Gần đây Thẩm Hành cảm thấy có gì gì kì lạ.
Bởi vì Đạo Đạo không thích đào sâu nghiên cứu đột nhiên lại bắt đầu học
tập vấn tóc, thứ hứng thú này nàng không biết phải nên vui hay buồn.
Là một thị tỳ của tiểu thư nhà quan gia, nàng ấy cực kì không xứng
chức. Ngoại trừ kiểu tóc buông đơn giản nhất, hầu như bất cứ kiểu tóc
nào nàng ấy cũng không thể nào làm được.
Quả thật, lần này cũng không thông.
Dù người kia đã tìm tòi nghiên cứu thật lâu, mỗi lúc mở mắt ra, nàng cũng không dám soi gương nhìn mình nữa.
”Đạo Đạo, ta thấy con người ta sống thì cứ nên thoải mái. Có những thứ
cần thiên phú dù mình chăm cũng không thay đổi được, không nên cố chấp
quá làm gì“.
Những lần nói dối như vậy nàng đều phải vắt hết óc ra suy nghĩ, nếu không sẽ rất dễ bị vạch trần.
Luôn có một hai việc như thế đấy, dù cố gắng thế nào cũng sẽ không làm được.
Đạo Đạo đứng bên lo lắng nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Tiểu, tiểu thư không thích sao? Nô tỳ cảm thấy, thỉnh thoảng thử đổi một kiểu đầu mới cũng
đâu có gì không tốt đâu.”
Thẩm Hành nghe vậy thì mỉm cười: “Em có thể thử nghiệm trên đầu mình ấy.”
Nhưng làm vậy sẽ không có canh giò để ăn a.
Nàng nuốt nước miếng một cái: “Mình tự luyện thì sẽ không tốt được.
Việc này phải ngồi bên tỉ mỉ, tay nô tỳ quá ngắn, không với tới phía sau tóc nữa.”
Thẩm đại tiểu thư nghe xong suýt chút nữa đã lệ nóng lưng tròng. Hiếm
khi nàng thấy Đạo Đạo lại chăm chỉ như vậy, nàng mà không ủng hộ thì
đúng là có lỗi với tình nghĩa chủ tớ bao lâu.
Vừa định nói: “Nếu không em đi làm cho cha ta đi, khả năng tiếp nhận của ông ấy mạnh mẽ lắm“. thì mành xe ngựa đã bị người xốc lên.
Gò má tuấn tú của Tô Tiểu Thiên tuế theo ánh dương chiếu vào.
Hắn đang dặn dò người bên cạnh gì đó, xoay mặt lại đập ngay vào mắt là “trang dung” của nàng lúc này cũng phải ngẩn người ra.
Hắn nói ngay với Quế Viên như thể bản năng: “Mau thả mành xuống.”
Thê thảm không cách nào tả hết!
Đạo Đạo nhìn động tác nhanh nhẹn của Quế Viên công công, nàng rất muốn
được nói một câu: “Vương gia à, lúc ngài chải đầu làm sao mà xuống tay
được vậy?”
”A Hành.”
Cách một lớp mành hắn gọi.
”Giờ từ đây chúng ta phải đi bằng đường thủy, cô rửa mặt trước đi, ta đưa cô ra ngoài chơi.”
Thẩm Hành không biết vì sao trong giọng nói của hắn lại có phần hổ thẹn, có lẽ là vì thấy vừa nãy mình có hơi đường đột.
Nàng hào phóng nói: “Chờ chút, tới ngay đây.”
Sau một khoảng thời gian kiên trì “quân tử chi giao” này, nàng đã ý
thức được một cách rất sâu sắc, phải biến một tên “tiểu nhân” thành quân tử là chuyện khó khăn đến mức nào.
Vì lẽ đó.
Nàng than nhẹ một tiếng, cứ chờ về kinh đi, đến lúc đó mỗi người đi một ngả.
Có lẽ ngay cả chính bản thân mình nàng cũng không muốn thừa nhận, thực ra là vì nàng không nỡ.
Nơi mà họ tới tên là Diệu Nguyệt Thành, là tòa thành giàu có nhất Bắc
Thủy Trì Ngạn. Cạnh bên Viễn Sơn, tựa vào Thủy Ngạn, theo tương truyền
vừa dựa núi vừa cạnh sống mới là vị trí tốt.
Hồ nước trong veo như kính trời, xanh xanh màu ngọc bích, gió phảng phất nhẹ nhàng, như cuốn hết những mệt nhọc của mấy ngày long đong.
Quế Viên đứng bên nhỏ giọng nói với Tô Nguyệt Cẩm: “Vương gia, nô tài
nghe nói gần bên có một khu rừng phong lá đỏ, trong rừng còn có hiên
đình được chảm trổ tinh vi, là nơi mà văn nhân mặc khách thường xuyên
lui tới. Nơi hành lang uốn khúc phong cảnh hợp lòng người, thích hợp cho các đôi nam nữ trẻ tuổi nói chuyện về trời đất, ngài xem, khà khà. . .”
Câu nói sau cùng của hắn nói rất nhỏ nhẹ, cộng thêm một vẻ mặt cực kì gian xảo lưu mạnh.
Tô Vạn tuế ghét bỏ nhìn chếch qua một bên, nói tiếp với Thẩm Hành:“Chúng ta đi Lâm Tương các ăn cua đi, nghe nói gạch cua ở đó rất ngon.”
Quan trọng nhất đó là, điểm tâm nơi này cũng vô cùng tuyệt vị
Hai bên đồng lòng, cả hai đều thoả mãn.
Lúc đi ngang qua bên người Quế Viên, hắn vỗ nhẹ bờ vai của ông, ý vị sâu xa nói: “Mấy chuyện hẹn hò này chẳng vui vẻ gì đâu.”
A Hành nào có biết được mấy bài thơ cổ, sao mà nhìn phong cảnh hữu tình gì được chứ.
Cùng nhau đi được một đoạn chưa xa, hai người đã thấy Cố Duẫn Chi phất phơ cây quạt giấy.
Hôm nay hắn mặc một bộ thường phục màu lam nhạt thêu vân, trên đầu là
cây ngọc trâm màu trắng, phong lưu ngời ngời, ha ha chào đón: “Định đi
đâu thế? Sao vui vẻ quá vậy.”
Thẩm Hành cười chỉ vào tửu lâu cách đó không xa: “Đi ăn cua, nghe nói lầu các này vừa bắt cua vừa ăn, lạ lắm.”
Cố Duẫn Chi cười tủm tỉm liếc qua hai người một lượt: “Hóa ra là thế, ta cũng thích ăn cái này, đi cùng không?”
Xưa nay Thẩm Hành vẫn biết quan hệ giữa hắn và Tô Nguyệt Cẩm vô cùng tốt, nghĩ cùng đi cũng chẳng có việc gì.
Cho nên nàng gật mạnh đầu: “Được chứ, thêm một người thì càng náo nhiệt, cùng nhau đi thôi.”
Quế Viên và Đạo Đạo cùng nhìn nhau, trong mắt là bốn chữ 'Không hiểu phong tình' cực lớn.
Cố Duẫn Chi là ai chứ? Là người được xưng Ngọc Diện Nguyên Quân, tuy
nhìn thì ôn hòa, nhưng có thể lọt vào mắt hắn chỉ lác đác được mấy
người.
Thẩm Hành không nhìn ra ý hắn, nhưng người bên ngoài lại rõ ràng minh bạch.
Khoảng thời gian này vị Cố Hầu gia kia cứ hay tìm Thẩm tiểu thư chơi cờ, thời gian Thiên Tuế gia ở bên nàng vốn đã không nhiều, hiếm khi mới có một lần dạo chơi, sao có thể đồng ý chèn thêm người nữa.
Quế Viên lén nhìn chủ tử mình một cái, quả nhiên trên khuôn mặt lạnh
lùng kia đã nhăn như đường áo, nhưng lời nói ra lại không chút ngông
cuồng.
”Muốn ăn cua thì tự đi đi, ta muốn đi riêng với A Hành.”
Một câu đủ khiến mọi người ở đây thêm sửng sốt.
Thẩm Hành đẩy hắn một cái rồi cũng không biết phải nói gì mới hay.
Cố Duẫn Chi trừng mắt lại, như thể cũng sớm đoán được tính tình người
kia, chỉ có điều vẫn hơi hơi oán giận: “Sao hẹp hòi quá thế, đi chung
không vui à? Từ khi có A Hành ngài không thích đi với ta nữa hả“.
Cách nói tế nhị tránh nặng tìm nhẹ này khiến cho người ta không nỡ chối từ.
Tô Nguyệt Cẩm trầm mặc, nói năng vẫn đầy ý vị: “Nếu thành thân cũng phải ở bên hoa tiền nguyệt hạ*, chờ A Hành sinh em bé rồi ta mới có thời
gian đi với đệ.”
*Bên hoa, dưới trăng.
Dứt lời thì lôi Thẩm Hành đi thẳng. Để lại mấy người đang hóa đá bên kia, một lúc vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Thực ra Thẩm đại tiểu thư kỳ cũng không biết mình đang đi đâu, cả người
mờ mờ mịt mịt, cũng không biết ý của hắn có phải giống cách mà nàng
đang hiểu.
Há mồm hết lần này tới lần khác lại thấy không nên hỏi việc riêng nhà người ta.
Trong lúc đó Cố Hầu gia vẫn còn đang ngơ ngẩn, dáng vẻ oán giận sau khi
bị vứt bỏ quá rõ ràng. Hóa ra, người mà Hầu gia thích, là Tô tiểu vương
gia sao? Vì để cho người kia biết nhầm đường mà quay lại, Tô Nguyệt Cẩm
mới kéo nàng sang làm cớ.
Hai người này đã hơn hai mươi mà chưa cưới vợ, hóa ra là vì còn chút tình cảm nan giải này, đúng là khổ cho bọn họ.
Tô Tiểu Thiên tuế vốn đã thông minh, nhưng cũng không ngờ rằng nàng lại
có cách giải thích độc đáo đến vậy, nhìn dáng vẻ mất tập trung của nàng hắn còn nghĩ là vì Cố Duẫn Chi không cùng đi.
Ai kia bực bội chọt chọt vào đĩa điểm tâm trên bàn nói: “Duẫn Chi mà ăn cua người sẽ bị nổi đỏ“.
Chẳng qua tên đó đi theo để xem trò vui thôi, tưởng hắn không biết chắc.
Thẩm Hành suýt nữa không cầm chắc cái thìa trong tay, rưng rưng nói: “Ngài thật biết quan tâm.”
Không hiểu sao gương mặt đó lại mang theo vẻ khoan dung ngầm hiểu, khiến cho Tô Nguyệt Cẩm phát tởm một hồi, bất giác múc một muỗng cua trong
bát nàng ăn thử.
Mùi vị vừa vặn, không có độc mà.
Hắn gõ lên cái bát của Thẩm Hành một cái: “Ăn đi, lúc về phải uống một bát thuốc thanh nhiệt đấy.”
Lần này họ đến đây không làm kinh động đến quan chức Diệu Nguyệt Thành,
quần áo cũng chỉ dùng trang phục thương nhân bình thường, vì không muốn quấy nhiễu dân cư bách tính.
Sau khi ăn xong hai người thuê một chiếc thuyền nhỏ, đi thuyền ra hồ, ngắm nhìn ý cảnh.
Chỉ có điều số thuyền hoa trên hồ cũng dần dần tăng lên.
Thực ra cái gọi là thuyền hoa trong lòng hầu hết các công tử đều hiểu rõ, một nghề nghiệp không ra gì.
Đánh đàn rồi ca hát, thỉnh thoảng lọt vào mắt công tử nào sẽ được mời
tới thuyền người kia gảy thêm một khúc, nhã trí hơn yên hoa liễu dạng
thêm một chút.
Thẩm Hành không rõ chiếc thuyền này đã thu được bao nhiêu chiếc khăn tay của các cô nương, nàng vừa nhìn vừa ngẫm, hay là lấy về vài cái nhỉ, để cho Đạo Đạo lấy chùi bàn.
Tô tiểu vương gia vẫn thản nhiên ngồi trên mũi thuyền, thỉnh thoảng lại cho cá ăn vài miếng.
Có một chiếc thuyền lớn màu đỏ chậm rãi tiến gần bên, Thẩm Hành nhìn
người kia đang còn cặm cụi nuôi cá. Một cô nương mặc quần dài màu đỏ
vung vẩy khăn tay đầy hương phấn, cười quyến rũ nói: “Này công tử và nha hoàn ngồi trên mũi thuyền ơi, có muốn lên thuyền chúng ta giải sầu
không đấy“.
Nói xong nàng đã kéo tấm lụa mỏng trên thuyền xuống.
Thẩm Hành nhìn sang, một đống các cô nương đang ngồi bên trong, mập béo ốm gầy, muôn hình vạn trạng.
Nàng trêu ghẹo nhìn Tô Nguyệt Cẩm, cười ha ha nói: “Gia có muốn qua không?”
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng: “Lát nữa nàng mà ghen ta lại càng xui xẻo.” Hắn thích tự chuốc lấy phiền thế à?
Bên trong thuyền đột nhiên vang ra một giai điệu lạ.
Nghe biết là âm thanh của nhạc cụ gì, vừa giống đàn cầm vừa giống đàn
tranh, mấy âm tiết vội vàng dồn dập, nhưng là cực kì dễ nghe. Như thể
lòng người kia đang lo lắng, hoặc có nhiều tâm sự ngổn ngang.
Thẩm Hành không hiểu âm luật, nhưng nhìn thấy Tô Nguyệt Cẩm nghe xong
thì cả người đờ dẫn, còn ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía kia.
Nàng chưa từng thấy hắn thất thố như thế, một lúc lâu sau hắn khẽ nói ba chữ:
”Là A Dạng.”