Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 166: Chương 166: Tán bố trác đốn tâm tư (bốn)




“Tán Bố Trác Đốn theo bản năng mà đem thân thể của nữ nhân trước mắt so sánh với thân thể của La Chu trong trí nhớ của hắn, xong gọi nữ nhân đang ngượng ngùng muốn chết bên cạnh: “Lại đây.”

Đức Ương Kéo Trạch kinh hoàng mà ngẩng đầu nhìn hắn xong lại nhanh chóng cúi xuống, chần chừ mộtlát vẫn là cắn răng chậm rãi tiến gần tới bên cạnh nam nhân đáng sợ kia. Lần đầu tiên thấy hắn là khi nàng ở phòng nghị sự và bị phụ thân dâng hiến cho Cổ Cách Vương, nàng có cho cũng không dám, càng không có tâm tình nhìn kỹ tướng mạo của Vương. Nàng chỉ cảm thấy sự uy nghiêm tôn quý, khí thế sắc bén ép đến mức người khác không thở nổi, không dám ngẩng đầu. Đây là lần thứ hai nàng thấy Cổ Cách Vương, vẫn là bị kia sự tôn quý uy nghiêm áp bách đến thở không nổi, không dám ngẩng đầu.

Nàng là tiểu thư của đại quý tộc nước Thiên Trúc và có cùng vận mệnh như tất cả các tỷ muội khác, phụ thân bỏ ra công sức dưỡng dục các nàng là để kết giao với những người có địa vị quyền quý, vì gia tộc mà giành càng nhiều ích lợi. Những tỷ muội của nàng, có người được đưa đến bên cạnh Đức Vương, có người được đưa đến nước Kéo Đạt Khắc, có người được đưa đến Già Ướt Di La...... Còn có một vài người mà chính nàng cũng không biết được đưa tới nơi nào. Nàng bị đưa đến bên cạnh Cổ Cách Vương, mục đích thì chỉ có một đó là hầu hạ mua vui cho Cổ Cách Vương, những lúc cần thiết sẽ vì gia tôc Mo-rô-ni giành ích lợi.

Cố tình nàng vô luận như thế nào cũng không quên được hình dáng của nam nhân đứng dưới cây bồ đề, dáng người trở nên lóa mắt dưới ánh sáng mặt trời, tỏa sáng như một vị thần cao quý. Bờ vai ấm áp dày rộng, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng tựa như tiếng cầm, nụ hôn nóng bỏng, còn có mùi hương của tử đàn thơm ngát, tất cả đều làm nàng say mê khó quên, tình ý triền miên.

Phụ thân vì cái gì không đem nàng dâng cho Đức Vương thay vào đó lại đem nàng đưa vào tòa cung điện hắc ám lạnh lẽo như địa ngục này cơ chứ? Nàng một chút cũng không nghĩ ở trước mặt nam nhân khác chịu nhục mà không mặc quần áo, một chút cũng không nghĩ để nam nhân khác phá trinh tiết của mình. Nhưng trên người nàng còn mang gánh nặng làm vinh quang gia tộc, lưng mang kỳ vọng của phụ thân, nàng không thể làm theo ý mình, ngay cả khóc nháo đòi tự kết liễu bản thân. Hơn nữa trực giác nữ nhân của nàng cũng cảnh cáo rằng nam nhân trước mặt là kẻ không tha cho những ai dám làm trái ý hắn.

Thân thể trần trụi của nàng chậm rãi quỳ xuống cạnh bên người nam nhân, nàng cũng không hề nóimột lời từ đầu tới cuối mà nhẹ nhàng bước tới giống như một con hươu cái thẹn thùng.

Mùi hương thơm của xử nữ nhàn nhat quyện cùng mùi hoa lượn lờ ở bên người hắn, Tán Bố Trác Đốn bỏ xuống chén rượu, một tay đem Đức Ương Kéo Trạch kéo vào trong lồng ngực. bàn tay to lớn bao trùm lên bộ ngực cao ngất, không nhẹ không nặng vuốt ve từ dưới hướng lên trên. Bộ ngực trong tay giống với của heo nhỏ đều rất mềm và đàn hồi tới mười phần, nhưng viên châu hồng nhạt trên làn da nâu đậm liền không có sự đáng yêu mê hoặc của heo nhỏ.

Ngón tay kẹp lấy một viên châu, nhẹ nhàng vuốt ve lôi kéo, ấn ấn xoa xoa, thỉnh thoảng vết chai trong lòng bàn tay ma xát đỉnh viên châu non mềm mẫn cảm ấy. Cảm giác được thân thể non mềm trong lòng đột nhiên đông cứng trong giây lát, sau đó lại run rẩy mềm mại.

“Thoải mái sao?” hắn thấp giọng hỏi, trong giọng nói có một chút mong đợi không dễ phát hiện.

Bị một nam nhân không yêu ôm lấy xờ xoạng, vây quanh thân không phải mùi hương tử đàn ấm áp cao quý mà là mùi tanh nhàn nhạt của dê bò. Đức Ương Kéo Trạch xấu hổ và giận dữ muốn chết, nỗ lực mà kháng cự lại cảm giác đau đớn lại có một chút tê dại truyền tới, nàng làm gì có thời gian mà đi lo lắng trả lời câu hỏi xấu hổ như vậy chứ.

“nói chuyện!” Tán Bố Trác Đốn không nghĩ tới ngoài heo ra hắn lại gặp được thêm một nữ nhân trầm lặng khác. hắn không khỏi tức giận, thanh âm đạm mạc bỗng chốc trở nên lãnh lẹo, ngón tay vân vê hạt châu non mềm tăng thêm lực chà xát thật mạnh.

“A ——” Đức Ương Kéo Trạch phát ra một tiếng hô kêu đau, thân thể mềm mại nháy mắt trở nên căng thẳng.

Tán Bố Trác Đốn nhìn lòng bàn tay hắn có vài giọt máu đỏ dinh dính cùng với một khối da mỏng, hắnkhông khỏi có chút nhụt chí. Thế nên hắn quyết định từ bỏ chỗ này, bàn tay dọc theo bụng nhỏ trơn nhẵn lần đến giữa hai chân của thiếu nữ, hắn thử thăm dò tách ra cánh hoa kiều nộn vẫn đang khép kín, trong đầu hắn chậm rãi sưu tầm lại các động tác miêu tả trong sách chơi đùa hoa đế của nữ nhân

Thân thể Đức Ương Kéo Trạch cứng đờ, không dám phản kháng mà mở rộng hai chân. Ngón tay nam nhân lung tung mà tác quái ở chỗ non mềm quý giá nhất của nàng, chỉ thượng chu lệ vết chai dày ma đến nàng sinh đau không thôi. Hốc mắt dần dần trướng nhiệt, nàng liều mạng mà chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống.

Ngón tay Tán Bố Trác Đốn trong lúc vô tình vén lên một tầng da nhỏ bé và đụng phải một viên hạch nho nhỏ mềm mềm. Chỉ nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, nữ nhân trong lòng giống như hoa bị gió vùi dập run rẩy nhè nhẹ, thậm chí cổ họng còn toát ra tiếng rên rỉ.

Chẳng lẽ là nơi này!? hắn vui vẻ, vội vàng chiếu theo phương pháp xem trong sách lúc nhẹ lúc mạnh xoa chọc vân vê. Quả nhiên, nữ nhân trong lòng ngực run rẩy đến càng thêm lợi hại, rên rỉ trở nên kiều mị hơn rất nhiều.

“Xoa cái viên hạch này khiến ngươi thoải mái sao?”

Đáp lại hắn chính là một giọt lại một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống trên tay, nó hoàn toàn đánh tan sự vui sướng của hắn. Mắt ưng xẹt qua sự lạnh lẽo, hắn tức giận mà đem nữ nhân trần trụi trong lòng quăng ngã ở trên mặt đất, kế tiếp liền đứng dậy đá văng cái bàn thấp trước mặt.

Thức ăn cùng rượu ngon trên bàn toàn bộ đều rơi vãi trên mặt thảm dưới đất, chúng cũng bắn lên thân thể trần trụi của thiếu nữ, vậy mà lại tạo ra một loại mỹ vị chật vật mà dụ hoặc

Tán Bố Trác Đốn đối với mỹ vị vẫn là nhìn như không thấy, hắn cất bước tiến tới dẫm lên bụng nhỏ của thiếu nữ, bàn tay thô bạo mà túm mái tóc dài trên đỉnh đầu của nàng, bức bách phải ngẩng đầu nhìn hắn.

Khuôn mặt mỹ lệ của thiếu nữ dính đầy nước mắt trong suốt, mắt to như được nước thánh tẩy trừ qua mà càng ướt át trong sáng, nhưng nó cũng không hòa tan được ự ưu thương cùng sợ hãi của chủ nhân.

Mắ ưng nheo lại đầy nguy hiểm, hắn đối với khuôn mặt tràn đầy nước mắt kia nhìn thật sâu thật chăm chú một lát, rồi đột nhiên đem đầu nàng ném xuống. hắn thu hồi chân, đứng ở trên bễ nghễ nhìn xuống thiếu nữ như là nhìn một con kiến hèn mọn dưới chân chật vật khóc thút thít, trầm giọng nói: “Ngươi có nam nhân ngươi yêu.”

Đầu Đức Ương Kéo Trạch nặng nề mà cúi rạp trên mặt thảm dưới đất, đầu xoay mòng mòng đau đớn vô cùng. Nàng cuộn tròn thân thể, đôi tay bụm mặt thất thanh khóc rống, “Có! Có! Ta có nam nhân mà ta yêu!” Nàng thật vô dụng, nàng quá vô dụng, nàng cho rằng nàng có thể chịu đựng đến cuối cùng.

“Hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, vừa rồi thấy thoải mái không?”

“không thoải mái! không thoải mái! Ngươi đừng đụng ta! Cầu ngươi đừng đụng ta!” Đức Ương Kéo Trạch điên cuồng mà lắc đầu, thét lên chói tai, còn đâu khí chất cao quý ưu nhã nữa, “Ta có nam nhân ta yêu, ta có nam nhân ta yêu!” Nàng khóc kêu, hai tròng mắt rơi lệ dần dần thất thần, “Thổ Cách Lỗ Khắc, Thổ Cách Lỗ Khắc, ngươi vì sao không tới cứu ta, ngươi vì sao không tới cứu ta......”

Thổ Cách Lỗ Khắc?

Tán Bố Trác Đốn giật mình, thái dương gân xanh nổi lên, một chân đem nữ nhân này đá đến góc tường, tức muốn hộc máu mà bước ra khỏi phòng.

hắn là thằng ngốc mới có thể nghĩ đến việc tìm tới một nữ nhân để luyện cách tán tỉnh.

Heo nhỏ nếu như bị Bạch Mã Đan Tăng cùng Thích Già Thát Tu mê hoặc, hắn liền mạnh mẽ đem nàng áp tải về tẩm cung cùng hắn ngày đêm giao hoan. Nếu lúc giao hợp heo nhỏ bị đau đến khó chịu, trước tiên liền cứ cắn răng chịu đựng. một năm, hai năm, ba năm, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, hắn sẽ đem các loại tán tỉnh chơi đùa thân thể nữ nhân chậm rãi học đến triệt để thì thôi, sẽ khiến nàng vui thích hưởng thụ việc nam nữ giao hợp.

Ám đạo vang vọng tiếng bước chân nặng nề ẩn chứa tức giận, Tán Bố Trác Đốn hoàn toàn xem nhẹ mộtsự thật rất mâu thuẫn.

một đằng hắn đem heo nhỏ coi là nô lệ đê tiện để chơi đùa, một đằng hắn lại vì nô lệ đê tiện này hao hết tâm tư; một đằng hắn không ôm tâm tư rằng sẽ không yêu thích heo nhỏ lâu dài nhưng một đằng lại vô ý thức nghĩ tới tận “Ba mươi năm”.

Ba mươi năm, còn chưa đủ lâu sao? Vừa thương vừa thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.