móc tiếng hành nâng cấp, loại bỏ những thứ không cần thiết như cây tăm, cùng trang bị thêm đầu tua vít, la bàn, bật lửa và đèn pin ở trên chuôi dao. Du hành gần ba năm, con dao này cùng với nàng như hình với bóng, trợ giúp nàng vượt qua từng khó khăn. Sau xuyên đến thôn Nạp Mộc A an bình, con dao này vẫn là vật tốt nhất bầu bạn với cuộc sống của nàng. Chỉ là con dao này quá mức hiện đại, quá mức kỳ dị, nàng không dám tùy tiện sử dụng trước mặt người trong thôn.

Nàng không có lập tức trả lời vấn đề của Cách Tang Trác Mã, mà là dưới ánh mắt ngạc nhiên của nàng lôi ra một con dao dài tầm 9 li vô cùng sắc bén giấu trong chuôi dao, đôi mắt nhung huyền trng trẻo mở to dưới ánh đèn LED lạnh lẽo lộ ra sát khí lạnh lùng.

"La Chu a tỷ, đây là. . . . . .Là loại dao gì?" Cách Tang Trác Mã chần chờ hỏi, trong mắt tràn ngập một chút mê mang cùng kinh ngạc, La Chu a tỷ trước mắt sao lại đột nhiên trở nên xa lạ như vậy?

"Đây là chiếc dao đa công dụng của ta, vẫn thường giấu trong giày, chưa bao giờ đưa cho ngươi xem." La Chu giải thích, mắt vẫn không quay sang nhìn nàng. Ngón tay mơn trớn thân dao inox đang lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào la bàn được khảm trong thân dao, lại thuận miệng hỏi, "Trác Mã, ngươi có từng đánh nhau với ai không?"

"Không. . . . . . Ta chưa từng đánh ai. Trước đây chỉ cần có người khi dễ ta, ba cùng anh ta sẽ lập tức giúp ta giáo huấn hắn." Cách Tang Trác Mã từ trong mê mang giật mình mà hoàn hồn trở lại, nhanh chóng lắc đầu, vì hồi tưởng tốt đẹp mà khóe môi nổi lên từng đợt ấm áp.

"Thực hạnh phúc." La Chu ngẩng đầu cười với nàng, con ngươi trong trẻo chứa đầy sát khí lạnh lùng nháy mắt tan biến, lại trở về với sự chất phác dịu hiền mà Cách Tang Trác Mã vẫn quen thuộc, "Cha mẹ ta chỉ có một mình ta, từ nhỏ đến lớn đánh ta vô số lần, đánh đến đầu rơi máu chảy, xương cốt nứt gãy cũng chưa từng có người giúp ta." Ban đầu, nàng nghĩ đến nàng gây chuyện sinh sự thì có thể được cha mẹ chú ý. Về sau, chỉ còn lại một mình mình sống hiu quạnh. Thẳng cho đến lúc bắt đầu thích lữ hành, mới lại không tiếp tự gây hấn cùng người khác.

"La Chu A Tỷ ──" Cách Tang Trác Mã nhìn chăm chú vào đôi mắt đen bóng, gọi tên nàng lại đột nhiên không biết chính mình nên làm thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng có chút đau đớn, giống như có một cây trâm đang nhẹ nhàng đâm vào lòng mình.

"Cho nên xét về đánh nhau không chừng ta còn lợi hại hơn A Lan Ni Mã, ngươi cứ an tâm đi theo ta." La Chu đưa tay đặt trên vai nàng, "Ở trong này, ta chỉ biết một mình ngươi, chỉ bảo hộ một mình ngươi. Nữ nhân khác sống hay chết đều không quan hệ tới ta."

Nàng cũng không phải chưa từng nghĩ bỏ trốn một mình, chính là đấu tranh nửa ngày, cuối cũng vẫn là lựa chọn mang theo Cách Tang Trác Mã. Khi người không có ở trước mắt nàng, lòng của nàng cũng không có rối loạn nhiều như vậy. Mà khi người xuất hiện rõ ràng trước mặt nàng, lòng nàng cố đến mấy cũng không thể trở nên lạnh lùng ích kỷ được. Nàng không phải là máy móc không có tình cảm, nàng làm sao có thể bỏ qua coi nhẹ, làm như không quen với người gia đình Trát Tây đã thu lưu nàng trong lúc nàng cô đơn, quan tâm nàng, cùng nàng sống chung hòa thuận suốt nửa năm, đối với cô gái là người đầu tiên mà nàng tiếp xúc thân mật, đem nàng xem như tỷ tỷ hạ ngoan tâm, nàng không làm được.

"La Chu a tỷ." Cách Tang Trác Mã vui vẻ mà ôm lấy thắt lưng nàng, đuôi mắt sáng ngời phơi phới ý cười sáng lạn. Nàng vẫn biết, La Chu a tỷ của nàng là người lạnh lùng lại có tâm, vừa lặng yên lại vừa nói nhiều, hiu quạnh lại mạnh mẽ, diu hiền lại bất tuân, là một nữ nhân cực kỳ mâu thuẫn. Không có lý do gì, nàng chỉ là thích nhất La Chu a tỷ như vậy, mặc dù La Chu a tỷ có thể sẽ bỏ lại nàng một mình chạy trốn, nàng cũng sẽ không oán hận gì.

"Trác Mã, phía Tây ngọn núi này có sườn dốc cao tới trăm mét cùng con mương sâu, khẳng định sẽ có đường ra, chúng ta đi." La Chu kéo tay nàng, cùng nhau song vai hướng bên trong ngã rẽ đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.