Nô Tình Kiếm Thủ

Chương 46: Chương 46: Kiếm Chết




Bước chân vào Phỉ Thúy sơn trang, Diêm La Thành chủ Dịch Hoành cảm nhận sự vắng lặng lạ lùng. Y ngờ ngợ đang có một cái bẫy chờ sập mình. Chính cảm giác đó khiến cho Dịch Hoành phải lo lắng. Mặc dù lo lắng, nhưng y vẫn tự tin vào võ công của mình.

Bước qua ngưỡng cửa gian chính sảnh, đập ngay vào mắt Dịch Hoành là dáng đứng thư thả của Tôn Ứng Hiệp. Mặc dù y quay lưng về phía Dịch Hoành nhưng gã vẫn cảm nhận được sát khí hừng hực toát ra từ phía Ứng Hiệp.

Dịch Hoành dừng bước nhìn Ứng Hiệp:

- Bổn vương muốn gặp Thánh nữ!

Ứng Hiệp từ từ quay lưng lại, mặt đối mặt với Dịch Hoành:

- Lâm tỷ tỷ có việc lớn, Ứng Hiệp thay mặt Lâm tỷ tỷ bồi tiếp tôn giá!

Ðôi mắt Ứng Hiệp đỏ au, toát ra sát thần khủng bố. Chạm vào ánh mắt của Ứng Hiệp, bất giác xương sống Dịch Hoành gai lạnh. Y ngập ngừng nói:

- Bổn vương không có việc gì để bàn bạc với túc hạ cả!

ứng Hiệp gằn giọng:

- Có, có!

- Túc hạ muốn bàn bạc với bổn vương việc gì nào?

Diêm La Thành chủ vừa nói vừa âm thầm vận công.

Ứng Hiệp nhìn thẳng vào mắt Dịch Hoành nghiêm giọng nói:

- Tại hạ muốn bàn thảo với Dịch vương gia về câu chuyện hai mươi năm trước, khi vương gia đã bị lưu đầy ra ngoài biên ải, sau đó kết thân với Tộc chủ bộ tộc Liêu ninh.

Mặt Dịch Hoành thoạt đanh lại:

- Phó giáo chủ nhắc đến chuyện đó để làm gì?

- Ta muốn biết kẻ đang đối mặt với Ứng Hiệp có đúng là người bất nhân bất nghĩa, bất ân và bỉ ổi không!

Dịch Hoành cay mày, mặt y như muốn chảy xệ xuống, y gằn giọng nói:

- Người là gì của Mộc Kha Giã Dũng?

- Tôn giá muốn biết ư?

- Bổn vương nghĩ người có liên quan đến Mộc Kha Giã Dũng!

- Không sai! Tôn chủ Liêu Ninh chính là phụ thân của bổn tọa!

Dịch Hoành bật cười giòn giã:

- Bây giờ bổn vương đã hiểu tất cả rồi, Thánh nữ Lâm Bạch Huệ hẹn bổn vương đến đây, nhằm để cho người thanh toán những ân oán giữa bổn vương và người!

- Tôn giá hiểu được điều đó có chấp nhận lời thách đấu của tại hạ chăng? Giữa tại hạ và tôn giá phải có một người chết!

Diêm La Thành chủ nhìn Ứng Hiệp gần như không chớp mắt:

- Hẳn tất cả những gì ngày xưa người đều đã biết!

- Bản thân tại hạ đã đến ải Nhạn môn Quỷ Ðầu sơn!

- Bọn mọi Liêu Ninh đã nói với người?

- Nếu không biết Ứng Hiệp không chờ tôn giá tại Phỉ Thúy tiên trang này!

Dịch Hoành thở dài:

- Ðược! Người đã không ngại chờ bổn vương thì bổn vương sẽ bồi tiếp người vậy!

Dịch Hoành vừa nói vừa lột bỏ chiếc áo thụng Diêm La Thành chủ để lộ tấm trường bào phía trong, có thêu hình con rồng đang uốn lượn từ dưới vạt áo lên trên ngực.

Diêm La Thành chủ gằn giọng nói:

- Tôn Ứng Hiệp! Bất cứ ai trong võ lâm thì sợ uy danh Di họa Ðoạn hồn thần của người nhưng đối với bổn vương thì chẳng có gì để bổn vương phải sợ người cả!

- Tại hạ mong rằng lời nói đó luôn là của một vị vương gia đỉnh thiên lập địa, ngồi trên ngôi cửu đỉnh!

cùng với lời nói đó, Ứng Hiệp từ từ rút trường kiếm. Mũi kiếm của y điểm tới trước định thẳng vào giữa đôi nhãn quang của Dịch Hoành. Từ mũi kiếm của Ứng Hiệp toát ra một đạo sát kiếm vô hình khiến xương sống của Dịch Hoành phải gai lạnh. Khi Dịch Hoành cảm nhận được luồng sát kiếm kia thì y mới hiểu ra vì sao Lâm Bạch Huệ hẹn mình đến đây.

Dịch Hoành nghĩ thầm:

- Bạch Huệ muốn bổn vương phải chết bởi kiếm chiêu của Di họa Ðoạn hồn thần. Ả dã biết mình chẳng còn sử dụng được nữa, một khi trung nguyên rơi vào tay chúa Liêu, thì đương nhiên ả sẽ thay thế mình. Quỷ sứ quả là tàn nhẫn vô tâm!

Mặc dù nghĩ vậy nhưng Dịch Hoành vẫn tự tin vào võ công của mình. Y gằn giọng nói:

- Người xuất thủ đi!

- Ta không khách sáo đâu!

Câu nói đó của Ứng Hiệp càng khiến cho xương sống của Dịch Hoành gai lạnh bởi y cảm nhận được sự khủng bố ngay trong giọng nói của Ứng Hiệp.

Một luồng khí lạnh toát chạy dọc theo xương sống của Diêm La Thành chủ Dịch Hoành, cùng lúc ảnh kiếm phát ra chỏi loà.

Theo một phản xạ tự nhiên của một đại cao thủ, Diêm La Thành chủ dựng đứng đôi Thanh ma thần thủ, thộp lấy kiếm của Ứng Hiệp. Kiếm và thủ chạm thẳng vào nhau.

- chát!

Dịch Hoành thối lui hai bộ. Y cảm thấy đôi tay mình tê rần rát buốt, bên kia úng Hiệp cũng phải thối lui một bộ, nhưng mắt vẫn toát sát thần chiếu vào đối thủ của mình.

Ứng Hiệp vừa trụ bộ liền phát triển chiêu công. Lần này phát tác hiệu kiếm chủ công, Ứng Hiệp phối hợp luôn với bộ pháp Tu la thần kỳ của Thiên Trù đại sư. Kiếm chiêu của y chẳng hề giống với kiếm pháp của các môn phái trong võ lâm Trung Nguyên.

Chính sự đặc dị quái gỡ đó khiến cho Diêm La Thành chủ Dịch Hoành phải lúng túng. Mặc dù lúng túng nhưng Diêm La Thành chủ cũng đã biết được sở học Tu La thân pháp của Ứng Hiệp qua cuộc giao đấu giữa Ðàm Vĩnh Hưng và Thẩm Mộc Phong.

Y liền thi triển đúng bộ pháp thần kỳ Tu La của Ứng Hiệp để lách tránh chiêu kiếm khốc liệt Mũi kiếm của Ứng Hiệp xược ngang qua trên bờ vai của Dịch Hoành điểm luôn vào vách sảnh. Thân kiếm cong lại tựa như một cánh cung rồi bật trở lại. Ứng Hiệp nương theo đà bật của thân kiếm, lộn người trên không, chém xả về sau ba chiêu liên hoàn công trực diện Dịch Hoành.

Chớp thấy đối phương công hụt mình, Dịch Hoành tranh thủ chiếm tiên cơ nhưng y chưa kịp thực hiện ý định đó thì áp lực trùng trùng điệp điệp của kiếm chiêu đã chụp đến, buộc y phải đón thẳng, đỡ thẳng.

- Chát! Chát! Chát!

Dịch Hoành lùi tiếp ba bộ. Y lại thi triển Tu La thân pháp thoát về sau hai trượng để đề phòng kiếm pháp liên hoàn của Tôn Ứng Hiệp.

Thấy Dịch Hoành thi triển Tu La thân pháp, Ứng Hiệp buột miệng vừa thu kiếm vừa hỏi:

- Dịch vương gia cũng biết sử dụng Tu La thân pháp của Ðàm Vĩnh Hưng ư?

- Trên võ lâm bất cứ môn võ công nào bổn vương cũng đều sử dụng được!

- Vậy kiếm chiêu của Tôn Ứng Hiệp, Dịch vương gia cũng sử dụng được ư?

Y vừa nói vừa dụng kiếm đâm thẳng đến Dịch Hoành Diêm La Thành chủ. Chiêu kiếm của Ứng Hiệp trông rất tầm thường khiến cho Dịch Hoành nghĩ thầm:

- Hắn đã sử dụng hết sở học kiếm chiêu rồi ư?

Cùng với ý nghĩ đó, Dịch vương gia không ngần ngại, vươn đôi Trảo công xanh rờn chộp lấy thân kiếm.

- Chát...

- Cạch...

Dịch Hoành dồn công lực vào Thanh ma thần thủ bẻ gãy lưỡi kiếm của Ứng Hiệp, Chính vào lúc lưỡi kiếm gãy phát ra âm thanh khô khốc thì Diêm La Thành chủ cũng nhận biết ánh mắt uất hận căm thù của Ứng Hiệp toát ra cái nhìn khủng bố đến rợn người.

Chớp thấy ánh mắt của Tôn Ứng Hiệp, Diêm La Thành chủ giật mình. Lão toan lạng bộ để thối lui về phía sau đặng phòng thủ độc chiêu của đối phương mà chẳng dám nhân cơ hội này để phản công. Nhưng ý niệm kia vừa lóe lên trong đầu Dịch Hoành thì vỏ kiếm của Ứng Hiệp đã điểm tới nhanh không thể tưởng, trong khi đôi thanh ma thần thủ của Dịch hoành vẫn còn nắm khư khư lưỡi kiếm gãy.

Mũi vỏ kiếm điểm thẳng vào tam tinh Diêm La Thành Chủ.

- Chát!

Diêm La Thành Chủ tưởng như có một lưỡi tầm sét nện ngay vào tam tinh mình, khiến cho mặt gã nảy đom đóm chẳng còn biết gì nữa. Nội lực của vỏ kiếm đủ để Diêm La Thành Chủ ngã ngửa ra sau, nện lưng xuống sàn gạch chính sảnh Phỉ Thúy sơn trang.

Khi Dịch Hoàn lấy lại được thần thức thì lưỡi kiếm gãy của Ứng Hiệp đã chớp động tiện luôn đôi tay mang Thanh Ma thần thủ của gã. Cái đau rát buốt khiến Dịch Hoành thét lên:

Máu phun ra từ hai bờ vai cụt lủn. Dịch Hoành chỏi chân lê trên sàn gạch. Trông gã thật khủng khiếp và đau khổ.

Ứng Hiệp đang dạng chân nhìn Diêm La Thành Chủ Dịch Hoành, y gằn giọng nói:

- Hãy nói cho ta biết! Chính người đã giết chết song đường của ta, đúng không?

Dịch hoành gật đầu:

- Chính bổn vương đã giết họ. Hôm nay người giết ta nhưng ngày sau người sẽ nhận một cái chết còn đau khổ hơn ta!

- Ta chấp nhận tất cả!

Ứng Hiệp vừa nói vừa phát tác kiếm chiêu, đường kiếm của gã cắt ngang qua yết hầu của Dịch Hoành, đủ để máu tuôn ra chứ không cho y chết nhanh chóng.

Ðôi mắt Dịch Hoành trợn tròn, máu tiếp tục trút ra từ yết hầu hắn. Ứng Hiệp bước đến bàn bưng bầu rượu đi thẳng đến trước mặt Dịch Hoành. Y rưới rượu xuống sàn gạch vừa nói:

- Cha mẹ, Ứng Hiệp đã lấy máu kẻ thù tế cha mẹ để hai người siêu thoát khỏi a tỳ địa ngục!

Y rưới hết bầu rượu để hoà lẫn với máu của Dịch Hoành. Trong khi Ứng Hiệp rưới rượu để trộn với máu của Diêm La Thành Chủ thì họ Dịch cứ khèn khét. Máu cứ tuôn ra cho đến khi gã gục hẳn xuống sàn chính thì bầu rượu trong tay Ứng Hiệp cũng cạn Chẳng còn giọt nào.

Y nhìn Dịch Hoành:

- Ta có chết thì cũng trả được mối hận của cha mẹ!

Y lại nhìn xác Dịch Hoành một lần nữa, rồi toan dợm bước đi nhưng Bạch Huệ đã xuất hiện trong bộ cánh trắng tinh. Trông thật diễm lệ và đài các.

Vừa thấy Bạch Huệ, Ứng Hiệp liền bước thẳng đến trước mặt nàng:

- Lâm tỷ tỷ... đệ đã trả thù được cho song đường!

- Tỷ chúc mừng cho đệ!

Nàng nhìn xác Dịch Hoành:

- Y đáng chết!

- Không có tỷ điều tra ra là do Dịch Hoành thì đệ mãi mãi khó tìm được hung thủ năm xưa!

Bạch Huệ mỉm cười:

- Tinh Túc giáo đã là thiên hạ đệ nhất giáo thì kẻ thù của đệ sao có thể trốn thoát được?

Ứng Hiệp nhìn Bạch Huệ:

- Tỷ muốn đệ làm gì để trả ơn tỷ?

Bạch Huệ nhìn Ứng Hiệp:

- Ứng Hiệp muốn lập công đền ân tỷ ư?

Ứng Hiệp gật đầu:

Bạch Huệ nắm tay Ứng Hiệp:

- Ði theo tỷ!

Nàng dẫn Ứng Hiệp rời khỏi gian chính sảnh. Hai người đến thác nước nơi đó đã dựng lên một gian nhà lục giác ngay trên nền ghềnh đá, mà hôm nào y đã cùng Bạch Huệ đã gắn thân với nhau.

Nàng bước vào gian nhà lục giác đó, rồi quay lại nói với Ứng Hiệp:

- Tỷ muốn Ứng Hiệp vẽ tranh tặng tỷ!

Nàng vừa nói vừa thản nhiên cắn tay để rỏ máu vào chiếc đĩa mực đặt sẵn trên bàn.

Ứng Hiệp trơ mắt nhìn Bạch Huệ. Tim hắn đập rộn rã vì cảm nhận được nỗi đau của nàng.

Y bước đến bàn để đĩa mực và những tấm giấy hồng điều, nhìn Bạch Huệ ngập ngừng:

- Ðệ sẽ vẽ tranh của tỷ!

Bạch Huệ mỉm cười.

Nàng từ từ trút bỏ trang y để phơi tất cả những đường cong tuyệt mỹ ra trước mặt Ứng Hiệp.

Giống như một họa nhân bắt được cái đẹp toàn mỹ, toàn bích, Ứng Hiệp chấm bút vào đĩa mực, phác họa chân dung của Lâm Bạch Huệ. Gã vẽ không ngừng tay. Hết tấm này lại đến tấm khác, cứ như sợ Bạch Huệ chỉ trong khoảnh khắc sẽ biến khỏi cuộc đời này. Còn y thì chẳng bao giờ tìm được người đẹp thứ hai có thể thay thế được nàng.

Chỉ trong một canh giờ, Ứng Hiệp đã vẽ hết cả chồng giấy hồng điều để sẵn trên bàn.

Y nhìn Bạch Huệ:

- Tỷ tỷ!

Nàng nhìn trả lại gã bằng đôi mắt ướt tình:

- Ứng Hiệp Ứng Hiệp bước đến trước mặt nàng. Như một gã nô bộc trung thành, sợ mất báu vật, gã quỳ xuống để tỏ lòng tôn kính với nàng, Bạch Huệ đặt tay lên vai Ứng Hiệp:

- Ðừng bao giờ bỏ Lâm Bạch Huệ!

Ứng Hiệp gục đầu vào chân nàng:

- Không bao giờ Ứng Hiệp rời xa tỷ! Mãi mãi tôn thờ Lâm Bạch Huệ!

Không biết câu nói này có tác động gì đến Bạch Huệ mà tự dưng lệ lại Trảo ra khóe mắt nàng rồi nhỏ xuống mặt Ứng Hiệp.

Nhận được những giọt nước mắt của Bạch Huệ, Ứng Hiệp càng thổn thức hơn, y nhìn Bạch Huệ nói:

- Bạch Huệ!

Nàng để cho nước mắt chảy theo khóe mắt tiếp tục nhỏ xuống người Ứng Hiệp. Quá đỗi xúc động khi nhìn thấy Bạch Huệ khóc, Ứng Hiệp thổn thức nói:

- Bạch Huệ! Cả cuộc đời này Ứng Hiệp sẽ dâng cho tỷ!

- Bạch Huệ sợ một ngày nào đó sẽ mất Ứng Hiệp! Mất Ứng Hiệp, Bạch Huệ mất cả những gì trong cuộc đời này!

Y mỉm cười với tất cả sự hân hoan khi nhận được câu nói này của Bạch Huệ.

- Không bao giờ Bạch Huệ mất Ứng Hiệp!

Nàng từ từ quỳ xuống đối mặt với Ứng Hiệp. Tự tay nàng cởi bỏ trang phục của Ứng Hiệp, rồi đè y nằm dài trên sàn gạch. Hai cánh môi ướt mọng của Bạch Huệ áp vào má Ứng Hiệp.

Nàng nói thật nhỏ:

- Bạch Huệ và Ứng Hiệp sẽ mãi mãi Ở bên nhau nếu như cõi đời này không còn Thiên Trù hòa thượng và Tiên Hạc Thần Kim Chu Tuyết Ngọc!

ứng Hiệp nhìn sâu vào đôi mắt Bạch Huệ, toan hỏi nàng tại sao thốt ra câu nói đó thì nhận được nụ hôn nồng nàn thắm thiết cùng với sự rạo rực dâng hiến từ Lâm Bạch Huệ. Ý tưởng kia thoạt tan biến chỉ còn đọng lại trong đầu gã mối xúc cảm xác thịt để nhủ thầm:

- Mãi mãi Ứng Hiệp sẽ là tên nô lệ của Bạch Huệ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.