Ba ──ba ── ba ──
Hắn vỗ tay nhẹ ba cái, một đội binh sĩ lập tức tiến lên đem ba mươi mấy nữ nô đang quỳ bên phải đài đẩy xuống đất, mặc kệ các nữ nô giãy dụa khóc lóc, hai ba phát liền đem quần áo trên người các nàng kéo xuống, nháy mắt lột thành trần truồng.
Sau đó, Thích Già Thát Tu với ngón trỏ vào miệng, huýt một tiếng sắc bén. Mấy chục con ngao khuyển lập tức gật gù đắc ý chạy vội tới đảo quanh phía sau từng nữ nô, trong cổ gầm gừ sủa tràn đầy hưng phấn khó hiểu.
Chỉ thấy binh sĩ áp chế nữ nô lấy ra một viên thuốc ném vào trong miệng ngao khuyển, ngao khuyển lập tức giống như uống thuốc kích thích, trở nên ngày càng rối loạn khó kiềm chế. Mắt ngao dần chuyển thành màu đỏ tanh máu, miệng ngao mở ra, thở ra những tiếng động ồ ồ, dịch nước miếng tanh hôi không ngừng nhỏ xuống, khủng bố nhất chính là từ dưới bụng mỗi một con ngao đều vươn ra một cây gậy dài màu đỏ vô cùng dữ tợn.
Mấy trăm nữ nô đang quỳ ở giữa đài bị binh sĩ cầm roi da mạnh mẽ đẩy mặt hướng qua phía bên phải, trên mặt mỗi người đều trở nên xanh trắng lẫn lộn.
"Cổ Cách cần chính là cơ thể mẹ có thể nuôi dưỡng được nô lệ cường hãn, nô lệ ngay cả chạy trốn cũng không dám chỉ xứng làm đồ chơi cùng thức ăn cho ngao khuyển." Tán Bố Trác Đốn đứng ở trên đài tựa như thiên thần đưa ra lời tuyên bố lãnh khốc đối với những nữ nô dưới chân.
Thích Già Thát Tu lại huýt một tiếng, đám ngao khuyển đang kiềm chế giống như được xóa bỏ lệnh cấm, gần như đồng thời chạy đến chỗ người. Chi trước khoát lên phía sau cơ thể trần trụi của nữ nô, không biết là do huấn luyện, hay là trời sinh thành thạo mà đem bộ phận sinh dục hướng hạ thân nữ nô đẩy vào.
"A ── không ── không ──"
"Không được! A a ──"
Cả nữ nô bị lột trần cùng những nữ nô bị bắt nhìn cảnh tượng trên đều hét lên thất thanh, tiếng kêu thê lương thống khổ vang vọng khắp khe vực, làm kinh động những con kền kền đang nghỉ ngơi trên bãi đá.
Khuôn mặt những nữ nô xích lõa vặn vẹo, toàn cơ thể co chặt, khóc thảm, kêu gào khản giọng, cực lực giãy dụa thân mình muốn thoát khỏi sự xâm phạm của ngao khuyển. Nhưng mà các nàng rất nhanh bị các binh sĩ dùng tay cùng chân tựa như kìm sắt mà giam cầm chặt chẽ trên mặt đất, không có đường chạy trốn, không thể động đậy, chỉ có thể phát ra những tiếng khóc thét bi phẫn thảm thiết mà bất lực. Rất nhiều dũng đạo mềm mại chưa đủ ướt át bị vật thô dài cứng rắn nóng bỏng của ngao khuyển xuyên qua xé rách, máu tươi trào ra theo sự đâm vào rút ra của ngao khuyển, làm ẩm ướt mảnh đất khô cằn.
Bên cạnh, tiếng roi da khua trên không trung đồm độp, những binh sĩ cho phéo nữ nô được khóc thét rơi lệ, kêu thảm thiết, nhưng nếu có nữ nô nào dám có can đảm che lỗ tai, nhắm mắt lại không xem lập tức sẽ bị quất đến trầy da tróc thịt.
Tán Bố Trác Đốn đã lui về ngồi dựa vào tháp y, một bên thưởng thức rượu ngon, một bên lạnh lùng thưởng thức hình ảnh người thú quan hệ dâm loạn với nhau dưới đài, khóe môi trào lên một nụ cười cao quý lạnh như băng.
"La. . . . . . La Chu A Tỷ. . . . . . Ta. . . . . . Ta lại nhìn thấy. . . . . .Thấy địa ngục. . . . . .Địa ngục. . . . . ." Lệ theo hai má Cách Tang Trác Mã cuồn cuộn chảy, mười ngón tay cào thật sâu xuống đất, môi không ngừng run rẩy, ngày cả thân thể cũng không chịu được mà run run.
"Địa. . . . . . Địa Ngục?" La Chu nằm ngửa ở trên lưng Cách Tang Trác Mã. đầu chỉ cần lay động một chút liền bắt đầu phát đau. Nàng không nhìn thấy tình huống bi thảm phía bên kia, tầm mắt nhìn được chỉ có trời xanh mây trăng, còn có vách đá dốc ngược cùng mấy bụi cỏ dại mọc nhô ra trong khe. Tuy rằng nàng cũng nghe được những lời nói lãnh khốc vừa rồi của cầm thú Vương, nghe được tiếng gào thét thống khổ khuất nhực của các nữ nhân, nhưng từ lúc nhìn thấy những hình ảnh ở giữa sân thôn Nạp Mộc A nàng đã không còn phản ứng nào thái quá nào, cũng không có hứng thú hiểu rõ. Nàng quá chú tâm vào đầu ngao khuyển khủng bố đang ngủ gật dưỡng thần trên ngực mình, ái biết được cái miệng ngao kia có hay không lên cơn động kinh cắn một ngụm trên người nàng?
"Ngao khuyển. . . . . .Đang gian dâm nữ nhân. . . . . . Súc sinh. . . . . . Súc sinh cùng nữ nhân tằng tịu với nhau!" Cách Tang Trác Mã cắn lớp cỏ khô trên mặt đất, thanh âm thống hận nghẹn ngào cùng bi thương, " Miệng ngao khuyển cắn lấy sau cổ nữ nhân, móng vuốt bấu vào bả vai nữ nhân, da thịt nữ nhân nơi nơi đều bị cào rách, nơi nơi đều là máu tươi đang chảy. Các binh sĩ áp chế chơi đùa vú các nàng, kéo nát đầu vú, còn quấy nhiễu miệng cùng hạ thể các nàng. Máu, chảy thật nhiều máu. Không phải là người, cũng không phải người, cũng không phải người. . . . . ." Nàng kể lại những hình ảnh mà mình chứng kiến cho La Chu, cuối cùng dừng lại với những tiếng nỉ non đến gần như sụp đổ.
"Ngươi nói đúng, không phải là người." La Chu vỗ nhẹ thân mình cô gái đang run dưới thân, cúi đầu ôn nhu an ủi nói, "Mấy con ngao khuyển đó không phải là người, nô lệ chúng ta cũng không phải người, còn lại tất cả đều là cầm thú đáng chém ngàn đao. Trác Mã, không có gì phải sợ, ngoan à, khóc ra đi, khóc thành tiếng sẽ không còn thấy sợ nữa." Nếu không phải bị internet cùng những phim AV hạng nặng trọng khẩu vị làm hỏng, tin chắc rằng tinh thần nàng cũng sẽ giống như Cách Tang Trác Mã thuần khiết cách không xa sự sụp đổ.
Nô lệ không phải người, hiện tại nàng càng thêm cảm thụ đầy đủ mà sâu sắc được câu nói này. Nguyên nhân chính là vì nô lệ không phải người, cho nên cầm thú Vương cùng với binh sĩ cầm thú sẽ đem việc nô lệ thô kệch kém cỏi chạy trốn ra làm trò giải trí, sẽ cười mà xem nô lệ cùng ngao khuyển giao hợp, sẽ đem sinh mạng nô lệ giống như rơm rác.
Ánh sáng mặt trời đã chiếu nghiêng lên trên vách đá, nhưng tiếng khóc kêu thảm thiết vẫn quanh quẩn liên tiếp không chấm dứt. Thời gian trôi qua vô cùng gian nan, tiếng khóc của Cách Tang Trác Mã dưới thân cũng chưa có ngừng. Từ trong tiếng khóc than, nàng biết đã có nữ nô chết dưới sự gian dâm của ngao khuyển, còn biết ngao khuyển vẫn còn hưng phấn mà tiếp tục gian dâm thi thể, còn nghe thấy tiếng ngao khuyển sau khi thỏa mãn thú tính cùng với đám kền kền đậu trên bãi đá cùng nhau nhai nuốt thi thể nữ nô. Cũng biết phàm là nữ nô trong lúc nhìn cảnh này mà ngất xỉu không có ngoại lệ lập tức bị lột sạch quần áo kéo ra bên ngoài mặc cho ngao khuyển chà đạp, chết không toàn thây.
Ánh mắt đã hết sưng đỏ của nàng lại trở lại giống như hai ngày trước, làm sao cũng không thể chảy nổi một giọt lệ, khô khốc nhức nhối. Một bàn tay của nàng không ngừng vỡ về Cách Tang Trác Mã dưới thân, tay kia thì lại nhẹ nhàng đặt lên đầu ngao khuyển trên ngực, nàng gãi cằm, gãi lỗ tai cho nó.
Cứ qua một tiếng kêu khóc thảm thiết sự sợ hãi đối với đầu ngao khuyển trên người này lại bất tri bất giác mà vơi đi một chút, từ đáy lòng nàng dâng lên một tia cảm kích kỳ lạ. Nếu không phải nhờ có đầu ngao này, nàng cùng Cách Tang Trác Mã đã sớm bị đám ngao khuyển trong đường hầm xơi mất. Nếu không phải cái đầu ngao khuyển này nằm ghé vào trên ngực nàng, nói không chừng nàng cũng đã bị xếp vào đám nữ nô bị súc sinh trà đạp đến chết.
"Liệt, trong nhóm nữ nô chạy trốn chọn mấy người diện mạo xinh đẹp sung làm cung nô, toàn bộ số còn lại đưa đến phòng lai giống." Khi trò chơi gần kết thúc, Tán Bố Trác Đốn phân phó với Thích Già Thát Tu bên cạnh.
"Vâng." Thích Già Thát Tu cúi đầu đáp, con ngươi di chuyển, chỉ chỉ dưới đài, "Vương, vậy nữ nô mà Ngân Nghê lựa chọn thì sao?"
"Ngươi không đề cập tới, ta thật thiếu chút nữa đã quên." Mi phải của Tán Bố Trác Đốn nhếch lên, trong sự mạnh mẽ ung dung lại lộ ra sự lãnh khốc tàn nhẫn, "Đây chính là nô lệ đầu tiên mà Ngân Nghê lựa chọn." Hắn bưng chén rượu đứng lên khỏi tháp y, nhảy xuống bãi đá, đi đến trước mặt La Chu.
Ngao khuyển đang nằm trên ngực La Chu chợp mắt liền ngẩng đầu, dịu dàng mà sủa một tiếng, dưới mắt ưng uy nghiêm lợi hợi nhanh chóng lùi về phía sau.
Cách Tang Trác Mã dưới thân La Chu dưới sự uy nghiêm vương giả cùng sát khí tanh máu phô thiên cái địa mà sợ hãi đến quên cả khóc, La Chu nằm ngửa bị buộc phải đứng mũi chịu sào mà đối mặt với tầm mắt đang quan sát từ trên xuống. Lòng nàng thu nhanh lại, hô hấp gần như đình chỉ, tứ chi bất lực khẽ run lên.
Ánh mắt cầm thú Vương hung ác nham hiểm mà lãnh khốc, bén nhọn mà sâu thẳm, tựa như ánh mắt kền kền đang thong thả mà tuần tra trên người nàng. Ánh mắt nâu đồng sâu không thấy đáy tràn ngập vô tình lạnh lẽo cùn đạm mạc, mà phía sau đó lại ẩn núp sự tàn bạo khát máu đến điên cuồng. Trong tầm mắt lạnh như băng, mỗi tế bào trên cơ thể dường như đông lại, từ da thịt cho đến linh hồn.
"Liệt, đem nàng đi rửa mặt." Tiếng nói trầm mạnh mang theo chút từ tính, cũng lạnh nhạt vô tình đến cực điểm.
"Dạ." Thích Già Thát Tu thuận tay nhấc lên La Chu, bước đi đến bên suối nước nóng, một tay chế trụ sau gáy nàng, đem đầu của nàng ấn toàn bộ vào trong nước, một bàn tay khác thô lỗ mà chà xát mặt nàng.
Dòng nước ấm áp trong nháy mắt tiến vào lỗ tai, lỗ mũi, vào mắt, miệng, làm cho nàng ho khan vì sặc nước, không kịp phản ứng mà nuốt vào mấy ngụm to nước suối. Bàn tay to nắm sau gáy tựa như thiết trảo, không để cho nàng có chút cơ hội giãy dụa. Bàn tay to đang tàn phá bừa bãi trên mặt thô ráp vô cùng, không hề mang nửa điểm thương hương tiếc ngọc, xoa nắn đanh thép giống như đang đang đối đãi với một khúc gỗ.
La Chu gần như nhịn đau đến choáng váng tùy ý cho nam nhân làm nhục, cuối cùng vào thời điểm sắp chết chìm tới nơi thì được lôi ra khỏi nước.
Tán Bố Trác Đốn cùng Thích Già Thát Tu đột nhiên nhìn đến khuôn mặt sau khi tẩy qua nước suối, đều hơi giật mình. Khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng phù, phía trên loang lổ các vết trầy da, giống như là một con rắn đang lột da xấu xí đến làm cho người ta ghê tởm.
"Xấu như heo vậy. Nếu Ngân Nghê thích, vậy để nàng làm ngao nô tùy thân hầu hạ là được." Tán Bố Trác Đốn cười lạnh lùng, đi khỏi. Thị vệ thân cận đã bê tháp y da hổ lại đây, hai đầu báo tuyết cùng ngao khuyển màu bạc cũng đi theo đến bên tháp y. Hắn vén lên áo choàng, ngồi ngay ngắn trên tháp y, thản nhiên nói với Thích Già Thát Tu, "Dưỡng vài ngày, sẽ đem đến bên người Ngân Nghê."
"Tuân mệnh, Vương." Thích Già Thát Tu quỳ một gối xuống hành lễ, cung nghênh Cổ Cách Vương rồi đi.
Chờ cho Vương đi khỏi, hắn mới đưa mắt nhìn về phía nữ nô đang dựa vào tay mình gian nan hô hấp, ngón tay dùng sức búng vào da mặt đang sưng đỏ tróc da của nàng, chế nhạo nói: " Quả thực đúng như Vương nói, xấu như heo vậy."
La Chu đau đến hút vào một ngụm khí lớn, suy yếu mà phụ họa: " Đúng, ta xấu như heo." Thực may mắn mấy ngày nay chịu đựng gió lạnh cùng phơi nắng, làm cho làn da mẫn cảm của nàng bị sưng đỏ lại bong da, trở nên thay đổi hoàn toàn, không bị cầm thú Vương nhìn trúng.
"Coi như vận khí của ngươi tốt." Thích Già Thát Tu lại dùng sức đánh vào hai má nàng, thực hưởng thụ bộ dáng nàng đau đến hít vào một hơi khí lạnh.
"Liệt đội trưởng đại nhân, ngao khuyển trong đường hầm là ta cùng Cách Tang Trác Mã giết, xin cho nàng cùng ta trở thành ngao nô." Tuy rằng nam nhân đang ôm hờ chính mình cũng thật tàn nhẫn, cũng là cầm thú, nhưng trước mắt lại là cầm thú mà nàng tiếp xúc nhiều nhất. Hắn có quyền lực tuyệt đối, cầu hắn, là việc bất đắc dĩ.
"Để thưởng cho sự may mắn của ngươi, ta đồng ý với thỉnh cầu này." Thích Già Thát Tu lành lạnh cười, thổi khí vào trong tai nàng, nhỏ giọng dặn dò nói, "Nhớ kỹ lời ta nói trước kia, ngàn vạn lần đừng có ngu xuẩn mà tìm cách lên giường của Vương."
Trong lúc nàng đang kinh ngạc, hắn ôm nàng đi trở về chỗ cũ, đem nàng đặt lên người Cách Tang Trác Mã, tâm tình vô cùng khoái trá đi đến chỗ nữ nô khác.
La Chu cùng Cách Tang Trác Mã dựa thật sát vào nhau, tựa lưng vào nhau, che lại lỗ tai, cố gắng không nghe không nhìn.