Thần sắc nàng dần trở nên ảm đạm, mệt mỏi không buồn nói gì. La Chu muốn nở nụ cười xã giao cảm ơn Liên Hoa pháp vương nhưng mà khóe miệng cố nhấc lên cũng không sao ra nở ra được nụ cười, đành phải bất đắc dĩ buông tha ý nghĩtrong đầu.
“Đứa trẻ bịrời xa nơi ở, rời xa người thân là đứa trẻ cô đơn, tĩnh mịch nhất.” Bạch Mã Đan Tăng nhẹnhàng lau đi những giọt nước mắt rơi ra của cô gái ngồi trong lòng hắn. Đôi mắt phượng màu đỏ tím tràn đầy sự ôn hòa cùng thương tiếc, giọng nói ôn tồn mang thương xót, giống như âm thanh của tự nhiên đi vào lòng người, kích thích linh hồn sâu bên trong rung động.
Tuy rằng giờ phút này nàng đang cuộn mình trong lòng của một tên nam nhân xa lạ… không, phải gọi là trong lòng tăng nhân xa lạ, nhưng kỳ quái là thân thể của nàng bên trong lẫn bên ngoài đều không có chút bài xích, cũng không có nửa phần xấu hổ hay không được tự nhiên. Da thịt ấm áp kề sát, mũi ngửi hương sen tươi mát, nàng giống như đắm chìm trong ấm áp gió mát ôn nhu, rong chơi bên cạnh hồ sen. Tâm tình trở nên an tĩnh lạ thường, thực sự thoải mái giống như tìm bến đỗ cho con thuyền vừa trải qua biết bao song gió, thả lỏng chính mình vô lo vô nghĩ ở bên trong cái ôm ấm áp này..
“heo nhỏ ngỗ nghếch, kể cả ngươi đến từ thời không xa xôi thì máu của ngươi đều phảng phất linh khí thần sơn thuần khiết, tổ tiên của ngươi nhất định là tu giả đã hấp thu tinh hồn của thần sơn viễn cổ.” Ánh mắt ấm áp ôn nhu không tiếng động đem cô gái trong lòng bao vây lấy, ngón tay nhẹ nhàng chỉvào chính giữa trán nàng, tiếng nói trầm thấp thuần hậu bay lơ lửng trong không khí, “Ở vùng đất xa xôi quê hương của ngươi, chỉ còn ngươi là có nguyên tinh khí của thần sơn. Thần phật từ bi nhân ái đã cho ngươi may mắn về với nơi mang nguyên tinh khí, cho ngươi cơ hội tìm được gốc gác của chính mình. Heo nhỏ ngốc nghếch, ngươi nên cảm tạ thần phật ban ân, mà không phải một bộ mặt oán thán.”
Ơ? Chẳng lẽ… chẳng lẽ một phần tư huyết thống Tây Tạng trên người nàng đã gây ra việc xuyên khôngá?!
La Chu kinh ngạc trừng mắt to, trừng trừng nhìn đôi mắt phượng màu đỏ tím thâm thúy thần bí cùng vô vạn rộng lớn toát lên sự cơ trí. Ở hiện đại, nàng đối với đỉnh cao nguyên có chút tò mò, hành hương không ngại đường xá xa xôi đến đấy cũng chỉ vì từ sâu bên trong nàng muốn trở về tham gia lễ rửa tội. Hay là giống như tục ngữ nói sống hay chết của mỗi người đều có số cả rồi? Việc nàng xuyên qua về một ngàn năm trước không chỉ là ngẫu nhiên hay là điều tất nhiên xảy ra?!
Vũ trụ là một thứ thần bí, thế giới là một thứ thần bí, trên đỉnh cao nguyên này khi đến chập tối là lúc tiếp cận gần nhất với khoảng không lại có được phần lớn các núi thần, hồ thánh, vùng đất xung quanh lại ẩn chứa rất nhiều điều thần bí. Những hiện tượng có chút thần bí thậm chí khiến các nhà khoa học có vẻ bất lực bó tay, cũng giống vậy thân thể của của nàng khi xuyên qua cùng hồn phách thoát ly thân xác; hay việc bịcầm tù linh hồn, luyện chế hồn phách, thế giới hồn mắt nơi cư ngụ của các loài ma qu; hay tăng nhan có thể nhìn thấu rõ lai lịch của nàng, mang trong mình hai mươi chín phật tướng-Liên Hoa pháp vương.
“Heo nhỏ ngỗ nghếch, ý của thần phật không thể tùy tiện làm trái. Trung Nguyên có câu tục ngữ ‘Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu’, ngươi hẳn là phải vô cùng cao hứng khi nhận được ban ân của thần phật, an tâm ở đây tiếp tục cuộc sống mới đúng.” Bạch Mã Đan Tăng ôn tồn cười yếu ớt, cánh tay nhẹ nhàng kéo bả vai của nàng sat lại làm cho nàng càng thân thiết hơn dựa vào trong ngực mình.
nói vớ vấn, nàng bị kéo khỏi quê nhà, tách biệt gia đình người thân, bị coi làm nô lệ, bị coi là đồ chơi, nhận hết tra tấn cũng coi như thần phật ban ân á? Cái tên Liên Hoa pháp vương suốt ngày trong miếu ăn chay niệm phật sống an tĩnh thanh tịnh quen rồi nên ăn nói lung tung mị hoặc dân sao? Trừ phi đầu nàng bị lừa đá hỏng rồi mới có thể tin tưởng điều hắn nói.
La Chu đem phẫn uất bốc lên đến tận đầu vì thế đột nhiên giúp nàng thoát khỏi âm thanh như chỉ có thiên tiên mới có của hắn làm cho mê hoặc, nàng hơi nhếch cánh môi nhìn Bạch Mã Đan Tăng, đôi mắt to trong suốt không để ý mà nhiễm một chút sự trào phúng.
Ngón tay thon dài lướt qua tâm trán chạm đến hàng mi cong dài mềm mại của nàng. Kế tới đi xuống cái mũi nho rồi tiến đến cánh môi duyên dáng của nàng, hắn dùng ngón tay chậm rãi miêu tả theo viền cánh môi. Mỗi một động tác rất nhẹ nhàng như đang chạm lên cánh hoa đẹp đẽthanh nhã, hắn rất ôn nhu…rất là lưu luyến?!
Trong lòng La Chu nhảy dựng lên, cảm nhận được có chút không thích hợp. Đúng rồi, nàng sao có thể tự nhiên thản nhiên như này khi nằm ở trong lòng người xa lạ cơ chứ? Phải biết rằng tăng nhân Cổ Cách không có tuân thủ không sắc giới như Phật giáo của người Hán, chỉ cần họ không có con thì vẫn có thể cưới vợ hay quan hệ cùng nữ nhân. Từ xưa *nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng sao cảnh giác của nàng lúc này đã ném ra sau đầu từ bao giờ vậy?
* Ý là nam nữ không được thân cận, ngay cả cầm tay giữa ban ngày cũng không được
“Tâm trán thẳng, mi mắt vừa cong vừa thon dài thanht tú, mắt to trong trẻo linh động, cánh môi đầy đặn hồng hồng …” âm thanh trầm thấp hòa ái vang lên, ngón tay thẳng dài, nhẵn mịn tỏa mùi hương hoa lại chậm rãi tiếp tục tiến đến cằm và cổ của nàng. Khi ngón tay Bạch Mã Đan Tăng tiến dần chạm đến quần lụa trắng của nàng bỗng nhiên ánh sáng nho nhỏ phát ra từ đầu ngón tay của hắn, giống như đom đóm một dạng bay theo ngón tay hắn.
Nếu không phải quần lụa mỏng trở nên trong suốt rồi dần dần biến mất trên người mình, La Chu sẽ cảm thấy cảnh tượng hiếm thấy huyền huyễn này rất đẹp. Nhưng lúc này, nàng đã hoàn toàn dùng tay ôm chính mình bởi vì tên Liên Hoa pháp vương cũng không giống như thoạt nhìn, không giống như lời đồn đại không dính khói lửa nhân gian, nhân ái từ bi lại đoan trang thánh khiết. Tên Pháp vương này cũng không khác cầm thú là mấy! Nàng muốn từ trong lòng hắn tránh ra nhưng lại hoảng sợ mà phát hiện ra chính mình không thể khống chế được thân thể mình; nàng muốn mở miệng quát lớn nhưng miệng lại giống như bị cái gì cấm chế, mãi một lúc cũng không thể phat ra khỏi cổ họng. Ở sâu bên trong tiềm thức như có một ý niệm nói với nàng rằng, người đang ôm nàng là thần phật chuyển thế Liên Hoa pháp vương, nàng phải tôn kính hắn, thần phục hắn, tuyệt không có một chút bất kính đối với hắn.
Nàng không phải con chiên theo tôn giáo! Mặc kệ là Phật giáo, đạo giáo, hay là Chúa Giêsu, Hồi giáo, nàng hết thảy cũng không theo bất kỳ tín ngưỡng nào! Mẹ nó chứ! Thuần phục cái cọng lông ý! Trong lòng La Chu điên cuồng hét lên mà thực sự bên ngoài môi chỉ có thẻ hơi mở ra phát ra âm thanh nhỏ tí không nếu không chú ý chắc không thể nghe thấy. Nhìn tướng mạo của Pháp Tướng đoan trang cùng thánh khiết, nàng hoàn toàn hiểu được một điều, nếu Cầm thú Vương là tên cầm thú đội lốt da người thìLiên Hoa pháp vương chính là ma quỷ khoác áo thần phật. Thân thể của chính mình khẳng định bị hắnthi triển cấm chú! Toàn thân làm cho người ta cảm giác an tâm an lòng nhân ái từ bi, như thần thánh tao nhã ôn nhu, tất cả đều so với mây bay đi!
hắn là dao thớt, còn nàng chỉ là con cá, muốn chặt đầu hay đuôi, hay đánh vẩy cũng tùy hắn. La Chu lại một lần nữa khắc sâu cảm nhận về câu nói đó, ánh mắt có chút tuyệt vọng mà nhắm lại. Từ lúc bị bắt làm nô lệ, mặc kệ là do gặp ai; mặc kệ là do thân thể, là do linh hồn, nàng vẫn luôn trốn không thoát vận mệnh bị nhục nhã tra tấn.
Chiếc quần lụa mỏng dần tan ra trong những đốm sáng thưa dần, da thịt mềm mại hồng hồng lõa lồ trong không khí, tràn ngập mị lực của thiếu nữ ngây ngô, dào dạt sức sống thanh xuân. không có quần áo ngăn trở hương trà xanh ngọt ngào tỏa ra khắp phía cùng hương vịđôc nhất của xử nữ tạo thành mùi hương tuyệt diệu mị hoặc giống đực.
“Da thịt trắng mịn non mềm, mùi hương cơ thể mê người.” Bạch Mã Đan Tăng cũng không thèm để ý côgái trong lòng hắn nhắm mắt, cúi đầu tiến đến bên tóc mai của nàng ngửi. Ngón tay chạm đến bộ ngực của nàng, cầm lấy hai con thỏ nhỏ đang run rẩy thong thả mà xoa nắn, “Vú đẫy đà rất cao, phát dục rất tốt.” Miệng hắn đánh giá lầm bầm lầu bầu nhưng bàn tay thì không chút lưu luyến buông ra vú, di chuyển xuống chỗ bụng đặt lên rốn của nàng, đầu ngón tay chui vào bên trong nhẹ nhàng đảo quanh, “không sai, lỗ rốn không quá sâu cũng không quá nông.” Bàn tay vuốt qua hở ra âm vật trơn bóng, ngón tay với vào hoa cốc thần bí mềm mại giữa hai chân, trìu mến mà ôn nhu vuốt ve viền đóa hoa, tán thưởng nói, “thật khó được âm đạo mềm mại nhưng lại không có một cọng lông tơ như này.”
Ngón tay ở trong đóa hoa chậm rãi vỗ về chơi đùa đến ửng đỏ nở rộ ra, đóa hoa tiết ra một chút mật nước trong suốt thoảng thoảng mùi hương. hắn không dừng lại mà nhẹ nhàng áp lên một điểm nho nhỏ, lặp lại động tác xoa vòng tròn, ngón giữa cắm vào miệng hoa nhỏ hẹp, một lần lại một lần rút ra cắm vào. Cơ hồ là ngay tức khắc thân thể mịn màng trong lòng hắn mẫn cảm đến run rẩy.
hắn cong đôi mắt mỉm cười, ánh mắt vui vẻ từ ái ôn hòa dừng ở đôi mắt đang nhắm chặt của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa thẹn lại vừa phẫn nộ. Đóa hoa nho nhỏ dần dần nở rộ to cỡ ngón út đứa bé mới sinh, trơn bóng mơn mởn. Miệng hoa không ngừng mà phun ra hương vị của chất lỏng dinh dính làm ướt đẫm tay hắn, hắn xoay tròn rồi rút tay ra rồi lại tiến vào, động tác tạo nhwungx âm thanh tiếng nước tí tách nho nhỏ mà dâm mỹ.
“Ahh… Uhmmmm…!”
Bị thúc giúc khơi mào tình giục bên trong, La Chu hơi mở ra đôi mắt mê ly, hai gò má bị che kín bởi rặng mây đỏ, cổ họng khó lòng kìm nổi phát ra những âm thanh ngâm nga kiều mị. một cảm giác như bị điện giật tê dại từ phía dưới thân truyền lên tận óc, bụng cảm thấy ấm áp hư không vì thế theo bản năng nàng ưỡn người thở dốc. Bộ ngực vú có chút khó chịu nhất là hai nụ hoa cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, cơ thể cực kỳ muốn ai đó có thể thỏa mãn khát vọng và dập tắt ngọn lửa đang nhen nhóm bên trong nàng. Hai chân ở trong lòng Bạch Mã Đan Tăng chủ động mở ra càng tạo cơ hội cho hắn tiến sâu vào bên trong. Thần trí hiện giờ của nàng không hoàn toàn chìm đắm, đáy lòng vẫn là không cam lòng đầy xấu hổ và giận dữ nhưng thân thể của nàng không chút nào có thể áp chế ngọn lửa tình dục bên trong, chỉ hoàn toàn dựa vào bản năng nguyên thủy của nữ nhân, lớn mật nhiệt tình hướng nam nhân bày ra tư thái cầu được yêu thương.
“thật sự là heo ngốc đáng yêu.”
Bạch Mã Đan Tăng dung túng cười nói, rất săn sóc mà ngậm lấy nụ hoa của nàng dùng sức thay phiên mút lấy. Ngón tay hắn vẫn không quên khéo léo đưa đẩy nụ hoa bên dưới, thỉnh thoảng gẩy gẩy khiến nàng đê mê chìm đắm càng sâu trong bể dục vọng. Ngón giữa lập tức cắm vào hoa huyệt bên trong nhưng cũng rất cẩn thận nhẹ tay ỏe vách tường mẫn cảm mà khiêu khích.
không cần đến một giây La Chu ngây ngô non nớt của chúng ta ngay tại kỹ xảo dâm tà của hắn phát ra một tiếng ngân nga lẫn khóc lóc, ngón chân không chịu được cú lích thíc mà cuộn lại, thân thể buộc chặt sau trong phút chốc rồi mềm như nước, ngồi phịch ở trong lòng Bạch Mã Đan Tăng run rẩy khôngngớt. Mật dịch nóng bỏng phun ra làm ẩm ướt toàn bộ bàn tay của hắn cũng khiến áo cà sa hồng của hắn bị ướt một mảng to.
Bạch Mã Đan Tăng nhả ra nụ hoa đã chuyển thành màu ffor thẫm của nàng trở nên ra. hắn nhìn bàn tay bị mật dịch ấm nóng phun lên cười đến vô cùng ôn nhu từ ái. không sai, cô nàng này thu hút được sự chú ý của Thích Ca Thát Tu, thân thể linh khí thuần khiết của cô ta có thể trợ lực cho tu luyện linh khí trong cơ thể Tán Bố Trác Đốn. Quả thực rất là thú vị.
“Heo nhỏ ngốc nghếch, thần phật không chỉ có ban ân cho ngươi có cơ thể *liên nữ chi tướng, còn ban ân cho ngươi tinh thuần linh khí thần sơn viễn cổ.” Đôi môi trắng như phấn, mắt phượng đỏ tím thâm thúy vô ngần lại không hề đồng nhất với những gì hắn nói, “Ngươi nên trở thành tế phẩm song tu của Bạch Mã Đan Tăng ta.”
* tức là cơ thể mềm mại, đẹp đẽ, hương vị thanh khiết như hoa sen
La Chu hoảng hốt mơ hồ nghe được mấy chứ như cái gì liên nữ, cái gì song tu, đến khi định hình tinh thần lại thì đầu óc cũng vẫn chỉ là một mảnh trống rỗng. Thân thể tê dại vô lực giống như ở trên tầng mây, cơ thể mềm nhũn không thể nói nói nên lời. Ý thức chậm rãi càng ngày càng trở nên hỗn độn…