“Bà Lư nói ba tuổi nàng có thể học văn, năm tuổi đã có thể múa hát, còn có tay thêu thùa nữ công nữa”.
Trương Phú Quý đưa tay vuốt vuốt mái đầu nhờn bóng mấy ngày chưa gội rửa.”Ta
rất thích những người hiểu chữ nghĩa như nàng, có dịch thú.”
Ba tuổi có thể học văn sao?
Thẩm Hành nháy mắt một cái, Tam tự kinh đúng là có khá nhiều chữ. Thế nhưng
chắc bà mối Lư không nói cho hắn biết, đến giờ nàng còn chưa học xong,
chỉ được mỗi quyển này.
Năm tuổi có thể múa?
Nếu như xách váy xoay quanh cũng xem là vậy, thì nàng múa rất đẹp nữa đó.
Cho tới nữ công.
Nàng lấy chiếc khăn tay trên eo tối hôm qua mới thêu xong, chân thành nói:
“Trương công tử thấy nữ công này được không?”
Trương Phú Quý trừng mắt nhìn mấy đường may chằng chịt không phân biệt nổi, vô cùng kính nể chắp tay:
“Quả nhiên Thẩm tiểu thư không phải nữ tử bình thường, thêu một con công
cũng có thể nổi bật đến vậy, tại hạ đúng là mở mang tầm mắt.”
Thẩm Hành học theo hắn cũng chắp tay lên.
“Công tử thật biết nói đùa, ta thêu một con linh xà mà.”
Tối hôm qua sau khi nàng thêu xong, Đạo Đạo còn khen ngợi một lúc lâu. Nữ
công của chủ tớ hai người này kẻ tám lạng người nửa cân, thật khó nói ai hơn ai một bậc.
Mấy chuyện nữ công trong nhà bình thường đều do
mẫu thân dạy cho con gái. Nhưng mà nương Thẩm Hành lại chỉ ngân châm ám
khí, căn bản bà còn chẳng biết kim thêu phải xuyên chỉ thế nào, cho nên
đến năm mười sáu tuổi Thẩm đại tiểu thư mới biết được tác dụng của vật
này.
Có thể luyện được bản lĩnh thêu thùa như hiện tại cũng xem như trong vô hạnh có vạn hành rồi.
“A, ha ha ha ha ha.” Trương công tử lúng ta lúng túng cười khan một tràng,
tiếp tục lý giải: “Linh xà cũng được, cũng tốt. Kỳ thực nữ tử ấy mà,
cũng không cần phải có tài năng gì cả, xinh đẹp là chuyện quan trọng
nhất. Thẩm tiểu thư thanh tú tựa thủy linh, sau đó có sinh hài tử chắc
chắn cũng không hề kém.”
Hài tử có đẹp được hay không hình như người cha cũng quan trọng lắm mà?
Thẩm Hành nhìn khuôn mặt bóng loáng đầy dầu hắn đến xuất thần, cố gắng tìm ra một điểm dễ nhìn trên khuôn mặt kia.
Nhưng nàng lại nhanh chóng bỏ qua ý tưởng này, bởi vì như vậy, đúng là làm khó chính mình quá đi.
Chỗ họ đang ngồi là Lâm Phong các, là trà lâu tửu quán văn nhã nhất kinh
thành, đứng bên cửa sổ có thể nhìn được những phong cảnh tuyệt đẹp nhất.
Ngày mùa thu lá phong đỏ rực, từng chiếc lá chập chờn theo gió, rực lên một loáng hồng.
Trương công tử cạnh bên nói: “Lá phong này đẹp thật, giống hệt như được đổ lên một xô máu chó. Nếu nàng thích, chờ chúng ta kết hôn rồi, ta sẽ trồng
một vườn trong sân, nhìn cũng thấy vui.”
Thẩm Hành nghe xong thì hài lòng gật đầu, nàng thấy hai chữ máu chó này rất hợp với ý nàng.
Dưới lầu vang lên một chuỗi tiếng bước chân, lại có khách người đến rồi.
Khâu chưởng quỹ chủ Lâm Phong các tự mình dẫn đường mời người kia lên, eo cong lại như con tôm hùm luộc chín.
Lúc ngước mắt nhìn thấy mấy đại nhân mặc thường phục lên lầu, Thẩm Hành nảy ra phản ứng “quan dân một nhà” vô cùng hài hòa vui vẻ.
Lúc phát
hiện Lưu Nhã Quân một đầu đầy châu ngọc cũng chen chúc ở trong đó, mà
chỉ chút nữa thôi nàng ta cũng sẽ phát hiện ra mình. Trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh miệng lưỡi giao tranh vô cùng náo nhiệt.
Chờ
đến khi nhìn thấy đám người kia khom lưng chào đón một công tử áo dài
nhàn nhã lên lầu, thì ai kia tự thấy mình không thể ngồi thêm được nữa.
Bộ trường bào dài màu xanh lơ đó, ngoại trừ người kia ra, còn ai có thể tạo nên dáng vẻ lười biếng xuất trần đến vậy.
Có lẽ Tô Nguyệt Cẩm cũng không ngờ sẽ nhìn thấy Thẩm Hành ở đây, đáy mắt
trong suốt lóe lên một nét sững sờ. Nhưng mà khi chuyển sang nhìn thấy
“một đống thịt mỡ” thì lại chuyển thành mê man.
Cái thứ kia, là cái gì vậy?
Lưu Nhã Quân vốn nghe nói phụ thân muốn cùng Đoan Vương gia thương nghị
chính sự trong triều, cho nên nàng mới mặt dày mày dạn theo tới châm
trà, giả vờ làm người quen, không ngờ Thẩm Hành cũng ở ngay đây. Vừa
rồi nhìn thấy bà mối Lư ngồi dưới lầu dùng trà, trong lòng nàng cũng
đoán được đôi phần.
Hắng giọng một cái, nàng đi lên phía trước,
giả vờ kinh ngạc nói: “Thẩm tỷ tỷ đang làm gì ở đây vậy? Ôi, vị công tử
này mặt mày phú quý quá, chẳng lẽ hai người là...” Nàng vội đưa tay lên che miệng.”Xem mắt sao?”
Trương Phú Quý không nghe được ý tứ phú quý trong lời nói kia, hắn cười ha ha đáp: “Đúng đấy đúng đấy. Vị cô nương
này thật có mắt nhìn, tại hạ chuyên kinh doanh thịt heo, lớn nhất thượng kinh, từ phố nhỏ đến thị trấn mọi người đều dùng thịt heo của trang
chúng ta. Ngay cả đồ trong cung cũng là do chúng ta đưa tới.”Lưu Nhã
Quân không ngờ đối phương lại đáp lời như vậy, nàng phì cười tươi tắn
như hoa: “Hóa ra là nuôi heo, chẳng trách ta thấy công tử lại mặc đồ như vậy. Thường ngày Thẩm tỷ tỷ thích ăn thịt heo nhất, gả tới nhà công tử
đúng là hợp ý.”
“Thẩm cô nương thích ăn thịt heo sao?”
“Chẳng lẽ không phải.” Lưu Nhã Quân xoa xoa vòng tay mạ vàng trên cổ tay.
“Thẩm đại nhân làm quan nhưng sinh hoạt trong nhà vẫn cực kì túng quẫn. Ngoại trừ có chút tặng lễ được tặng ra thì trong nhà cũng không có bao nhiêu
bạc. Có thể ăn được một bữa thịt heo cũng là chuyện hài lòng nhất trong
năm rồi. Giống như bây giờ vậy, mặc bộ đồ thêu hoa tới đây đúng là
chuyện không dễ dàng.”
Thẩm Hành vốn đang muốn đi, nghe thấy Lưu Nhã Quân chế nhạo một hồi nàng lại đổi ý ngồi thẳng xuống.
Hai mắt Trương Phú Quý đẫm lệ nói: “Thẩm cô nương, ta cứ nghĩ cha nàng làm
quan trên triều, cuộc sống của nàng chắc cũng không hề tệ, không ngờ mọi chuyện lại là như vậy, đúng là khổ cho nàng.”
Thẩm đại tiểu thư
đưa chiếc khăn “linh xà” cho hắn lau nước mắt, vừa than thở một hơi:
“Người làm quan nhưng lại là thanh liêm hiếm thấy. Năm đó cha ta và cha
Lưu tiểu thư cũng là láng giềng sống cạnh nhau, lúc Lưu tiểu thư chảy
nước mũi thòng lòng thấy nhà ta ăn thịt còn nuốt không ít nước miếng
đấy. Giờ cha nàng giàu có rồi, áo quần cũng toàn đồ hảo hạng, công tử
không cần phải sầu não quá nhiều.”
Mấy câu này là muốn kéo cả Lưu Nhã Quân cùng nhau xuống nước.
Khi còn bé đúng là nhà nàng ở cạnh nhà Thẩm Hành, đây cũng là chuyện mà
nàng không muốn nhắc tới nhất, nhưng nói đến việc chảy nước miếng thì
làm sao có thể.
“Ta thèm thịt heo khi nào? Cô không được nói bậy, ta lúc nào…”
“Muội muội hà tất phải kích động như vậy.” Thẩm Hành nhàn nhã ngắt lời
nàng.”Toàn là chuyện xưa hết mà, dù là thật cũng có làm sao đâu.”
Trương Phú Quý cũng hiểu ý phụ họa theo: “Thẩm cô nương nói đúng lắm, mỗi nhà
đều có nỗi khổ riêng. Tuy không hay lắm, nhưng kể ra cũng là một chuyện cười hiếm thấy.”
Không hay lắm? Chuyện cười?!!
Lưu Nhã
Quân suýt nữa bị hai người này một xướng một họa làm hộc máu tức chết,
nàng chưa biết nói gì thêm, thì đã thấy Tô tiểu vương gia tản bộ bước
tới.
Mùi hương nhẹ nhàng che ngợp cả bầu trời quen thuộc phảng
phất theo sau, khiến thắt lưng Thẩm Hành cũng cứng đờ hết cả. Hắn ngồi
xuống bên cạnh nàng, vô cùng thản nhiên nói với chúng quan lại:
“Giờ ta đang có chuyện quan trọng phải quan tâm, mọi người cứ tới nhã các chờ ta trước.”
Tầm mắt Thiên tuế gia yên lặng nhìn về phía kia, nói xong còn bưng chén trà nhấp thêm một ngụm, thực sự không nhìn ra hắn đang bận việc gì.
Chỉ là câu này ai dám nói? Mọi người vội vã gật đầu đồng ý, nhanh nhảu đi vào các trong.
Thẩm Hành vẫn ngồi ngay ngắn nhìn thẳng một bên, nhưng Tô Nguyệt Cẩm tùy
tiện thành quen lại đưa tay cầm lấy chiếc đũa của nàng gắp điểm tâm lên ăn.
Lưu Nhã Quân đứng cạnh tức giận đến run người, căm tức
chuyện Thẩm Hành vô duyên quấy rầy chuyện “hẹn hò” của nàng và Vương
gia.
Nàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Vương gia, Thẩm tỷ tỷ đang xem mắt ở đây, ngài ngồi như vậy không thích hợp thì phải?”
Tô Nguyệt Cẩm kỳ lạ nhìn nàng: “Có gì không thích hợp sao? Ở đây không cần người hầu hạ, cô đi xuống đi.”
Vị gia này xem nàng là nô tài sao…
Thẩm Hành nhìn theo bóng lưng Lưu Nhã Quân ôm uất hận rời đi, vừa định đứng
lên gọi nàng lại, nếu không cô ở lại đi, ta giúp cô châm trà cũng được,
nhưng mà Trương Phú Quý trước mặt đã khiêm tốn thỉnh giáo hỏi:
“Không biết vị công tử này có quan hệ gì với Thẩm cô nương vậy?” Vì sao hai người lại dùng chung đôi đũa.
Tô Nguyệt Cẩm chọn một viên lạc bọc đường trong đĩa.
“Nàng là nội nhân của ta.”
Cả khuôn mặt Thẩm Hành đều rơi vào trạng thái co giật không cách nào tự
kiềm chế được, vỗ vỗ ngực hai lần mới khiến không khí thuận lợi lưu
thông.
“Không phải, công tử đừng nghe hắn nói mò, người này hay đùa giỡn vậy đấy.”
Nếu câu này truyền đi, nàng đừng mong gả đi được nữa. Thấy Tô Nguyệt Cẩm
còn đang định há mồm, nàng vội cuống quít đưa tay che miệng hắn lại.
“Đây là ca ta, ca ca ruột.”
Trương Phú Quý nghe xong thì rất đỗi ngạc nhiên, sau đó lại vỗ trán một cái,
hóa ra từ “nội nhân” có ý là người trong nhà. Đúng là do hắn đọc sách ít quá, suýt nữa hiểu lầm rồi.
Cúi đầu khom lưng rót chén trà nhỏ rồi đưa lên, hắn nghiêm mặt nói:
“Hóa ra là Thẩm gia ca ca, thất kính thất kính rồi. Người giới thiệu cũng
không nói sẽ có người trong nhà tới, nếu có thất lễ mong được ca ca
lượng thứ.”