Thực ra nàng muốn hỏi là, Tô Nguyệt Cẩm chết giẫm ở đâu rồi? Tốt xấu gì cũng là đồng bọn cùng chung hoạn nạn, sự tình náo động đến mức ấy, về
tình về lý đáng lẽ hắn cũng nên đến từ đường thăm hỏi nàng một chút chứ.
Nàng nghĩ có lẽ nguyên nhân khiến lòng mình không thoải mái là đây.
Châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, một con bị què chân rồi, con kia
cũng còn biết cùng chăm sóc. Thế mà khi nàng bị nhốt lại ở đây, thậm
chí ngay cả cơm hắn cũng lười đưa sang.
Dường như tam nương cũng biết nàng sẽ hỏi điều này, khuôn mặt bà hiện ra vẻ lúng túng, ấp úng nói: “Tô tướng công bận thì cũng không hẳn là bận, chỉ là vết thương ở chân hắn chưa lành hẳn, không tiện đi đường xa, cho nên mới làm phiền ta đưa đến.”
Từ từ đường đến nơi nàng nơi sống chỉ cách một đoạn đường, cái lý do qua loa lấy lệ này đúng là gượng ép quá.
Nàng cười cười, rất thông minh gật đầu: “Cũng đúng, chân của hắn đã lành hẳn đâu.”
Dù Thẩm Hành không hỏi nữa nhưng Vu tam nương lại thấy bất bình thay cho nàng.
Hơn nữa vốn bà đã là người không thể giấu diếm được chuyện gì, không
đành lòng mở miệng khuyên: “Tô nương tử phải nghĩ thoáng lên đi, có một
số việc nữ nhân chúng ta không thể chi phối được. Nam nhân mà, ai mà
không vậy.”
Thẩm Hành không hiểu rõ ý của bà, nàng ngạc nhiên hỏi: “Từ trước đến
nay tam nương vẫn luôn nói chuyện lưu loát, sao hôm nay lại ấp a ấp úng
thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
”Có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Vu tam nương nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, bất giác thở dài.
”Sau khi cô bị giam xong, Phùng Tư Trân trực tiếp kéo ca ca của nàng đi
tìm Tô tướng công, gào khóc nói muốn hắn phải nạp nàng làm thiếp, náo
động đến cả thôn. Lúc đó ta không để ý, cô và Tô công tử kiêm điệp tình
thâm, hắn tất nhiên sẽ không đồng tình, cho nên không thấy chuyện này có gì to tát.
Có điều hai ngày nay, hắn dặn ta đưa cơm cho cô, còn mình lại sáng tối ở cùng với nàng ta. Tối hôm qua ta còn trông thấy phòng cô sáng đèn, cũng không biết hai người hàn huyên chuyện gì mà lúc Phùng đại cô nương đi
ra mặt mày cười tươi như hoa, xem ra đã giải quyết xong rồi.
Ta nói ra cô đừng tức giận, Tô công tử khôi ngô tuấn tú, sau khi chuyện
này xảy ra, hắn cũng biết thời biết thế, dẫu sao cô cũng là chính
thất, nàng ta dù có vào cửa nhưng vẫn phải gọi cô một tiếng chủ mẫu.”
Vu tam nương nói xong đã lâu mà vẫn không nghe thấy Thẩm Hành đáp lời,
bà đang chuẩn bị ngẩng đầu thì bỗng nghe thấy tiếng bát sứ vỡ vụn vang
lên.
Thẩm Hành nhìn những mảnh vỡ trên nền đất, vô cùng dịu dàng nói:
”Hóa ra là như vậy, được lắm, được lắm.”
Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường. Thôn Bác Cổ dù cách xa trần thế nhưng trong thôn số nhà có thiếp thị cũng không hề ít.
Cùng là nữ nhân, vu tam nương có thể cảm nhận được sự uất ức của Thẩm
Hành, dù sao nàng cũng vì người này mới phải đến đây hối lỗi, dù có
muốn cưới ai đó vào cửa thì cũng không nên cưới vào lúc này.
Nghĩ như vậy, mỗi lần đưa cơm bà đều dồn hết tấm lòng, ngoài bữa ăn chính còn làm thêm vài món điểm tâm nho nhỏ.
Làm hại mỗi lần Thẩm Hành nhìn bà đều phải trưng ra dáng vẻ khuê phòng
oán phụ, vẻ mặt ai oán, nếu không sao dám hưởng thụ đãi ngộ đó được.
Kỳ thực nàng cũng không thấy thoải mái lắm. Chỉ có điều suy nghĩ đó khác hẳn với ý nghĩ của Vu tam nương.
Từ cách nói chuyện của huynh muội họ Phùng, không khó để nhận ra hai
người này chắc chắn không phải người của thôn Bác Cổ mà là đi lạc vào
thôn, nhất định phải có cách để đi vào.
Lần trước nàng chưa kịp “khoe khoang sắc đẹp” đã bị giam vào từ đường,
Tô Nguyệt Cẩm đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp kế tiếp để điều tra.
Phùng Tư Trân chủ động tới cửa, vốn đã gãi đúng chỗ ngứa, hơn nữa với
tâm tư của nàng ta đối với Tô Vạn tuế gia, khả năng moi được tin tức
chắc chắn sẽ dễ hơn so với nàng.
Nàng hiểu ý hắn.
Có điều vừa nghĩ tới hình ảnh nữ nhân xảo quyệt kia ngồi bên cạnh Tô Nguyệt Cẩm, nàng đã thấy trong lòng khó chịu lắm rồi.
Nếu đổi nàng ta thành người khác, chắn chắn nàng sẽ không như vậy.
Nàng cực ghét Phùng Tư Trân.
Thẩm đại tiểu thư trầm ngâm suy tư, ấy thế mà chẳng thông suốt được chuyện gì, vẫn một múi bế tắc khó chịu.
Dù có phải dụ dỗ mụ đàn bà chanh chua kia thì cũng nên tới thăm nàng một chút chứ, đây lại không thèm quan tâm, thật không nghĩa khí.
Vào lần đưa cơm cuối cùng, Tam nương tận tình khuyên nhủ nàng thêm lần
nữa: “Tiểu Hành à, ngày mai cô được thả ra chớ nên đi gây sự nữa, không
tốt với cô đâu. Nếu còn bị bắt lại, e chừng phải bị giam tới cả năm lận
đấy.”
Trưởng thôn vẫn xử lí theo nguyên tắc, sai lầm nhỏ trị nhỏ, sai lầm lớn
trị lớn. Với tính cách của Tô nương tử, khó tránh khỏi lại phải chịu
thiệt thòi.
Thẩm Hành không biết vì sao tam nương nhất định phải dùng từ 'Thả ra',
động từ như vậy rất dễ gây tranh cãi, nhưng nói chung suy nghĩ đó cũng
giống với dự tính của nàng.
Thẩm Hành đàng hoàng đáp lời: “Thả ra rồi ta sẽ không đánh nàng nữa.”
Sau khi Vu tam nương đi, Thẩm Hành mới sờ soạng trên nền từ đường. Nàng cũng không biết mục đích của hành động này là gì, chỉ biết có âm thanh
nào đó trong lòng đang thúc giục nàng làm vậy.
Nếu Phùng Tư Trân nhất định phải vào cửa làm thiếp mới bằng lòng tiết lộ vị trí kia thì nhất định nàng sẽ đánh nàng ta.
Trong căn phòng đen thùi lùi, ánh trăng dừng trên khung cửa sổ, nàng
nằm trên mặt đất ẩm ướt, tứ chi mất hình tượng giang ra thành hình chữ
'Đại' thật lớn.
Tay chân trên dưới run run, tưởng tượng mình như một con ếch uống nhầm thuốc.
Nếu mà có ai tới thật, nàng sẽ lý giải là vì ăn no rửng mỡ.
Đúng lúc này, Tô Tiểu Thiên tuế đẩy cửa ra.
Sau khi nhìn thấy hình dạng “vô cùng thê thảm” này của nàng, trong đôi
mắt ai đó hiện ra sự sững sờ hiếm thấy. Hắn cẩn thận cúi thấp đầu quan
sát, xác nhận được “đồ vật” trước mắt này đúng là Thẩm Hành thì người
kia mới bằng lòng nhấc chân đi tới.
Thân thể Thẩm đại tiểu thư đột nhiên cứng ngắc, nàng từ từ ngồi dậy, cố
gắng lấy một dáng vẻ hết sức tự nhiên ngồi xổm xuống góc tường, rồi vùi
đầu vào trầm tư.
Trong lòng buồn phiền sục sôi chỉ muốn khóc thét lên thôi.
Tư thế mà nàng vừa mới bày ra kia sao mà không có lỗi của cha nàng được! !
Tốt xấu gì cũng phải gõ cửa cái chớ?
Căn phòng im ắng, trong không khí lan tỏa mùi xạ hương thoang thoảng, nàng biết chỗ hắn đứng cách nàng không xa.
Mũi khẽ hít một hơi, không có hương hoa loa khèn nồng nặc chết người của Phùng Tư Trân. Tâm tình phức tạp mới hơi thả lỏng hơn một chút, nhưng
lại không biết phải mở miệng nói gì, cho nên cứ thế quay lưng ra ngồi
nghịch đất.
”A Hành.”
Một lúc lâu, nàng nghe tiếng hắn gọi mình, ngữ điệu ấm áp như kéo theo cả vẻ lấy lòng.
Thẩm Hành không xoay người, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Thực ra nàng muốn nói là, nếu như ngài muốn giải thích với ta thì nói
đi, ta biết ngài tiếp xúc với Phùng Tư Trân là vì muốn tìm ra tin tức
mà.
Nhưng rồi nàng lại thấy lời này cực kì quái dị, cho nên bèn ngừng lại.
Nhưng rất nhanh sau đó nàng phát hiện mình đã đoán sai rồi, bởi vì
nguyên nhân đối phương muốn lấy lòng nàng là vì chuyện khác.
”Ta muốn ăn hộp điểm tâm của cô.”
Thẩm Hành bất giác quay đầu, thấy hắn đang nhìn hộp điểm tâm trên bàn hoa quế, đúng là cái đồ không tim không phổi mà.
Vứt nàng ở từ đường ba ngày, đến một câu an ủi tối thiểu cũng không có, vừa gặp mặt đã muốn ăn điểm tâm của nàng?
”Vương gia muốn ăn gì thì ăn, cần gì phải trưng cầu sự đồng ý của ta.”
Nàng trừng mắt nói vô cùng khách khí, nhưng trong lòng lại hận không thể nhào tới cắn hắn một cái.
Tô Vạn tuế đúng là kẻ vô tâm, nghe nàng nói thế thì hắn cũng gật đầu, coi như là thật, bắt đầu cầm điểm tâm lên ăn.
Ăn đến viên cuối cùng, hắn cắn nửa cái, hình như rốt cục cũng nhớ ra trong phòng còn có một người sống đang tồn tại.
Thế là ai kia “hào phóng” hỏi nàng: “Cô muốn ăn không?”
Thẩm Hành nghiến răng nghiến lợi mỉm cười, vốn đang định nói: “Ta không ăn, lão nhân gia ngài thích thì ăn hết đi.”
Nhưng rồi lại không ưa cái tính kiêu ngạo của người nào đó, nàng bèn sửa lời: “Ta ăn.”
Có lẽ hắn cũng không nghĩ tới nàng sẽ đói bụng ăn quàng như vậy, trong
mắt Tô Tiểu Thiên tuế hiện ra thoáng do dự lạ lùng, nhanh chóng thu tay
lại: “Ta khách sáo hỏi thôi.”
Nửa viên còn lại, cũng tiến vào bụng hắn.
Có thể giết hắn không? Có thể không hả trời? ! !
Nước mắt Thẩm Hành sắp dâng lên, nàng không muốn tiếp tục để ý người này nữa đâu.
Có điều hắn cứ như người không liên quan, bước lên phía trước kéo nàng.
”Ta tìm được lối ra thôn rồi, cô đi theo ta.”