Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 162: Chương 162: Luận bàn trong gió tuyết (hai)




Trong không trung gió thổi bông tuyết bay phần phật tùy thời đều có thể đổ ập xuống. Gió tuyết tuy không quá lớn lại cũng ồ ồ thổi mạnh xé rách không khí như muốn cắt da cắt thịt. Tuyết trắng nhẹ như lông ngỗng rơi rải rác tung bay trong gió như thể vũ đạo của tinh linh.

Hàng trăm thị vệ bưu hãn bảo hộ Cổ Cách Vương đứng lặng yên dọc đường đi lên đỉnh núi. Vì để đối phó với giá rét tàn khốc, bọn họ mặc những cái áo khoác dày nặng, mang thêm khăn quàng cổ, gương mặt cùng miệng mũi đều được bao bọc bởi mũ da, liền ngay cả tay cầm trường mâu cũng đeo bao tay da dê thật dày, họ chỉ lộ ra đôi mắt hưng phấn. Nguyên nhân thì chỉ có thể là vì hai nam nhân có tối cao của đất nước Cổ Cách sắp sửa bàn luận võ nghệ dưới trời gió tuyết nơi đây. Đối với người Bác Ba, họ rất tôn trọng cường giả, đặc biệt đối với những nam nhân Bác Ba thường xuyên tham gia chiến trường mà nói, tự nhiên so với pháp hội mùa đông còn hấp dẫn hơn thế.

Vài chục trượng đất trống phía trước là hai nam nhân ngang tàng cao lớn cường tráng đơn độc, cùng với thị vệ mặc đồ kín mít bên ngoài thì hoàn toàn tương phản, hai người bọn họ đều không có mang mũ da hay găng tay, chỉ buộc một dải lụa sau đầu để cột tóc lại, áo khoác dày trên người chỉ được cởi ra một nửa phần thân trên, rồi được buộc chặt lại ở bên hông. Áo khoác dày nặng dưới cái lạnh thấu xương của gió tuyết bay phần phật, vài sợi tóc mai lơ thơ vương rên khuôn mặt không cảm xúc càng làm khắc sâu sự tùy ý của họ.

Trong tay Vương là hồn đao phiếm quỷ ô kim hoàn, nó xếp hàng thứ nhất về các trường đao sâm lệ lạnh lẽo sáng như tuyết bạc. Người nghiêm nghị như lưỡi đao. Huyết tinh sát khí từ hai thân hình cao dài to lớn tầng tầng lớp lớp trùng điệp mà tản ra, mang theo uy nghiêm sát khí hủy thiên diệt địa. Bông tuyết tung bay cơ hồ bị ngưng tụ thành sát khí thế nhưng lại không có một chút dám dừng ở trên người hai nam nhân này.

Xa xa bọn thị vệ xem trận đấu cũng cảm nhận được gió tuyết kia còn muốn lãnh lẽo sát khí mãnh liệt đáng sợ gấp ngàn lần, cơ hồ hít thở không thông, đồng thời máu trong người trong nháy mắt kích phát sôi sùng sục, từng đôi đôi mắt càng là từ hưng phấn chuyển thành cuồng nhiệt.

Vương cùng Liệt Đội trưởng cũng không phải lần đầu tiên ở trước mặt bọn họ luận bàn võ nghệ, nhưng chưa bao giờ có một lần nào giống nhu hôm nay phóng xuất ra nhiều sát khí như vậy.

Này sát khí đã không giống như là luận bàn nữa mà giống như cuộc chiến sinh tử vậy.

Mắt ưng sắc bén sâu không thấy đáy, uy nghiêm lạnh lẽo, giống như đối mặt với lưỡi hái của thần chết. Con ngươi màu đen nặng nề, tàn nịnh sâm hàn. Bọn họ một người là Vương, một người là thần tử; mộtngười có huyết thống của vương thất chi thứ Thổ Phiên, một người có huyết thống vương thất Tượng Hùng, mấy trăm năm trước, Thổ Phiên cùng Tượng Hùng tranh đấu tựa hồ trong một khắc này liền xuất hiện. Nhưng là, trong cơ thể bọn họ còn chảy xuôi một dòng máu mà không muốn người khác biết được, bọn họ là huynh đệ cùng mẹ khác cha.

Huynh đệ? Tán Bố Trác Đốn trong lòng lạnh lùng cười, huynh đệ cùng huyết mạch chết ở trong tay hắnkhông kém này một người. Vô luận tình nghĩa trong dĩ vãng có thâm sâu như nào thì phàm là bất cứ ai có tư tâm gây dù chỉ một điểm bất lợi với hắn đều chỉ có một kết cục —— chết! Uổng phí Bạch Mã Đan Tăng một đời thông minh, hắn lại làm ra một sự kiện sai lầm duy nhất chính là không nên tạo ra Liệt. Thích Già Thát Tu đã biết được chân tướng bọn họ cùng mẹ khác cha.

Từ lúc Pháp Vương nói rõ chân tướng, hai mươi năm trung thành như một của hắn liền lung lay sắp đổ trong lòng Vương. Vương đối với hắn đã có hoài nghi, có phòng bị, tuy rằng ngoài mặt không có thay đổ lớn gì nhưng nội tâm đã không hề đem hắn coi là thần tử hắn tín nhiệm nhất nữa. Cùng Vương luận bàn võ nghệ lúc này một là được như ý nguyện cùng Vương sở hữu heo nhỏ. Hai là...... là chết!

Tán Bố Trác Đốn cùng Thích Già Thát Tu yên lặng ngưng trọng mà giằng co, ai cũng đều không có dẫn đầu ra tay đánh trước.

một đầu chó tuyết cường tráng khoẻ mạnh cùng hai con báo tuyết ưu nhã tuyệt đẹp đột nhiên xuất hiệnở bên cạnh khu đất trống, con mắt tam giác màu lam cùng con ngươi sáng quắc của lx báo nhìn chăm chú vào hai thân hình cao lớn trước sau vẫn đang bảo trì bất động trên đất trống. Đôi mắt màu lam càng dần trở nên trầm lãnh, tàn nhẫn độc ác nhuốm màu đỏ tươi. Ngân Nghê chân trước cào cào đống tuyết dưới chân rồi đột nhiên ngửa đầu phát ra một tiếng gầm như sấm rền.

một tiếng gầm này giống như một quả bom oanh tạc phá vỡ giằng co đình trệ, hai thân hình đứng yên bỗng chốc chợt lóe, ngay sau đó là một tiếng “Keng” vang lên của hai thanh kim loại giao nhau. âmthanh rõ ràng từ trong làn gió tuyết truyền ra, ẩn ẩn có thể thấy được là các tia lửa bắn ra khi chúng chạm nhau. “Tới nào!” Tán Bố Trác Đốn lạnh giọng cười nói, mắt ưng nồng đậm ánh sáng giết chóc. Thủ đoạn nhanh chóng, hồn đao đã đẩy ra trường đao, lôi cuốn gió sét kình phong như tia chớp hướng tới vùng bụng của Thích Già Thát Tu.

Thích Già Thát Tu cũng là khẽ nhếch khóe môi, trong mắt là hung quang dữ tợn. Trường đao đúng lúc xoay ngang ngăn chặn càn quét của hồn đao. Đồng thời hắn xoay nửa người thân dùng đùi phải như gió cuốn quét tới eo sườn của Tán Bố Trác Đốn, cùng với một tiếng trầm thấp kêu: “Vương, cẩn thận!”

Trong phút chốc, chỉ thấy bóng người xê dịch di chuyển, ánh đao liên tục lóe sáng, gió lớn kích cuồng, tiếng kim loại va chạm tiếng quyền cước giao nhau không dứt bên tai, sát khí tanh lệ hóa thành hàng ngàn xiềng xích, cuốn lấy cổ đòi mạng. trên mặt đất là từng lớp tuyết dày nặng bị hất lên bay bụi mù trắng xóa nhưu làn sương phảng phất phiêu tán khắp nơi. Gió lạnh thấu xương cùng từng tảng tuyết lớn bị sát khí cùng đấu khí xé rách, dập nát!

không có người dám tới gần một bước, hai chân của những khán giả tại đó giống như tất cả đều bị đông lại ở một chỗ, trong mắt cuồng nhiệt cũng bị kinh sợ cùng kinh hãi vô biên thay thế. Bọn họ chỉ biết là đối thủ trên chiến trường không ai có thể ở cùng Vương hay Liệt Đội trưởng tiếp được đến mười chiêu, chỉ biết là Vương cùng Liệt Đội trưởng rất cường hãn, nhưng đến tột cùng cường hãn tới trình độ nào lại không có trải nghiệm qua trước đó. Thẳng đến giờ phút này bọn họ mới xem như chân chính hiểu được thực lực của Vương cùng Liệt Đội trưởng, nói là khiến người khác run rẩy sợ hãi cũng khôngquá chút nào.

Thời gian từng phút từng giấy trôi qua, mỗi chiêu thức đều là sát chiêu trí mạng và cứ thế cuộc luận bàn vẫn tiếp tục. Đại đa số bọn thị vệ không thấy rõ các chiêu thức mau lẹ như gió như sét đánh, bất quá vẫn như cũ mỗi người mang vẻ mặt kính sợ mà xem trận đấu này dường như vĩnh viễn phân không ra cao thấp, thật là một màu luận bàn tuyệt vời. Quên mất chớp mắt, quên mất hoan hô, thậm chí liền hô hấp cũng quên luôn.

Keng ——

một chuỗi đóa hoa lửa lóa mắt ở trong tuyết bay lên, mơ hồ thân ảnh chớp động bỗng chốc yên lặng. một thân hình bỗng nhiên đứng thẳng, hồn đao u ám đặt tại bên cái cổ cường tráng. một thân hình khác thì quỳ một gối trên nền tuyết, tay phải cầm đao, thân đao thẳng tắp trên nền tuyết chống đỡ cơ thể. một dòng máu đỏ thắm từ bàn tay nắm chặt chuôi đao chảy dọc uốn lượn theo thân đao, nhìn thấy mà ghê người. Nền tuyết đọng trong phạm vi bốn năm trượng thước đều bị xới lên lung tung, thay vào đó là từng vết ngang dọc đan xen vết đao chém khắc sâu, không ít địa phương còn lộ ra vết chôn sâu màu nâu thạch.

Gió tuyết vẫn tiếp tục ồ ồ thổi quét, đỉnh núi lâm vào trạng thái yên tĩnh giống như chết vậy. Mỗi mộtcái thị vệ đột nhiên đều không thể xác định trận luận bàn này có hay không đã kết thúc? Lần đầu tiên Vương đem hồn đao đặt lên cổ Liệt Đội trưởng người mà hắn tín nhiệm nhất. Tán Bố Trác Đốn đỉnh đầu xuất hiện khói trắng bốc lên, vẻ mặt bọc kín một tầng mồ hôi tinh mịn, hơi thở có chút hỗn độn. hắn từ trên cao nhìn xuống nam nhân nửa quỳ bên dưới, mắt ưng như cũ sâu không thấy đáy, chỉ là ham muốn thích giết chóc bên trong dần dần phai nhạt đi.

“Liệt, ngươi thua!”

“Đúng vậy, thần nhận thua.”

Mắt không chút nào hèn mọn mà ngước nhìn lên người đang kề con đao trên cổ mình, ánh sáng hung nanh tà ác bên trong cũng đã thu liễm lại, hiện lên ý cười nhàn nhạt. Khuôn mặt oai hùng cũng treo đầy mồ hôi mẹ mồ hôi con, hô hấp dồn dập, mặt mày có thể nói như rất thản nhiên tiếp thu, cũng có đối với tử vong không hề sợ hãi.

“Ngươi không phải thua ở võ kỹ mà là thua ở một nửa thần phật nhân từ cùng thể lực trời sinh kia.” Thanh âm Tán Bố Trác Đốn lạnh nhạt thực nhẹ, trừ bỏ Thích Già Thát Tu gần hắn mới có thể nghe được ra, còn lại những người khác chỉ có thể nghe được tiếng gió tuyết thét gào.

Thích Già Thát Tu sốt ruột chờ hô bình ổn lại mới nhếch lên khóe môi, nhàn nhạt nói: “Vô luận phát sinh chuyện gì, thần vĩnh viễn trung thành với Vương sẽ không thay đổi dù chỉ một chút ít.”

“Chẳng sợ luyện công xong, thực lực của ngươi có thể cùng đẳng cấp với ta? Chẳng sợ ta mệnh lệnh cho ngươi từ giờ trở đi không được gần gũi heo nửa bước?”

“Vâng.” một chữ duy nhất nghe tựa như không có chút cảm tình, lại nặng ngàn cân.

Tán Bố Trác Đốn nhướng mày, hồn đao trong tay ở giữa không trung vẽ ra một đạo nửa hình cung u lãnh, “Cạch” một tiếng trở về vỏ đao.

Mũi đao của Liệt khi chạm đến cổ tay của hắn mà lưỡi đao của hắn cũng nghiêng một đường không có chém bay đầu Liệt. Ở trong nháy mắt đó, trong đầu hắn đột nhiên trồi lên rất rất nhiều những hình ảnh hỗn độn không nên xuất hiện. Tâm vẫn là do dự.

“Liệt,” hắn gọi, tiếp theo lặng im hồi lâu, mới lại trầm giọng nói, “Kỳ thật, lúc ta đem con ngựa quý tặng một nửa cho ngươi liền âm thầm coi ngươi thành huynh đệ. Khi đó, ta...... còn không biết ngươi là huynh trưởng cùng mẹ với ta.” hắn chậm rãi xoay người, miếng vải lụa vấn tóc trong lúc kịch liệt đánh nhau đã bị bung ra, máit óc dài nâu đậm như có sinh mệnh tùy ý nhảy múa trong gió, “Liệt, cùng có chung heo nhỏ đi. Còn có, đừng làm cho ta thất vọng.”

“...... rõ”

Thích Già Thát tu nhìn bóng dáng nguy nga dần dần rời xa, mắt hơi hơi nheo lại, như suy tư gì đó rồi tầm mắt lại chuyển dời đến trên miệng vết thương cổ tay phải. Máu sớm đã ngưng kết thành băng, mộtđường vệt đỏ tinh tế chỉ cần sâu thêm một chút nữa thôi là có thể thương chạm đến gân mạch. Tay vừa chuyển trường đao trở lại vỏ. Hai đầu gối hắn quỳ xuống đất, cái trán khẽ chạm băng tuyết, quỳ rạp xuống đất dập đầu, hành đại lễ cung tiễn vị Vương cao cao tại thượng của hắn, cũng là huynh đệ cùng mẹ của mình.

Ngân Nghê dùng sức lắc lắc lông tóc trên người, đem hết thảy tuyết đọng rớt khỏi thân mình, quay về hai đầu báo tuyết kêu một tiếng, báo tuyết gật đầu ứng hòa. Ba con dã thú lập tức duỗi chân đứng dậy theo đuôi phía sau Tán Bố Trác Đốn.

một màn này vĩnh viễn khắc sâu trong lòng các thị vệ có mặt, đến chết cũng không quên. Vương là vị Vương vĩ đại của Cổ Cách. Liệt Đội trưởng đúng là thần tử mà Vương tín nhiệm nhất. Vương chính là kiêu ngạo của nước Cổ Cách, là kiêu ngạo của bọn họ, cuộc đời này có thể được dưới trướng, được đitheo Vương là thần phật ban phát may mắn cùng vinh quang cho bọn họ.

Đôi mắt to màu nâu của Liệt mang vẻ kính sợ kính yêu thoáng hiện lên chính là tràn đầy sung sướng cùng nghiền ngẫm, có vẻ không hợp nhau cho lắm. Bạch Mã Đan Tăng, Pháp Vương thân ái của ta, kế ly gián châm ngòi của người tựa hồ không có kết quả xấu như dự đoán đi? Vẫn là nói, trong lòng ngươi vốn dĩ liền tồn tại hai kết quả bất đồng? Tsk tsk (tiếng chặc lưỡi), người thật đúng là đủ nhàm chán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.